Phần 159: Ngươi như vậy vĩnh viễn đừng kết hôn
– Nữ nhân, cái tát này chỉ là cảnh cáo. Lần sau nếu như còn ăn nói vô lễ, sẽ không phải là cái tát đơn giản như vậy.
Nghệ Phong thoáng liếc nhìn Thượng Quan Vũ Phượng, lạnh lùng nói.
Một tay Thượng Quan Vũ Phượng ôm khuôn mặt nóng như lửa đốt, tay kia chỉ thẳng vào Nghệ Phong, tức giận đến mức thân thể không ngừng run lên. Gò bồng đầy đặn rung lên, vô cùng hấp dẫn ánh mắt người khác.
– Ngươi dám đánh ta?
Thượng Quan Vũ Phượng tức giận nói, đấu khí trong cơ thể mạnh mẽ lưu chuyển, dường như muốn xé xác Nghệ Phong. Nàng nổi giận, tựa hồ quên việc Nghệ Phong thấy nàng phản ứng tặng nàng một cái tát là chuyện thực.
– Ngón tay kia của ngươi còn chỉ vào mặt ta, ngươi tin ta bẻ gảy ngón tay ngươi hay không?
Nghệ Phong nhàn nhạt nói.
Thượng Quan Vũ Phượng cả giận nói:
– Ngươi dám… Ngày hôm nay bản tiểu thư phải giết ngươi!
Khinh Nhu trông thấy tràng cảnh như vậy, trong lòng vô cùng sợ hãi. Nàng từng tận mắt chứng kiện sự tàn nhẫn ác độc của Nghệ Phong, hiện tại nàng trông thấy khóe miệng Nghệ Phong cười nhạt. Nàng biết, nếu như không ngăn cản Thượng Thượng Vũ Phượng, e là tay nàng thực sự sẽ bị bẻ gãy.
– Vũ Phượng…
Khinh Nhu đứng chắn trước mặt Nghệ Phong, cánh tay nhẹ nhàng kéo tay Thượng Quan Vũ Phượng hạ xuống, liếc mắt nhìn Nghệ Phong có chút oán trách, hiển nhiên nàng rất bất mãn với Nghệ Phong.
Nghệ Phong thấy Khinh Nhu ngăn cản chính mình, hắn nhún nhún vai, thầm nghĩ: Dường như vừa nãy chính mình căn bản giống như không động thủ.
Trong lòng Bố Lan Ny cũng vô cùng khiếp sợ. Trong khi Thượng Quan Vũ Phượng tức giận không hề phát hiện ra tốc độ của Nghệ Phong, thế nhưng nàng đứng bên cạnh liếc mắt liền nhận ra, tốc độ của Nghệ Phong quá nhanh, hầu như không thể thấy rõ. Ít nhất tốc độ của các nàng không thể bằng hắn.
“Ai nói kinh mạch của Nghệ Phong bị đứt, lẽ nào mắt hắn bị mù sao?”
Trong lòng Bố Lan Ny không kiềm chế được mắng lớn kẻ nói kinh mạch Nghệ Phong bị đứt. Nàng quay về phía Nghệ Lưu, dùng ánh mắt kêu hắn quản đệ đệ của chính mình. Nàng vẫn luôn căm ghét nam nhân đánh nữ nhân.
Nghệ Lưu cười khổ, hắn cũng không ngờ Nghệ Phong trực tiếp tát Thượng Quan Vũ Phượng. Bất quá, nghĩ tới bản tính tự cao của nhị đệ, hắn cũng không quá kinh ngạc.
– Khinh Nhu, tránh ra! Bản tiểu thử phải giết chết hỗn đản này.
Thượng Quan Vũ Phượng thấy Khinh Nhu đứng chắn trước mặt nàng, tạm thời không nhớ tới thân phận của Khinh Nhu, quay về phía nàng hét lớn.
– Khinh Nhu, nếu nữ nhân kia muốn đánh. Vậy nàng hãy tránh ra!
Nghệ Phong cười cười nói. Thấy dáng vẻ kiêu ngạo của nữ nhân này, hắn nhất định phải đánh. Bằng không nàng còn tưởng rằng chính mình thực sự dễ ăn hiếp.
Khinh Nhu tức giận liếc mắt nhìn Nghệ Phong, nàng mềm yến đứng chắn trước mặt hai người, không chút nào dời bước: Nàng không thể nhìn Thượng Quan Vũ Phượng bị hại. Trong lòng cũng vô cùng tức giận, một đại nam nhân lại có thể so đo tính toán với nữ tử yếu đuối! Hừ… Đúng là trứng xấu.
