Phần 178: Quần ẩu
Cổ Lạp cũng bị lời tuyên bố cuồng ngạo này làm chấn động, thế nhưng lập tức phá lên cười ha hả, tiếng cười lớn truyền đi thật xa trong hư không. Hắn cười Nghệ Phong cuồng vọng tự đại, cười Nghệ Phong không biết điều.
– Cười được rồi sao?
Thanh âm nhàn nhạt nhất thời khiến Cổ Lạp ngạc nhiên ngưng cười, hắn âm trầm quay đầu, lạnh lùng nhìn Nghệ Phong nói:
– Tiểu tử, ngươi là người kiêu ngạo nhất ta từng gặp. Bất quá, ngày hôm nay ta nhất định sẽ khiến ngươi phải bò ra khỏi đây.
Nói xong, Cổ Lạp nắm chặt nắm tay bạo động gân xanh, đấu khí mãnh liệt trên nắm tay run run chớp động liên tục. Hắn quát lớn một tiếng, nắm tay mang theo đấu khí mãnh liệt giống như sư tử nổi giận, hùng dũng hung hăng đánh về phía Nghệ Phong. Trong hư không nhất thời vang lên từng đạo âm thanh xé gió. Có thể thấy được lực lượng cường hãn tới mức nào.
Nghệ Phong cười lạnh một tiếng, ánh mắt hắn cũng trở nên ngưng trọng. Tuy rằng hắn muôn làm thịt hỗn đản này, nhưng hắn cũng hiểu thực lực của chính mình kém xa đối phương.
Đấu khí trong cơ thể mạnh mẽ bộc phát, hướng tới thân quyền. Mơ hồ tại thân quyền hình thành quang mang chói mắt. Kình khí khổng lồ đè nén không khí xung quanh có chút ngưng đọng.
Trong nháy mắt nắm tay Cổ Lạp vươn ra, đấu khí màu vàng ngưng tụ trên thân quyền, thân quyền ẩn chứa luồng kính khí khổng lồ. Nghệ Phong không chút nghi ngờ, nếu như quyền này đánh trúng chính mình, chính mình không chết cũng thụ thương nặng.
Thế nhưng, tiếng gió rít gào cũng không khiến Nghệ Phong sợ hãi. Trên khóe miệng hắn vẫn lộ vẻ cười nhạt, ngưng tụ đấu khí trên tay hướng về phía hắn đón đỡ.
Tư thái cương đối cương này, nhất thời khiến mọi người vô cùng kinh ngạc: Tiểu tử này không ngốc chứ? Cư nhiên dám dùng cương đối cương với Cổ Lạp. Chẳng lẽ hắn không biết, đấu khí của Cổ Lạp lấy bá đạo làm chủ? Quả thực có thể phát huy toàn bộ lực lượng.
Mọi người tựa hồ đã thấy trước kết quả đến với Nghệ Phong, cả đám không khỏi có chút tiếc hận. Khụ, một thiên tài vừa mới nở đã sớm tàn. Thế nhưng, thực sự bọn họ vẫn còn bị Hoa Hạ bang áp chế!
Thương Quan Vũ Phượng siết chặt tay, móng tay cắm thẳng vào da thịt nàng. Trong lòng cũng biến ảo bất định, hị vọng Nghệ Phong bị đánh thảm bại, thế nhưng lại hy vọng Nghệ Phong có thể thắng. Biểu tình mâu thuẫn, đám người Bố Lan Ny đứng bên cạnh nhìn nàng âm thầm lắc đầu.
Hồn lực trong cơ thể Nghệ Phong lại bộc phát lần nữa, khống chế đấu khí liều mạng hướng về thân quyền, sắc mặt hắn đông lạnh như sương, bạch quang trên thân quyền bạo phát. Quơ nắm tay, kèm theo từng luồng kình phong, hung tàn đập mạnh vào thân quyền của Cổ Lạp.
Bịch…
Không chút lo lắng, hai quyền đập mạnh một chỗ, có một số người nhát gan, thậm chí còn nhắm nghiền hai mắt.
Rất nhiều người ngưng thở, nhìn hai người không dời mắt. Trong lòng bọn họ chờ đợi xuất hiện kỳ tích, thế nhưng lập tức lại cảm thấy buồn cười. Cổ Lạp là một trong ngũ hổ, song quyền kia bá đạo tới cực điểm, mấy người có thể tiếp được?
Nghĩ vậy, bọn họ cảm thấy tiếc nuối thay thiếu niên trước mắt: Kiêu ngạo thì kiêu ngạo, thế nhưng không biết suy nghĩ.
Nhưng, tràng cảnh trước mắt phát sinh, lại khiến mọi người ngây dại nhìn về phía Nghệ Phong.
Chỉ thấy khí thế lưỡng quyền ngang bằng trực tiếp nện vào nhau, không khí xung quanh mạnh mẽ chấn động. Trong nháy mắt luồng không khí xung quanh bị hai cổ lực lượng cường đại này áp bức bắn thẳng ra ngoài, hình thành luồng kình khí cường đại tàn sát bừa bãi.
Hai cổ đấu khí khổng lồ cũng mạnh mẽ bắn ra bốn phía, dường hai dải màu vàng trắng giao nhau lóe sáng bắn ra khắp nơi.
Song quyền hai người vừa chạm vào nhau liền tách rời. Nghệ Phong lui lại phía sau năm bước, trên mặt đất khắc rõ từng vết chân, lúc này mới khó khăn đứng vững. Thế nhưng quyền phải đối chọi lại run không ngớt.
So với Nghệ Phong, rõ ràng Cổ Lạp khá hơn rất nhiều, hắn lui lại mấy bước, thân thể vẫn đứng vững.
