Phần 121: Nguy cơ lại hiển lộ
Hai cổ năng lượng cường đại lại lần nữa đập vào nhau, phát ra âm thanh âm ầm vang vọng khắp trời. Bởi vì cỗ năng lượng quá lớn cho nên trên hư không bỗng nhiên bạo phát những đường cong đẹp mắt. Thanh quang khắp trời, kim quang bắn ra tung tóe, chấn động tròng mắt người khác.
Hai đạo thân ảnh không ngừng tỏa ra năng lượng bao phủ khắp bầu trời. Song phương giao thủ, từng đạo kình khí mãnh liệt quét sạch xung quanh.
Bóng người mập mờ giống như ma quỷ ẩn nấp trong đấu khí.
Quyền và chưởng va chạm vào nhau tạo lên từng vết rạn nứt trên hư không. Một chút khí thế còn đọng lại khiến Nghệ Phong khó thở.
Ngược lại, Điệp Vận Du vẫn thản nhiên như không. Đối với trận quyết đấu của các cường giả, dường như nàng không chút hứng thú. Khí thế tàn dư hình như không ảnh hưởng gì tới nàng.
Bất quá, nàng trông thấy Nghệ Phong chau mày chống đỡ, không kiềm chế nổi liền cười cười. Bàn tay nhỏ bé mềm mại nắm lấy tay Nghệ Phong. Nhất thời Nghệ Phong cảm thấy cổ áp lực kia hoàn toàn biến mất.
Trong mắt Nghệ Phong lóe ra tinh quang, quay đầu nhìn Điệp Vận Du thản nhiên nói:
– Điệp tỷ tỷ! Nàng rất mạnh!
Điệp Vận Du dùng ngón tay mềm mại nhẹ nhàng ấn ấn vào trán Nghệ Phong, quở trách nói:
– Tên gia hỏa như ngươi, có bao nhiêu ta giết bấy nhiêu. Cho nên về sau phải thành thật với ta.
Nghệ Phong đảo cặp mắt trắng dã: Ta vẫn chưa đủ thành thật sao? Nam nhân kia có thể ngủ cùng giường làm chuyện đó với nàng, lẽ nào khác cầm thú sao? Bất quá, mỗi khi ta ôm nàng thật chặt, nàng đều ngủ an lành.
Nghĩ đến chính mình trở thành thuốc ngủ, Nghệ Phong gượng cười.
Dường như Điệp Vận Du cảm thấy có gì đó khó nói, nàng liền vui vẻ cười, thanh âm trong trẻo tiến nhập trong lòng Nghệ Phong, câu dẫn hỏa khí trong lòng hắn.
– Điệp tỷ tỷ! Ta bị trọng thương như vậy, nàng đừng sử dụng mị thuật nữa được không?
Nghệ Phong không biết làm thế nào, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lên. Nghệ Phong cảm thấy, nếu như không có Lăng Thần Quyết áp chế mị thuật của nàng. Hầu như chính mình không thể chống cự được nàng.
– Hi hi! Hóa ra định lực của ngươi không tốt như ta tưởng tượng ah? Chẳng trách đôi mắt lấp lánh của ngươi nhìn ta, không có bạo dạn như trước.
Điệp Vận Du nắm lấy tay Nghệ Phong cười lớn. Rốt cục nàng cũng báo thù được hắn mấy ngày nay chiếm tiện nghi trên cơ thể chính mình.
– Không so đo tính toán cùng nữ nhân!
Trong đáy lòng Nghệ Phong tự an ủi chính mình như vậy. Hắn liên ngoảnh mặt tiếp tục nhìn tới cuộc chiến trên không.
Điệp Vận Du cười cười, trong lòng vô cùng kinh ngạc: Thật không ngờ Nghệ Phong có thể chống đỡ được mị thuật của chính mình. Với thực lực Sư Cấp của Nghệ Phong, cho dù là công pháp Thiên Cấp, nếu như muốn ngăn cản mị thuật của chính mình cũng rất khó. Thế nhưng tiểu tử này lại làm được.
