Phần 302: Cực phẩm
Nghệ Phong và Tử Âm liền chạy tới, nhìn đám thị nữ vừa bị đuổi ra hỏi:
– Đã xảy ra chuyện gì?
Một thị nữ run rẩy bước ra, quay sang nói với Tử Âm:
– Mấy vị khách nhân trút giận lên bọn tỷ muội chúng ta, nói chúng ta khó coi, đuổi chúng ta ra ngoài.
Nghệ Phong nhìn đám nữ nhân trang điểm vô cùng xinh đẹp này, khóe miệng cười nhạt không ngớt:
– Những nữ tử này có ai mà không diễm lệ vô song, đối phương hiển nhiên là muốn tìm cớ gây sự rồi.
– Ừ, không có việc gì! Các ngươi lui xuống hết đi!
Tử Âm nói với mấy nữ nhân kia.
Nghệ Phong nhìn theo bóng lưng đám nữ tử thướt tha rời đi, quay sang nói với Tử Âm:
– Tử Âm tỷ, Kim Lâu không chỉ có những nữ nhân xinh đẹp chứ?
– Ừ, có một vài quý tộc có thú vui quái ác, cho nên…
Tử Âm đáp.
– Vậy là tốt rồi. Tử Âm tỷ đưa các nàng vào trong phòng riêng của bọn Hung Lang đi. Bọn họ không phải ghét bỏ đám nữ tử xấu xí hồi nãy sao? Ta đây liền cho hắn nữ tử hấp dẫn hơn nữa.
Nghệ Phong cười cười đầy gian trá nói.
Tử Âm nhìn nụ cười xấu xa của Nghệ Phong, trừng mắt liếc hắn đồng thời truyền lệnh của mình xuống dưới.
Rất nhanh, mấy nữ tử đã xuất hiện trước mặt Nghệ Phong. Nghệ Phong vừa thấy bọn họ, thiếu chút nữa đã trực tiếp thổ huyết. Hắn cảm giác hai chân mình có chút run rẩy.
Một nữ nhân trong đó có đôi chân so với cột nhà còn lớn hơn, thắt lưng có thể so với thùng phuy, trên mặt toàn những hạt đậu đỏ gồ ghề, thân cao không tới một thước năm. So với hoa hoa còn phải thẹn! Có thể nói là cực phẩm!
Nghệ Phong quay đầu nhìn mấy phụ nhân xung quanh nàng, tất cả đều ngang với thịt băm viên. Có râu mép dài, có mũi tẹt. Quả thực mỗi người đều là cực phẩm.
Nghệ Phong không dám tiếp tục nhìn thêm nữa. Hắn sợ trong lòng mình sẽ sinh ra bóng ma ám ảnh, liền chuyển ánh mắt sang người Tử Âm, đánh giá nữ nhân kiều diễm thành thục này. Có vậy mới tìm được một chút an ủi.
Tử Âm thấy bộ dáng hung ác của Nghệ Phong, nàng cười hi hi mấy tiếng, quay sang mấy nữ nhân cực phẩm này nói:
– Các ngươi vào trong tiếp khách đi!
Sau mấy câu trả lời mang vẻ tục tằn của nam nhân, mấy “nữ tử” nối đuôi nhau đi vào. Nhìn các nàng dần khuất bóng, Nghệ Phong lúc này mới ra sức vỗ ngực, tạm thời trấn an tinh thần vừa bị dọa cho hoảng sợ.
Tử Âm thấy bộ dáng như thấy quỷ hạ phàm của Nghệ Phong, nàng buồn cười trừng mắt liếc hắn:
– Đáng sợ như vậy sao?
Nghệ Phong vẫn còn chút sợ hãi đáp:
– Tử Âm tỷ, ta nghĩ đêm nay nhất định sẽ bị ác mộng hành hạ không ngủ nổi.
– Hi hi…
Tử Âm nở nụ cười vui vẻ, quay qua Nghệ Phong có chút uy hiếp nói:
– Nếu sau này ngươi còn dám làm xằng bậy tại Kim Lâu, ta sẽ kêu các nàng tới phục vụ ngươi.