Nghệ Phong ngăn chặn huyết khí trong cơ thể cuộn lên, lạnh lùng nhìn Cổ Lạp, hiển nhiên hắn thật không ngờ lực lượng của đối phương bá đạo như vậy. Trong tình huống chính mình toàn lực thi triển Toái Phá, cư nhiên còn có chút nép vế. Hiện tại Nghệ Phong cảm thấy cánh tay chính mình tê dại, run rẩy không ngớt.
Trong lòng Cổ Lạp cũng kinh hãi không gì sánh được, không phải vì thực lực của Nghệ Phong. Mà chính là vì vũ Nghệ Phong vừa thi triển, hắn nhận ra được, tu vi chân chính của Nghệ Phong kém mình rất nhiều. Thế nhưng, mượn vũ kỹ kia miễn cưỡng ngang bằng chính mình. Thật quá kinh khủng?
Tuy rằng Nghệ Phong kém một bậc, thế nhưng không ai dám nhìn hắn bằng ánh mắt khinh thường. Ngược lại đám người kính nể không gì sánh được. Một tân sinh vừa vào học viện, cư nhiên có thể gắng sức ngang bằng với một người trong ngũ hổ. Điều này cũng đủ để bọn họ ngưỡng mộ.
Thượng Quan Vũ Phượng chằm chằm nhìn Nghệ Phong, nhãn thần biến ảo bất định. Niên kỷ chưa tới 18 tuổi, cư nhiên có thể sánh ngang với Cổ Lạp! Người như vậy, chẳng phải cường giả cường thế trong lòng chính mình sao? Thế nhưng, chính mình có thể khinh hắn là phế vật.
Thượng Quan Vũ Phượng cắn chặt môi, chăm chú nhìn vào đấu trường. Điều này khiến nữ nhân lãnh ngạo đứng cạnh đành phải lắc đầu, đương nhiên nàng minh bạch điều kiện duy nhất Thượng Quan Vũ Phượng tìm hôn phu: Chính là rồng trong loài người! Với biểu hiện hiện tại của Nghệ Phong, hoàn toàn xứng với từ này!
Cổ Lạp nhìn Nghệ Phong, lạnh lùng nói:
– Với niên kỷ của ngươi, có thể đạt được trình độ này. Khó trách ngươi kiêu ngạo như vậy. Bất quá, thực lực của ngươi còn kém ta rất xa.
Nghệ Phong lạnh lùng nói:
– Vậy sao? Vậy phải thử qua mới biết được! Ta nói rồi, các ngươi không xứng với từ Hoa Hạ, nhất định phải sửa!
Cổ Lạp hừ lạnh, nói:
– Cho dù là hoàng đế bệ hạ cũng không có quyền làm phiền người khác dùng từ. Ngươi chỉ là một tiểu tử miệng còn hơi sữa, dám quản ta sao?
Nghệ Phong hừ một tiếng:
– Có giỏi hãy gọi muội muội hoặc tỷ tỷ của ngươi tới đây là biết. Ta đảm bảo, ta khiến nàng không lên giường không được!
Nguyên bản sắc mặt Cổ Lạp vô cùng lãnh ý, vì câu nói của Nghệ Phong lại càng thêm lạnh lùng. Hắn nhìn Nghệ Phong, cắn răng giận dữ nói:
– Ngày hôm nay, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!
– Lời giống vậy, ta tặng ngươi!
Nghệ Phong thản nhiên nói, đấu khí trong cơ thể lại lần nữa lưu chuyển.
Cổ Lạp thấy vậy liền cười lạnh một tiếng, hắn quay về đám người sau lưng, phất tay ra hiệu. Trong nháy mắt, mấy chục tên vây quanh Nghệ Phong.
– Sao vậy? Chuẩn bị quần ẩu ta?
Nghệ Phong không chút bất ngờ, nhìn Cổ Lạp khinh thường nói.
– Không có ý tứ! Ta thích nhất chính là quần ầu! Trong đó có năm Sư Cấp và mười một Nhân Cấp! Hy vọng ngươi sẽ không bị quần ẩu quá thảm!
Cổ Lạp độc ác nói.
– Hư…
Hành động này của Cổ Lạp nhất thời khiến mọi người vây xem hư một tiếng. Toàn bộ đám người đều nhìn Cổ Lạp bằng ánh mắt khinh thượng. Hắn thật không biết xấu hổ, kháo! Hắn thích nhất dựa vào số đông ăn hiếp người khác.
Bất quá, khinh bỉ thì khinh bỉ, nhưng thực ra không ai dám trêu chọc hắn. Nhìn tràng cảnh này, mọi người không khỏi nhìn Nghệ Phong bằng ánh mắt đồng cảm. Năm Sư Cấp, mười một Nhân Cấp, đội ngũ như vậy. Người trong học viện có thể chống lại, chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay!
– Ha ha! Tốt! Rất tốt! Ta muốn xem các ngươi làm thế nào vây công ta?
Trong mắt Nghệ Phong lóe ra hàn quang, tập trung lên người Cổ Lạp, châm chọc nói.
Ngữ khí của Nghệ Phong tràn đầy ý coi thường, khiến Cổ Lạp vô cùng căm tức. Trong lòng hắn giận dữ mắng: Mẹ nó! Chết đến nơi rồi còn dùng nhãn thần này nhìn lão tử. Lão tử nhất định phải phế ngươi!
Nghĩ vậy, hắn liền phất tay ra hiệu đệ tử vây công Nghệ Phong. Lập tức mười mấy đạo đấu khí bạo phát, hiện rõ xu thế vây quanh, rất chấn động con mắt người khác.