Phần 239: Chí bảo Phệ Châu
– Tiểu tử, chớ quên giúp ta tìm Hồn Ấn đỉnh. Bằng không cả đời này ngươi cũng đừng mong học được một môn Nhiếp Hồn thuật cao cấp trong tay ta!
Quái lão đầu cũng không quên nhắc nhở giao dịch giữa hai người.
Nghệ Phong trợn trừng mắt, ngoảnh mặt không nhìn Quái lão đầu. Mỗi ngày đều nhai đi nhai lại chuyện này, lão không cảm thấy phiền nhưng mình cảm thấy phiền nha! Nghệ Phong lấy thi thể Mộc Linh Nghĩ Vương từ trong nạp linh giới ra, lập tức từng đạo năng lượng lục sắc tỏa ra khiến không gian nhiễm màu lục nhạt.
– A?
Quái lão đầu không hiểu tại sao Nghệ Phong lại đột nhiên lấy thân thể Mộc Linh Nghĩ Vương ra, ánh mắt nghi hoặc nhìn Nghệ Phong, không hiểu hắn đang làm gì. Đây chỉ là một đầu mị tứ giai mà thôi, lão cũng không thèm để mắt tới.
Thấy biểu tình khinh thường của Quái lão đầu, Nghệ Phong bất đắc dĩ nói:
– Quái lão, ngài nhìn cẩn thận một chút!
Quái lão đầu dường như không nhịn được, định giơ chân đá bay Nghệ Phong và xác Mộc Linh Nghĩ Vương ra ngoài. Vừa giơ chân lên thì hắn không nhịn được kêu lên một tiếng, chân cũng chậm lại, chăm chú nhìn vào xác Mộc Linh Nghĩ Vương đang tỏa ra quang mang màu xanh.
– Sao nó có thể có thứ này?
Quái lão đầu thì thào một câu, hồn lực tràn vào bao vây lấy hạt châu quỷ dị kia. Tuy rằng hạt châu kia cố gắng hấp thu hồn lực của Quái lão đầu nhưng không lay động được mảy may. Điều này khiến Nghệ Phong kinh hãi không thôi, cũng đã nhận thức sâu hơn về thực lực của Quái lão đầu.
Nghệ Phong vẫn nhớ kỹ với hồn lực Tướng cấp của mình khi vừa tiếp xúc với hạt châu quỷ dị này suýt chút nữa bị thôn phệ. Còn Quái lão đầu dùng hồn lực vậy quanh, đem nó huyền phù giữa không trung nhưng nó vẫn không lay động được hồn lực, thực lực của Quái lão đầu quá mạnh!
– Tiểu tử ngươi từ nơi nào tìm được thứ này?
Quái lão đầu nghi hoặc nhìn Nghệ Phong, rất ngạc nhiên với việc hắn có được bảo bối này.
– Ách, sau khi làm thịt con mị này thì ta phát hiện ra nó. Nó nằm trong cơ thể của Mộc Linh nghĩ Vương!
Nghệ Phong chỉ vào xác Mộc Linh Nghĩ Vương đang tỏa ra năng lượng nằm dưới đất trả lời Quái lão đầu.
Quái lão đầu nhíu chặt mày, lẩm bẩm:
– Không có khả năng như vậy! Nếu thứ này tồn tại trong cơ thể nó, linh hồn con mị tứ giai này sớm đã bị thôn phệ hoàn toàn, sao có thể đợi ngươi giết!
Ngay cả Quái lão đầu cũng có bộ dạng như vậy khiến Nghệ Phong càng khẳng định hạt châu này không tầm thường. Hắn kích động hỏi:
– Quái lão, đây là thứ gì vậy?
Quái lão đầu nhìn Nghệ Phong một cái, khống chế hồn lực thả hạt châu vào xác mị, sau đó lại quay sang nói:
– Trong giới Nhiếp Hồn Sư có một thứ mà tất cả đều hướng tới. Nó có khả năng hủy thiên diệt địa! Nhiếp Hồn Sư sở hữu nó nhất định là người nổi bật, hơn nữa lực sát thương vượt xa Nhiếp Hồn Sư bình thường.
Nghệ Phong ngẩn người, sau đó hưng phấn nói:
– Ý ngài là nó chính là hạt châu kia sao?
Quái lão đầu trừng mắt:
– Ngươi nằm đó mà mơ với mộng! Nếu là thứ đó thì linh hồn ngươi đã bị thôn phệ hoàn toàn, cho dù là ta cũng không khá hơn!
Một câu nói của Quái lãi khiến Nghệ Phong sững sờ, trong lòng nổi lên sóng to gió lớn. Trời ơi, điều này sao có thể! Bảo vật gì mà có uy lực khiến Quái lão đầu gặp phải cũng bị thôn phệ! Theo tính toán của Nghệ Phong, thực lực của Quái lão đầu hắn không dưới Tôn cấp!
Tôn cấp là khái niệm gì? Đó chính là tồn tại duy ngã độc tôn, số lượng cường giả Tôn cấp khắp đế quốc cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
– Quái lão, không phải ngài nói đùa chứ? Còn có thứ gì có thể uy hiếp tới tính mạng của ngài?
Nghệ Phong há hốc mồm hỏi.
