Phần 149: Ngươi giúp ta
Điệp Vận Du giúp Nghệ Phong lau mồ hôi trên trán, thân thể ngả vào trong lòng Nghệ Phong. Tiếp đến thân thể bốc hỏa từ từ nằm xuống giường, có lẽ bởi vì khó chịu, nàng khẽ giật giật trong lòng Nghệ Phong, tìm tới tư thế thích hợp để chính mình dựa vào cảm thấy thoải mái.
Nghệ Phong thấy dáng vẻ Điệp Vận Du như vậy, hắn không khỏi cười khổ: Nữ nhân này quả thực khiến nam nhân như chính mình cảm thấy khó chịu nổi.
– Không ngờ y thuật của ngươi thật lợi hại như vậy. Trước kia ngươi đưa ta danh sách dược liệu, ta còn nghĩ ngươi cố ý chiếm đoạt của ta.
Điệp Vận Du ôn nhu nói, trong giọng toát ra mị thái không thể khống chế.
Tâm hồn Nghệ Phong chấn động, hắn trừng mắt liếc nhìn Điệp Vận Du, nói:
– Toàn thân nàng đáng giá như vậy, ta cũng chưa từng chiếm đoạt, lẽ nào phải chiếm đoạt chút dược liệu sao?
Điệp Vận Du liếc nhìn Nghệ Phong nói:
– Ngươi hãy nói với ta một chút, rốt cục ngươi còn có điều gì mà ta không biết. Văn chương không tầm thường, cầm kỹ cao siêu, võ giả Sư Cấp, y sư Cao Cấp. Trong vòng 18 năm, tại sao ngươi có thể học nhiều như vậy?
Trên trán Nghệ Phong toát mồ hôi:
– Chuyện này… Ta chính là thiên tài, luôn luôn có thiên phú không giống người thường, mà ta cũng toàn tài, không gì ta không biết.
Điệp Vận Du cười hi hi, đưa tay nắm lấy tay Nghệ Phong, nói:
– Toàn tài? Vậy ngươi hãy nói với ta, ngươi còn có thể làm được điều gì?
– Thiên văn địa lí, 500 năm trước tới 500 năm sau không gì không biết, không gì không làm được!
Nghệ Phong mở miệng nói bậy, như vậy hắn mới không để lộ gốc tích của chính mình.
– Phi…
Điệp Vận Du giận dữ liếc nhìn Nghệ Phong, sau đó quay đầu nói:
– Ngươi là y sư lục giai hay…
Nghệ Phong cười cười nói:
– Chính nàng đoán đi?
– Hẳn là đạt tới lục giai. Bằng không, dưới kim châm của ngươi ta sẽ không cảm thấy hồn lực được tẩm bổ.
Điệp Vận Du cười nói. Nàng không nghĩ cấp bậc y sư của Nghệ Phong quá cao.
Quả thực y sư đạt tới thất giai vô cùng ít, hoàng đế đế quốc cũng chỉ có thể mời một y sư bát giai cấp độ đoạt mệnh đến. Bát giai hoàn toàn có thể sánh ngang cường giả Tôn Cấp. Cửu giai lại càng không phải nói. Cấp bậc y sư so với võ giả càng khó đề thăng, cho nên càng đến cấp bậc phía sau, địa vị y sư càng cao. Sau khi đạt tới cửu giai, hầu như có thể vượt trên Tôn Cấp.
Nghệ Phong cười cười, quay về phía Điệp Vận Du nói:
– Danh sách dược lần trước ta liệt kê cho nàng, nàng có thể tìm giúp ta?
Điệp Vận Du cười nói:
– Tất nhiên! Bất quá, ngươi nói, sẽ hồi báo ta 5 phần thành phẩm a.
Nghệ Phong bĩu môi nói:
– Đó là trước đây, hiện tại chuyện này không tính toán đến, nhiều nhất chỉ ba phần thành phẩm.
– Hừ! Không được. Nhất định phải đạt tới 5 phần. Nếu không ta sẽ không tìm cho ngươi.
Điệp Vận Du nhìn Nghệ Phong bằng ánh mắt vô cùng tức giận. Tiểu tử hỗn đản này, rõ ràng dám mặc cả với chính mình, tuyệt đối không thể dung túng.
Nghệ Phong dửng dưng nói:
– Ba phần thành phẩm, nếu như nàng không chấp nhận ta sẽ tìm người khác. Dù sao đi nữa, ta là y sư cao cấp, ta tin rằng rất nhiều người nguyện ý cống hiến dược liệu.
– Ngươi…
Điệp Vận Du tức giận trừng mắt nhìn Nghệ Phong, thế nhưng đã thấy bộ dáng hắn giống lợn chết không sợ nước sôi, nàng cắn răng hừ lạnh, nói:
– Coi như ngươi lợi hại! Ba phần thì ba phần!
Nghệ Phong bĩu môi:
– Nàng thực không biết đủ, nếu như y sư khác chế thuốc, ta dám khẳng định không chia cho người khác tới ba phần. Nếu như ta không phải không tìm được dược liệu, một phần cũng không để cho nàng.
Điệp Vận Du nghe Nghệ Phong nói, suýt nữa không thở nổi, nàng bất đắc dĩ nhìn Nghệ Phong, cũng chỉ biết bấm bấm lên mu bàn tay của Nghệ Phong.
– Ahaaa…
Nghệ Phong đau đớn kéo bàn tay kia dời khỏi chính mình, lúc này Điệp Vận Du mới cười hi hi.
– Độc nhất phụ nhân tâm!
