Phần 141: Tấn giai
Lưu lại phủ ngoại công vài ngày, nhưng vẫn không thấy Thiên Nghịch tới gặp chính mình. Hắn cũng có phần nôn nóng. Trên lý thuyết, với thực lực hiện tại của hắn tiến vào học viện Trạm Lam cũng không phải việc gì khó khăn. Thế nhưng dù sao chính mình đã bỏ lỡ thời gian đăng ký. Cho dù được Điệp Vận Du giới thiệu, nhưng thực lực của chính mình không khiến bọn họ khiếp sợ, Nghệ Phong cũng không dám chắc chắn. Dù sao, học viện Trạm Lam đã quá nổi tiếng, có thể không cần nể mặt hoàng thất. Nếu như học viện thực sự không chấp nhận chính mình, cho dù hoàng thất đứng ra cũng vô dụng.
Cho nên Nghệ Phong muốn luyện chế một chút đan dược để đề thăng thực lực của chính mình. Trước đây tại Thánh Địa, các trưởng lão nói nền tảng rất quan trọng, không cho phép bất cứ đệ tử nào với bất cứ lý do gì dùng tễ thuộc. Điều này dẫn đến đám đệ tử Thánh Địa tuy rằng có thiên phú cực kỳ xuất sắc. Thế nhưng cũng không đề thăng quá nhanh.
Dựa theo lời dạy của các trưởng lão, chưa đạt tới Sư Cấp dùng một chút tẽ thuốc sẽ khiến đấu khí có nhiều tạp chất. Mà sau khí đạt tới Sư Cấp sẽ không còn phải cố kỵ, đấu khí của Sư Cấp có thể khai trừ hoàn toàn tạp chất trong tễ thuốc. Đương nhiên, tễ thuốc này không thể quá kém. Bằng không, cho dù đấu khí của võ giả cường hãn tới đâu cũng không thể loại bỏ toàn bộ tạp chất.
Điều này cũng dẫn đến rất nhiều người trên đại lục tu luyện. Có lẽ sự tiến triển ban đầu sẽ khiến các Sư Cấp không hài lòng. Thế nhưng sau đó thực lực tại Sư Cấp lại được đề thăng rất nhanh. Dù sao, kẻ có tiền tại thế giới này cũng không ít, suy cho cùng đan dược quý giá để đề thăng thực lực đều có thể mua được.
Đây cũng là nguyên nhân khiến Nghệ Phong dốc sức học tập y thuật. Bất quá dược liệu đề thăng thực lực thực sự quá quý giá và khó tìm. Cho nên Nghệ Phong mới vội vàng, hy vọng Nghịch Thiên sớm qua đây. Dù sao tất cả dược liệu chính mình hỏi lão ma đầu đều nằm trong tay hắn.
May mà Nghệ Phong đã có biện pháp chuẩn bị. Tuy Thiên Nghịch không mang những dược liệu này tới, nhưng thật ra dựa vào con đường buôn bán của ngoại công, muốn mua mấy vị dược liệu cũng không khó. Mặc dù không đủ đối với yêu cầu của chính mình, thế nhưng ít nhất có chút ít còn hơn không.
Đồng thời, Nghệ Phong cũng đánh giá rất cao Lâm Hạo Nhiên. Loại dược liệu quý hiếm như vậy, chỉ có thế mua tại các thế lực lớn. Không phải người bình thường có thể đụng tới.
Nghệ Phong tiếp nhận dược liệu trong tay Lâm Hạo Nhiên. Tuy rằng không quá nhiều, thế nhưng cũng đủ để Nghệ Phong luyện chế Đề Khí Tán.
Nghệ Phong lấy dược đỉnh từ trong nạp linh giới ra, không khỏi thở dài một hơi, hẳn là chính mình cần phải tìm dược đỉnh thích hợp. Bằng không, dù có dược liệu tốt cũng không thể phát huy toàn bộ công hiệu của dược liệu. Huống hồ, rất nhiều dược liệu cao cấp, dược đỉnh bình thường không thể luyện chế.
