Chào mừng các bạn đến với hệ thống truyện sex TuoiNungCom. Truyện sex hay, đọc truyện sex mới mỗi ngày! 

Truyện sex hay với đầy đủ các thể loại: phá trinh, loạn luân, ngoại tình, bạo dâm, hiếp dâm, dâm hiệp, học sinh, giáo viên, sinh viên ...

Đọc giả có nhu cầu gửi truyện sex đăng lên web, đóng góp ý kiến xây dựng web, xin gửi mail về địa chỉ Email: [email protected]

Tìm kiếm truyện tại đây:
Trang chủ >> Truyện 18+ >> Một đời bão tố (Update Phần 15)

Một đời bão tố (Update Phần 15)


Phần 11

Từ giữa tháng 3 năm 1975, Huế hỗn loạn. Người ta chạy ra Đà Nẵng bằng đủ thứ phương tiện, xe hơi, xe gắn máy, xe đạp, có người đi bộ. Long tới bảo Ngọc đóng cửa quán cà phê và cứ ở lại Huế, không chạy đi đâu cả. Long cho Ngọc biết đường bộ, đường thủy ra Đà Nẵng đều bị dân chạy loạn khóa kín. Muốn đi cũng không thể ra Đà Nẵng, mà có ra được Đà Nẵng cũng rất khó xuống được tàu vào Sài Gòn. Vì thế, trong khi dân Huế dùng đủ mọi phương tiện chạy ra cửa Thuận An và chạy lên đèo Hải Vân bị tắc nghẽn thì Long và Ngọc ôm nhau ngày đêm.
Mỗi đêm địt nhau 3, 4 lần, còn ngày từ trưa đến chiều, ít nhất cũng hai hiệp. Hai người địt nhau cuồng nhiệt như thể ngày mai sẽ chết. Cách ứng xử của Long giúp nàng yên tâm. Cả hai người tìm thấy nhau một kho tàng lạc thú. Con cặc to dài với mấy viên bi gần như lúc nào cũng nằm trong lồn Ngọc. Long nói với Ngọc: Mình cứ địt nhau cho tới lúc giải phóng quân vô. Có chết cũng mãn nguyện. Ngọc cũng nghĩ vậy. Gặp được Long, nàng thỏa mãn cái dâm và tìm được một nơi nương tựa vững chắc. Lúc nào ở gần Long, Ngọc cũng cảm thấy yên ổn để hưởng lạc thú. Cuối tháng 3, giải phóng quân chiếm Huế. Trong tháng 4, Long về Cầu Hai 3 lần, rồi lại trở lại Huế ăn, ngủ và địt Ngọc.

Sau 30 tháng 4,1975, Long về Cầu Hai trên một tháng mới trở lại Huế, bảo Ngọc chuẩn bị một ít quần áo, và những thứ cần thiết để vượt biên. Ngày hôm sau hai người về Cầu Hai, tới khoảng 11 giờ đêm, Long đưa Ngọc xuống tàu, rồi tàu khởi hành chạy ra biển. Khi tàu ra đến hải phận quốc tế, Long mới cho Ngọc biết là tàu sẽ chạy qua Phi Luật Tân.

Đó là những ngày đầu dân miền Nam vượt biển sang các nước Thái Lan, Mã Lai, Indonesia. Ở miền Trung từ Nha Trang trở ra Huế, tàu vượt biên chạy thẳng qua Phi. Trên tàu gồm hơn chục người đi đánh cá với với Long và gia đình họ. Tới đêm thứ ba thì tàu gặp bão với những con sóng cao mấy thước. Chỉ chừng 20 phút là tàu bị nghiêng, hất mọi người xuống biển.

Khi trời chuyển bão, Long đã cẩn thận thủ một số dây nilon, rồi cho Ngọc biết là cơn bão sắp tới, khi tàu đắm cứ bám lấy Long, có chết thì chết cùng nhau. Long ngồi cạnh cái phao bằng ruột lốp xe hơi, nên khi tàu nghiêng, Long đã bám chặt cái phao, và một tay ôm chặt Ngọc. Qua được mấy con sóng, Long bảo Ngọc bám vào phao, rồi đẩy Ngọc nằm lên phao, đưa sợi dây ni lông, bảo Ngọc buộc vào phao, rồi Long vòng dây qua thân Ngọc, buộc Ngọc chắc vào phao.





Rồi Long lấy dây thứ nhì cột thân mình vào phao. Từ đó, Ngọc nằm trên phao, Long ở dưới nước, còn phao lượn theo những con sóng. Nước biển rất lạnh, lại gió mạnh từng cơn đưa cái phao đi như chiếc lá giữa những con sóng. May là hai người có sức khỏe tốt nên chịu được lạnh, nhưng vẫn nghĩ là sẽ chết giữa gió nước mênh mông. Tới gần sáng, cơn bão đã đi qua.

