Phần 311: Nam nhân của Tần Y
Tử Âm thấy Nghệ Phong không phát ra tiếng kêu khiến người khác đỏ mặt tía tai kia nữa, rốt cục cũng bình tĩnh trở lại.
– Nghệ Phong, đầu cảm thấy thoải mái chưa?
Tử Âm nhẹ nhàng nắm huyệt thái dương của Nghệ Phong, quay sang hắn dò hỏi. Nhưng đợi một lúc lâu cũng không thấy Nghệ Phong trả lời, nàng không khỏi nghi hoặc nhìn vào mắt hắn. Thấy con mắt Nghệ Phong nhìn chăm chú về một phía dáng vẻ vô cùng sảng khoái, nàng cũng tò mò nhìn theo hướng ánh mắt hắn. Trong nháy mắt, khuôn mặt Tử Âm đỏ bừng lên như táo chín. Nàng nhanh chóng dùng tay giữ chặt cổ áo mình đè xuống.
– Nghệ Phong, ngươi…
Thanh âm của Tử Âm mang theo tia run rẩy, muốn nói lại thôi. Tình cảnh mờ ám khiến tim nàng đập thình thịch.
Nghệ Phong thấy hành vi của mình bị Tử Âm phát hiện, ngượng ngùng cười cười, lập tức làm như không có việc gì nói:
– Ta không thấy gì hết, không thấy hai ngọn núi tuyết, không thấy khe sâu mê người…
Những lời này của Nghệ Phong khiến sắc mặt Tử Âm vốn đã ửng đỏ càng thêm đỏ bừng lên. Nàng quay đầu không dám nhìn vào mắt Nghệ Phong. Thế nhưng vừa quay đầu, lại bắt gặp cái đội quần cao vút của Nghệ Phong, nàng cảm giác toàn thân mình run rẩy kịch liệt.
– Nghệ Phong, ngươi đang nghĩ tới cái gì?
Tử Âm vừa xấu hổ vừa giận dữ. Tiểu bại hoại này, thật đúng là chết vẫn háo sắc.
Nghệ Phong cười khổ nói:
– Tử Âm tỷ, đây cũng không thể trách ta a! Nếu như ta không có phải ứng, thực sự ta sẽ phải hoài nghi năng lực nào đó của mình.
– Phi!
Câu nói này của Nghệ Phong khiến Tử Âm nhịn không được khẽ gắt một tiếng.
– Câm miệng! Xoay người lại! Nằm sấp xuống!
Tử Âm không dám nhìn vật đội lên cao vót của Nghệ Phong, cũng không muốn con mắt của Nghệ Phong cứ không kiêng nể gì nhìn chằm chằm vào một vài vị trí mẫn cảm của mình.
Câu này nhất thời khiến Nghệ Phong nóng nảy:
– Tử Âm tỷ, nàng thấy ta có thể nằm sấp không? Vật này còn chưa có hạ xuống a!
Tử Âm thấy ánh mắt Nghệ Phong chuyển dời đến vật đang đội cao của mình, cũng minh bạch ý tứ những lời này của hắn. Nàng không khỏi hung hăng trừng mắt nhìn Nghệ Phong, thấp giọng mắng:
– Oan gia!
Tử Âm cũng không nói thêm lời nào, trừng mắt liếc Nghệ Phong, sắc mặt vẫn mang theo tia ửng đỏ, buông bàn tay đang giữ chặt cổ áo, đưa lên ngực Nghệ Phong nhẹ nhàng xoa bóp.
Bàn tay nhỏ bé mềm mại khẽ mát xa trên lồng ngực trơn bóng của Nghệ Phong, khiến hắn cảm thấy vô cùng thoải mái. Nghệ Phong từ từ nhắm hai mắt lại, cũng không dám nhìn Tử Âm. Hắn sợ mình nhịn không được, thực sự muốn hóa thân thành sói đêm trăng.
Tử Âm thấy Nghệ Phong nhắm chặt hai mắt, lại len lén nhìn thoáng qua tiểu huynh đệ anh dũng đang đội quần của hắn, không khỏi cười khẽ một tiếng. Tiểu bại hoại này, thì ra cũng biết thu liễm a.