May mà Đề Khí Tán chỉ là dược phẩm ngũ giai. Dược đỉnh bình thường như vậy tạm thời có thể dùng được, bất quá công hiệu của dược phẩm bị giảm đi một chút mà thôi.
Nghệ Phong vứt Vạn Linh Thảo trong tay vào dược đỉnh, hắn khẽ vận chuyển đấu khí bao quanh dược đỉnh. Tuy Vạn Linh Thảo không được coi là dược liệu đặc biệt trân quý, thế nhưng cũng rất ít. Thực ra Vạn Linh Thảo không có công dụng khác, ngoại trừ ẩn chứa linh khí cường đại trong đó. Tuy Vạn Linh Thảo trong dược đỉnh chỉ đạt tới hai mươi năm, thế nhưng độ dày linh khí trong đó tương đương với Sư Cấp tam giai.
Niên đại của Vạn Linh Thảo càng cao, công hiệu của nó càng cao, lại càng trân quý. Có tin đồn, từng có Vạn Linh Thảo vạn năm. Bất quá không ai được tận mắt chứng kiến.
Khi Nghệ Phong nghe tam trưởng lão nói như vậy, đã từng cười nhạt: Nếu như thực sự có Vạn Linh Thảo vạn năm, e là đã thành tinh.
Nghệ Phong trông thấy linh khí trong dược đỉnh không tỏa ra, liền thở dài một hơi, chính mình phải đi tìm dược đỉnh thật tốt. Bằng không quá lãnh phí dược liệu, vạn linh thảo chế thành Đề Khí Tán hoàn mỹ nhất cũng chỉ có thể đạt được năm thành linh khí, mà dùng dược đỉnh bình thường e rằng chỉ đạt tới ba thành hoặc bốn thành.
Nghệ Phong cảm thụ được linh khí không ngừng tản đi, bất đắc dĩ thở dài. Đấu khí trên tay nhanh chóng phát ra. Bất quá, chỉ có thể ngăn linh khí bốc hơi trong khoảng thời gian ngắn.
Nghệ Phong vứt một viên ma tinh tứ giai vào trong dược đỉnh, tiếp đến lại thả dược thảo còn lại vào trong đó.
Thoáng chốc mùi dược thảo lan tỏa khắp phòng, hầu như có thể thấy được linh khí dạng sương trắng tản ra ngoài. Nghệ Phong trông thấy vậy, trong lòng xót xa không ngớt.
Thấy tình hình như vậy, căn bản đấu khí trong cơ thể Nghệ Phong không ngừng tuôn trào, trong nháy mắt dược đỉnh nóng rực. Toàn bộ hồn lực của Nghệ Phong nhập vào dược đỉnh, cẩn thận không chế dung hợp dược thảo lại với nhau.
Sắc xuất y sư luyện chế tễ thuốc thất bại rất cao, tuy rằng Đề Khí Tán chỉ là dược phẩm ngũ giai, Nghệ Phong cũng tự tin nhất định không thất bại. Thế nhưng ngày ngày được tam trưởng lão chỉ dạy cần phải tập trung tinh thần, nhưng Nghệ Phong vẫn luôn như vậy.
Dược thỏa ma tinh dưới sự khống chế bởi hồn lực của Nghệ Phong, từ từ dung hợp với nhau, những dư thừa không cần thiết đều được Nghệ Phong gạt sang một bên. Dung độ pha chế hầu như không có bất cứ sai biệt gì.
Nếu như có y sư trông thấy tràng cảnh như vậy, nhất định sẽ vô cùng kinh ngạc, lực không chế như vậy, hiển nhiên y thuật đã đạt tới cảnh giới rất cao.
Khi trong phòng tràn ngập linh khí và mùi dược thảo thơm ngát, đột nhiên dược đỉnh phát tiếng rạn nứt, hiển nhiên không chịu nổi nhiệt độ quá cao mà rạn nứt.