– Ách…
Một câu này khiến Nghệ Phong suýt chút nữa bị hù chết. Hắn không dám tiếp tục đàm luận đề tài này cùng Tử Âm, quay đầu nhìn về phía cửa phòng riêng đang đóng chặt. Thấy mọi thứ vẫn hết sức an tĩnh, Nghệ Phong cười cười rất cổ quái. Không phải mấy tên Hung Lang này thật sự có ham muốn như vậy chứ?
– Tử Âm tỷ, chúng ta trước hết cứ ngồi đi! Ha ha, thật không ngờ đối thủ của nàng lại có sở thích cao như vậy. Xem ra ta thật sự phải kết giao một phen mới được!
Nghệ Phong cười xấu xa nói.
Chỉ là, ngay khi hắn vừa dứt lời, cánh cửa vốn đang đóng chặt kia đã bị một cước đá sập. Mấy nam tử mạnh mẽ xuất hiện trước mắt Nghệ Phong.
Hai nam tử dẫn đầu một người mang râu quai nón, người kia trên mặt có một vết sẹo dài như con độc xà quấn quanh, vẻ mặt hung ác dữ tợn. Nhìn bộ dạng của bọn hắn là có thể hiểu vì sao một người tên là Hung Lang, một người tên là Tàn Bạo rồi.
– Tử Mân Côi! Nếu hôm nay ngươi không cho ta một cái công đạo, ta nhất định sẽ hủy đi sòng bạc này của ngươi.
Tên râu quai nón quay sang Tử Âm quát to, đồng thời ánh mắt như phát hỏa nhìn Tử Âm chằm chằm, trong mắt lóa lên quang mang dâm dật.
Nghệ Phong thấy ánh mắt của hắn, hơi hơi nhíu mày. Tuy rằng không nói gì nhưng ánh mắt hắn nhìn tên râu quai nón đã lạnh đi rất nhiều.
– Hung Lang, ta không biết ngươi đang nói cái gì? Ta phải cho ngươi cái công đạo gì?
Tử Âm không nhanh không chậm đáp.
Nghệ Phong nhìn khí thế trầm ổn của Tử Âm, nghe thấy ngôn ngữ lãnh liệt trước giờ chưa từng thấy nàng nói qua, lúc này mới hiểu được vì sao Tử Âm có thể trở thành một trong ba vương giả của thế giới ngầm. Tử Âm lúc này mới giống tư thái một Long Đầu.
– Hừ, ta đến sòng bạc của ngươi vui chơi, ngươi lại phái một đám không đứng đắn cùng một bọn quỷ dữ đến dọa ta sợ hãi. Lẽ nào ngươi khi dễ hai đại bang hội chúng ta sao?
Ánh mắt Hung Lang vẫn rực cháy như trước, nhìn chằm chằm trên người Tử Âm.
– Ta cam đoan thị nữ trong sòng bạc của ta đều đã trải qua tuyển chọn kỹ càng. Nếu như các vị còn không hài lòng, vậy có thể rời khỏi sòng bạc.
Tử Âm không nhanh không chậm đáp.
– Lựa chọn kỹ càng?
Tên Tàn Bạo kéo một nữ nhân lùn qua quát lên với Tử Âm:
– Đây là người ngươi đã tuyển chọn kỹ càng sao?
– Ha ha! Đương nhiên! Nàng ta là nữ nhân cực phẩm nhất trong sòng bạc này. Ngươi xem mặt của nàng, trập trùng lồi lõm, giống như một bức tranh sơn thủy mỹ lệ cỡ nào a. Đây là một khuôn mặt tràn đầy tính nghệ thuật. Ngươi xem thắt lưng của nàng, chắc nịch trầm ổn, nhục cảm mười phần. Ngươi nhìn tay của nàng nữa, mập mạp tròn trịa, khiến người ta phải chú ý. Cực phẩm như vậy sòng bạc chúng ta cũng tìm tới cho ngươi, ngươi còn thấy chưa đủ sao?
Lúc này Nghệ Phong xen miệng nói.
Một phen ca ngợi này của Nghệ Phong nhất thời khiến sắc mặt nữ nhân lùn kia choáng váng đỏ bừng lên. Nàng nhìn Nghệ Phong kín đáo đưa tình nói:
– Thật vậy sao? Ta thực sự đẹp như vậy sao?
