Phần 158: Một cái bạt tai
Thượng Quan Vũ Phượng trông thấy Nghệ Phong hướng về phía các nàng, không khỏi sửng sốt. Nàng không ngờ có thể gặp người đáng ghét này, trong đáy lòng tức giận mắng, không biết hắn làm thế nào vào được học viện này?
Nhìn Nghệ Phong trực tiếp tiến về phía các nàng, trong lòng nàng âm thầm tính toán. Nếu như Nghệ Phong tiến về phía nàng chào hỏi, nhất định chính mình phải biểu hiện bằng vẻ mặt khinh thường. Rốt cục phải trả thù chuyện hắn chế nhạo chính mình và phụ thân.
Trong đầu Thượng Quan Vũ Phượng liền suy nghĩ, phải dùng phương pháp gì để có thể làm mất mặt hỗn đản này? Khi Nghệ Phong tiến tới gần, nàng cũng đã chuẩn bị xong.
– Tiểu cô nương, chúng ta lại gặp nhau.
Nghệ Phong quay về phía Khinh Nhu cười nói.
– Hỗn đản, bản tiểu thư quen ngươi sao?
Thượng Quan Vũ Phượng thấy Nghệ Phong mở miệng, không chút suy nghĩ, khinh thường nói.
Nghệ Phong, Nghệ Lưu lấy làm lạ, Bố Lan Ny đứng bên cạnh cũng rất ngạc nhiên. Thậm chí Khinh Nhu e thẹn không gì sánh được cũng rất kinh ngạc. Mọi người nhìn về phía Thượng Quan Vũ Phượng bằng ánh mắt cổ quái.
Thượng Quan Vũ Phượng nhìn lại, lúc này mới phát hiện ánh mắt đối phương căn bản không nhìn về phía chính mình. Mà nhìn về phía Khinh Nhu phía sau chính mình, nhất thời nàng cảm thấy khuôn mặt chính mình nóng như lửa đốt.
– Ngươi là ai? Bản thiếu gia quen ngươi sao?
Nghệ Phong liếc mắt nhìn Thượng Quan Vũ Phượng, trong giọng tràn đầy ý khinh thường.
Thượng Quan Vũ Phượng không ngờ tất cả mọi người nhìn về phía chính mình, nàng xấu hổ, đồng thời trong lòng toát lên lửa giận:
– Nghệ Phong, người không nên khinh người quá đáng.
Nghệ Phong khinh thường thoáng liếc mắt nhìn Thượng Quan Vũ Phượng, xoay người lướt qua nàng, trong miệng thì thào:
– Nữ nhân này thật điên rồ, không ngực không mông lại không biết xấu hổ kêu lớn trước mặt bản thiếu gia.
Sau khi Thượng Quan Vũ Phương nghe vậy, thiếu chút nữa phát điên. Nàng nhìn lại chính mình một chút, dáng vẻ eo thon quyến rũ. Trong lòng thầm nghĩ: Hỗn đản này này lại còn nói chính mình không ngực không mông. Lẽ nào hắn không biết toàn bộ nam nhân trong học viện đều muốn gần gũi chính mình?
Nghệ Lưu trông thấy Thượng Quan Vũ Phượng nổi giận, hắn dựng ngược ngón tay cái lên: Hầu như trong học viện không ai dám nói Thượng Quan Vũ Phượng như vậy. Vóc dáng của nữ nhân này thực sự không thể chê, huống hồ còn ăn mặc lộng lẫy.
Nghệ Phong không đế ý Thượng Quan Vũ Phượng tức giận tới mức toàn thân run lên, đi thẳng tới trước mặt Khinh Nhu nói:
– Nàng đã học gia nhập học viện Trạm Lam sao?
Khinh Nhu nhìn nam tử trước mặt, so với năm trước hắn già dặn hơn nhiều, lại tăng thêm một phần tà mị. Nhớ tới tràng cảnh hắn ép bức hôn chính mình, vành tai non mềm ửng đỏ bắt đầu lan tràn đến khuôn mặt. Lại càng tăng thêm vẻ xinh đẹp quyến rũ.
– Ha ha! Dường như nữ nhân này vẫn ôn nhu e thẹn giống như một năm trước.
– Uhm…
Rốt cuộc giọng nói nhẹ nhàng cũng vang lên đáp lại Nghệ Phong.
Tiếng trả lời này, khiến Nghệ Lưu sững sờ nhìn Nghệ Phong bằng ánh mắt cổ quái, nói:
– Nhị đệ! Đệ sẽ không thực sự quen biết Khinh Nhu thủy công chúa của chúng ta chứ?
Nghệ Phong đảo mắt, trừng lớn liếc nhìn Nghệ Lưu, liền chạm tới ánh mắt của Bố Lan Ny đứng bên cạnh cũng cổ quái nhìn chính mình, nhếch miệng nói:
– Huynh không tán tỉnh nàng, quản ta nhiều như vậy làm gì?
Nghệ Lưu thấy Nghệ Phong nhìn thấy tâm tư của chính mình, cười khà khà nói:
– Nhị đệ, ta vô cùng khâm phục đệ, hiển nhiên đệ rất khác những người khác.
Nghệ Phong liếc mắt khinh thường nhìn Nghệ Lưu, trong lòng tĩnh lặng nghĩ: Lời này thật vô ích, bản thiếu gia có ân cứu mạng nàng. Huống hồ còn định tình với nàng. Ha ha…
Nghệ Phong nhớ tới đôi môi mềm mại của Khinh Nhu trước đây chạm tới khuôn mặt của chính mình, không khỏi cười cười: Lúc đó tiểu cô nương này hẳn là rất hận chính mình. E là hận không thể làm thịt được chính mình. Bất quá, tính tình nàng ôn nhu mềm mỏng như nước, chắc chắn nàng cũng nghĩ lại. Sau đó không hận chính mình, nàng chính là loại nữ nhân luôn luôn nhường nhịn khiến người ta vô cùng yêu mến.