Nghệ Phong thấy dáng vẻ tức giận của Khinh Nhu, cũng cảm thấy thú vị, trong lòng không nghĩ sẽ giáo huấn Thượng Quan Vũ Phượng. Một đại nam nhân thực sự không đáng phải so đo tính toán với một nữ nhân. Chỉ cần nàng xin lỗi chính mình là được.
Thế nhưng Nghệ Phong muốn buông tha nàng, không có nghĩa nàng buông tha Nghệ Phong. Khi Thượng Quan Vũ Phượng chuẩn bị đẩy Khinh Nhu, định hung hăng thu thập Nghệ Phong, nàng lại phát hiện thân ảnh quen thuộc, liền hô lớn:
– Bố Lan Địch, giúp ta đánh chết tiểu tử này.
Lúc đầu Bố Lan Địch nghe tiếng Thượng Quan Vũ Phượng nói, trong lòng vô cùng vui mừng. Thế nhưng khí ánh mắt nhìn về phía người nàng yêu cầu chính mình giết, không khỏi đứng bất động tại chỗ.
Lúc này Bố Lan Ny cũng xen vào nói:
– Đường ca, hắn đánh người trong lòng của huynh một bạt tai. Huynh mau giáo huấn hắn!
Nghệ Phong không hề để ý, quay về phía Bố Lan Ny nói:
– Bố Lan Ny muội muội, nàng thực sự nghĩ Đường ca của muội dám giáo huấn ta?
Đối với nữ nhân Nghệ Lưu thích, mà nàng lại luôn chán ghét chính mình, trong lòng Nghệ Phong mọc lên tiếu ý: Dường như tiểu cô nương này từ nhỏ nhìn chính mình đã không vui.
Bố Lan Ny nhìn Nghệ Phong bằng ánh mắt khinh thường, với thực lực của Bố Lan Địch lại không dám giáo huấn ngươi sao?
Thế nhưng khi ánh mắt nàng chuyển về phía Bố Lan Địch. Lại phát hiện Bố Lan Địch đứng bất động tại chỗ, không hề có ý động thủ. Lúc này nàng cũng vô cùng nghi hoặc: Thượng Quan Vũ Phượng luôn là bảo bối trong lòng Đường ca, theo lý mà nói Đường ca phải đánh Nghệ Phong sống dở chết dở. Thế nhưng vì sao đứng sững sờ tại chỗ?
Nghệ Phong nhìn Bố Lan Địch cười lạnh, nói:
– Tại Sao? Ngươi nên xuất thủ vì nữ nhân kia đúng không?
Bố Lan Địch hít một hơi thật sâu, thoáng nhìn qua dấu tay trên mặt Thượng Quan Vũ Phượng. Hắn thở nhẹ, nói:
– Tuy rằng ta không biết ta có phải là đối thủ của ngươi hay không? Thế nhưng ngày hôm nay ta phải quyết đấu với ngươi một trận!
– Vì nữ nhân này?
Thực ra Nghệ Phong có chút tán thưởng Bố Lan Địch.
Bố Lan Địch gật đầu, không hề phủ nhận nói:
– Ta muốn xem thiên tài bị thế nhân coi là phế vật, rốt cục cường hãn tới tình trạng nào.
Nghệ Phong cười nhạt, nói:
– Ngươi nghĩ ngươi đủ tư cách đấu với ta sao? Nói thật, nhiều lần ta muốn đánh gãy chân ngươi. Thế nhưng thủy chung ngươi chưa cho ta cơ hội xuất thủ, lẽ nào lần này chạy tới cửa?
Nghệ Phong nói, khiến Bố Lan Ny hướng về phía Bố Lan Địch kinh ngạc hỏi:
– Đường ca, huynh đã mâu thuẫn với Nghệ Phong khi nào?
Bố Lan Địch cười khổ nói:
– Một lần khi đứng cùng Vũ Phượng, một lần là chuyện của Thi Lạc Định!
– Cái gì?
Bố Lan Ny kinh hãi nói:
– Huynh nói Ưng Mã tốt nhất của Thi gia kia chết trong tay hắn? Một côn đánh chết sao?
Bố Lan Ny nhìn Nghệ Phong bằng ánh mắt khó tin. Chuyện tình kia khiến tầng lớp quý tộc nổi sóng gió quá lớn. Ưng Mã là chuyện nhỏ, thế nhưng con trai của bá tước bị người khác đánh sống dở chết dở, điều này khiến Thi gia truyền tin muốn trả thù. Thế nhưng không ai tìm thấy hắn. Quan trọng là, có người từng miêu tả Nghệ Phong đột nhiên biến mất, cũng từng có người nói Nghệ Phong nhẹ nhàng đấm chết Ưng Mã. Thực lực của Nghệ Phong dựa vào đó mà khuếch đại tới cực độ.