– Quả thực tiểu tử này rất thần bí.
Trong lòng Điệp Vận Du thầm nói một câu, cũng không dám thi triển mị thuật đối với Nghệ Phong. Bản thân Nghệ Phong bị trọng thương, không còn công lực chống đỡ, nếu như nàng lại thi triển mị thuật. Không biết huyết khí trong cơ thể tiểu tử này cuộn nhào thế nào nữa?
May mà nơi này có ít nhiều người. Bằng không trận quyết đấu giữ hai đại Vương Cấp nhất định hấp dẫn tầm mắt mọi người, e là trong thiên hạ sẽ xuất hiện rất câu chuyện. Dù sao, đã nhiều năm nay trên đại lục này không thấy được cường giả Vương Cấp quyết đấu.
– Ầm…
Một tiếng nổ vang trời, không khí cuộn nhào tạo thành từng cơn lốc xoáy xoay tròn trên không trung.
– Chẳng lẽ các hạ còn muốn đánh tiếp sao?
Triệu lão lắc mình nhìn Kim Ưng Liệt mà chiến, lúc này vẫn thản nhiên nói.
Trong mắt Kim Ưng Liệt lạnh lùng không gì sánh được, hắn biết lão nhân trước mắt nhất định phải bảo vệ tiểu tử kia. Thế nhưng hết lần này tới lần khác, chính mình không thể làm gì được. Quả thực thực lực của Triệu lão mạnh hơn hắn một bậc. Nếu như đối phương dốc toàn lực công kích, e là chính mình gặp bất lợi, tuyệt đối không thể ngang bằng giống như ngoại nhân chứng kiến.
Trong khi Kim Ưng Liệt chuẩn bị nói cái gì đó, bỗng nhiên thanh âm nhỏ nhẹ nhưng rất rõ truyền tới lỗ tai hắn, khiến hắn mừng như điên dại.
– Liệt trưởng lão, ngài và người ta đang tranh đấu sao?
Kim Ưng Liệt phấn chấn, quay đầu về phía người mới nói, há miệng hô lớn:
– Tông chủ!
Trong lòng Điệp Vận Du và Nghệ Phong kinh hãi, không ngờ nam tử trung niên ăn mặc phóng khoáng này lại là tông chủ Kim Ưng Tông. Nghĩ vậy, ánh mắt Nghệ Phong hiện lên sát ý nhìn thẳng vào hắn.
Kim Ưng Tông chủ nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Nghệ Phong, trông thấy Điệp Vận Du xinh đẹp kiều diễm. Thế nhưng nhìn thấy đôi mắt nàng hiện lên vẻ tươi cười, trong lòng hắn run rẩy, vội vàng chuyển hướng nhìn.
– Ha ha, không ngờ tại đế quốc Trạm Lam có thể có người tu luyện mị thuật đạt tới cảnh giới cao như vậy.
Kim Ưng Tông chủ rất kinh ngạc, không ngờ với thực lực Tôn Cấp của chính mình có phần bị nữ nhân này mê hoặc.
Giống vậy, trong lòng Điệp Vận Du cười khổ: Quả nhiên Kim Ưng Tông chủ này đạt tới Tôn Cấp, bằng không nhất định không thể chống đỡ được mị thuật của nàng thi triển toàn lực. Nàng không tin ai cũng đều là quái vật như Nghệ Phong.
– Tông chủ, có người khinh thường Kim Ưng Tông chúng ta. Người hãy vì Tử Huyền báo thù?
Kim Ưng Liệt trừng mắt hung hăng liếc nhìn Nghệ Phong, hắn lại quay đầu về phía Kim Ưng Tông Chủ nói.
