Phần 207: Cái gì gọi là nghệ thuật
Nghệ Phong thật không ngờ chỉ cách một đêm mà bên trong thành Khủng Cụ đã sôi sục như vậy, khắp mọi nơi đều nghị luận chuyện của hắn. Hắn cũng thật không ngờ lão gia trong miệng của nam tử thanh y kia mạnh mẽ như vậy, toàn bộ thành Khủng Cụ đều cso người đi lùng bắt hắn. Phảng phất như không bắt được hắn thì quyết không tha.
Khi Nghệ Phong biết được tất cả những điều này thì Khẳng Lợi đã bắt đầu lục soát rồi, nếu không phải Nghệ Phong trốn nhanh thì sợ rằng hắn đã bị vây công.
Nghệ Phong trốn ở một góc âm u tránh những người đang đi tìm kiếm hắn, khóe miệng hiện lên một tia cười nhạt:
– Bọn chúng thật khinh bản thiếu gia là quả hồng mềm muốn nắn muốn bóp thế nào sao?
– Lão gia có lệnh! Giết chết y sư kia, thưởng cho một vạn kim tệ!
Theo thanh âm của đoàn người, ánh mắt của những người đang đi tìm Nghệ Phong cũng sáng lên vài phần, quang mang tham lam trong đó toát ra không chút nào che dấu!
Nghệ Phong trốn ở một bên nhìn đám người đang hưng phấn kia, hắn cười lạnh một tiếng liền trở mình rút góc áo từ trên đùi ra, đưa vẫn thạch màu đen cho vào trong nạp linh giới, không còn trọng lượng của vẫn thạch, trong nháy mắt Nghệ Phong cảm giác thân thể chính mình nhẹ đi rất nhiều, nguyên bản đấu khí bên trong cơ thể cũng vận chuyển nhanh hơn vài lần.
Nhìn hơn mười người đang tìm kiếm thân ảnh của hắn, trong mắt Nghệ Phong hiện lên một tia đỏ vằn:
– Hừ, ngày hôm nay bản thiếu gia sẽ khiến máu chảy khắp thành Khủng Cụ!
Cho tới bây giờ, Nghệ Phong chưa từng gỡ viên vẫn thạch trên đùi xuống. Hắn muốn đề thăng thân pháp Mị Ảnh ở mọi lúc mọi nơi. Thậm chí để đề thăng thân pháp còn không tiếc khiến cho tốc độ tu luyện đấu khí bị chậm lại. Dù sao trên người cột thứ gì đó trên trăm cân thì sẽ ảnh hưởng tới tốc độ lưu chuyển của đấu khí.
Thế nhưng hiện giờ đối phương có vẻ cũng không muốn chính mình sống yên ổn. Ngay cả một cái khách sạn bình dân cũng không thể đường hoàng đi vào! Từ lúc nào Nghệ Phong đã phải cảm thụ qua loại nhục nhã này, đừng nói hắn còn có vài phần thực lực, cho dù không có vài phần thực lực thì hắn cũng tuyệt đối không cho phép người khác đánh giết hắn giống như chuột qua đường như vậy! Tôn nghiêm Tà Đế của Tà Tông cũng không phải để đám cặn bã này có thể khiêu khích!
Nghệ Phong liếc mắt quét nhàn nhạt tới mấy người, hắn phát hiện thực lực của bọn họ cũng không cao lắm, trong đó chỉ có hai cái Sư Cấp, còn lại toàn bộ đều là Nhân Cấp, càng có một chút là Sĩ Cấp. Điều này càng khiến cho suy nghĩ máu chảy thành sông khắp thành Khủng Cụ trong đầu hắn trở thành hiện thực.
Hắn muốn nói cho tất cả mọi người biết chính mình không phải là cặn bã có thể khiêu khích! Đồng thời Nghệ Phong cũng muốn cho Trân Ny Đan cảm thấy run rẩy trong lòng. Nói cho nàng biết chính mình sẽ đi tìm nàng gây phiền phức!
Tuy rằng không biết đoàn người này có phải là thủ hạ của Trân Ny Đan không thế nhưng tuyệt đối bọn chúng không thoát khỏi quan hệ cùng với nữ nhân kia!
