Phần 216: Giá phải trả
Cũng không biết Nghệ Phong đã giết hết bao nhiêu cỗ thế lực của Khẳng Lợi. Dù sao đi nữa nghe nói bây giờ Khẳng Lợi đang nổi giận lôi đình, mỗi một khi có người đi vào báo tin cho hắn thì đều bị đánh bay ra ngoài. Trong phòng của hắn không còn thứ gì hoàn chính, ấm trà chén nhỏ các loại đều bị đập vỡ tan tành.
Khi mấy tin tức này truyền ra từ trong phủ đệ của Khẳng Lợi, mọi người kinh ngạc đồng thời cười phá lên có chút hả hê, phảng phất như vô cùng hy vọng thấy bộ dáng hiện giờ của Khẳng Lợi.
Đồng dạng danh tiếng của Nghệ Phong cũng lan truyền khắp thành Khủng Cụ, chỉ có điều khác một chút đó là nguyên bản quái vật ba đầu sáu tay đã đổi thành ngọc thụ lâm phong.
Sát hại đối phương một cách xuất quỷ nhập thần càng tăng thêm tính truyền kỳ của hắn, người dân nơi đây cực lực nâng hắn lên, danh tiếng của Nghệ Phong nhanh chóng bao trùm lên trên Khẳng Lợi và Áo Mỗ, trở thành đệ nhất nhân của thành Khủng Cụ. Coi như là thành chủ thành Khủng Cụ thần bí chỉ sợ so ra cũng kém Nghệ Phong.
Đương nhiên, Nghệ Phong vẫn trà trộn ở trong đám người uống trà, tự nhiên nghe được Khẳng Lợi vẫn không lộ diện là dophụ thân của Trần Ny Đan đứng chặn ngoài cửa, căn bản không cho hắn bước được ra ngoài!
Nghệ Phong đương nhiên hiểu rõ đây là Trần Ny Đan đang muốn giảng hòa với hắn, thế nhưng chuyện này cũng không khiến đáy lòng Nghệ Phong gợn bao nhiêu sóng. Ngươi đã xây dựng bố cục này cho ta, vậy thì phải trả một cái giá tương xứng.
Trải qua mấy ngày dung hợp, rốt cục hồn lực của Nghệ Phong cũng dung hợp hoàn mỹ với Nguyên Hồn, độ phù hợp đạt tới mức đỉnh phong. Tuy rằng Nghệ Phong không dùng được Nhiếp Hồn Thuật cao thâm thế nhưng có cơ sở này thì Nghệ Phong muốn dùng tới cũng không quá khó khăn. Từ điểm này nhìn lên, Nghệ Phong phải cảm tạ Khẳng Lợi, thậm chí Nghệ Phong suy nghĩ, nhìn lại đối phương đã cung cấp cho mình nhiều thủ hạ để tập luyện như vậy, có lẽ chính mình cũng có thể buông tha hắn đi!
Thế nhưng bây giờ Nghệ Phong cũng chỉ có thể suy nghĩ lại, tình hình hiện giờ đã thành không chết không thôi. Cho dù Nghệ Phong muốn buông tha hắn thì hắn cũng sẽ không buông tha Nghệ Phong!
Nghệ Phong biết được điều ấy là do thông qua tính tình tàn ác của Khẳng Lợi đối với thủ hạ, vậy thì đối với địch nhân của chính mình, chắc chắn hắn sẽ không nương tay chút nào!
Chỉ là Nghệ Phong cũng không muốn cứ tiếp tục như thế này, Nhiếp Hồn Thuật đã đạt tới yêu cầu của hắn, bây giờ hắn chuẩn bị tiến vào Khủng Cụ Sâm Lâm một lần nữa, tìm một ít ma thú cao cấp và Mị để luyện tập, đề cao thực lực của chính mình.
Dù sao năng lượng bên trong Khủng Cụ Sâm Lâm cũng nồng hậu hơn ở đây rất nhiều, quan trọng nhất là chính mình là Nhiếp Hồn Sư, hoàn toàn có thể mượn năng lượng của linh Mị để đề thăng thực lực.
