Phần 20
Cái Hà về được hai hôm thì chị em Tuyết – Hoa cũng xin về. Đợt đó có trận bão khá to, nhà cửa trên đó bị lũ cuốn trôi mất cả nóc. Bố mẹ hai đứa nó gọi điện bảo chúng nó mang tiền về sửa nhà. Quán khi đó còn mỗi 3 đứa mà hai đứa nó xin về quả thật cũng khá khó khăn. Nhưng giờ bọn nó trình bày hoàn cảnh như thế chẳng lẽ không cho về. Tôi bảo với Hoa:
– Một đứa về không được à.? Nhà mình giờ có người đâu. Hay em để cái Tuyết nó về một mình thôi.
Hoa trả lời:
– Em cũng nói hay để em về một mình thôi. Nhưng chị ấy cũng muốn về, mà chị ấy có biết bắt xe về như nào đâu. Mới xuống đây một lần, thế nên bắt em về cùng. Mà anh yên tâm em chỉ về 2 hôm là em xuống. Hai đứa bọn em cũng chỉ lấy 30tr đủ tiền mua tôn cho bố mẹ lợp cái mái nhà thôi. Mang về nhiều lại tưởng nhiều tiền. Bố em lại vòi tiền uống rượu suốt khổ lắm.
Tôi hỏi:
– Thế anh trả hai đứa 30tr, chia ra làm đôi nhé. Của em thì được nhiều hơn, sổ sách anh ghi rõ ràng lắm không phải lo.
Hoa cười:
– Vâng em biết rồi, anh còn cho bọn em được nữa là. Mà đêm em mới về, làm nốt hôm nay nữa.
Tôi hỏi nó có lấy tiền luôn không thì nó nói bao giờ về mới lấy. Tôi gọi điện cho chị bảo cho hai đứa nó về. Bà chị cũng đồng ý, khổ thân nhà cửa trên rừng trên núi là nó vậy đấy. Toàn nhà tranh vách đất, rồi nhà gỗ mưa lũ sụt lún vài trận là sập luôn. Ước mơ của nó là xây cho bố mẹ cái nhà gạch nhưng thi thoảng bố nó lại đánh mẹ nó bắt nó gửi tiền về cho ông ấy đi uống rượu. Giờ nhà chưa xây đã bay mất cả nóc, tôi cũng chưa được chứng kiến nhà của bọn nó trên đấy như thế nào. Chỉ có một lần đến tháng thu tiền điện, ông thu tiền vào nhà đưa tôi cái hoá đơn mất 1tr tiền điện. Cái Tuyết hỏi tôi:
– Tiền gì thế anh..??
Tôi trả lời:
– Tiền điện tháng này đấy, 1 củ Việt Nam đồng. Các mẹ vừa quạt vừa điều hoà thế còn gì.
Tuyết vâu mắt chữ A mồm chữ O tỏ vẻ kinh ngạc:
– Cái gì, tiền điện một tháng mất những một triệu. Trên em nhà nào một tháng 40k tiền điện là nhiều lắm rồi. Nhà em mỗi tháng chỉ mất có 20k tiền điện.
Tôi không tin con này, tiền điện đéo gì mà một tháng mất có 20k. Tôi quay ra nhìn Hoa để chờ xác nhận. Cái Hoa cũng nói:
– Đúng rồi anh, cả nhà em chỉ có mỗi cái bóng tiết kiệm điện. Mà chỉ tối hẳn mới bật, xong 8-9h đã tắt điện đi ngủ hết rồi. Có dùng điện mấy đâu, trên đó tiết kiệm lắm anh ạ.
Tôi hỏi tiếp:
– Thế nước thì sao..??
Hoa trả lời:
– Có nước máy nhưng đa số vẫn ra suối tắm với giặt đồ, về nhà em còn đi gánh nước nữa. Cho anh lên đấy ở một tuần chắc không chịu được đâu.
Nghe nó nói tôi cũng thấy mình chắc không sống được. Thảo nào mấy lần xem video trên Youtube về mấy vùng ở Tây Bắc của ông Tân Hoa Ban food chúng nó cứ bảo chỗ ông này đi dân có nhà gạch như thế là giàu lắm rồi. Chỗ nó toàn nhà đất thôi, xong nhìn ông ấy làm thịt trâu gác bếp cái Tuyết bảo:
– Ở nhà em làm gì có thịt trâu mà ăn, cả năm có khi còn không được ăn lần nào ấy. Giàu lắm mới có thịt trâu để ăn.
