Phần 173: Ta nhìn vào thực lực của ngươi
Tử Âm nghe thấy lời giải thích của Nghệ Phong, nàng liền trừng mắt liếc nhìn Nghệ Phong. Quay đầu về phía Bạo Cương giải thích nói:
– Đây là đệ đệ của ta, khiến đại nhân chê cười.
Con mắt Bạo Cương khẽ ngưng đọng, hắn không biết từ nơi nào Tử Âm mọc ra một đệ đệ.
– Ha ha! Đệ đệ của Tử phu nhân thực sự là thiếu niên anh hùng. Một lần tăng tới mười vạn kim tệ. Không giới thiệu với ta sao? Khí phách này quả thực dù họa ta.
Bạo Cương tuy không tin, nhưng trên mặt vẫn tươi cười nói.
Nghệ Phong mỉm cười, đứng lên nói:
– Đại nhân chê cười, ngài thân là Vương cấp, đây mới là khí phách vô địch.
Khóe miệng Bạo Cương nhếch lên tươi cười, bản thân hắn chính là cao thủ nhập vào đế quốc, hắn cũng rất tự hào về thực lực của chính mình.
– Không biết Tử phu nhân có thể giới thiệu vị y sư thất giai kia cho ta hay không?
Bạo Cương thực ra không nói xã giao với Nghệ Phong nhiều lắm, quay về phía Tử Âm hỏi. Tuy rằng thiếu niên cho hắn có cảm giác khác biệt, thế nhưng cũng không quá để ý. Nhiều nhất cũng chỉ là công tử con nhà có tiền mà thôi.
– Chuyện này…
Tử Âm quay đầu hướng về phía Nghệ Phong, không biết nên trả lời thế nào. Chính nàng cũng chưa từng gặp vị y sư thất giai kia, làm sao có thể giới thiệu cho người khác?
Nghệ Phong thấy sắc mặt bọn họ, thiếu chút nữa không kiềm chế nổi phá lên cười. Vị y sư thất giai kia đang đứng trước mặt các ngươi đây!
Nghệ Phong cũng không muốn Tử Âm quá khó xử, hắn liền bước lên phía trước chen miệng nói:
– Ha ha, không biết Bạo Cương đại nhân tìm hắn làm gì?
Bạo Cương nghi hoặc thoáng liếc nhìn Nghệ Phong, thấy Tử Âm gật đầu ra hiệu, hắn giải thích nói:
– Khi còn trẻ ta bị thương, lưu lại một điểm ám tật. Muốn nhờ hắn giúp một chút.
Dương như Nghệ Phong bừng tỉnh liền gật đầu. Tuy rằng Bạo Cương ăn nói hời hợt. Thế nhưng hắn cảm thấy nhất định không đơn giản như vậy.
– Ha ha, chỉ một điểm ám tật mà thôi, cần gì phải tìm tới y sư thất giai. Cần tới y sư lục giai là đủ rồi. Tuy rằng y sư lục giai ít, thế nhưng với thực lực Vương Cấp của ngài, muốn tìm một người giúp cũng không thành vấn đề.
Nghệ Phong mỉm cười nói.
Bạo Cương thấy Nghệ Phong vẫn chen miệng nói, hắn không khỏi nhíu đầu lông mày, quay đầu về phía Tử Âm nói:
– Tử Âm phu nhân, nàng không cảm thấy chúng ta cần một nơi an tĩnh sao?
Nghệ Phong quay về phía Tử Âm nhún nhún vai, vừa mới chuẩn bị rời đi, Vương Cấp này không gặp chính mình vậy hãy tìm quỷ đi! Hắn liền thấy Tử Âm trừng mắt liếc nhìn, đôi mắt đẹp tản ra vũ Mị khiến Nghệ Phong ngây dại tại chỗ.
Nghệ Phong cũng biết, nếu như chính mình thực sự rời đi, e là nàng không thể giải thích rõ ràng. Hắn lại phải nhìn Bạo Cương mỉm cười nói:
– Nếu như ta thực sự không nói lời nào, ta đảm bảo ngài không thể tìm được y sư thất giai kia!