Nghệ Phong bất mãn nói thầm một câu, thế nhưng vẫn quay về phía Điệp Vận Du nói:
– Nàng có thể giúp ta tìm một chiếc dược đỉnh thích hợp hay không?
Điệp Vận Du thấy dáng vẻ của Nghệ Phong rất nghiêm túc, cũng không đùa giỡn, gật đầu nói:
– Ta sẽ thử, bất quá ta không dám chắc chắn.
Nghệ Phong nghe Điệp Vận Du nói như vậy, hắn gật gật đầu nói:
– Uhm, nếu tìm được thì rất tốt. Không bị lãng phí một chút dược liệu.
Điệp Vận Du nghe Nghệ Phong nói như vậy, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, không phải một chiếc dược đỉnh hay sao? Vừa vặn trong bảo khố đế quốc có một chiếc, tốn chút công sức là có thể lấy được. Dù sao đi nữa, lão gia hỏa kia cũng không dùng tới, có thể chính hắn không nhớ tới.
Nghĩ vậy, Điệp Vận Du thản nhiên nói:
– Yên tâm đi! Ta sẽ tìm kiếm giúp ngươi.
Nghệ Phong cười cười, quay về phía Nghệ Phong nói:
– Tuy vết thương của nàng khá nghiêm trọng, thế nhưng dưới công dụng của kim châm độ huyệt và Tử Kim Thủy, hẳn là trong vòng ba ngày có thể khôi phục. May mà hồn thể của nàng không thụ thương, bằng không dù ta có kim châm độ huyệt an dưỡng hồn thể, cũng không thể khôi phục nhanh như vậy. Dù sao trên người ta cũng không chứa thánh dược chữa thương tẩm bổ hồn thể.
Điệp Vận Du cười cười, thiếu niên này dẫu sao cũng vất vả giúp chính mình, rốt cục cũng khiến chính mình an tâm.
Nghệ Phong cảm giác cánh tay Điệp Vận Du đột nhiên ôm sát chính mình, nghĩ nàng chiếu cố chính mình, thậm chí còn thỉnh cầu phó viện trưởng học viện Trạm Lam, trong lòng Nghệ Phong dần dần ấm lên.
Nghệ Phong suy nghĩ hồi lâu, từ trong lòng lấy ra một cây kim châm màu đen, quay về phía Điệp Vận Du nói:
– Điệp tỷ! Nàng cầm kim châm này, nếu như tương lai gặp phải cường giả siêu mạnh, với thực lực của nàng. Trong tình huống bất ngờ đánh lén, cho dù kim châm không đánh trúng, cũng có thể cắt một chút da thịt của hắn. Dù sao, kim châm này cũng có tác dụng chọc thủng đấu khí phòng thủ.
Điệp Vân Du nhìn cây kim châm đen bóng kia, đôi môi hồng thuận mở miệng nói:
– Ngươi chính là độc sư?
Nghệ Phong cười nói:
– Đây là kim châm do sư môn trưởng bối tặng ta dùng phòng thân. Độc tính của vật này, ngoài sư môn trưởng bối của ta không ai có thể giải trừ.
Tuy rằng không khiến đối phương tử vong tại chỗ, thế nhưng lại có thể ăn mòn đấu khí của đối phương. Cho dù là Tôn Cấp, cũng có thể tạo nên tác dụng cực đại!
Nghe câu nói này của Nghệ Phong, Điệp Vận Du ngây dại tại chỗ: Sư môn trưởng bối của Nghệ Phong chính là độc thuật vô cùng cường hãn?
Điệp Vận Du cười khổ, nói:
– Ngươi thực sự rất bí mật, hiện tại xem ra sau lưng ngươi đích xác có lực lượng vô cùng cường đại. Độc sư kinh khủng như vậy, ít nhất không tồn tại trong đế quốc.
Nghệ Phong đắc trí cười cười, thủ đoạn độc thuât của ngũ trưởng lão kia, ngay cả lão nhân cũng phải cố kỵ, có thể tưởng tượng được hắn kinh khủng như thế nào. Kim châm giúp chính mình thủ thân, đương nhiên vô cùng trân quý.
Điệp Vận Du cảm giác được Nghệ Phong đối với chính mình thật tốt, bảo vật như vậy không phải ai cũng tặng được, huống hồ lại là chức nghiệp độc sư nhạy cảm tự mình luyện chế.
– Ta không hiểu. Thế lực sau lưng ngươi lớn như vậy, tại sao một chút dược liệu cũng không thể tìm được?
Điệp Vận Du nhìn Nghệ Phong cười cười nói.
– Khụ, đừng nói nữa, nhắc đến là muốn ứa lệ. Đám gia hỏa này ghét ta quá đẹp trai, nói ta đả kích bọn họ, nên ta bỏ lại trên núi.
Nghệ Phong nhún nhún vai bất đắc dĩ nói.
– Di…
Đương nhiên Điệp Vận Du không tin Nghệ Phong nói xằng bậy. Đang định nói thêm điều gì đó, bỗng nhiên lại nghe thấy tiếng đàn du dương từ bên ngoài truyền đến bên tai. Nàng hơi sửng sốt, lập tức phản ứng, nói:
– Trời ah! Ngay hôm nay là ngày ta hẹn Ngu Phi đấu cầm.
Nghệ Phong nhìn Điệp Vận Du đầy nghi hoặc, nói:
– Đấu cầm? Cái gì?
Nhãn thần Điệp Vận Du sáng ngời nhìn Nghệ Phong:
– Đúng vậy! Nghệ Phong, ngươi hãy thay ta tỷ thí cùng Ngu đại gia. Nghệ Phong, ngươi nhất định phải áp chế nàng một bậc.