Tử Âm nhẹ nhàng xoa bóp khắp thân thể Nghệ Phong. Tuy nằng Nghệ Phong thoạt nhìn gầy yếu, nhưng toàn bộ vóc người hắn lại lộ ra mị lực quyến rũ của nam nhân, khiến Tử Âm nhìn vào có chút cảm giác khác lạ.
Nữ ở trên, nam ở dưới, bàn tay nữ nhân còn đang nhẹ nhàng xoa bóp trên thân thể nam nhân. Mặc dù Tử Âm năm lần bảy lượt tự trấn an mình, nhưng hoàn cảnh mờ ám như vậy, vẫn khiến nàng xấu hổ không ngớt.
– Nghệ Phong, ngươi không muốn nói cho ta nghe chuyện của nàng sao?
Tử Âm muốn tìm chuyện gì nói để giảm bớt xấu hổ, nhưng khi nàng nói ra lời này, lại nhịn không được sửng sốt. Nàng cũng không hiểu tại sao mình lại hỏi một câu như vậy?
– Nàng? Ý nàng nói là Tần Y sao?
Nghệ Phong sửng sốt, lập tức cũng hiểu được “nàng” trong câu nói của Tử Âm là ai.
– Tần Y?
Tử Âm nghe thế kinh ngạc nhìn Nghệ Phong, hỏi:
– Ngươi nói nàng tên là Tần Y? Người khiến cho hai đại Vương Cấp quyết đấu là Tần Y?
Nghệ Phong nghi hoặc nói:
– Sao vậy? Có gì không đúng sao?
Tử Âm có chút sững sờ. Tuy rằng nàng cực kỳ chấn động đối với mỹ nữ kia, nhưng cũng thật không ngờ nàng ta lại chính là Tần Y. Người mà chỉ vì sắc đẹp của mình đã từng gần như khiến đế đô trời long đất lở?
Chỉ là, nghĩ đến khí chất phiêu nhiên cùng dung nhan tuyệt mỹ của nàng ta, chút kinh ngạc của Tử Âm lại biến mất không còn một mảnh. Cũng chỉ có Tần Y mới có thể có vẻ đẹp chấn động như vậy mà thôi.
Nhưng lập tức Tử Âm lại nghĩ tới một chuyện, nàng trừng mắt nhìn Nghệ Phong nói:
– Đúng rồi, thủ hạ nam nhân của Tần Y, đã từng một chưởng đánh bại Vương Cấp của đế đô, không phải là ngươi chứ?
Mặc dù Tử Âm đã có chuẩn bị, nhưng vẫn không thể tin được nhìn Nghệ Phong. Nam tử thần bí xôn xao truyền khắp đế đô, lại chính là Nghệ Phong đang nằm bên dưới mình sao? Hơn nữa lại có thủ hạ là cao thủ Vương Cấp đỉnh phong? Chuyện này cũng quá kinh khủng đi!
Tử Âm càng lúc càng cảm thấy thân phận Nghệ Phong thật sự thần bí. Tuy nhiên, điều khiến nàng nghi hoặc chính là, có một thủ hạ như vậy, chẳng lẽ còn đau đầu chuyện đối phó hai đại thế gia sao?
– Các ngươi đều đã đoán sai. Ma đầu kia đâu phải thủ hạ của ta, chỉ là người ta phải trả giá rất cao tìm tới giúp đỡ mà thôi. Mẹ kiếp! Nói tới gia hỏa kia lại bực mình, nhờ hắn giúp một việc, hắn còn đánh cướp ta một phen!
Nghệ Phong tức giận nói. Chỉ là, khi mở mắt lại thấy được hai ngọn núi tuyết cùng khe sâu hun hút của Tử Âm, khiến đáy lòng hắn không khỏi rung động.
Tử Âm nghe Nghệ Phong thừa nhận như vậy cũng chấn động không nói nên lời. Dù thế nào nàng cũng không thể ngờ được, Nghệ Phong lại chính là nam nhân của Tần Y.
– Thực không hiểu nổi ngươi làm cách nào lừa được Tần Y vào tay!
