Phần 264: Uy lực của Ngụy Phệ Châu
– Ta rất muốn nhìn ngươi làm sao giết ta!
Nại Đạt Nhĩ ngẩn ra, lập tức nhìn Nghệ Phong cười lạnh khinh thường nói. Chỉ cần Nghệ Phong dám chiến với hắn, hắn tự tin có thể phế bỏ Nghệ Phong. Thứ Nại Đạt Nhĩ không đối phó được, chính là tốc độ kia của Nghệ Phong.
– Giết thế nào? Chính là giết như thế này! Thuấn di, Toái Phá!
Nghệ Phong vừa dứt lời, một quyền liền đánh thẳng tới ngực Nại Đạt Nhĩ. Trên nắm tay không lớn kia, khí thế bắn ra, lực lượng cường đại, làm cho hư không đứt khúc.
Nại Đạt Nhĩ thật không ngờ, Nghệ Phong nói động thủ liền động thủ, một quyền bất thình lình xuất hiện ngay trước mặt mình, liền vội vàng vận chuyển toàn thân đấu khí, cũng không kịp ngăn trở.
– Oanh…
Một chốc kia, làm cho mọi người ngạc nhiên. Chỉ thấy nắm tay của Nghệ Phong hung hăng đụng vào ngực của Nại Đạt Nhĩ, một quyền dũng mãnh này, dĩ nhiên làm cho Nại Đạt Nhĩ dù thi triển áo giáp đấu khí cũng bay ngược ra ngoài, bàn ăn dọc đường cũng bị hắn đụng vào làm văng tung tóe.
– Ách…
Giờ khắc này, hầu như mọi người đồng thời yên tĩnh lại, khiếp sợ nhìn một màn này: Không thể tin được đường đường là học viên Bạch Kim Nại Đạt Nhĩ, dưới một quyền của Nghệ Phong, bị đánh đến bay ngược ra ngoài.
Bạch Hàn Tuyết cũng ngạc nhiên nhìn một màn này, tuy nàng biết Nghệ Phong có kỹ năng thuấn di, thế nhưng thật không ngờ nắm đấm của Nghệ Phong cũng cường hãn như vậy. Nhìn bàn ăn bị Nại Đạt Nhĩ va vào bể vụn, Bạch Hàn Tuyết lắc đầu: Mặc dù thực lực Nại Đạt Nhĩ cường hãn, thế nhưng kinh nghiệm chiến đấu lại kém hơn nhiều so với phụ thân. Nếu như là phụ thân, cho dù Nghệ Phong có thuấn di, nhưng tuyệt đối sẽ không bị Nghệ Phong đánh trúng dễ dàng như vậy.
Nghệ Phong nhìn Nại Đạt Nhĩ rơi trên đất, trong mắt vẫn không có tia thả lỏng nào, đấu khí vẫn vận chuyển trong kinh mạch. Một quyền này, tuy hiệu quả của nó cũng nằm ngoài dự liệu của Nghệ Phong, thế nhưng Nghệ Phong cũng không ngây thơ cho rằng Nại Đạt Nhĩ sẽ không có lực tái chiến. Với thực lực Tướng cấp tứ giai thi triển ra áo giáp đấu khí, lực phòng ngự vô cùng kinh khủng, huống chi Nại Đạt Nhĩ vừa rồi còn kịp vận chuyển đấu khí chống lại.
Quả nhiên, như dự đoán của Nghệ Phong, sau khi Nại Đạt Nhĩ lại đập nát một cái bàn ăn nữa thì đã giảm bớt lực đạo, nhổ ra một ngụm máu liền xoay người đứng lên.
Nại Đạt Nhĩ dữ tợn quẹt vết máu trên miệng, nỗ lực ổn định lại huyết khí đang quay cuồng trong cơ thể. Nhìn Nghệ Phong vẫn thản nhiên đứng tại chỗ, trong lòng hắn cũng kinh hãi không ngớt: Hắn thật không ngờ, lực lượng của Nghệ Phong lại lớn đến như vậy, hiển nhiên đã vượt xa thực lực nhất giai của hắn. Một quyền này, làm cho hắn chịu nội thương không nhỏ. Nếu như không phải là mình kịp vận chuyển đấu khí bảo hộ vùng ngực, sợ là sẽ phải thụ thương nặng không dậy nổi rồi.