– Khắc Lạp Khắc, đừng trách bản thiếu gia không cho ngươi chút mặt mũi, là nữ nhân của ngươi quá bức người. Bản thiếu sẽ khiến cho nàng cảm thấy khiếp đảm!
Nghệ Phong thì thào lẩm bẩm, đối với nữ nhân dựng ra kế hoạch này, trong lòng hắn cảm thấy vô cùng tức giận.
– Các ngươi đang tìm ta?
Thanh âm nhàn nhạt khiến hơn mười người sửng sốt, trong lòng đám người lập tức vui mừng như điên, trong suy nghĩ của bọn họ, Nghệ Phong chẳng khác gì một vạn kim tệ.
– Giết hắn! Lĩnh tiền thường một vạn kim tệ!
Nam tử đầu lĩnh vui mừng, quay lại hô lớn với đám võ sĩ của hắn.
Dưới dụ hoặc của kim tệ, rốt cục có võ sĩ không nhịn được quơ vũ khí sắc bén trong tay lên, vẻ mặt dữ tợn như thú dữ thấy máu hướng về Nghệ Phong chém ra một đao.
Hành động này nhất thời nổi lên phản ứng dây chuyền, dường như đám người kia rất sợ có người khác sẽ đoạt mất một vạn kim tệ của bọn họ. Hơn mười binh khí đánh tới Nghệ Phong từ bốn phương tám hướng trong nháy mắt. Trong ánh mắt của bọn họ tràn đầy hung quang hưng phấn.
– Muốn chết!
Nghệ Phong cười lạnh một tiếng, rút Tiêm Hổ kiếm từ bên hông ra ngoài, đấu khí trong cơ thể như nước chảy dũng mãnh ào ào tràn lên thân Tiêm Hổ kiếm, đấu khí khổng lỗ bao phủ trên thân thanh Tiêm Hổ Kiếm bắn ra bạch quang chói mắt.
– Tà Vô Kiếm!
Nghệ Phong lấy Tiêm Hổ kiếm ra, vận khởi đấu khí bao phủ lên trên sau đó dùng một tốc độ quỷ dị lướt ra bên ngoài. Theo sự chuyển động của Tiêm Hổ kiếm, lực lượng cường đại bất ngờ đánh lên phía trên binh khí của đối phương trong nháy mắt.
Đột nhiên có một khí thế mạnh mẽ xông tới khiến cho đám người này căn bản không có thời gian kịp phản ứng lại, kình khí cường hung hăng xuyên qua bính khí của bọn chúng, tiến vào trong người.
– Phụt…
Mấy ngụm máu lớn bị phun ra, hơn mười người bị đánh mạnh bay ra ngoài. Kình lực cường đại giống như tảng đá nghìn cân hung hăng nện vào phía trên ngực của bọn họ, nguyên bản cả đám đang khỏe mạnh đột nhiên trở nên tái nhợt, vẻ mặt trắng như tuyết. Lướt qua hư không tạo thành một đường cong tuyệt đẹp rồi hung hăng ngã xuống mặt đất, tiếp tục phun ra máu tươi một lần nữa.
Nguyên bản đám người đang hung hăng tìm kiếm Nghệ Phong để kiếm tiền thường lúc này đều vô cùng kinh hãi, cả đám võ sĩ thổ huyết nằm trên mặt đất tái nhợt. Bọn họ cảm giác trán và phía sau lưng của chính mình đang đổ ra mồ hôi lạnh, một cỗ nhiệt lưu lạnh lẽo xuất phát từ sợ hãi trong nháy mắt tràn lên đầu. Biểu tình nhìn Nghệ Phong đang hững hờ đứng chỗ kia đều dại ra, tràn đầy kinh khủng.
– Này… Điều này sao có thể? Vì sao thực lực của hắn cao như vậy? Một chiêu duy nhất đánh bại hơn mười võ giả?
Nghệ Phong tiến về phía trước thêm một bước, đám võ sĩ đã bị chấn động hoàn toàn, cả đám đều theo bước chân hắn lùi về phía sau một bước, vẻ mặt ai nấy đều vô cùng khủng hoảng.