Khinh Nhu trông thấy Nghệ Phong nhìn chính mình bằng ánh mắt cổ quái, khuôn mặt lại ửng hồng, chuyển ánh mắt hướng sang một bên, không dám nhìn thẳng vào mắt Nghệ Phong.
– Ha ha, nghĩ không ra thiếu nữ chính mình đã từng cứu, cũng có thể tiến vào học viện Trạm Lam.
Nghệ Phong nhìn Khinh Nhu mỉm cười, hắn thực sự không nghĩ sau một năm Khinh Nhu có thể trưởng thành tiến nhập học viện Trạm Lam.
Khinh Nhu cũng có chút đột phá: Sau khi trải qua chuyện kia, nàng hồi cung tu luyện. Nàng dùng thể chất thuần thủy, cộng thêm vô số đan dược và công pháp cao cấp giúp thực lực của nàng tiến triển rất nhiều.
Thượng Quang Vũ Phượng đang tìm lý do đả kích Nghệ Phong, thấy Nghệ Phong nói vậy, bỗng nhiên nàng cười lạnh, nói:
– Có một số kẻ không tiến được vào học viện, rõ ràng nghĩ người khác cũng là phế vật giống hắn.
Nghệ Phong nhíu nhíu mày, ác cảm đối với nữ nhân này lại càng tăng thêm.
Khinh Nhu thấy bộ dáng này của Nghệ Phong, nàng biết có chuyện không hay sắp xảy ra. Nàng từng tận mắt chứng kiến Nghệ Phong vô cùng tàn nhẫn và kiêu ngạo. Mập mạp bị hắn phế đi tay chân, sau đó kéo theo Thiên Nghịch phá thuyền của Tiêu Công long trời nở đất. Thậm chí không nể mặt Tiêu Công, lưu lại hai câu tuyệt đối. Từ đó tới nay Tiêu Công vẫn không đối được.
Tuy rằng không biết một người như vậy, tại sao bị Thượng Quan Vũ Phượng gọi là phế nhân? Thế nhưng, Nghệ Phong vẫn luôn tự ngạo, ngay cả Tiêu Công cũng không nể mặt, chẳng lẽ dễ dàng tha thứ cho nữ nhân như vậy.
– Vũ Phương, đừng nói lung tung. Mau xin lỗi hắn.
Khinh Nhu hiếm thấy thay đổi tính cách nguyên bản của nàng, nàng liền nêu ra chủ kiến.
Thượng Quan Vũ Phượng không khỏi sửng sốt, không ngờ Khinh Nhu luôn luôn ôn nhu mềm yếu, lại một mực muốn chính mình phải xin lỗi một nam tử như vậy!
Thượng Quan Vũ phượng liếc mắt cổ quái nhìn Khinh Nhu, trong lòng chính mình mọc lên cổ ý niệm khó tin: Chẳng lẽ Khinh Nhu…
Thượng Quan Vũ Phượng suy đoán sai lầm, càng có ác cảm với Nghệ Phong. Khinh Nhu như mềm mại như nước sao có thẻ thích hỗn đản này.
– Khinh Nhu, về sau không nên tiếp xúc với hỗn đản rác rưởi này.
Khinh Nhu vừa nghe nhất thời biết hỏng chuyện, nàng quay đầu nhìn về phía Nghệ Phong, quả nhiên thấy dáng vẻ tươi cười tà mị trên khuôn mặt hắn càng tăng thêm:
– Ha ha, ta không biết, một nữ nhân bị kẻ rác rưởi như ta vứt bỏ, có lý gì gọi ta là kẻ rác rưởi đây?
– Cái gì?
Thượng Quan Vũ Phượng không thể kiềm chế tức giận, toàn thân nàng rung lên.
– Ngươi nói ta bị ngươi vứt bỏ?
– Khụ! Nói là vứt bỏ quả thực đề cao ngươi thêm một điểm. Gần gũi lợi dụng hết mới được gọi là vứt bỏ. Ngươi như mà, thực sự chính là cái gì kia… A… Phân chó nước mũi vân vân… Bản thiếu gia chạm vào ngươi cảm thấy buồn nôn.
Nghệ Phong thản nhiên nói, nếu không phải hắn không quen đánh nữ nhân, có lẽ hắn đã sớm tát nàng một tát. Phế nhân rác rưởi, nàng có thể gọi sao? Trong Thánh Địa, ai kêu như vậy đều bị đánh rất thảm!
– Ngươi muốn chết?
Thượng Quan Vũ Phượng rốt cục không nhịn được, xuất quyền thật mạnh đánh về phía Nghệ Phong.
Nghệ Phong cười lạnh: Vốn nghĩ ngươi là nữ nhân, chuẩn bị buông tha ngươi. Thật không ngờ chính ngươi đánh ta! Nữ nhân thô bạo ương ngạnh tự ngạo không biết hối cải thật không xứng là nữ nhân.
Bịch…
Thân ảnh Nghệ Phong chợt lóe lên, một chiếc bạt tai tát mạnh lên khuôn mặt. Nhất thời trên khuôn mặt tươi cười kia khắc lên dấu bàn tay đỏ ửng.
Cái tát này, khiến tất cả mọi người ngây dại tại chỗ, toàn bộ nhãn thần chăm chú nhìn dấu tay kia.