Phần 122: Gặp lại Trữ Huyên
– Triệu lão, ta tự có chừng mực.
Điệp Vận Du ngoảnh lại nhìn Triệu lão cười cười. Tiếp đến nhìn về phía Kim Ưng Tông chủ nói:
– Đệ tự các người tài năng không bằng người, lẽ nào cần tông chủ đích thân xuất thủ hay sao?
Kim Ưng Tông chủ cười nói:
– Nương nương không cần nói xấu ta. Đệ tử của ta tài năng không bằng người, ta không hề nhắc tới. Thế nhưng hắn hạ thủ quá tàn độc. Nếu như dễ dàng buông tha hắn, Kim Ưng Tông ta còn mặt mũi trên đại lục sao?
Điệp Vận Du hừ lạnh nói:
– Ý của ngài, ngày hôm nay muốn đối đầu với bản cung?
– Nương nương sao có thể nói vậy? Bản Tôn không muốn đối địch cùng người trong hoàng thất! Nương nương đâu cần vì thiếu niên này mà làm bản Tôn khó xử.
Ánh mắt Kim Ưng Tông chủ ngưng đọng lại, một đạo khí thế tập trung có ý cưỡng ép Điệp Vận Du.
– Xin lỗi, bản cung nhất định phải bảo vệ người này.
Điệp Vận Du không hài lòng về sự càn rỡ của Kim Ưng Tông chủ, liền hừ lạnh nói.
Triệu lão nghe vậy, hắn thở dài một hơi nhưng không lời gì thêm. Đấu khí trong cơ thể cũng bắt đầu ngưng tụ lại.
– Nương nương nhất định phải đối đầu cùng Kim Ưng Tông sao?
Kim Ưng Tông chủ nhìn Điệp Vận Du bằng ánh mắt lạnh lùng, nói. Vốn hắn bị lừa gạt cho nên rất tức giận, không ngờ ngay cả hoàng thất Trạm Lam cũng không nể mặt hắn.
– Bản cung không muốn đối địch với ngài. Bất quá, thiếu niên này là đệ đệ của ta. Ngài nói, ta có thể khoanh tay đứng nhìn hắn bị đánh trọng thương sao?
Điệp Vận Du thản nhiên nói, không hề để ý tới cường giả Tôn Cấp thực lực cao thâm đứng trước mặt nàng.
Kim Ưng tông chủ nghe Điệp Vận Du nói vậy, tuy rằng rất tức giận, nhưng thực ra cũng hơi thả lòng một chút. Dù sao, nếu như là đệ đệ của chính mình, chính mình cũng sẽ dốc sức bảo vệ. Bất quá, dễ dàng bỏ qua như vậy, người khác sẽ cho rằng hắn sợ hoàng thất Trạm Lam.
– Cũng được! Coi như hoàng thất Trạm Lam đứng trên. Chỉ cần chính miệng thiếu niên này nói lời xin lỗi. Bản Tôn không tính toán tới việc này, thế nào?
Tuy rằng Kim Ưng Tông chủ không sợ, nhưng hắn cũng không muốn đụng tới hoàng thất Trạm Lam. Địch nhân như vậy, hắn không thể tùy tiện làm càn.
Điệp Vận Du thở dài một hơi, Tôn Cấp không phải nàng và Triệu lão có thể chống đối. Chỉ cần Nghệ Phong xin lỗi mọi chuyện sẽ giải quyết, vậy chính là cách hay nhất.
– Nghệ Phong! Ngươi…
Điệp Vận Du còn chưa nói hết câu, đã bị Nghệ Phong ngắt lời:
– Lão thất phu, ngươi còn muốn bản thiếu gia xin lỗi? Lão tử có chết cũng phải làm thịt ngươi.