Từ vết nứt Nghệ Phong trông thấy ba viên dược phẩm trong suốt bên trong dược đỉnh, hắn khẽ cười cười. Cần phải giữ vững tới cùng, bằng không dược đỉnh sẽ bị hủy. Xem ra nhất định phải chuẩn bị một dược đỉnh tốt.
Nghệ Phong nhặt Đề Khí Tán lên, đặt lên mũi ngửi ngửi, phát hiện mùi linh khí thơm ngát khiến tinh thần Nghệ Phong mạnh mẽ chần động. Tâm tình cũng vô cùng thoải mái.
Nếu như dựa vào ngũ giai hy vọng phá tan bình cảnh là rất thấp, thế nhưng Nghệ Phong tin tưởng chính mình có thể làm được. Dù sao hồn lực cửu giai của chính mình, chỉ cần có cơ hội hắn tin tưởng chính mình có thể đột phá nhất giai đỉnh phong đạt tới nhị giai. Mà Đề Khí Tán có thể tạo cho hắn cơ hội này.
Nghĩ vậy, Nghệ Phong liền ném Đề Tán Khí cầm trên tay vào trong miệng, từ cửa miệng, tiến vào yết hầu lưu chuyển xuống dưới. Ngay lập tức có một luồng khí ấm áp chảy trong kinh mạch của Nghệ Phong.
Nghệ Phong ngồi xếp bằng trên mặt đất, hai bàn tay nắm chặt. Dựa theo lộ tuyến của Lăng Thần Quyết, đột nhiên khống chế được dòng nước ấm chảy trong kinh mạch.
Linh khí cấu thành dòng xoáy vốn đã bão hòa. Cho nên khi luồng khí lưu chảy vào dòng xoáy, dòng xoáy cũng không thể hấp thụ thêm. Nghệ Phong thấy vậy, hồn lực không lồ dâng trào, nhanh chóng khống chế dòng xoáy lưu chuyển đuổi theo linh khí, trong nháy mắt dung nhập vào trong đó.
Hồn lực của Nghệ Phong liền bị vô hiệu hóa, bởi vậy mạnh mẽ bắn ngược trở lại, khống chế được dòng linh khí, dòng xoáy mãnh liệt xoay tròn. Từng đạo từng đạo linh khí do Đề Khí Tán phóng ra rất nhanh được dung nhập vào trong dòng xoáy.
Chỉ thấy khí hải trong dòng xoáy càng lúc lưu chuyển càng nhanh, đồng thời linh khí không ngừng dung nhập vào trong. Dần dần lớn lên.
Khi Đề Khí Tán sau cùng được khí hải hấp thụ. Nghệ Phong cũng không ngừng lại. Ngược lại không chế linh khí chuyển động càng lúc càng nhanh.
Nhất thời, linh khí thiên địa bên ngoài cơ thể cũng mãnh liệt hướng về phía Nghệ Phong đang ngồi xếp bằng trên mặt đất, từng đạo từng đạo bay đến xoay tròn quanh thân thể Nghệ Phong.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Nghệ Phong mới thu hồi đấu khí trong cơ thể chính mình, trông thấy khí hải rất lớn, dòng xoáy xoay tròn nhanh gấp mấy lần. Khóe miệng không khỏi thoáng hiện dáng vẻ tươi cười: Nhị giai, đạt được rồi!
Nghệ Phong từ từ mở mắt, nhẹ nhàng nhổ ra một ngụm khí bẩn. Lúc này mới bội phục trưởng lão tại Thánh Địa: Quả nhiên, đạt tới Sư Cấp mới có thể loại bỏ tạp chất trong dược vật, mà không để lại di chứng. Có một điều hoàn hảo chính là nền tảng, không gian sau đó nhất định phát triển nhanh hơn rất nhiều so với người thường.