Thế nào bọn họ cũng không nghĩ ra vì sao lão gia nói thực lực của y sư thấp. Không thể cường hãn được!
– Lùi? Bản thiếu gia xem các ngươi lùi được tới đâu?
Nói xong, thân ảnh Nghệ Phong chớp động mạnh, huy động thanh kiếm trên tay đâm tới một người trong đó! Tốc độ cực nhanh khiến trong lòng đám võ sĩ vừa mới vây công Nghệ Phong run sợ!
Nghệ Phong cũng thật không ngờ, từ lúc gỡ xuống vẫn thạch, tốc độ cư nhiên có thể nhanh được tới trình độ như vậy. Tốc độ này cho dù so sánh với cường giả Tướng Cấp cũng không ké! Cảm giác thân nhẹ như chim yến khiến trong lòng Đường Phong càng thêm hưng phấn, thân ảnh của hắn gia tốc lần thứ hai, phảng phất như chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh!
– Ngày hôm nay bản thiếu gia nói cho các biết, không người nào có thể thoát được!
Nói xong, Nghệ Phong cầm thanh kiếm dùng một góc độ xảo diệu công kích tới đoàn người giống như một con rắn độc!
– A… A…
Hai tiếng kêu thảm thiết vang lên đồng thời có hai luồng máu tươi phun ra, trong nháy mắt hai người ngã xuống mặt đất.
Vô Tà Kiếm pháp là một trong những vũ kỹ không nhiều lắm của lão đầu tử dạy cho chính mình, độ sắc bén bên ngoài của nó không hề thua kém bất kỳ vũ kỹ Nhật cấp. Bộ kiếm pháp này chỉ đánh ra một chữ Tà. Chữ Tà khiến cho người khác sợ hãi, chữ Tà khiến cho thâm tâm sinh ra khiếp đảm không còn chiến ý.
Chỉ là, chung quy thực lực của Nghệ Phong quá thấp nên không đạt được tầng thứ đó. Lão nhân đã từng nói, bộ kiếm pháp này lợi hại nhất không phải do kiếm pháp sắc bén làm người khác run sợ mà là khí thế của nó, khí thế chưa từng có từ trước tới nay khiến người khác thấy mà run. Chỉ là khí thế như vậy chỉ khi ngươi đạt được Tướng Cấp mới có thể thể hội được những tinh túy bên trong. Đến lúc đó uy lực của Tà Vô Kiếm pháp sẽ đề thăng lên vài lần!
Tuy rằng Nghệ Phong chưa tu luyện Tà Vô kiếm pháp tới nơi tới chốn thế nhưng dùng nó để đối phó với đám người còn chưa đạt được tới Sư Cấp này thì đã là dùng dao mổ trâu giết gà!
– Nếu như muốn giết ta thì phải chuẩn bị sẵn tinh thần bị giết!
Lời nói lạnh lùng truyền vào trong tai mỗi người khiến hàn ý trong lòng bọn họ không ngừng ứa ra, một người bên trong giận dữ nói:
– Con mẹ nó! Ai dám bảo đối phương chỉ là một y sư, thực lực rất thấp…
Mặc dù trong lòng đám người muốn tìm tên gia hỏa nói câu kia để tính sổ thế nhưng hiện giờ điều kiện đầu tiên là bảo trụ tính mệnh của chính mình. Đấu khí của cả đám mạnh mẽ bắn ra, bao trùm phía trên binh khí hung hăng bổ về phía Nghệ Phong, bọn chúng nghĩ muốn dựa vào chiến thuật biển người để giết chết được Nghệ Phong!
– Các ngươi cho rằng nhiều người thì có thể được sao?
Thanh âm vẫn nhàn nhạt như trước truyền vào trong tai bọn họ, lúc trọng kiếm của bọn họ sắc chém tới đối phương thì đột nhiên phát hiện thân ảnh của đối phương bỗng nhiên biến mất. Sau đó, một câu nói nhàn nhạt nhưng ẩn chứa sát ý nghiêm nghị vang lên khiến trong lòng mọi người căng thẳng.
– Hiện giờ, để ta dạy cho các ngươi hiểu thế nào là nghệ thuật giết người!