Phần 157: Gặp lại Khinh Nhu
Sau khi Nghệ Lưu lướt qua giấy báo nhập học một lượt, hắn liếc nhìn Nghệ Phong bằng ánh mắt cổ quái, nói:
– Một vạn kim tệ? Tại sao học phí của đệ cao gấp năm lần học phí của người khác?
– Sao?
Trong lòng Nghệ Phong vô cùng giận dữ: Kháo, quả thực lão gia hỏa kia trả thù ta. Aizzz, bản thiếu gia thuần khiết như vậy, thế mà hắn cũng nhẫn tâm.
– Đệ có một vạn kim tệ sao? Nếu không có, hãy cầm của ta.
Tuy Nghệ Lưu nghi hoặc chuyện học phí của Nghệ Phong cao gấp năm lần bình thường, nhưng hắn vẫn nói.
– Cảm ơn đại ca rồi! Thế nhưng ta nghĩ ta không cần!
Nghệ Phong vỗ vỗ vai Nghệ Lưu nói.
Tiền bạc của Nghệ Lưu đều đến từ Nghệ Khải Mạc, cho nên Nghệ Phong không muốn đụng vào. Chính mình đã bị người ta trục xuất khỏi gia môn, lòng tự trọng của chính mình không để chính mình nhận sự trợ giúp của hắn.
Nghệ Lưu hiển nhiên cũng biết suy nghĩ của Nghệ Phong, hắn thở dài nói:
– Vậy hãy hỏi ngoại công, số tiền này đối với ngoại công thực sự cũng không đáng là bao.
Nghệ Phong cười cười, một vạn kim tệ đối người dân bình thường quả thực rất nhiều, thế nhưng Nghệ Phong cũng không quá bận tâm. Lúc này Nghệ Phong cũng nhận ra phó viện trưởng cố ý ép mình. Nhưng đối với một y sư cao cấp mà nói, chỉ cần có dược liệu, luyện chế một chút đan dược cao cấp, kiếm một vạn kim tệ kia nhẹ nhàng như trở bàn tay.
– Đến khi đó tính sau! Được rồi, đại ca, ta còn hai viên Đề Khí Tán, tặng huynh!
Nghệ Phong lấy ra hai viên Đề Khí Tán còn lưu lại tặng Nghệ Lưu.
Nghệ Lưu nhìn hai viên đan dược trong suốt tản ra mùi hương thơm mát trên tay, hắn đứng ngây dại tại chỗ, một lúc lâu mới không dám tin tưởng nói:
– Đệ nói đây là đan dược Đề Khi Tán ngũ giai sao?
– Uhm! Thực lực của huynh hắn đã đạt tới Sư Cấp nhất giai đỉnh phong. Chỉ cần huynh để hồn lực đề thăng tới nhị giai, hai viên đề khí tán này cũng đủ để giúp huynh đạt tới nhị giai!
Nghệ Phong gật gật đầu giải thích.
Nghệ Lưu cảm thấy trong lòng chính mình cuộn sóng: Nhị đệ! Lần trước gặp mặt, tặng chính mình một quyển vũ kỹ Nhật Cấp làm lễ gặp mặt. Bây giờ mới gặp mặt lại tặng mình hai viên Đề Khí Tán. Chẳng phải hắn quá ngưu sao? Những vật như vậy, ngay cả phụ thân cũng không thể biết đến. Tuy rằng giá Đề Khí Tán ngoài thị trường chỉ hai nghìn kim tệ, thế nhưng đều bị các quý tộc và các thế lực lớn thu gom, căn bản không đến tay thường nhân.
Nếu như chuyện này chỉ khiến Nghệ Lưu chấn động, thế nhưng một câu nói của Nghệ Phong khiến Nghệ Lưu suýt nữa hôn mê.
– Chỉ hai viên Đề Khí Tán mà huynh đã như vậy rồi! Nếu như huynh thích, về sau ăn như ăn đậu cũng không sao cả.
Nghệ Lưu hung hăng tè ngã xuống đất, khóe miệng không ngừng co quắp lại: Kháo, ăn như ăn đậu! Ngươi nghĩ Đề Khí Tán là cái gì? Thứ này chỉ có y sư cao cấp mới có thể luyện chế, ngươi cho rằng chính mình là thần tiện tay có thể biến ra một đống lớn ah!
Nghệ Phong thấy Nghệ Lưu trừng mắt nhìn chính mình, hắn nhún nhún vai không quan tâm đến. Với y thuật của hắn, chỉ cần có dược liệu, luyện chế đan dược ngũ giai thực sự không phải chuyện tình quá lớn. Cho ăn như ăn đậu cũng không phải không thể.
Nghệ Phong cũng không giải thích, có lẽ tới khi chính mình đưa hắn Đề Khí Tán, hắn mới dám tin tưởng.
Khi Nghệ Lưu đang vểnh tai nghe Nghệ Phong tiếp tục nói khoác, hắn đã thấy nhãn thần Nghệ Phong nhìn chằm chằm về phía nào đó, khóe miệng thoáng hiện lên dáng vẻ tươi cười tà mị. Hắn cũng thuận mắt nhìn lại.
Nghệ Lưu sứng sốt, hắn cũng không ngờ tại chỗ này có thể gặp các nàng. Toàn thân Thượng Quan Vũ Phượng mặc bộ đồ bó sát màu đỏ vô cùng quyến rũ. Thân thể theo bước tiến đong đưa làm chấn động nhãn thần người khác. Nàng xinh đẹp đầy cán dỗ khiến tâm huyết Nghệ Lưu khẽ nóng lên.