Nghệ Phong nói, nhất thời khiến Bao Cương quay đầu nhìn về phía Tử Âm, không biết rốt cuộc thân phận của thiếu niên này như thế nào, lại còn nói ra lời như vậy.
Tử Âm gật đầu cười khổ, rốt cuộc tán thành Nghệ Phong nói!
Bạo Cương đứng sững sờ, lại lần nữa quan nhìn Nghệ Phong, ngoài phong thái cùng bộ dáng khác biệt, hắn cũng không phát hiện đặc thù gì.
Bạo Cương khẽ hít một hơi thật sâu, tuy rằng hắn không tin, nhưng thấy Tử Âm cũng thừa nhận, hắn nghi hoặc hướng về phía Nghệ Phong hỏi:
– Ngươi có thể giới thiệu y sư thất giai kia cho ta làm quen được không?
Nghệ Phong cười cười nói:
– Vậy ngài hãy nói ngài tìm hắn làm gì?
Bạo Cương gật đầu nói:
– Chính như ngươi nghĩ, ám tật của ta rất nghiêm trọng. Ta hỏi thăm một hồi lâu mới đạt được một phương thuốc, tuy rằng không biết nó có thể trị triệt để giúp ta hay không. Thế nhưng dù sao vẫn còn hy vọng!
– Phương thuốc đan dược lục giai sao?
Nghệ Phong nghi hoặc hỏi.
Bạo Cương gật đầu nói:
– Lục giai cao cấp. Ngoài y sư thất giai, không ai có thể luyện chế.
Nghệ Phong cười cười không thể phủ trí: Ám tật cần phải dùng đan dược lục giai cao cấp mới có thể trị liệu. Có thể thấy bệnh này nghiêm trọng như thế nào.
– Ta đã từng nghe qua, trong cung có một vị y sư thất giai? Tại sao người không tìm hắn, với thân phận Vương Tước của ngài. Lẽ nào hắn không giúp ngài?
Nghệ Phong nghi hoặc hỏi.
Bạo Cương lắc đầu nói:
– Trước kia ta và hắn đã mâu thuẫn rất lớn. Cho dù không mâu thuẫn, hắn tuyện đối không tùy tiện xuất thủ. Toàn bộ Đế Đô, hắn chỉ xuất thủ luyện chế đan dược lục giai giúp bệ hạ.
– Kháo! Trang bức như vậy?
Trong lòng Nghệ Phong kinh thường mắng. Hắn không khỏi nghĩ tới Khinh Nhu xinh đẹp. Hình như nàng có thể tìm được y sư luyện chế đan dược lục giai. Lẽ nào nàng và người này có quan hệ?
Trong đầu Nghệ Phong suy đoán lung tung, quay về phía Bạo Cương nói:
– Đan dược lục giai cao cấp, cho dù y sư thất giai luyện chế, tỷ lệ thất bại cũng rất cao. Vả lại, dược liệc luyện chế đan dược lục giai cao cấp không phải thiên tài đại bảo, cũng phải là dược liệu vạn kim khó mua! Ngài tìm được dược liệu sao?
Bạo Cương gật đầu:
– Trong tình hình ta suýt chết. Miễn cưỡng có thể tìm được, hiện tại chỉ còn thiếu y sư thất giai.
Tử Âm nghe Bạo Cương nói vậy, liền bị hù họa choáng vàng:
– Cao thủ tiền nhập đế quốc, tìm mấy vị dược liệu. Cư nhiên lưu lạc tới tình trạng suýt chết. Chuyện này… Dược liệu luyện chế đan dược lục giai trân quý như vậy sao?
Nghệ Phong thực sư hiện lên một tia kinh ngạc, không ngờ hắn thực có thể làm. Đan dược lục giai cao cấp, cho dù so sánh với Tử Kim Thủy cũng khác biệt một trời một vực. Xung quanh nơi mọc dược liệu, nhất định có Mị hoặc ma thú cao cấp thủ hộ.
– Không biết có thể giới thiệu tại hạ với y sư đại nhân hay không?
