Phần 313: Nhịn không được thì đừng nhịn
– Nếu như không còn việc gì, mời ngươi đi đi cho!
Nghệ Phong quay sang lão bộc nói.
Lão bộc cười khổ một tiếng, biết ngày hôm nay mình tốn công vô ích. Lão nhớ tới tất cả những chuyện kinh ngạc mà lão gia nghe được về Nghệ Phong, nhịn không được thở dài một hơi. Hết thảy mọi người đều đã nhìn lầm Nghệ Phong, cho nên mới dẫn đến tình trạng không thể vãn hồi như hiện nay. Chỉ là, không biết khi lão gia nhận được kết quả như vậy, có cảm giác đau xót hay không?
Trong số tất cả các đệ tử của gia tộc, không có bất luận người nào có thể sánh với năng lực của Nghệ Phong.
– Nghệ công tử! Lão bộc xin cáo lui!
Tuy rằng Nghệ Phong hạ lệnh đuổi khách, nhưng lão bộc vẫn rất cung kính, thi lễ với hắn rồi mới ra khỏi phòng.
Tử Âm nhìn lão bộc đi khuất, lúc này mới quay sang Nghệ Phong nói:
– Nghệ Phong! Nếu như ngươi không muốn đối lập cùng Nghệ gia, Tử Bang ta có thể buông tay!
Nghệ Phong nghe câu này, trong lòng bỗng cảm thấy vô cùng ấm áp. Không ngờ Tử Âm vì mình mà mắt cũng không chớp một cái, sẵn sàng buông bỏ Tử Bang.
– Ha ha! Không đưa được Tử Âm tỷ lên ngôi vị Nữ vương, ta sao có thể buông bỏ Tử Bang!
Nghệ Phong cười trả lời Tử Âm.
Tử Âm lắc đầu nói:
– Ta tình nguyện không cần danh hiệu Nữ vương hoa mỹ kia. Chỉ cần có Linh nhi và ngươi ở cùng ta là đủ rồi!
Nghệ Phong nghe Tử Âm nói, trong lòng cũng chợt xúc động:
– Tử Âm tỷ suy nghĩ nhiều quá! Ta và Nghệ gia căn bản không có quan hệ gì. Hơn nữa cùng không phải hoàn toàn vì nàng mà ta đối nghịch với bọn họ. Trên thực tế, ta quả thực không phải đệ tử của Nghệ gia!
Tử Âm nghe Nghệ Phong nói như vậy tựa hồ cũng hiểu rõ, hắn quyết tâm bảo vệ Tử Bang mà đối nghịch với Nghệ gia.
– Kỳ thực không cần như vậy! Thật sự không cần như vậy!
Tử Âm nhìn Nghệ Phong, rất nghiêm túc nói, trong mắt tràn ngập nhu tình.
– Có cần hay không trong lòng ta hiểu rất rõ. Chỉ là, lần này ta cự tuyệt Nghệ gia, e là bọn họ sẽ chèn ép chúng ta càng mạnh mẽ hơn. Tử Âm tỷ cần phải cẩn thận ứng phó!
Nghệ Phong cười cười nói.
Tử Âm nhìn ánh mắt kiên định của Nghệ Phong, cảm giác tim đập dồn dập. Nàng không dám tiếp tục nhìn vào mắt hắn nữa, quay đầu nhìn qua một bên.
Nghệ Phong thấy dáng dấp phong vận say lòng người này của Tử Âm, kìm lòng không được đưa tay nắm tay nàng, kéo vào trong lòng mình.
– A…
Tử Âm bị dọa một chút, thân thể cũng an tĩnh nằm trong lòng Nghệ Phong. Cơ thể mềm mại, đẫy đà, tản ra từng đạo nhiệt khí, khiến Nghệ Phong có chút không khống chế được.
– Ngươi muốn cái gì?