Quái lão hừ một tiếng:
– Trước mặt nó, đừng nói là ta, cho dù là sự phụ ngươi cũng phải đi đường vòng, chỉ cần một chút sơ sảy là sẽ bị nó thôn phệ sạch sẽ!
Một câu này khiến miệng Nghệ Phong mở càng to hơn. Hắn dùng sức véo mình một cái để xác định liệu có phải mình đang nằm mơ hay không.
– Quái lão, rốt cục đó là thứ gì mà có uy lực lớn tới vậy?!
Nghê Phong cố gắng bình tĩnh trở lại nhưng không tài nào làm được.
– Phệ Châu! Đó chính là Phệ Châu!
Nhãn thần lão quái có chút sâu xa, giống như nhớ tới một chuyện cũ.
– Phệ Châu?!
Nghệ Phong không hiểu hỏi.
– Đúng vậy. Chính là Phệ Châu! Trong giới nhiếp hồn sư, mỗi người đều vì sở hữu Phệ Châu mà phấn đấu, có nhiếp hồn sư vì nó mà táng gia bại sản, thậm chí chết oan uổng cũng không ít! Bởi vì sở hữu nhiếp hồn châu, bất kể thiên phú ra sao, hắn đều sở hữu chìa khóa trở thành cường giả!
Quái lão đầu thấy Nghệ Phong vẫn chưa hiểu, vì vậy tiếp tục nói:
– Phệ Châu có công hiệu thôn phệ linh hồn và năng lượng. Nói cách khác, bất luận sinh linh gì xuất hiện trước mặt nó đều bị thôn phệ linh hồn, càng quan trọng chính là nó cũng có thể thôn phệ năng lượng. Ngươi cứ tưởng tượng xem khi đánh nhau, năng lượng công kích của đối phương đều bị thôn phệ, hơn nữa cả hồn lực cũng vậy thì sẽ như thế nào? Nó trợ giúp ngươi lớn hay nhỏ?
– Đã từng có một Nhiếp Hồn Sư năm tinh dựa vào Phệ Châu để thôn phệ một tên cường giả Vương cấp!
Một câu nói của Quái lão khiến cho Nghệ Phong sững sờ. Nhiếp Hồn Sư năm tinh chỉ tương đương với Tướng cấp, vậy mà có thể thôn phệ một tên Vương cấp?
Trời ạ! Điều này sao có thể? Kém nhau một cấp bậc như khoảng cách giữa trời và đất vậy. Theo lý thuyết, Tướng cấp không có khả năng đánh bại Vương cấp, lại càng không thể có khả năng thông phệ!
Lúc này Nghệ Phong mới hiểu sự kinh khủng của Phệ Châu, trong lòng hắn cũng hưng phấn. Hắn nổi lên một ý nghĩ điên cuồng: Phệ Châu, ta nhất định phải sở hữu Phệ Châu!
– Trong giới Nhiếp Hồn Sư, bất luận kẻ nào cũng muốn có được Phệ Châu, nhưng số lượng người sở hữu lại rất nhỏ. Ngoại trừ nguyên nhân khó tìm thì còn có nguyên nhân khi thôn phệ Phệ Châu quá nguy hiểm. Một khi ngươi không cẩn thận sẽ lập tức hóa thành hư vô. Người sở hữu Phệ Châu có thể đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa không ai không phải cường giả trong giới!
Dường như Quái lão hiểu được Nghệ Phong đang nghĩ gì, thản nhiên lên tiếng.
Lời nói của Quái lão như dội cho Nghệ Phong một chậu nước lạnh, khiến hắn tỉnh táo trở lại. Tuy hiện giờ hắn không áp chế được ham muốn sở hữu Phệ Châu nhưng đã bình tĩnh hơn trước rất nhiều!
– Vậy Quái lão ngài có sở hữu Phệ Châu hay không?
Nghệ Phong quay đầu hỏi Quái lão, hắn cũng muốn biết Quái lão đầu có sở hữu thứ kinh khủng như vậy hay không.
Quái lão đầu không nói gì, khẽ búng ngón tay, một ngọn hư hỏa tỏa ra quang mang lục sắc bắn ra. Hư hỏa vừa xuất hiện, Nghệ Phong liền cảm thấy linh hồn mình run rẩy, giống như ngay lập tức sẽ bị hút đi!
Cảm nhận được sau lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh, trong lòng Nghệ Phong sợ hãi không thôi:
– Đây chính là uy thế của Phệ Châu sao? Chỉ cần vừa xuất hiện đã khiến người khác rùng mình!
Quái lão không để ý tới biểu tình của Nghệ Phong, hư hỏa ở đầu ngón tay nhanh chóng to ra, rất nhanh phân giải thi thể của Mộc Linh Nghĩ Vương, chỉ không đầy vài giây, thân thể của Mộc Linh Nghĩ Vương đã rút nhỏ hơn nửa.
Nghệ Phong kinh hãi nhìn một màn nay, hiển nhiên hắn đang chấn động!
– Phệ Châu của ta thuộc tính mộc âm, hóa giải mộc hệ rất đơn giản. Kỳ thực điều lợi hại nhất của Phệ Châu không phải thôn phệ năng lượng mà là thôn phệ linh hồn, đây mới là điều kinh khủng nhất. Cường giả khi tranh đấu, linh hồn bị tổn thương mới nguy hiểm.