Long vẫn tỉnh táo bám vào phao. Chiếc phao bây giờ nổi lên như chiếc thuyền mủng. Long leo lên phao nằm với Ngọc. Khi trời sáng rõ, Long reo lên: Chúng ta sống rồi – Và chỉ cho Ngọc cái đảo xanh, cách hai người chừng cây số. Chỉ nửa giờ sau, gió đưa cái phao dạt vào đảo. Long bước xuống tháo dây, rồi đẩy cái phao với Ngọc lên bãi cát. Long nâng Ngọc ngồi dậy, tháo dây quanh người Ngọc, rồi đỡ Ngọc bước ra khỏi cái phao. Hai người ngồi nghỉ trên bãi cát.

Chừng 20 phút sau, Ngọc nói: Không ngờ là mình còn sống, nhưng ở đảo hoang này, rồi sống thế nào?

Long nói: Tới đâu hay đó. Ngồi nghỉ đây chờ nắng cho khô quần áo, rồi vào đảo xem có trái cây rừng chi ăn được.

Hai người cởi quần áo vắt cho ra hết nước, rồi mặc lại cho mau khô. Ngọc lóng ngóng xỏ chân vào quần, Long đến bảo Ngọc giữ hai vai Long, rồi mặc quần cho Ngọc. Kéo cạp quần tới đùi, Long cắn hai đùi, rồi hôn lồn một lúc mới kéo quần lên lưng.

Khi nắng lên được khoảng hơn tiếng thì quần áo đã se se, Long kéo Ngọc đứng lên. Trước khi vào rừng, Long bẻ 2 nhánh cây, bẻ cành làm hai cái gậy, đưa cho Ngọc một để làm vũ khí. Hai người không dám vào sâu, chỉ đi phía ngoài, được khoảng 200 thước thì gặp một một vườn chuối, và xa hơn là một hàng dừa tới mấy chục cây. Quan sát khu đất rộng với những luống đất, Long nói:

– Ở đây đã có người ở. Chuối, dừa và những luống đất này họ đã trồng khoai. Chắc đảo ở xa đất liền, bị cô lập quá, nên họ phải bỏ. Có chuối và dừa kia là mình sống được rồi – Long đi tới một buồng chuối chín, bẻ chục trái, đem đến cho Ngọc. Hai người ăn hết chục trái chuối, thấy đã khỏe, nên đi tiếp. Vào phía trong chừng mấy chục thước, là một vườn sắn chạy dài cả trăm thước. Long reo lên:
– Rừng mì kia thì ăn bao giờ cho hết. Vậy ở đây phải có nước ngọt. Núi cao kia với rừng thì phải có suối.

Vào khu trồng sắn, Long thấy một cái cuốc và một con rựa, cho tay vào túi lấy cái bật lửa, lấy bông trong bật lửa làm cái bức khác, bật mấy cái, ngọn lửa xanh bùng. Long mừng, cầm cuốc và dao đến chỗ Ngọc:

mot-doi-bao-to-0212-1

– Bật lửa dùng đá lửa nên còn tốt, lại bắt được hai cái này. Thật là trời cứu mình. Ngọc ngồi đây để anh đi cuốc một gốc mì, nướng ăn. Sau khi ăn củ mì, Long đi sâu vào vạt đất trồng sắn thì gặp cái giếng, nước rất trong, mặt nước lên gần đến miệng giếng. Long gọi Ngọc tới lấy tay vốc nước uống. Giếng chỉ cách bãi biển mấy trăm thước mà nước ngọt, không bị lợ.

Long nói: Giếng nước gần biển thế này thì nước không độc. Có thể là nước mưa hay nước mạch. Bây giờ ra vườn chuối lấy lá chuối giải xuống nằm nghỉ.

Sau khi chặt chục tàu lá chuối giải xuống nền đất phẳng cho Ngọc nằm, Long đi ra bãi cát nhìn lên phía biển, chỗ hai người dạt vào, thì thấy có một người đang đứng nhìn vào rừng đảo. Long vui mừng, chạy lên nói với Ngọc:

– Có thêm người sống dạt vào đảo. Mình lên đó coi anh nào sống sót.

Hai người ra sát bờ nước đi lên và người ở phía trên cũng nhìn thấy hai người, nên họ đi nhanh tới nhau như chạy. Tới gần, Long kêu:

– Nam còn sống đấy ư, chỉ một mình thôi à?