Thế mà xem trên mạng tôi cứ mơ ước được lên trên bản nó chơi một lần. Hoa nó cũng bảo tôi thích thì nó dẫn lên đó chơi, nó bảo lên đó thì chỉ có uống rượu cả ngày. Đi tắm suối, nướng cá, giờ nghe thấy quả điện nước thiếu thốn là cũng hoang mang không muốn đi rồi. Mãi 1h đêm hai chị em nó mới đi bắt xe về quê. Vì về có hai ba ngày nên chúng nó chỉ mang mỗi cái balo bé, không mang đồ đạc gì nhiều. Vậy là nhà chỉ còn mỗi tôi với Quỳnh, hôm sau Quỳnh đi khách không có thời gian nghỉ ngơi luôn. Vì có một mình, nó lại khá ngon đòn nên khách gọi đi liên tục.
Có hai anh em nên cũng chẳng nấu cơm, sáng thì ăn mỳ tôm, tối thì gọi gà chiên mắm, cơm chiên dưa bò về ăn cho qua bữa. Tầm 9h tối, tôi đang đọc truyện trên tuoinung.link, vì có mỗi cái Quỳnh nên cũng chẳng phải trông. Có khách thì nó ắt tự gọi tôi, đang nghe nhạc thì nó cầm điện thoại chạy vào phòng tôi:
– Anh ơi, anh ơi thèn Quyết bị ma nhập này…
Tôi nghĩ con dở này nó đùa, xua tay tôi bảo:
– Hết trò rồi hả em, hay hôm nay đi nhiều quá bị ảo giác rồi. Ma quỷ méo gì giờ này….
Nó dí cái điện thoại vào mặt tôi rồi nói:
– Đây này, cái Hoa gọi video cho em đây này. Nó bảo thèn Quyết bị ma nhập lười lè ra dài ngoằng..
Loáng thoáng trong điện thoại tôi nghe thấy tiếng người nhốn nháo, nói toàn tiếng dân tộc. Tôi cũng cầm điện thoại cái Quỳnh rồi chăm chú xem. Cái Hoa thấy tôi thì rối rít nói:
– Anh ơi, chị Tuyết đang nằm kia kìa…Kêu ầm ĩ lên cả, 6 người giữ còn không nổi.
Tôi thì vừa xem vừa thắc mắc:
– Đâu, đâu lưỡi dài đâu….
Cái Quỳnh cũng ghé mồm vào nói:
– Mày lấy chuối xanh cho chị ấy ăn đi, ăn chuối xanh mới hết.
Tự nhiên tôi giật nảy cả mình, trong cái gian nhà chật hẹp, ánh điện thì mờ mờ lập loè vì bóng người đi qua đi lại. Trên cái chiếu trải dưới đất là mấy người đàn ông. Người thì giữ tay, người giữ chân, một phụ nữ đang ôm phần bụng, người giữ đầu. Tôi nhìn chăm chú vào điện thoại thì đúng mặt cái Tuyết rồi. Nó đang nhìn về phía điện thoại cái Hoa giãy dụa, mồm gào thét:
– Thả tay tao ra….a…..a…a….
Vừa thét nó vừa giãy đành đạch, tôi hỏi lại:
– Cái Tuyết nó nằm dưới đất kia à…??
Quỳnh nói:
– Vâng đúng rồi đấy anh, kiểu này đúng bị ma nhập rồi. Đi lâu không về là bị như thế đấy. Giờ phải lấy nước vo gạo cho uống thì lưỡi nó mới không lè ra. Cho ăn chuối xanh nữa..
Cái Hoa chỉ quay video mà nãy giờ không thấy nói gì. Tôi thấy nó tiến sát lại, điện thoại tự nhiên tối om rồi không có kết nối. Tôi bảo Quỳnh gọi lại nhưng không thấy nó bắt máy nữa. Tôi hỏi Quỳnh:
– Thế bị như này có hết được không, chẳng lẽ cứ giữ nó mãi thế à..!??
Quỳnh giải thích:
– Phải giữ chứ anh, bây giờ mà thả ra là nó chạy vào rừng, nhảy xuống suối không tìm được đâu.
Điện thoại Quỳnh báo tin nhắn, Hoa nhắn tin:
– Sớm chạy lại giữ đầu chị Tuyết bị cắn cả vào tay. Sáng nay hai đứa về đi ra suối sâu tắm. Tối đến về nhà thì Tuyết sùi bọt mép xong cứ lè lưỡi ra. Mẹ biết thế nên hai mẹ con giữ chị ấy lại. Xong gọi hàng xóm đến giúp.
Cái Quỳnh nhắn lại hỏi:
– Có phải ma cà rồng không..??
Hoa trả lời:
– Không biết, bà thầy cúng đang ở đây rồi. Bà ấy vừa cho Tuyết uống thuốc gì ấy giờ nằm im không vùng vẫy nữa.