Nghĩ vậy, Nghệ Phong có chút cảm thán, Nhiếp Hồn Sư cường đại thái quá. Đối với võ giả mà nói thì đó chính là chức nghiệp chuyên ăn gian, Nhiếp Hồn Sư có thể luyện chế Linh đan và Mị đan, tốc độ đề thăng thực lực hiển nhiên nhanh hơn đối phương rất nhiều.
Chẳng qua có điều đáng tiếc chính là bây giờ Nghệ Phong còn không thể thi triển luyện chế Linh đan và Mị đan từ Nhiếp Hồn Thuật cao cấp. Bất quá ngay cả như vậy, hắn sử dụng năng lượng của Linh và Mị cũng tốt hơn người thường.
Thực ra Nghệ Phong cũng muốn bây giờ quay trở về đế đô, thế nhưng hắn lại muốn nương nhờ cơ hội này nhất cử đốt phá Tướng Cấp, có thực lực như vậy mới có thể bức bách Hoa Hạ bang giải tán, ở đế đô cũng có thể được tính là một nhân vật nhất lưu.
Nghệ Phong hít sâu vào một hơi, liếc mắt nhìn đám thủ hạ của Khẳng Lợi vẫn còn đang đi tìm kiếm hắn, khóe miệng nhếch lên một tia tươi cười.
– Quên đi! Từ trước tới giờ bản thiếu gia giết những con tôm như các ngươi cũng không có ý nghĩa. Hôm nay tha cho các ngươi vậy. Ta còn phải đi Khủng Cụ Sâm Lâm!
Nghệ Phong từ chỗ ngồi của mình từ từ đứng dậy.
Thế nhưng đột nhiên một thân ảnh hiện ra khiến thân thể Nghệ Phong lại ngồi xuống, hắn cười hắc hắc nói:
– Khắc Lạp Khắc, không phải ngươi đang bị Trần Ny Đan xẻo thịt sao!
Khắc Lạp Khắc nghe câu nói vậy liền giận dữ trong lòng, thế nhưng thanh âm quen thuộc không khỏi khiến hắn nhớ tới một người, mặc dù người trước mặt có khuôn mặt khác xa ấn tượng của hắn thế nhưng lửa giận của hắn cũng tiêu tan trong nháy mắt.
– Ha ha, Phong thiếu quả nhiên xuất quỷ nhập thần giống như lời đồn. Chậc chậc, ai sẽ tin tưởng Phong thiếu lại là một người như vậy.
Khắc Lạp Khắc quan sát Nghệ Phong từ trên xuống dưới một lần, phát ra một câu cảm thán.
– Ha ha! Nếu như ngươi bị vị trưởng lão biến thái kia dạy dỗ một phen thì cũng có thể biến hóa giống như ta! Ta chỉ học được một chút da lông bên ngoài, che mắt được người thường là dủ rồi. Cường giả có thể phát hiện ra khí tức nên tác dụng sẽ không lớn!
Nghệ Phong không cho là đúng cười nói.
– Ha ha! Phong thiếu nói nhẹ nhàng quá, thế nhưng bên trong Thánh địa có ai được vị trưởng lão kia tự mình dạy đây? Sợ rằng chỉ có Phong thiếu ngươi đi thôi! Ta vẫn rất đố kỵ Phong thiếu…
Khắc Lạp Khắc cười nói.
Nghệ Phong cười ha ha, vẻ mặt tràn đầy trêu chọc nói với Khắc Lạp Khắc:
– Lẽ nào ngươi chỉ có những lời như vậy thôi? Nếu như chỉ có vậy thì ta đi trước!
Nói xong, Nghệ Phong làm bộ dáng chuẩn bị ly khai.
Khắc Lạp Khắc liền nở một nụ cười khổ ngay tức khắc:
– Nguyên bản ta còn tưởng rằng Khắc Lạp Khắc ta là nhân vật rất có cá tính thế nhưng khi thấy phong thái của Phong thiếu thì quả thật giống như đệ tử gặp sư phụ. Được rồi, ta thừa nhận là tìm ngươi có việc!
Nghệ Phong cười cười nói:
– Sợ là chuyện tình của nữ nhân ngươi đi! Ta vẫn không hiểu nổi, nữ nhân kia hận ngươi thấu xương như vậy, thế sao ngươi vẫn cứ giúp nàng!
