Phần 203: Qua cầu rút ván
Khi máu tươi từ ngón tay của nam tử trung niên chuyển hẳn sang màu đỏ hồng thì Nghệ Phong mới thở ra được một hơi. Hắn vung tay lên thu lại kim châm trong nháy mắt, nguyên bản vẻ mặt đen kịt của nam tử trung hiện giờ cũng có chút ánh sáng hồng nhuận!
Thế nhưng dáng vẻ như vậy cũng không khiến cho Trân Ny Đan vui vẻ. Nàng kinh hãi nhìn ngón tay phóng ra máu độc của nam tử trung niên. Chỉ thấy máu đỏ trong đó phun ra ngoài liên tục không có chút ý định dừng lại. Dựa theo tốc độ chảy xuống này, cho dù nam tử trung niên giải được độc thì cũng phải chết vì bị thiếu máu không còn nghi ngờ gì nữa.
– Này… Này có chuyện gì đang xảy ra vậy?
Trân Ny Đan tức giận nhìn Nghệ Phong, thấy máu tươi chảy ra liên tục, vừa nổi giận vừa sợ hãi.
Nghệ Phong thấy thế liền cười hắc hắc nói:
– Ngươi cho rằng danh tiếng của Lam Lộ Thủy chỉ có vậy thôi sao? Cho dù được người khác giải độc cho thì cũng chỉ có thể thấy người bị mất máu mà chết!
– Chẳng lẽ không có cách nào cầm được máu lại sao?
Trân Ny Đan nhìn máu chảy càng ngày càng nhiều, đã tràn ra khỏi cái chén đang cầm trên tay. Trong lòng nàng vô cùng kinh khủng, hiện giờ máu chảy xuống như thế này, cho dù phụ thân có vài phần thực lực thì chỉ sợ cũng không thể kiên trì được a!
– Biện pháp cầm máu thực ra là có. Chỉ là ta chỉ đáp ứng giải độc thôi! Không có đáp ứng giúp hắn cầm máu nha!
Nghệ Phong nói rất chăm chú. Trong lòng thầm nhủ Khắc Lạp Khắc chỉ cấp cho mình thù lao giải độc, cũng không cấp cho chính mình thù lao cầm máu!
Rốt cuộc Trân Ny Đan biết được ý tứ phóng hỏa đánh cướp của tên hỗn đản này nói vừa rồi là gì, thủ đoạn của hắn so với đánh cướp phóng hỏa còn muốn cao hơn.
– Ngươi nói đi, muốn thù lao gì?
Trân Ny Đan lạnh lùng nhìn Nghệ Phong, cắn răng thương lượng.
– Hà hà! Nàng là lão bà của Khắc Lạp Khắc! Ta sẽ cấp cho nàng chút mặt mũi, người khác thì chỉ cần một ma tinh tứ giai là đủ. Còn các nàng thì một ma tinh ngũ giai là được!
Nghệ Phong khẽ cười nói.
Vừa rồi Nghệ Phong quan sát gia thế của Trân Ny Đan, hiển nhiên nàng rất giàu. Ở gần Khủng Cụ Sâm Lâm, cõ lẽ một viên ma tinh ngũ giai cũng không có gì khó khăn.
Trái ngược lại Trân Ny Đan hít vào một ngụm hàn khí: Nghệ Phong quả thật quá công phu sư tử ngoạm, ma thú ngũ giai đã tương đương với cao thủ Tướng Cấp của nhân loại rồi. Ma tinh của nó có thể thấy được trân quý tới cớ nào, hắn cư nhiên đòi lấy đi một viên.
Trân Ny Đan thấy phụ thân của chính mình càng ngày càng chảy nhiều máu, hung hăng liếc mắt nhìn Nghệ Phong. Không biết lấy ra một viên ma tinh từ nơi nào nói:
– Cho ngươi. Nhanh cầm máu!
Nghệ Phong thuận lời tiếp nhận, cho vào ngay Nạp linh giới. Ma tinh ngũ giai cũng đủ cho mình sử dụng truyền tống trận vài lần, rốt cục cũng giải quyết xong lộ phí trở về!