Sắc mặt Tử Âm đỏ bừng, cự tuyệt một hồi. Cảm thụ được cánh tay Nghệ Phong như thiết giáp quấn quanh người mình, nàng giận dỗi trừng mắt liếc hắn, trong tâm không ngừng nghĩ đông nghĩ tây. Nàng hầu như có thể nghe được tiếng tim mình đập thình thịch.
– Ngươi không thể như vậy! Ngươi đã có Tần Y!
Tử Âm hít sâu một hơi, cũng ngừng giãy giụa, nhu thuận nép mình trong lòng Nghệ Phong, dán mặt sát vào ngực hắn, chậm rãi nói.
– Tử Âm tỷ có trách ta quá tham lam hay không?
Nghệ Phong không trực tiếp trả lời câu hỏi của Tử Âm, mà dịu dàng nói:
– Tử Âm tỷ vẫn nói là là hoa hoa công tử, bất kể cái gì đẹp ta đều muốn chiếm làm của mình. Rất hiển nhiên, vẻ đẹp của Tử Âm tỷ khiến bất luận nam nhân nào cũng đều sinh lòng tà niệm. Trước đây ta có một giấc mộng, ta ở trong mộng cũng giống như người bình thường, nỗ lực kiếm tiền nuôi gia đình, cùng một đám huynh đệ uống rượu nói chuyện phiếm. Thấy nữ sinh mê hoặc thì huýt sáo, thấy nữ nhân xinh đẹp thì theo đuổi… Là cuộc sống của một tiểu nhân vật. Bất quá, mặc dù không có tình yêu xa hoa, không có tiền tài trăm vạn, nhưng có thể chăm sóc phụ mẫu của mình, có muội muội để yêu thương, còn có đám bằng hữu tình như huynh đệ, có tất cả những tập tục sinh hoạt của một tiểu nhân vật… Tất cả những thứ này, khiến ta rất thỏa mãn, rất hạnh phúc!
– Có một ngày, ta tỉnh mộng! Khi tỉnh lại, ta thấy bản thân mình ở một hơi vô cùng xa lạ! Xa lạ tới mức ta nghĩ đây mới thực sự là trong mộng. Tại đây ta không tìm được một chút quen thuộc nào của chính mình. May mắn là, ta vẫn luôn có Tần Y điên đảo chúng sinh một mực làm bạn. Từ trên người nàng, ta cảm nhận được an bình! Dường như ta thực sự là một hoa hoa công tử, chỉ có thể tìm được cảm giác an bình như vậy trên người những nữ nhân khuynh quốc khuynh thành. Có thể sự ấm áp và bao dung là đặc tính riêng của nữ nhân các nàng, cũng có thể, trong lòng ta vốn có sắc tâm như vậy. Tất cả những điều này khiến ta hoảng hốt, càng thêm bất cần đời. Chuyện mà trước đây ta ngay cả nghĩ cũng dám nghĩ, hiện tại xem ra đều vẫn chưa đủ. Trong lòng ta, dục vọng chiếm hữu càng ngày càng mạnh. Ta ở trong mộng, đối với những nữ nhân như các nàng, quả thật nghĩ cũng không dám nghĩ tới, nhưng hiện tại, dục vọng chiếm hữu của ta lại không có phép người khác có được các nàng. Nàng nói xem, có phải ta quá bá đạo, quá tham lam hay không?
– Đừng nói nữa! Đừng nói nữa!
Tử Âm đột nhiên gắt gao ôm chặt Nghệ Phong. Nàng cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu. Từng câu từng chữ của Nghệ Phong phảng phất như hắn là một lãng tử, một lãng tử không có nhà để về. Mỗi câu của hắn đều khắc sâu vào trong lòng nàng, khiến nàng cảm giác cực kỳ lo lắng.