– Hắc hắc! Cái này Phong thiếu không hiểu được đâu! Chinh phục nữ nhân như vậy mới có ý nghĩa! Ngươi ngẫm lại xem, nữ nhân hận ngươi tới mức tận cùng bỗng nhiên chuyển biến trở thành yêu ngươi tới mức tận cùng. Thật là có cảm giác thành tựu a!
Khắc Lạp Khắc cười tà nói.
Nghệ Phong trắng mắt nhìn, cắt đứt lời Khắc Lạp Khắc nói:
– Không có thời gian nói nhảm với ngươi, ngươi đã hiểu rõ tính tình của ta. Vậy thì đã chuẩn bị làm như thế nào rồi?
Một câu nói của Nghệ Phong nhất thời khiến Khắc Lạp Khắc cười khổ. Hắn đương nhiên hiểu rõ ý tứ những lời này của Nghệ Phong. Hắn đã sớm thấy qua Nghệ Phong có thù tất báo, Trần Ny Đan thiết kế bố cục hãm hại hắn như vậy, hắn không làm ra chuyện long trời lở đất mới là kỳ quái đây. Lời của Nghệ Phong nói trước đây hắn vẫn còn nhớ kỹ:
– Đối với người muốn sinh mệnh của ta, ta đây sẽ liều mạng với hắn. Tuyệt đối sẽ không để nguy hiểm còn tiềm tàng xung quanh!
Nếu như mượn việc chính mình cùng hắn có quan hệ ở Thánh địa thì bị hắn móc ra tí huyết cũng thôi. Nhưng bây giờ Trần Ny Đan thiết kế bố cục chính là muốn giết Nghệ Phong, chuyện này khiến hắn rất đau đầu.
– Phong thiếu cũng không để cho ta chút mặt mũi sao? Buông tha nàng đi!
Khắc Lạp Khắc gãi đầu nói. So với Trần Ny Đan. Khắc Lạp Khắc cảm thấy Nghệ Phong kinh khủng hơn. Trần Ny Đan sợ hãi hắn là do hắn là y sư cao cấp và có thực lực siêu cường. Thế nhưng chính mình hiểu được thân phận của Nghệ Phong, lấy thân phận của Khắc Lạp Khắc hắn muốn tiêu diệt cả nhà Trần Ny Đan vô cùng dễ dàng, huống chi là Nghệ Phong thần bí kia.
Quan trọng nhất chính là người ta căn bản không cần nói trước liền trực tiếp đem ngươi tiêu diệt. Độc thuật của Nghệ Phong hắn đã lĩnh giáo thật sâu.
– Khắc Lạp Khắc, ngươi xác định đầu óc của ngươi không bị nóng lên? Nếu như ngươi đối mặt với người muốn giết mình thì có thể bỏ qua sao?
Nghệ Phong đồng tình nhìn Khắc Lạp Khắc, hắn không nghĩ ra vì sao tiểu tử nhìn như thông minh này lại ngớ ngẩn như vậy?
– Ách… Cái kia, có lẽ… Ta cũng sẽ giết chết, miễn cho hắn nhớ thương chính mình!
Khắc Lạp Khắc ngượng ngùng nói ra.
– Khụ! Ngươi còn biết nói như vậy chứng tỏ óc chưa bị nước vào. Được rồi, nếu như không còn chuyện gì thì bản thiếu gia phải đi tìm nữ nhân kia xử lý. Nếu không phải ngươi đã dùng qua nữ nhân kia thì nhất định bản thiếu gia sẽ sử dụng Ngã Ái Nhất Căn Sài để nếm thử nàng!
Nghệ Phong bất mãn nói, giọng điệu như kiểu Khắc Lạp Khắc chiếm được đại tiện nghi!
Khắc Lạp Khắc nhìn Nghệ Phong cười nói:
– Ta nhớ rõ rằng Phong thiếu từng nói qua một câu tại Thánh địa: Bất kỳ chuyện gì cũng có cái giá của nó, ví dụ như một kỹ nữ không chịu dang đôi chân của mình ra thì tuyệt đối là do ngươi ném quá ít tiền! Ta cảm thấy những lời này của Phong thiếu rất sâu sắc, ta nói là, nếu như… Nếu như ta cấp cho Phong thiếu đủ thù lao thì ngươi có nguyện ý buông tha nàng hay không?