– Tiểu tử! Ngươi đáng chết!
Nại Đạt Nhĩ cắn răng dữ tợn nói, đôi con ngươi cũng thu lại thành một khe hẹp, lạnh lùng nhìn Nghệ Phong, bộc lộ sát ý vô cùng rõ ràng. Rất hiển nhiên, Nại Đạt Nhĩ nổi điên, so với bất luận thứ gì lúc trước càng điên.
Nghệ Phong không để ý đến lời nói vô ích, Toái Phá trên tay ngưng tụ lần thứ hai, đồng thời khí tức màu xanh cũng bị hắn gia nhập trong đó. Hắn muốn thử xem, rốt cuộc Ngụy Phệ Châu cường hãn đến dường nào? Mà Nại Đạt Nhĩ, không thể nghi ngờ là một vật thí nghiệm lý tưởng.
– Đừng nói nhảm nữa!
Nghệ Phong khinh thường nói lại một câu, lưu lại một đạo tàn ảnh, trọng quyền hung hăng đánh về phía Nại Đạt Nhĩ. Nắm đấm ẩn chứa lực lượng kinh khủng, trong nháy mắt đã đến bên người Nại Đạt Nhĩ.
Nại Đạt Nhĩ sớm đã có cảnh giác, đấu khí toàn thân mạnh mẽ bắn ra, nghênh đón Nghệ Phong. Trong ánh mắt còn mang theo vẻ khinh thường!
Thế nhưng, khi nắm đấm của hắn tiếp xúc với Nghệ Phong, nhìn nắm tay tràn ngập quang mang màu xanh, hắn hơi sửng sốt, lập tức con ngươi mạnh mẽ co rút lại, khuôn mặt tràn đầy vẻ kinh hãi, liền liều mạng cuồng chuyển đấu khí lần nữa. Đấu khí toàn thân hắn như nước lũ tràn vào nắm tay.
Mọi người nhìn thấy một màn như vậy, ngạc nhiên nhìn Nại Đạt Nhĩ, không rõ Nại Đạt Nhĩ đang làm cái gì? Dưới tình huống đối kháng trực diện, một tứ giai như hắn còn có thể sợ một nhất giai sao?
– Bính…
Hai nắm tay ẩn chứa lực lượng kinh khủng, trực diện va chạm, hai người đồng dạng bay ngược ra ngoài, sắc mặt trong nháy mắt trở thành trắng bệch. Lực va chạm cường đại, làm cho nhứng tấm ván gỗ bên cạnh hai người nát vụn, bắn tung tóe ra bốn phía. Làm cho đoàn người vây xem phải cấp bách lui ra ngoài.
Chỗ dừng chân của hai người, sàn nhà như phế thạch, giống như là bị xe tải ép qua, nát bấy không chịu nổi. Vốn hai người có chút kích động, cũng nhìn nhau an tĩnh lại, đều cố gắng dẹp loạn huyết khí trong cơ thể.
Khác với Nghệ Phong, trên cánh tay Nại Đạt Nhĩ dĩ nhiên bị một tia màu xanh quấn lấy, tuy rằng không lớn, thế nhưng lại làm cho Nại Đạt Nhĩ kinh hãi vạn phần, hắn cảm giác được, cổ màu xanh này có thể ăn mòn năng lượng của hắn. Trong khoảng thời gian ngắn, hắn mạnh mẽ huy động lực lượng lên cánh tay.
Mà đứng thẳng ở đối diện Nại Đạt Nhĩ Nghệ Phong, trong lòng lúc này cũng nổi lên kinh hãi sóng lớn. Mặc dù hắn biết Ngụy Phệ Châu sẽ rất mạnh, thế nhưng thật không ngờ là nó lại cường hãn đến dường này. Trong lúc ngạnh kháng với Nại Đạt Nhĩ, Ngụy Phệ Châu trong nháy mắt đã thôn phệ hơn một nửa năng lượng, mà năng lượng thôn phệ được lại dung nhập vào trong lực lượng của mình. Cho nên, tuy lực lượng của Nghệ Phong kém xa Nại Đạt Nhĩ, thế nhưng lại như trước đánh ngang tay với hắn.
