Phần 143: Ta là Lý Tiêu Dao
Thi Lạc Định không hề suy tính nhiều như Bố Lan Địch, hiện tại hắn thấy vật cưỡi của chính mình bị người khác đánh chết, trong lòng bộc phát lửa giận. Thấy đối phương không nhìn tới chính mình, ngược lại nói với Bố Địch Lan, trong lòng hắn lại càng phát ra lửa giận, hắn chưa bao giờ bị người khác đối xử như vậy. Hắn là con duy nhất của bá tước gia, tuy rằng thân phận không tôn quý bằng Bố Địch Lan, thế nhưng tại Đế Đô cũng rất được coi trọng. Kẻ nào thấy chính mình cũng phải cung cung kính kính. Nhưng mà tiểu tử này giết chết Liệt Ưng Mã của chính mình, lại còn rất coi thường chính mình.
– Tiểu tử! Ngươi biết điều hãy mau quỳ xuống dập đầu xin lỗi lão tử. Lão tử có thể bỏ qua cho ngươi.
Thi Lạc Định giận dữ càn rỡ mắng, khiến Nghệ Phong chuyển ánh mắt dời khỏi Bố Lan Địch. Nhìn về phía chủ nhân Ưng Mã vừa nãy, trong lòng cười nhạt không ngớt: Bản thiếu gia không muốn lôi thôi với ngươi, ngươi rõ ràng gây phiền phức với bản thiếu gia.
– Ca ca! Hắn là người xấu, ca phải đánh mông hắn!
Thanh âm yếu ớt văng vẳng bên tai Nghệ Phong, cặp mắt nhỏ bé chứa đầy linh khí trừng thật lớn, hận không thể cắn Thi Lạc Định một cái.
Nghệ Phong nghe được tiếng tiểu cô nương nói, liền cười ha ha, Nghệ Phong hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, sủng ái nói:
– Được, để ca ca cho muội đánh mông hắn.
Câu nói đây thú vị, khiến mọi người xung quanh cười ha hả. Bất quá, khi trông thấy nhãn thần Thi Lạc Định âm trầm nhìn về phía bọn họ, lúc này bọn họ mới ngưng cười. Nhìn Nghệ Phong cũng có chút lo lắng, thiếu niên này có thể ngăn cản thái tử đảng này a?
– Tiểu tử! Cho dù ngươi xin lỗi, lão tử cũng không buông tha ngươi!
Thi Lạc Định âm trầm nói, dễ dàng nhận thấy trong lòng hắn vô cùng dữ tợn.
Nghệ Phong thản nhiên nói:
– Đối với hạng súc sinh, ta không bao giờ quan tâm tới.
– Ngươi muốn chết?
Thi Lạc Định lạnh lùng nhìn Nghệ Phong, hắn lấy ra trong kiếm, đấu khí lưu chuyển khắp cơ thể, quay về phía Nghệ Phong chém giết.
– Chờ chút…
Nghệ Phong đột nhiên hô lớn.
– Tại sao? Sợ? Thế nhưng cũng đã chậm rồi!
Thi Lạch Định nhìn Nghệ Phong, lạnh lùng nói.
– Bản thiếu gia không đến mực sợ một kẻ súc sinh không được dạy bảo. Bản thiếu gia chỉ muốn biết, ngươi có dám quyết đấu cùng ta hay không.
Nghệ Phong thản nhiên nói. Nhìn dáng vẻ của Thi Lạc Định, hiển nhiên là quý tộc không thấp. Đặc quyền của quý tộc tại đế quốc là rất lớn, nếu như lúc đó bọn chúng vu khống chính mình tội danh đả thương quý tộc, tuy rằng chính mình không sợ, thế nhưng cũng rất phiền phức. Nhưng nếu quyết đấu vậy sẽ là hai việc hoàn toàn khác nhau. Ngươi và ta cùng tình nguyện, không cần lo lắng bọn chúng sẽ mượn cớ pháp luật tại đế quốc. Như vậy, bản thiếu gia còn sợ ám chiêu sao?
Hiển nhiên Thi Lạc Định không biết được thân phận của Nghệ Phong, hắn hừ lạnh:
– Tự nhiên là…
Hắn không nghĩ thiếu niên trước mắt nhỏ tuổi hơn chính mình, sẽ lợi hại hơn chính mình.
Bất quá, ở đây Bố Lan Địch là người duy nhất biết được thân phận của Nghệ Phong, ánh mắt liền ngưng đọng lại: Lẽ nào tiểu tử này dám quyết đấu cùng hắn hay sao?
Khi mọi người đang chăm chú nhìn, Nghệ Phong cười cười nói:
– Như vậy, ta an tâm!
Còn chưa dứt lời, chỉ thấy Nghệ Phong ôm tiểu cô nương mạnh mẽ biến mất. Trong khi mọi người đang vô cùng nghi hoặc, bỗng nhiên vang lên tiếng kêu la thảm thiết.
Chỉ thấy thanh niên vừa nãy còn vênh váo tự đắc bay ngược ra ngoài, đập mạnh trên mặt đất.
Trong lúc đó phát ra hỏa quang, khiến mọi người ngây dại tại chỗ, toàn bộ đám người nhìn Nghệ Phong bằng ánh mắt khó tin: Một chiêu! Vẻn vẹn chỉ một chiêu không ai thấy rõ! Liền đánh Nhân Cấp bay ngược ra ngoài.