Bất quá, hắn lại phát hiện Nghệ Phong cũng không để ý tới nữ nhân này, mà ánh mắt chuyển tới chỗ khác. Nghệ Lưu nhìn qua, trong lòng hắn khẽ run.
Dung nhan mỹ lệ khiến hắn có chút chấn động, tim đập thình thịch. Làn da trắng noãn từ cổ lộ ra, mái tóc vàng óng ánh tùy ý thả trên vai. Cẩm y trắng nhạt ôm trọn lấy vóc dáng lồi lõm bốc hỏa đầy mê hoặc. Đôi gò bồng đẫy đà mềm mại hiện ra độ cong, eo thon mềm mại dường như có thể cảm nhận sự đàn hồi trong đó.
Thân thể này khiến vô số nam nhân thèm khát. So với Thượng Quan Vũ Phượng, hiển nhiên dung nhan của nàng mị hoặc hơn gấp bội, Nghệ Lưu cảm thấy bụng dưới chính mình mọc lên một cổ hỏa diễm.
Nếu như nói vẻ đẹp của nàng khiến người ta kinh diễm, vậy khí chất của nàng lại càng làm lòng người mến yêu. Toàn thân nữ tử tản ra một luồng khí tức ôn nhu, mềm mại như nước. Khiến người ta nhìn qua chỉ muốn ốm nàng thật chặt trong lòng. Trông thấy nữ nhân kinh diễm xinh đẹp như vậy, Nghệ Lưu thầm suy nghĩ, lại càng kích phát dụng vọng và ham muốn trong lòng hắn. Muốn chiếm được nàng.
Nghệ Lưu nhìn tới nữ tữ đứng giữa, hắn không khỏi sửng sốt, lập tức trên mặt toát lên vẻ tươi cười. So với hai nữ tử kia, nàng nổi trội hơn hẳn. Nghệ Lưu cho rằng, nữ tử kia mới xứng đáng thuộc về chính mình.
– Nhị đệ! Đệ không nói, ta cũng biết vì sao đệ nhìn nàng chăm chú như vậy? Ta nói đệ biết, đệ đừng cười! Chậc chậc, đệ biết nàng đứng thứ mấy trong mười đại mỹ nữ tại học viện không? Đứng thứ ba! Hơn phân nửa nam sinh trong học viện đều muốn được ngủ cùng nàng. Quả thực Thượng Quan Vũ Phượng so với nàng, còn kém nàng một bậc.
Nghệ Lưu giải thích nói.
Nghệ Phong ngây dại, lập tức cười nói:
– Huynh nói, nàng đứng thứ ba? Ha ha, không ngờ tiểu nữ này cường thế như như vậy. Bất quá, nàng cũng không tồi lắm.
– Còn phải nói sao? Dáng người bốc hỏa, khuôn mặt tuyệt mỹ, vả lại khí chất mềm mỏng ôn như khiến người ta thầm thương trộm nhớ. Ai mà không thích? Đệ không biết, nàng còn được mọi người ví như hạt nước, hạt nước ấm ấp ôn nhu, hạt nước e thẹn đều đọng trên cơ thể nàng.
Nghệ Lưu giải thích.
Nghệ Phong nhớ tới tràng cảnh trước đây của nàng, cũng hiểu được như vậy. Nữ nhân này luôn luôn e thẹn không gì sánh được, mềm yếu khiến người ta trìu mến. Bất quá bị chính mình áp bức hôn chính mình, ha ha!
Nghệ Lưu thấy Nghệ Phong cười cươi tà mị, hắn liền nói:
– Nhị đệ, đệ sẽ không chủ định chiếm đoạt nàng đấy chứ? Vậy ngươi sẽ đối đầu với toàn bộ nam sinh trong học viện. Không, sẽ đối địch với toàn bộ học sinh trong học viện. Bởi nữ nhân này, ngay cả nữ nhân cũng thích.
Nghệ Phong đảo mắt, nhìn Nghệ Lưu bằng ánh mắt khinh thường nói:
– Huynh không thể suy nghĩ lành mạnh một chút sao? Bản thiếu gia là loại người này? Bất quá, tiểu nữ này đùng để làm ấm giường thực không tồi.
Nghệ Lưu nghe được câu nói đầu tiên, đang định tán dương. Thế nhưng sau khi nghe tới câu nói tiếp theo, trong lòng hắn vô cùng coi thường.
– Nhị đệ. Kiếp này của đệ không đùa nổi.
– Ta đáng cười hay không ta không biết sao? Thế nhưng bản thiếu gia đi ngang qua nàng, chào nàng, ít nhất nàng sẽ quay về phía ta cười thẹn thùng. Huynh làm được như vậy không?
Nghệ Phong nhìn Nghệ Lưu bằng ánh mắt rất coi thường.
– Ha ha! Ngươi mặc sức khoác lác đi! Dù sao cũng không cần quá ngưu như vậy.
Nghệ Lưu thoáng liếc nhìn Nghệ Phong, nói.
Nghệ Phong không để ý tới Nghệ Lưu, quay đầu tiến về phía nàng, ít nhất trước kia chính mình cứu nàng. Huống hồ còn nợ bản thiếu gia nhiều thù lao như vậy, ta đi tới lẽ nào nàng còn không để ý tới ta?
Nghệ Lưu thấy Nghệ Phong đi về phía nàng, không khỏi sửng sốt nói:
– Lẽ nào tiểu tử này quen nàng, không thể nào. Tại sao tiểu tử này có thể gặp được nàng.