Nghệ Phong không thể ngờ được, Ngụy Phệ Châu nhàn nhạt kia có thể cường hãn như vậy, vậy thì Phệ Châu chân chính sẽ như thế nào. Nếu như thật là Phệ Châu, một quyền này, sợ là Nại Đạt Nhĩ đã bị thương nặng.
Nại Đạt Nhĩ thấy năng lượng màu xanh quấn trên cánh tay mình rốt cuộc cũng biến mất, trong lòng thở dài một hơi, đồng thời cũng kinh hãi vạn phần: Cổ năng lượng này quá mức quỷ dị, quỷ dị đến mức làm mình tâm sinh khiếp đảm.
Nại Đạt Nhĩ chưa từng nghĩ tới, một tứ giai như mình lại có thể bị một nhất giai dọa khiếp hãi, thế nhưng năng lượng thôn phệ vừa rồi, khiến hắn thực sự sợ hãi.
– Rốt cuộc ngươi đã thi triển ma pháp gì?
Nại Đạt Nhĩ nhìn Nghệ Phong cả giận nói.
– Ma pháp muốn mạng ngươi!
Nghệ Phong giận dữ hét một tiếng, một quyền lần nữa dũng mãnh đánh tới. Năng lượng Ngụy Phệ Châu trong cơ thể quấn trên quyền đầu, Nghệ Phong tà ác nhìn Nại Đạt Nhĩ, thuộc tính thôn phệ của Ngụy Phệ Châu kia kinh khùng như vậy, nếu mình còn sử dụng Nhiếp Hồn thuật thì sao? Nhiếp Hồn thuật thôn phệ hồn lực! Chậc chậc…
Nghệ Phong tưởng tượng một chút đã thấy kình khủng như vậy, đã biết sự biến thái của Ngụy Phệ Châu, Nghệ Phong nhìn Nại Đạt Nhĩ cười rất tà ác.
Nại Đạt Nhĩ thấy bộ dạng Nghệ Phong như vậy, liền rùng mình một cái, nhìn trên tay Nghệ Phong không ngừng bốc lên quang mang màu xanh, hắn nhịn không được run rấy một trận. Cho dù mình có thể đánh bại được Nghệ Phong, nhất định cũng sẽ phải trả một cái giá đắt!
– Lão nhị, lão tam! Cùng lên! Làm thịt tiểu tử này!
Nại Đạt Nhĩ không dám sơ xẩy, quay sang hai người hô lớn.
– Thiết…
Hành động của Nại Đạt Nhĩ như vậy, làm cho mọi người ồ lên. Một tứ giai, đối phó một nhất giai còn muốn ba người cùng lên, bọn họ cũng không cảm thấy mất mặt sao!
Chỉ là, bọn họ cũng hiếu kỳ, vì sao chỉ cần một quyền mà Nại Đạt Nhĩ dường như đã có chút sợ Nghệ Phong.
Nghệ Lưu có chút cuống lên, hắn bước nhanh muốn chạy tới giúp đệ đệ của mình. Hai Tướng Cấp, một Sư Cấp đỉnh phong, cho dù Nghệ Phong có mạnh mẽ hơn nữa, hắn cũng chỉ là Tướng cấp a, làm sao có thể chống đỡ?
Thế nhưng, hắn vừa mới bước ra, đã bị Bố Lan Ny kéo lại:
– Huynh đừng đi, với chút thực lực ấy của huynh, còn đỡ không được dư ba của bọn họ, đi chỉ có làm hắn phân tâm chiếu cố huynh!
– Nhưng…
– Đừng nhưng nhị gì cả, thực lực của huynh còn không đủ để giúp hắn. Huống chi, Nghệ Phong tên khốn kia nhất định còn có hậu chiêu, bằng không hắn không dám kiêu ngạo như vậy! Huynh đã từng thấy hắn chịu thiệt thòi sao?
Nghệ Lưu sửng sốt, lập tức không có vọng động nữa, tuy rằng trong lòng không ngớt lo lắng, thế nhưng cũng cầu khẩn những gì Bố Lan Ny nói là sự thật.
Bất quá, một người có thực lực Tướng cấp, dưới sự vây công của ba cường giả, hắn thực sự có thể sáng tạo nên kỳ tích sao?