Hiển nhiên Thượng Quan Vũ Phượng có cơ sở để lý giải, nàng nhìn Nghệ Phong bằng ánh mắt khó tin. Lúc này nàng sực nhớ tới tốc độ của Nghệ Phong vừa nãy tát nàng, trong lòng vô cùng kinh hãi, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh. Thảo nào Khinh Nhu muốn ngăn cản mình, người ta căn bản giả heo ăn thịt hổ.
Thượng Quan Vũ Phượng trông thấy Nghệ Phong nhếch mép cười tà mị. Trong lòng nàng biến ảo bất định: Chính mình đã từng mở tưởng vị hôn phu của chính mình sẽ là rồng trong loài người. Quả thực lực của Nghệ Phong cũng rất xứng đáng. Thế nhưng, tất cả mọi người đã nhìn lầm, rõ ràng đều cho rằng thiên tài kia là phế nhân.
Nghĩ vậy, Thượng Quan Vũ Phượng liền cười khổ. Mơ tưởng vài chục năm trở thành sự thực, thế nhưng chính mình lại châm chọc, khi dễ hắn là phế nhân.
Khinh Nhu trông thấy Thượng Quan Vũ Phượng cười khổ, đương nhiên nàng biết mộng tưởng của Thượng Quan Vũ Phượng là điều gì, nàng nhẹ giọng hỏi:
– Hối hận sao?
Thượng Quan Vũ Phượng lắc đầu:
– Chỉ là cảm giác đáy nước và mặt nước chênh lệnh quá lớn. Chỉ dựa vào chuyện hắn đánh ta một bạt tai là đủ để ta hận hắn cả đời.
Khinh Nhu cười cười, không nói gì thêm. Nàng biết Thượng Quan Vũ Phượng truy cầu điều gì. Đó chính là cường giả, chỉ cần là cường giả, vậy cho dù đối phương đông tới đâu, nàng cũng không để ý tới. Cho nên, khi thấy Nghệ Phong có thể cường hãn như vậy, trong lòng không thay đổi suy nghĩ mới là lạ.
Nghệ Phong nhìn Bố Lan Địch thản nhiên nói:
– Bố Lan Địch, ngày hôm nay bản thiếu gia muốn đánh ngươi. Thế nhưng cũng muốn ngươi biết một điều!
Bố Lan Địch nhìn Nghệ Phong chằm chằm nói:
– Ngươi mau nói!
– Đó chính là nữ nhân này…
Nghệ Phong chỉ vào Thượng Quan Vũ Phượng, tiếp đến quay về phía Bố Lan Đich nói:
– Nữ nhân này, nhất định ngươi không thể chiếm được.
Bố Lan Địch ngẩn người, lập tức nghi hoặc hỏi:
– Vì sao?
– Bởi vì bản thiếu gia nhìn nữ nhân này cảm thấy rất khó chịu! Không phải cha nàng muốn ta từ hôn sao? Không bọn họ khinh ta là phế nhân sao? Cũng tốt, nếu như từ hôn, vậy vĩnh viễn không nên kết hôn. Nếu nói ta là phế nhân, vậy xem ai dám áp bức ta, đứng bên cạnh nàng.
Nghệ Phong thản nhiên nói. Trong lòng cười nhạt không ngớt: Chính mình không muốn đánh giết, các ngươi không biết ý đụng phải lòng súng. Đúng lúc dạy bảo các ngươi, bằng không còn tưởng bản thiếu gia dễ bị ăn hiếp.
Thanh âm nhàn nhạt nhất thời khiến mọi người ồ lớn. Toàn bộ kinh hãi nhìn Nghệ Phong.
Rõ ràng hắn muốn quyết đấu với người theo đuổi Thượng Quan Vũ Phượng, chỉ vì muốn trả thù Thượng Quan Vũ Phượng. Đúng vậy, đối với loại người Thượng Quan Vũ Phượng truy cầu mà nói, nếu như Nghệ Phong có thể chèn ép tất cả người theo đuổi nàng, không cần bàn cãi sẽ khiến nàng thống khổ vạn phần.
Dù sao, cường giả mạnh nhất vốn thuộc về chính mình, cư nhiên bị chính mình đuổi ra khỏi cửa.