Nếu như là người khác nói những lời này, Tử Âm đương nhiên sẽ cảm thấy buồn cười, thậm chí còn khinh bỉ. Nhưng lời này là từ miệng Nghệ Phong nói ra, nàng lại cảm giác tất cả đều là sự thật! Thanh âm trầm thấp mê hoặc, khiến trong tâm nàng vô cùng hoảng sợ!
Thiếu nữ ngây ngô nghe những câu thương nhớ đứng núi này trông núi nọ của hắn e là đã vung tay tát thẳng, nhưng Tử Âm so với thiếu nữ ngây ngô thành thục hơn nhiều. Nàng hiểu rất rõ bản tính của nam nhân, tất nhiên sẽ không nông nổi như thiếu nữ vậy. Tử Âm rất rõ ràng nam nhân đều là động vật ăn trong nồi nhìn trong bát.
Tử Âm dán sát người vào lồng ngực Nghệ Phong, cảm nhận được nhịp tim nhẹ nhàng bình ổn của hắn, nhẹ giọng cười nói:
– Ngươi thật ra rất biết cách lừa gạt người!
– Ách…
Nghệ Phong cười cười, cũng không phản bác những lời này. Tử Âm đối với tâm lý nam nhiên hiển nhiên rất thành thục. Lời này hắn có thể nói trước mặt Tử Âm, nhưng tuyệt đối không dám nói với tiểu ma nữ.
– Oan gia!
Tử Âm thở dài một hơi, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì!
Nghệ Phong đưa tay chạm vào cơ thể trắng nõn của Tử Âm. Hắn luồn tay qua lớp quần áo, tìm được bộ vị mềm mại hơi nhô lên của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve.
– Ư…
Tử Âm khẽ ừ một tiếng, đưa tay giữ chặt tay Nghệ Phong, sắc mặt có chút ửng đỏ, giận dữ trừng mắt liếc hắn nói:
– Ngươi thật sự rất tham lam!
Nghệ Phong không để ý tới câu nói của Tử Âm, đưa tay nâng khuôn mặt kiều diễm của nàng lên, chuẩn bị hôn xuống, lại bị Tử Âm đưa tay ngăn lại, nói:
– Đừng!
Tử Âm e thẹn liếc nhìn Nghệ Phong, đẩy tay hắn ra, thanh âm có chút run rẩy nói:
– Đừng như vậy! Ta còn chưa chuẩn bị sẵn sàng. Ta không biết làm như vậy có đúng hay không. Trước tiên đừng như vậy!
Nghệ Phong nghe Tử Âm nói, quay đầu nhìn vào ánh mắt có chút hoảng loạn của nàng, đưa tay ôm nàng vào lòng.
Tử Âm ngược lại không phản kháng cái ôm này của Nghệ Phong, nép sát vào ngực hắn. Hai người cứ an tĩnh ôm nhau như vậy, truyền hơi ấm cho nhau. Đương nhiên, Tử Âm cũng cảm giác được, vật kia của Nghệ Phong đang chọc chọc vào chỗ nào đó trên cơ thể mình.
Sắc mặt nàng ửng đỏ, trừng mắt liếc Nghệ Phong nói:
– Ngươi lại đang nghĩ cái gì vậy?
– Ta nghĩ chuyện mà bất cứ nam nhân nào ôm Tử Âm tỷ cũng đều nghĩ.
Nghệ Phong cười nói.
– Lăn!
Sắc mặt Tử Âm nóng lên, trừng mắt liếc Nghệ Phong, lập tức lại mềm giọng nói:
– Đừng như vậy, ta sợ ta thực sự nhịn không được!
– Tử Âm tỷ nhịn không được thì đừng nhịn! Dù sao đi nữa, ta tuyệt đối sẽ không để nàng chạy khỏi bàn tay của ta!
Nghệ Phong nhìn Tử Âm nghiêm túc nói.
Tử Âm nghe câu nói bá đạo của Nghệ Phong, cảm giác mình cũng có chút phản ứng. Nàng nép vào trong lòng Nghệ Phong, không dám nói thêm nữa.