Bố Lan Địch cũng mở to mắt nhìn tràng cảnh trước mắt, trong mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ: Không ai hiểu rõ thực lực của Thi Lạc Định hơn hắn. Chính là Nhân Cấp cửu giai, có thể sắp đạt tới Sư Cấp. Võ giả như vậy cũng không tồi, rõ ràng lại bị một chiêu đánh bại, hơn nữa chính mình cũng không kịp phản ứng.
– Kháo… Ai nói tiểu tử này là phế nhân! Mẹ kiếp, hắn là phế nhân, vậy chúng ta được coi là người sao?
Trong lòng Bố Lan Địch mắng lớn.
Đồng thời, một lão đầu đứng cách đó không xa, đôi mắt sáng ngời, nhẹ giọng thì thầm nói:
– Cư nhiên là Thuấn Di!
Nghệ Phong liếc mắt nhìn đám người Bố Lan Địch, mấy người trong nháy mắt liền thúc ngựa về phía sau vài bước. Hiển nhiên, không hiểu tại sao vừa nãy thân thể Thi Lạc Định bay ngược ra ngoài, khiến trong lòng mấy người vô cùng kinh hãi.
Nghệ Phong hừ lạnh, sau đó sắc mặt đại biến quay về phía tiểu cô nương tươi cười nói:
– Bây giờ ta mang ngươi tới để muội đánh mông, rõ ràng dám hù dọa tới tiểu công chúa của chúng ta. Như vậy được hay không?
Tiểu cô nương hiển nhiên rất vui vẻ, không ngờ ca ca cứu chính mình này lại lợi hại như vậy. Chỉ một quyền đã đánh hắn gục xuống.
– Được!
Thanh âm giận dữ vang lên, khiến Nghệ Phong tươi cười.
– Linh nhi muốn đánh mông hắn. Để sau này hắn không dám làm việc xấu.
– Ách… Muội tên là Linh nhi!
Nghệ Phong sửng sốt, nhớ tới trò chơi tiên kiếm trước đây chính mình si mê, trên khuôn mặt không khỏi thả ra vẻ tươi cười.
– Đúng vậy! Ca ca tên gì vậy?
– Ách… Ta là Lý Tiêu Dao.
Nghệ Phong nhéo nhéo mặt Linh nhi, nói.
– Tiêu Dao ca ca giúp ta đá mông người xấu.
Linh Nhi tức giận nói, khiến Nghệ Phong nghe xong cười ha hả.
– Uhm! Tiêu Dao ca ca sẽ giúp Linh nhi đá cái mông hắn.
Linh nhi không biết ca ca giúp đỡ chính mình, tại sao lại cười vui vẻ như vậy. Thế nhưng có thể đá mông người xấu, khiến nàng vô cùng thích thú.
Đương nhiên, Bố Lan Địch không biết Nghệ Phong làm trò gì, lẽ nào lừa dối một tiểu cô nương thú vị sao?
Thi Lạc Định thật không ngờ, người này có thể cường hãn như vậy. Rõ ràng chính mình còn chưa thấy rõ hắn ra chiêu thế nào, đã cảm thấy một quyền mạnh mẽ đập vào ngực chính mình. Sau đó thương nặng ngục xuống, không thể cử động! Lồng ngực đau quằn quại, muốn nói với hắn hôm nay có thể rất thảm hại.
Thi Lạc Định trông thấy Nghệ Phong càng lúc càng tiến lại gần, nhãn thần âm lãnh không gì sánh được, đồng thời trong đó lại hiện lên vẻ sợ hãi khôn xiết. Nhãn thần này, cũng khiến Linh Nhi ôm chặt lấy Nghệ Phong, nhỏ nhẹ nói:
– Tiêu Dao ca ca, ta sợ!
Nghệ Phong vỗ vỗ lưng Linh nhi, quay về phía Thi Lạc Định hung hăng đá một cước về phía Thi Lạc Định đang nằm trên mặt đất:
– Mẹ kiếp! Ngươi định hù họa ai hả? Tin bản thiếu gia làm thịt ngươi không?
Một cước chí mạng, nhất thời khiến khóe miệng Thi Lạc Định phun máu tươi, toàn thân tê dại.
Lúc này, Bố Lan Địch mới phản ứng, quay về phía Nghệ Phong hô lớn:
– Nghệ Phong dừng tay!
Nghệ Phong quay đầu nhìn về phía Bố Lan Địch, lạnh lùng nói:
– Tại sao? Ngươi cũng muốn quyết đấu với ta hay sao?
Khí thế của Bố Lan Địch liền bị kìm hãm lại, nhớ tới một quyền quái lạ vừa nãy, trong lòng hắn khẽ run lên.
Nghệ Phong thấy vậy, không hề để ý tới Bố Lan Địch, mà quay đầu về phía Linh nhi nói:
– Tiêu Dao ca ca giúp muội báo thù, hãy đá mông hắn, đừng sợ!
Lúc này Linh nhi từ trong lòng Nghệ Phong vùng dậy, nhìn chằm chằm vào mông Thi Lạc Định.
Nghệ Phong nhìn nàng cười cười, chân đá mạnh vào mông Thi Lạc Định.
Nhất thời, Thân thể Thi Lạc Định bay về phía Bố Lan Địch.
Thế nhưng, câu nói của Linh nhi khiến Nghệ Phong dở khóc dở cười:
– Tiêu Dao ca ca! Tại sao thực lực của ca ca lại mạnh như vậy? Đá như vậy sẽ rất đau.