Nghệ Phong chửi lớn khiến tất cả mọi người đều biến sắc. Điệp Vận Du nhìn Nghệ Phong, trong lòng cười khổ không ngớt: Ngươi không biết nhẫn nhịn sao? Cho dù trong lòng có cừu hận không chết không hết, nhưng hiện tại người ta muốn giết ngươi dễ như trở bàn tay.
Thế nhưng, Điệp Vận Du nghĩ đến ngạo khí trong lòng Nghệ Phong quá lớn, cũng biết muốn hắn xin lỗi là điều không thể.
Khi Kim Ưng Tông chủ bị Nghệ Phong mắng như vậy, hắn không sao kiềm chế nổi lửa giận trong lòng. Liền quay đầu về phía Điệp Vận Du hừ lạnh, nói:
– Mặc kệ hắn là gì của ngươi, nhất định bản Tôn phải dạy bảo hắn. Cho hắn biết thế nào là lễ độ.
– Kháo… Lão thất phu, có bản lĩnh hãy tới làm thịt lão tử. Vừa lúc, lão tử tin rằng Kim Ưng Tông các ngươi cũng sắp diệt môn.
Nghệ Phong chửi ầm lên, không hề để ý tới cường giả Tôn Cấp đứng trước mặt.
– Gặp mặt cừu nhân, trong lòng nóng như lửa đốt. Rõ ràng hắn muốn bản thiếu gia xin lỗi, đúng là mơ tưởng hảo huyền! Nếu không phải thực lực của bản thiếu gia quá thấp, sớm đã làm thịt người rồi. Kháo… Có bản lĩnh tới làm thịt ta. Ta cũng không tin lão đầu tử có thể buông tha ngươi, đúng lúc để lão tử báo thù. Dù sao đã chết một lần, chết lần nữa cũng chẳng sao.
Nghệ Phong nhìn Kim Ưng Tông chủ lạnh lùng nói. Hắn không thể che giấu nổi sát ý trong ánh mắt.
Điệp Vận Du đứng bên cạnh, trong lòng không kiềm chế nổi, thầm nói:
– Tiểu tử này chính là tai họa. Chẳng phải hắn muốn bức đối phương động thủ sao? Cho dù là ta cũng không thể bảo vệ được ngươi ah!
– Được, được, được! Đã nhiều năm nay không ai dám măng ta! Cho dù ngươi là vương tử trong hoàng thất, ngày hôm nay ta cũng phải làm thịt ngươi.
Kim Ưng Tông chủ cảm giác chính mình bị kích động tới cực điểm, hắn giận quá hóa cười. Đấu khí trong cơ thể bộc phát, khí thế lạnh lẽo đè nén hướng về phía Nghệ Phong.
– Hizzz…
Nghệ Phong lại lần nữa phun máu, sau đó Điệp Vận Du liền đứng chắn trước mặt hắn, hắn mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
– Nương nương! Người nhất định phải bảo vệ hắn. Vậy đừng trách bản tôn không khách khí.
Kim Ưng Tông chủ vừa mới nói xong, bỗng nhiên nghe thấy âm thanh vô cùng trong trẻo văng vẳng bên tai:
– Kim Ưng Tông chủ, tại sao ngài còn ở chỗ này?
Kim Ưng Tông chủ nghe thấy giọng nữ nhân, sắc mặt đột biến. Sau một lúc lâu mới bình thản nói:
– Lẽ nào bản Tôn không thể đặt chân tới đế quốc Trạm Lam?
Giọng nữ nhân trong trẻo thản nhiên vọng lên:
– Đương nhiên tông chủ có thể tùy ý tới. Chỉ cần không phá trưởng bối bản tông tiến giai là được. Có lẽ tông chủ cũng biết nơi này không có bảo vật ngươi muốn.
Vừa dứt lời, một đạo thân ảnh lồi lõm tràn đầy mê hoặc từ phía xa xa, thoáng chốc bay tới. Nữ nhân xinh đẹp khoác trên mình cẩm y bào màu tím, thân thể đẫy đà, dáng bộ khoan thai uyển chuyển. Đột nhiên mái tóc đen thơm ngát tùy ý buông rơi. Giống như thác nước thu hút ánh mắt mọi người.