Kim Ưng Tông Chủ khẽ nhíu mày, hắn trông thấy Lưu Huyền Tử giống như cẩu chết nằm bất động trên mặt đất. Đây chính là đệ tử Liệt trưởng lão yêu thương nhất cũng là đệ tử duy nhất tham gia kế hoạch lần này. Có lẽ hắn có ấn tượng rất tốt đối với Lưu Tử Huyền.
– Chuyện gì xảy ra?
– Là hắn!
Kim Ưng Liệt quay đầu nhìn về phía Nghệ Phong, gằn giọng nói:
– Hắn ức hiếp chúng ta ít người, đánh Huyền Tử thành tình trạng như vậy.
Ánh mắt Kim Ưng Tông chủ ngưng đọng lại, nhìn Nghệ Phong lạnh lùng nói:
– Đúng sao?
Nghệ Phong hừ lạnh một tiếng, ánh mắt đầy sát ý không hề tránh né, nhìn thẳng vào Kim Ưng Tông chủ.
– Kim Ưng Tông chủ! Sự tình không phải như ngài nghĩ.
Lúc này Triệu lão giải thích, trong lòng cười đắng ngắt. Không ngờ Kim Ưng Tông chủ cũng tới đế quốc Trạm Lam. Đúng là hắn rất mạnh, thế nhưng cũng chỉ là Vương Cấp. Nếu như đụng tới Tôn Cấp, hắn không hy vọng đánh thắng.
Hắn đã hạ quyết tâm. Nếu như Kim Ưng Tông chủ không buông tha Nghệ Phong, hắn nhất định khuyên tiểu thư bỏ mặc Nghệ Phong.
– Hoàng thất?
Trong lòng Kim Ưng Tông chủ vô cùng kinh hãi, không ngờ vừa nãy đụng phải nữ nhân kinh khủng như vậy, lúc này lại đụng phải người trong hoàng thất đế quốc Trạm Lam.
– Tông chủ có con mắt thật tinh tường. Tại hạ chính là trưởng lão trong hoàng thất đế quốc Trạm Lam.
Triệu lão khen ngợi nói.
– Vị kia chính là quý phi trong hoàng thất đế quốc Trạm Lam?
Kim Ưng Tông chủ quay đầu nhìn về phía Điệp Vận Du, trong lòng ngưng đọng lại. Nữ nhân như vậy cho dù là hắn cũng bốc lửa trong lòng.
– Không hổ là Kim Ưng Tông chủ. Ngài nể mặt ta, bỏ qua việc này được không?
Điệp Vận Du tươi cười, thản nhiên nói.
– Nương nương cũng đã thi triển mị thuật đối với ta, tuy mị thuật của người rất mạnh. Thế nhưng ta miễn cưỡng có thể chống đỡ được. Bất quá, người Kim Ưng Tông ta không thể để kẻ khác ức hiếp. Nể mặt hoàng thất, ta sẽ không lấy mạng tiểu tử này. Nhưng phải đánh trọng thương giống như Lưu Tử Huyền là được.
Câu nói của Kim Ưng Tông chủ nhất thời khiến không khí xung quanh ngưng tụ lại. Bầu khí vừa chạm tới liền phát.
Điệp Vận Du nhìn Nghệ Phong, trong lòng không khỏi cười khổ: Cho dù ta có ý bảo vệ ngươi, thế nhưng dựa vào thực lực chúng ta đối mặt với Tôn Cấp, cũng chỉ có thể nắm lấy thất bại. Tiểu tử kia, rốt cục ngươi làm gì không tốt, mà hết lần này tới lần khác gặp phải quái vật lớn như vậy.
– Tiểu thư!
Triệu lão thấy Kim Ưng Tông chủ hạ quyết tâm như vậy, hắn liền quay đầu nhắc nhở Điệp Vận Du. Vì Nghệ Phong, đắc tội với quái vật lớn như vậy, thất không đáng. Huống hồ, tại tình hình hiện tại căn bản không có gì chắc chắn.