Nghệ Phong nhìn khuôn mặt kia, suýt nữa không nhịn được mà phun ra, nhưng hắn vẫn kiên định nói với nữ nhân lùn:
– Không tin, ngươi ôm hai nam nhân bên cạnh ngươi hôn một cái là được.
Nữ nhân lùn quả nhiên nghe lời đưa tay ra chuẩn bị ôm Hung Lang. Hung Lang nhìn khuôn mặt kia càng lúc càng gần, không khỏi rùng mình một cái. Nếu thật sự bị nữ nhân này hôn trúng, buổi tối hắn còn có thể ngủ sao?
Cho nên, Hung Lang không chút nghĩ ngợi, đạp một cước về phía nữ nhân lùn.
Binh…
Nữ nhân lùn xẹt qua một đường trên hư không, hung hăng nện mông xuống mặt đất. Nghệ Phong thậm chí có thể cảm giác được mặt đất cũng rung lên mấy cái.
– Hung Lang! Hiện tại nên nói ngươi cho ta một cái công đạo mới đúng! Ngươi dựa vào cái gì dám đánh người của ta?
Tử Âm đương nhiên không bỏ qua cơ hội này, quay sang Hung Lang quát to.
Hung Lang nhìn nhìn chân của mình, không trả lời Tử Âm mà quay đầu nhìn về phía Nghệ Phong. Vừa rồi, chính là bởi vì một câu nói của tên tiểu tử này mà khiến tối nay mình gặp phải ác mộng.
– Tiểu tử, ngươi là ai?
Hung Lang thấy Nghệ Phong đang nhìn hắn mỉm cười, trên mặt không có chút sợ hãi nào, hỏi.
– Lão đại, nói nhiều lời vô ích như vậy với hắn làm gì. Trực tiếp làm thịt tiểu tử này là xong.
Một tên thủ hạ đứng phía sau Hung Lang thấy dáng vẻ thờ ơ khinh thường bọn hắn của Nghệ Phong, trong lòng phát hỏa, quay sang nhắc nhở Hung Lang một câu.
– Câm miệng!
Hung Lang rống lên vào mặt hắn, quay đầu tiếp tục hỏi Nghệ Phong:
– Ngươi là ai?
Hung Lang không phải kẻ ngu si, có thể làm đến vị trí Long Đầu, suy nghĩ của hắn tinh tế hơn những người khác rất nhiều. Thấy khí chất và dáng dấp bình tĩnh của Nghệ Phong, hắn cũng có đôi phần cố kỵ. Điều hắn e sợ chính là, Nghệ Phong là đệ tử của một đại thế gia nào đó. Nếu là như vậy, mình xuất thủ cũng cần phải cân nhắc chút đỉnh.
– Ta? Chỉ là người làm việc vặt trong sòng bạc mà thôi.
Nghệ Phong chỉ vào mũi mình nói.
– Một tên sai vặt? Ha ha… Một tên sai vặt cũng dám đứng ở chỗ này. Lão tử hiện tại biến ngươi thành tạp vật luôn!
Lúc này từ phía sau Hung Lang xông ra một người. Một cái bạt tai hung hăng giáng về phía Nghệ Phong.
Tuy rằng Hung Lang không tin lời Nghệ Phong, nhưng cũng không ngăn cản động tác của thủ hạ mình.
Ba…
Một tiếng bạt tai giòn giã vang lên, khiến mọi người ngây ra tại chỗ.
Chỉ thấy Nghệ Phong vốn đứng trước mặt mọi người bỗng dưng biến mất. Một cái bạt tai mạnh mẽ giáng vào mặt tên thủ hạ của Hung Lang.
– Trước tiên ta biến ngươi thành tạp vật!
Người nói câu vừa rồi bị Nghệ Phong cho một cái bạt tai, còn chưa kịp có phản ứng, lại bị một cước của hắn đạp bay đi, mặt đập xuống đất, máu tươi phun ra như suối, hôn mê tại chỗ.
Biến cố đột nhiên này khiến tất cả mọi người không phản ứng kịp. Cả đám ngây ra nhìn người bị Nghệ Phong một chiêu đánh cho thổ huyết.