Dung nhan mỹ lệ, làn da trắng như tuyết, đôi mắt hơi híp lại một chút, đôi tai khẽ vểnh lên nghe ngóng. Eo thon mảnh khảnh, ánh mắt nhìn tới có thể cảm giác được vẻ nhu hòa trong đó.
Toàn bộ thân thể xinh đẹp quý phái, bức người tới cực điểm. So với Điệp Vận Du đứng các đó không xa, quả thực không thể phân biết cao thấp.
Nếu như nói Điệp Vận Du là yêu nghiệt kích thích nam nhân, nữ nhân trước mắt kia chính là nữ thần cao quý xinh đẹp.
Cho dù Kim Ưng Tông chủ, lúc này nhìn thấy nữ nhân này, cũng không kiềm chết nổi yết hầu cuộn trào không ngớt, trong mắt hiện lên một đạo hỏa quang.
Hai nữ nhân trước mắt mỗi người một vẻ, khiến hắn bị mị hoặc tới cực điểm. Kim Ưng Tông chủ hít thật sâu, ngăn chặn huyết khí trong lòng, điên cuồng nói:
– Bản Tôn muốn giết một người, hẳn là ngươi không can thiệp tới chứ?
Nữ nhân tuyệt mỹ khẽ nhíu mày, quay đầu thoáng nhìn Điệp Vận Du, trông thấy nữ nhân này xinh đẹp không hề thua kém nàng. Hai nữ nhân đứng cùng một chỗ, khiến trời đất đều biến sắc. Quan sát một hồi lâu, trong lòng hai người đều phải thừa nhận, chính mình không thể cao hơn đối phương một bậc.
Điệp Vận Du hơn về lực mị hoặc vô cùng vô tận, còn nữ nhân trước mắt hơn về vẻ cao quý sang trọng. Hai người bọn họ đều là nữ thần hoàn mỹ tới tốt cùng.
– Điệp Phi (Trữ Tông chủ)!
Hai nữ nhân mở miệng bát chuyện, hiển nhiên đã từng quen biết.
Kim Ưng Trông chủ trông thấy hai người quen biết nhau, ánh mắt liền ngưng đọng lại, hắn thản nhiên nói:
– Việc này không liên quan tới Trữ Tông chủ, có lẽ Trữ Tông chủ sẽ không quản ta giết người?
Đối với chuyện này, Trữ Huyện cũng không muốn nhúng tay vào, bỗng nhiên nàng trông thấy Nghệ Phong trốn sau lưng Điệp Vận Du, sắc mặt đại biến. Trong lòng vô cùng kinh nàng.
– Tại sao nàng lại ở đây?
Trong lòng Nghệ Phong vui vẻ không gì sánh được, không ngờ Trữ Huyên đã cứu mạng chính mình, trong nháy mắt tâm tư hắn liền thả lòng.
Điệp Vận Du thoáng nhìn Trữ Huyên bằng ánh mắt cổ quái, nghi hoặc hỏi:
– Các người quen biết nhau?
Hình như Trữ Huyên nghĩ tới điều gì đó. Khuôn mặt đỏ ửng làm say lòng người, hai gò má nóng lên, lãnh diễm vừa nãy hoàn toàn biến mất. Trong lòng không nhịn được quở trách, nói:
– Tại sao đụng phải oan gia này?
– Trữ Tông chủ! Ta muốn lấy mạng tiểu tử phía sau ngươi? Nếu như ngươi không muốn nhúng tay vào, xin mời tránh ra.
Kim Ưng Tông chủ thản nhiên nói, trong lòng vô cùng tự tin. Với tính cách của Trữ Huyên, rất có khả năng nàng không nhúng tay vào chuyện không liên quan tới mình.