Hai người ôm chầm lấy nhau, khi buông nhau ra, Nam nói:

– Chỉ có em sống sót. Vì khi tàu bị lật, chỉ lật nghiêng một chiều chớ không lật úp, nên em bám vô được một cái cọc ở phía bánh lái. Đến sáng thì em thấy đảo ni. Tàu trôi chậm nên đến khi nắng lên, mới tắp vô bãi cát.

Nam nói: Bây chừ, 3 anh em mình ra theo đà nước thử lật cái tàu lại, xem ở khoang tàu còn được cái chi?

Long nói: Cứ để nó đấy. Lên đây ăn mì, ăn chuối cho no bụng, rồi mình sẽ tính.

Sau khi Nam làm một bụng no nê, Long dẫn ra giếng uống nước, rồi 3 người đi xuống phía chiếc tàu.

Chiếc tàu nằm nghiêng một bên vật vờ trên mặt nước với hai cột gỗ dài ở giữa và ở mũi tàu.

Chỉ hai cái cột, Long nói: Nhờ hai cái cột ni giữ thế thăng bằng trên mặt nước mà tàu không bị lật úp. Nếu có vài người nữa bám được vô tàu thì chúng ta có thêm người thân… Bây giờ chúng ta đẩy nó ra ngoài vài thước để nhờ sức nước, rồi cùng nhau đẩy phía bên này.

Ba người bám vào thành tàu. Long ở phía lái, Nam ở mũi tàu còn Ngọc ở giữa. Long đếm 1, 2, 3, rồi sau cùng là tiếng “đẩy”. Cả ba dùng hết sức đẩy con tàu nằm trở lại. Con tàu nhỏ, lại lơ lửng giữa nước với cát, nên chuyển động và lật nằm lại khá dễ dàng. Ba người đẩy cho lườn tàu chạy lên cát, rồi cùng nhau lên bãi cát ngồi nghỉ.

Nửa giờ sau, Long nói: Tôi với Nam xuống tàu tìm xem còn sót được gì.

Nam nói: Lúc đi, mình có đem theo mấy cái thùng. Nếu còn được cái nào thì dùng múc bớt nước.

Hai người trèo lên tàu. Nước biển trong, nên hai người có thể thấy những thứ gì còn lại ở tàu dễ dàng.

Long nói: Không cần thùng nữa. Nam xuống dưới, tôi sẽ đưa cho chú tất cả những gì còn lại, và bảo Ngọc, tiếp một tay với Nam để đưa những thứ đó lên bãi cát.

Sau hơn tiếng chuyển đồ lên bờ, Long đã lấy tất cả những gì có thể cầm lên. Kiểm lại họ đã lấy lên được: Sáu túi ni lông đựng quần áo, 5 bao tải đựng mì gói, hai tấm vải bạt để làm buồm phòng khi máy tàu bị trục trặc, 2 cái thùng, 2 cái xoong lớn, dao rựa, cưa, khẩu carbin M2 với 10 băng đạn, phòng gặp hải tặc và hai thùng dầu. Ba người chuyển những thứ này lên sát mé rừng.

Trong khi ngồi nghỉ, Long nói: May quá, mấy túi quần áo này có thể dùng được cả năm, 2 xoong để nấu nướng, mấy trăm gói mì có thể nấu với củ mì ăn được cả năm. Có cưa, dao, rựa, chúng ta sẽ làm hai cái chòi. Không có đinh, nhưng hy vọng núi rừng ở đây có cây mây, dây mây buộc thì không kém gì đóng đinh. Bị nạn, nhưng vẫn được trời giúp. Vì tàu nằm nghiêng, những thứ nặng đè lên mấy thứ nhẹ, rồi chúng bị vướng vào những thang gỗ ngang dọc trên tàu, nên không bị nước cuốn ra ngoài.

Long lấy áo lau khẩu carbin và tháo những viên đạn trong băng ra lau, rồi vặn nắp thùng dầu lấy một ít dầu bôi vào cơ bẩm. Lau xong Long lắp băng đạn, lên đạn bắn thử. Một tiếng nổ chát chúa. Ngọc biết là bắn thử, nhưng vẫn giật mình.

Long và Nam cười vui. Nam hỏi: Mấy trăm viên đạn này có thể đi săn được không?

Long đáp: Dùng vài chục viên đi săn nai, lợn rừng, còn phải để phòng thân.

Danh sách các phần

Thể loại truyện sex

Xem Nhiều

Thể loại truyện sex | Bố chồng nàng dâu | Bác sĩ – Y tá | Bố đụ con gái | Chị dâu em chồng | Cho người khác đụ vợ mình | Con gái thủ dâm | Dâm thư Trung Quốc | Đụ cave | Địt đồng nghiệp | Đụ công khai | Đụ cô giáo | Đụ máy bay | Đụ mẹ ruột | Đụ tập thể | Đụ vợ bạn | Trao đổi vợ chồng