Dưới đôi mắt trợn trưng của Trân Ny Đan, Nghệ Phong không nhanh không chậm lấy ra kim châm lần thứ hai, vung tay lên liền cắm vào trên ngón tay đang chảy máu của nam tử trung niên. Nhất thời nguyên bản dòng máu đang chảy xối xả bị chặt đứt lại trong nháy mát, Trân Ny Đan nhìn thấy vậy liền thờ dài một hơi.
Nghệ Phong để chén máu hôi tanh sang một bên, quay sang phía Trân Ny Đan nói:
– Gọi ngươi chôn thứ độc hại này xuống đất thật sâu!
Lam Lộ Thủy không phải độc dược bình thường, nếu như người thường gặp phải mà không có đấu khí áp chế thì chắc chắn phải chết. Nếu không nó cũng không có khả năng hạ độc được một cao thủ Tướng Cấp. Tuy rằng Nghệ Phong tự nhận chính mình không phải là người tốt thế nhưng hắn cũng không hy vọng những người vô tội khác không cẩn thận gặp phải nó mà chết.
Cũng chính bởi vì độc sư khi hành sự dễ liên lụy tới người vô tội cho nên hiện giờ mỗi một người độc sư đều có danh tiếng rất lớn.
Trân Ny Đan ngoài ý muốn liếc mắt nhìn Nghệ Phong nói:
– Thật không ngờ ngươi cũng biết quan tâm tới sống chết của người khác!
Nghệ Phong thở dài một hơi nói:
– Không có cách nào. Khuyết điểm của ta là quá thiện lương!
– Phi!
Trân Ny Đan không thèm để ý tới tên vô sỉ này, nàng gọi người hầu dựa theo phân phó của Nghệ Phong đi làm. Vừa lúc nãy, một người hầu phải đi tìm dược liệu cho Nghệ Phong, để tìm được những dược liệu ấy, người hầu này phải chạy đi tìm khắp nơi không kịp thở, có mấy vị thuốc không có trong phủ đệ, hắn phải mượn thế lực trong phủ để đi lấy về. Có thể thấy được công phu sư tử ngoạm của Nghệ Phong lớn tới mức nào.
Nghệ Phong lấy được từ trong tay người hầu không ít dược liệu, hắn không chút đắn đo liền đưa chúng vào bên trong nạp linh giới.
Mấy người thấy một màn như vậy trong nháy mắt liền biết Nghệ Phong nhờ vào việc là người giải độc cho nên trắng trợn bóc lột dược liệu của bọn họ. Tuy rằng ai nấy đều hận Nghệ Phong gian xảo thế nhưng cũng biết da mặt của người này đã dày tới cực hạn nên có nói gì đi chăng nữa cũng không có tác dụng.
– Khụ! Có chút dược liệu mà tìm khắp nơi lâu như vậy! Các ngươi thật là mất mặt!
Nghệ Phong nói xong thở dài một hơi, phảng phất như không biết vừa rồi chính mình đã đánh cướp bao nhiêu đồ trân quý.
– Da mặt của Khắc Lạp Khắc so với người này còn kém xa!
Rốt cục Trân Ny Đan khong nhịn được nói.
– Ha ha! Đa tạ đã khích lệ. Chỉ có điều đây là thù lao bình thường. Mời một y sư cao cấp xuất thủ, chút ấy tính là gì?
Nghệ Phong khẽ cười nói.
– Ta chưa từng thấy qua người nào có thể vô sỉ tới mức báo thù mấy lần như vậy!
Nghệ Phong lắc đầu nói:
– Vậy thì nàng sai rồi! Khắc Lạp Khắc mời ta tới cứu nhạc phụ của hắn, hắn cho ta thù lao là bình thường. Nàng mời ta tới cứu phụ thân của chính mình, cho ta thù lao cũng hợp với lẽ thường. Ta không có khả năng thu một lần thù lao, phải thỏa mãn các ngươi a!
Nghệ Phong nói rất chăm chú, phảng phất như chính mình xuất thủ cứu hai lần là cứu hai người khác nhau.
Trân Ny Đan hít sâu vào một hơi, nàng cố nén hậm hực trong lòng quay sang Nghệ Phong nói:
– Độc của cha ta thế nào rồi? Toàn bộ đã được giải trừ hay chưa?