Tử Âm nhăn nhăn trán, không khỏi cười khẽ một tiếng. Không ngờ Tần Y điên đảo chúng sinh kia lại bị Nghệ Phong chiếm mất.
– Chuyện này nói ra rất dài dòng, tuy nhiên, tóm lại một điểm chính là, bản thiếu quá đẹp trai, mị lực không ai có thể thể cưỡng lại!
Nghệ Phong rất nghiêm túc nói.
– Dừng…
Tử Âm bị những lời nói của Nghệ Phong làm cho xấu hổ.
Chỉ là, khi để ý thấy con mắt của Nghệ Phong một lần nữa nhìn chằm chằm vào trong cổ áo rộng thùng thình của mình, nàng nhịn không được đỏ mặt gắt khẽ một tiếng, cũng không có ngăn trở ánh mắt của hắn. Hiển nhiên đối với Nghệ Phong, sức chống cự của nàng cũng không có bao nhiêu.
– Có Tần Y còn chưa đủ? Không ngờ vẫn còn háo sắc như vậy!
Tử Âm bất đắc dĩ nhìn Nghệ Phong nói.
Nghệ Phong cười hắc hắc:
– Nam nhân không háo sắc còn là nam nhân sao? Huống chi Tử Âm tỷ lại mị hoặc như vậy!
Tử Âm nghe Nghệ Phong nói mấy câu điên khùng như vậy, trừng mắt liếc hắn:
– May là ta không để thị nữ tới xoa bóp cho ngươi, bằng không các nàng không đỡ được miệng lưỡi ngon ngọt này của ngươi.
– Vậy Tử Âm tỷ chống đỡ được sao?
Nghệ Phong như cười như không nhìn Tử Âm. Tử Âm bị nhìn như vậy trong lòng có chút hoảng loạn, không dám nhìn thẳng vào hắn.
Một màn này khiến Nghệ Phong cười phá lên.
– Không được cười!
Tử Âm có chút thẹn quá hóa giận. Tiểu tử này càng ngày càng không có quy củ! Ngay cả mình cũng dám đùa cợt. Nhớ tới ánh mắt nóng bỏng vừa rồi của Nghệ Phong, nàng cảm giác mặt mình cũng đỏ bừng lên.
Tử Âm hít sâu một hơi, hung hăng trừng mắt nhìn Nghệ Phong. Nàng không có cách nào trừng phạt Nghệ Phong, chỉ đành dồn toàn bộ lực lượng lên bàn tay đang xoa bóp, hai tay không ngừng nhào nặn trên thân thể hắn.
– Ngao… A… A…
Động tác này của Tử Âm khiến Nghệ Phong một lần nữa kêu lên. Thanh âm lần này so với vừa rồi còn vang dội hơn, Tử Âm nghe thấy cũng đỏ mặt tới mang tai, nhịn không được phải nhắc nhở hắn.
Tuy nhiên, Nghệ Phong đâu cần quan tâm đến câu nhắc của Tử Âm, tiếng kêu ngược lại càng thêm vang dội hơn. Tử Âm nghe thấy hận không thể đập chết hắn.
– Hỗn đản này, có cần phải kêu to như vậy không? Cho dù là nữ nhân kêu trên giường cũng không có lớn tiếng đến thế a!
Tử Âm rơi vào đường cùng, đành xem như không nghe thấy, bàn tay nhỏ bé mềm mại không ngừng ngắt véo trên người Nghệ Phong, khiến Nghệ Phong có cảm giác sung sướng muốn chết đi được. Điều này cũng giúp hắn có thêm một tầng hiểu biết sâu hơn về mát xa tại dị giới. Trên phương diện này, quả thật cũng không kém so với kiếp trước.
Đương nhiên, những tiếng kêu khiến người người liên tưởng này của Nghệ Phong ít nhiều cũng đã truyền ra ngoài. Tuy rằng hiệu quả cách âm của ghế lô không tồi, nhưng thanh âm vang dội này vẫn khiến một vài thị nữ qua lại đỏ mặt tới mang tai, trong đầu nảy sinh ý niệm: “Thì ra nam nhân kêu trên giường so với nữ nhân còn lớn tiếng hơn!”