Tôi thì vẫn không tin vì chưa thấy cái cảnh lưỡi dài. Nhưng tận mắt tôi chứng kiến Tuyết giãy như điên, mà đấy là còn có 6 người giữ. Nó đâu phải to khoẻ gì, người lùn loắt choắt, bé con con. Thế mà tưng ấy người giữ vẫn thấy khó khăn, chật vật.
Hoa nhắn tin cho tôi:
– Ngày kia em mới xuống được anh ạ, còn xem chị Tuyết thế nào nữa. Mai phải mổ lợn cúng nữa anh.
Đang hóng xem tiếp thế nào thì có khách vào nhà. Tôi với Quỳnh đi ra tiếp khách, nhà ít người quá cũng buồn. Bình thường cứ đứa này đi đứa kia về nó còn xôm xôm. Hôm nay cái Quỳnh đi suốt, về nhà còn chẳng được ngồi lâu. Khách thì đúng kiểu trêu ngươi, có người thì không có khách, mà có khách thì lại không có người làm. Cứ từng tốp, từng tốp đi vào nhưng cứ phải đuổi khéo. Gọi điện thoại cho quán khác cũng chẳng mượn được ai. Đông khách nên họ cũng chẳng cho mượn, vì khách đến nhà mình không có người kiểu gì cũng phải đến nhà họ. Lại thêm cái Quỳnh đi được tầm 14 vé là nó kêu ầm nhà. Thế là quá kỷ lục với nó rồi, hôm đó 11h đã đóng cửa nghỉ sớm.
Trưa hôm sau thấy cái Hoa gửi ảnh cho tôi khoe nhà đang làm chuẩn bị xong. Tuy gọi là sửa sang cho mới mà nhìn vào vẫn thấy lụp xụp vô cùng. Xong nó gửi ảnh con lợn vừa bị chọc tiết với dòng tin nhắn:
– Thầy bảo phải mổ lợn tế, hôm nay giết con lợn 65 cân anh ạ.
Tôi hỏi:
– Thế thèn Quyết đâu..??
Nó chụp cho quả ảnh thèn Quyết đang ngồi ngoài sân rửa bát. Nó nhắn:
– Hết bị ma nhập rồi anh ạ. Đêm qua em thấy bà thầy cúng làm lễ giải bùa. Xong xuôi bà ấy hứa mai sẽ giết lợn tế, đừng nhập vào chị Tuyết nữa. Thế là tầm 2 tiếng sau chị ấy tỉnh anh ạ. Tỉnh dậy còn không biết sao mình lại nằm dưới đất cơ. Sáng nay là trở lại bình thường rồi.
Nghe nó cứ mơ hồ thế nào, mặc dù nhìn thấy đấy nhưng tôi vẫn nghĩ hay Tuyết vêu có vấn đề về thần kinh nên đến ngày nó phát tác. Nhưng ở dưới này hai tháng có thấy biểu hiện gì đâu. Chỉ có đợt cái Quỳnh còn ngủ chung với nó có nói:
– Bà này đêm ngủ toàn nằm mơ nói linh tinh. Có hôm 3h sáng cứ Ú…Ố….Oà…Xong có hôm giơ tay lên trời mồm nói… Khách đâu… Khách đâu…
Lúc đấy nghe tôi chỉ thấy buồn cười, Quỳnh cũng đang ngồi đấy tôi mới bảo:
– Giờ nó xuống đây mà nó lè cái lưỡi dài ngoằng ra chắc tao chạy mất dép.
Quỳnh trả lời thản nhiên:
– Chỉ ở trên đó, người trên đó nó mới nhập được thôi. Chứ anh có lên trên đó cũng chẳng bị nhập. Mà em cũng chẳng sợ, em thấy nhiều rồi.
Tôi hỏi tiếp:
– Thế trên chỗ em là bản gì nhỉ..??
Quỳnh trả lời:
– Bản em là bản Tả Choáng anh ạ..!
Tôi vừa cười vừa nói:
– Mẹ, nghe tên đã thấy choáng rồi. Lên đó mà gặp quả ma nhập kia chắc Chuếnh luôn chứ Choáng gì nữa…!!
Có lần tôi nghe thấy có đứa nào nói ai dùng bùa ngải nhiều khi sẽ bị chính bùa nó vật. Trước nghi nghi Tuyết vâu có xài bùa nhưng tôi không tin. Giờ thấy nó bị quả Ma Nhập này tôi lại thấy hơi ái ngại. Thật thật hư hư chẳng biết thế nào mà lần.
Tôi chỉ biết sau đợt đó tôi phải dặn lòng né con vêu, cũng không dám nói động đến nó. Phần vì sợ có khi nó có bùa thật, phần vì kinh nó lại lè lưỡi ra lát thì hồn xiêu phách tán. Nhìn không gương mặt nó tôi đã thấy u ám rồi. Có khi nào Ma Quỷ thực sự Tồn Tại.