– Đó là tất nhiên, y thuật của bản thiếu gia rất mạnh. Nhưng độc dược nhỏ bé này căn bản không thể phản kháng lại! Khụ, chúng ta có thể chậm rãi nói chuyện nhân sinh rồi!
Nghệ Phong có chút tự hào. Vừa nói ánh mắt của hắn tà tà chuyển tới trên người nữ tử che mặt lần thứ hai, nữ tử này giả bộ thần thánh quá mức, chỉ là có chính mình từ từ huấn luyện thì thiên sứ cũng phải rơi xuống.
Trân Ny Đan nghe Nghệ Phong nói độc của phụ thân chính mình đã được giải trừ toàn bộ, nàng thở dài một hơi, ánh mắt nhìn Nghệ Phong cũng không tốt lên chút nào:
– Nếu như vậy. Ngươi ở lại chỗ này đi. Tất cả những thứ vừa rồi lấy được đều nhổ ra.
Nói xong, nàng vỗ tay một cái, trong nháy mắt có hơn mười người dũng mạnh xông vào bao quanh Nghệ Phong. Trân Ny Đan nhìn Nghệ Phong cười tà ác. Nữ nhân che mặt phảng phất như không quan tâm tới chuyện đang xảy ra trước mặt, nhãn thần vẫn không chút gợn sóng giống như trước.
– Khụ! Bản thiếu gia đã biết sẽ gặp phải một màn này. May mắn là bản thiếu gia đã để lại chút thủ đoạn! Ngươi cho rằng bản thiếu gia sẽ vì một viên mị đan mà xâm nhập vào trong long đàm hổ huyệt a?
Nghệ Phong nhàn nhạt nói.
Chính mình tới nơi dây chủ yếu là để đánh cướp chút dược liệu. Dù sao đan dược của chính mình trải qua mấy ngày nay đã tiêu hao không còn bao nhiêu, nếu như chính mình đi tìm dược liệu thì cho dù tìm được cũng phải mất rất nhiều thời gian. Bởi vậy cho nên Nghệ Phong mới đánh chủ ý lên đầu Trân Ny Đan, đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn tới nhà của Trân Ny Đan.
Bằng không khi chính mình lấy mị đan, Khắc Lạp Khắc cũng lười phản ứng. Đối với tên hỗn đản kia, Nghệ Phong cảm thấy chính mình không cần phải nói chuyện tín nghĩa với hắn, giống như hắn cũng sẽ không giảng chuyện tín nghĩa với chính mình!
Trân Ny Đan thấy vẻ mặt thờ ơ của Nghệ Phong không khoi cau đôi mi thanh tú: Theo lý thuyết, tên hỗn đản này bị vây quanh hẳn phải lộ ra thần sắc sợ hãi, sau đó là xin lỗi cầu xin tht thứ, vì sao hắn không có chút dáng vẻ sợ hãi như vậy.
– Lẽ nào ngươi trông mong Khắc Lạp Khắc sẽ tới cứu ngươi? Yên tâm, tự thân hắn còn khó bảo toàn. Tuy rằng hôm nay hắn đào tẩu được thế nhưng chung quy một ngày nào đó hắn sẽ chết dưới thủ hạ của ta!
Trân Ny Đan nhìn Nghệ Phong nói.
– Hắn? Khụ! Hắn tới cứu ta? Tên hỗn đản đó đang ước gì ta chết luôn đây! Được rồi, lần sau nếu ngươi muốn giết hắn thì nhớ kỹ gọi bản thiếu gia cho hắn hai đao!
Nghệ Phong cười ha hả nói.
– Ngươi cho rằng ngươi có thể sống sót qua ngày hôm nay sao? Vũ nhục chúng ta nhiều như vậy. Bản tiểu thư sẽ bỏ qua cho ngươi sao?
Trân Ny Đan cười lạnh nói. Nàng vung tay lên, mệnh lệnh cho những người này công kích tới Nghệ Phong.
Nghệ Phong nhìn hơn mười người trước mặt, có chút nhíu mày. Quả thực nếu như đánh nhau thật thì chính mình sẽ bị tổn thất. Tuy rằng thực lực của chính mình so với bất kỳ một người nào trong bọn họ đều mạnh hơn rất nhiều thế nhưng số lượng đủ để bù đắp chênh lệch trong đó.