Bạo Cương dò hỏi.
Nghệ Phong cười cười, hắn không ngờ thân phận y sư thất giai, khiến Vương Cấp cao cấp cũng phải gọi là đại nhân.
– Chuyện này không thành vấn đề. Bất quá, ngài nguyện ý trả thù lao bằng vật gì?
Nghệ Phong nhìn Bạo Cương mỉm cười.
– Chuyện này…
Nhất thời Bạo Cương ngây dại tại chỗ: Hắn thực còn không biết chính mình có thể trả đối phương cái gì. Đối với y sư mà nói. Nhất định không thiếu tiền tài, tùy ý luyện chế đan dược cao cấp ngũ giai đã có thể đạt được trăm vạn kim tệ. Hơn nữa, chính mình xuất thủ không thu được nhiều tiền tài, cũng sẽ không xuất thủ.
– Không biết y sư đại nhân muốn cái gì? Ta nhất định sẽ cố gắng tìm kiếm.
Bạo Cương cắn răng, nhìn Nghệ Phong quyết tâm nói.
Lúc này Tử Âm cũng chuyển ánh mắt nhìn về phía Nghệ Phong, chờ đợi hắn trả lời thế nào. Quen biết lâu ngày như vậy, Tử Âm cảm giác chính mình có thể lý giải được Nghệ Phong. Hắn là loại người rất hào phóng, nhưng đối với một số người lại vô cùng thích chặt chém.
Bất quá, Nghệ Phong nói nhảm một câu, khiến Tử Âm và Bạo Cương đều ngây dại tại chỗ.
– Tiền tài và bảo vật ta cũng không muốn!
Thực ra Nghệ Phong muốn hỏi hắn có Hồn Ấn Đỉnh không? Thế nhưng hắn biết rằng hỏi cũng như không!
Tử Âm sững sờ nhìn Nghệ Phong, tựa hồ không tin đây là do Nghệ Phong nói ra. Đương nhiên, Bạo Cương cũng giống vậy.
Bạo Cương sững sờ nhìn Nghệ Phong nói:
– Cũng không muốn? Ngươi có thể thay mặt y sư đại nhân sao?
Nghệ Phong cười cười nói:
– Ta nghĩ, thế giới này không còn người có thể thay ta đại diện cho hắn. Ý tứ của ta, chính là ý tứ của hắn.
Những lời này, nhất thời khiến Bạo Cương ngây dại tại chỗ, trong lòng hắn cũng trở mình nổi sóng tràn đầy kinh hãi: Rốt cuộc thiếu niên này là ai, hắn có thể khống chế y sư thất giai? Cho dù Tôn Cấp cũng không thể!
– Thiếu gia cứ yêu cầu, ta không tin bây giờ có cơm trưa miễn phí.
Hiển nhiên, Bạo Cương hiện tại đối với Nghệ Phong rất cung kính.
– Ha ha! Thiên hạ có cơm trưa miễn phí. Thế nhưng để cho ngài ăn sao?
Nói xong, Nghệ Phong trừng mình nhìn đôi mắt Tử Âm. Trong nháy mắt, sắc mặt Tử Âm hiện lên một đạo ửng đỏ say lòng người, nàng tự nhiên minh bạch ý tứ của Nghệ Phong: Cơm trưa miễn phí này chính là cho nàng ăn!
Bất quá, ngẫm lại tất cả mọi chuyện Nghệ Phong làm vì nàng. Nghĩ vậy, sắc măt Tử Âm càng hồng nhuận. Không khỏi hờn dỗi trừng mắt liếc nhìn Nghệ Phong.
– Rất đơn giản! Thứ của ngài có thể vào mắt ta, cũng chỉ là thực lực của ngươi mà thôi!
Ngữ khí Nghệ Phong không chút sợ hãi. Câu nói này, nhất thời khiến Tử Âm và Bạo Cương đứng bất động tại chỗ.
Tiểu tử này! Rốt cuộc muốn làm cái gì? Lẽ nào hắn muốn thực lực của ta hay sao?