Phần 97: Tài Liệu Kỳ Lạ Hiếm Có…
Hôm đó đến học viện, Hàn Thạc phát hiện suốt hai ngày sau buổi tối Khải Mễ Lạp thần sắc vội vội vàng vàng bỏ đi đó, hắn cũng không thấy bà ta thêm lần nào nữa. Sau khi dò xét tin tức, hắn nghe nói nhà Khải Mễ Lạp có chuyện, có lẽ trong thời gian ngắn không về học viện. Đây chỉ là tin tức bên ngoài, căn cứ vào những gì Hàn Thạc nắm được, sợ rằng sau này cũng sẽ không gặp lại bà ta. Hiện tại đã là gian tế của địch quốc, chiếu theo tác phong của Ám Mạc tất nhiên sẽ không để cho bà ta yên ổn ở lại đế quốc. Khải Mễ Lạp vừa biến mất, Đỗ Khắc và Ai Lý Khắc bí mật thương nghị, sau đó không dám tiếp tục lưu lại học viện, lấy lý do kết thúc việc giao lưu, lập tức tức rời học viện chuẩn bị về Tạp Tây đế quốc. Khắc Lạp Khắc trước vốn định đến Vong Linh hệ hỏi thăm Phạm Ny cũng cơ hồ cùng lúc rời kỵ sĩ học viện.
Hàn Thạc là thành viên Ám Mạc, mặc dù không biết cụ thể phát sinh ra chuyện gì nhưng có thể khẳng định là Ám Mạc đã sớm khống chế tất cả, nếu không chỉ trong thời gian ngắn ngủi ba người không thể biến mất kỳ lạ như vậy được.
Mấy ngày sau, hàn thạc cực kỳ thoải mái dễ chịu, chuyên tâm nghiên cứu tri thức ma pháp, mỗi lần gặp chỗ nào không hiểu hỏi Phạm Ny thì đều nhận được đáp án chính xác. Có lẽ do tu luyện ma công đến Tố Hồn nên lúc ở bên cạnh Phạm Ny, hắn thường xuyên bất tri bất giác thốt ra những lời nói càn rỡ chôn giấu trong lòng. Những lúc như vậy, Phạm Ny đều oán trách hắn. Nhưng Hàn Thạc phản ứng rất nhanh, đều nghĩ biện pháp khác bổ cứu, bổ cứu không được thì tiếp tục giả ngốc, cũng có thể trót lọt trôi qua.
Một hôm, lúc tỉnh dậy, Hàn Thạc đột nhiên phát hiện thời tiết đã trở lạnh. Nghĩ một lát, cảm thấy Phỉ Bích chắc là đã chuẩn bị xong lương thực mùa đông cho ải nhân, gã bèn rời học viện đến thương hội Bố Tư Đặc, rồi mua từ Phỉ Bích một ít nguyên vật liệu các loại để luyện chế thổ giáp thi. Khi đến cửa hiệu Bố Tư Đặc, Hàn Thạc phát hiện thủ vệ lại thay đổi. Lần này vừa báo danh, thủ vệ lập tức cực kỳ cung kính để hắn tiến vào. Không lâu sau Phú Tân Ân mặt mày rạng rỡ lật đật chạy tới, từ xa đã mừng rỡ kêu:
– Ai da, Bố Lai Ân, lâu rồi không gặp, vẫn khỏe chứ?
– A, Phú Tân Ân, ngươi không việc gì thì tốt quá. Ta còn tưởng lần đó khi căn phòng sụp đổ thì ngươi đã… – Sự xuất hiện của Phú Tân Ân khiến Hàn Thạc rất bất ngờ. Hắn thật sự cho rằng lần cao thủ Tàn Ảnh đến thì Phú Tân Ân đã bị Địa Chấn thuật đè chết trong căn phòng đổ nát rồi.
– Lần đó phòng sập, ta trốn dưới gầm giường. Lúc sau Khảm Đế Ti tới tìm ta mới được cứu khỏi căn phòng đổ nát đó, cho nên tránh được một kiếp. – Phú Tân Ân trên mặt mang theo vẻ may mắn khi thoát được nạn tai, mừng rỡ giải thích.
Khẽ gật đầu, Hàn Thạc liếc nhìn dò xét Phú Tân Ân, nói:
– Bây giờ sắc mặt ngươi rất tốt, xem ra vận khí của ngươi đã đến rồi!
– Ha ha, đâu có! Bất quá sau khi Cách La Phật chết, người của Tàn Ảnh cũng không xuất hiện nữa. Hôm nay Phỉ Bích tiểu thư chính thức tiếp quản cửa hiệu, ta đợi ngày này rất lâu rồi. – Phú Tân Ân trong miệng tuy không nói nhưng vẻ mặt vui mừng lại nói rõ tâm tình vui sướng và đắc ý của hắn.
Trong thương hội Bố Tư Đặc hầu như mọi thứ không có gì thay đổi, tuy vậy thị vệ đã đổi hoàn toàn. Lúc vào trong, Hàn Thạc đang đi đột nhiên dừng lại, liếc nhìn hòn giả sơn ở mé trái. Hàn Thạc nhớ lần đó cùng Phỉ Bích trốn ở đây tránh né sự truy đuổi của Ai Lợi Tư, bất đắc dĩ tiến vào cái khe bên trong hòn giả sơn. Hôm nay lúc nhìn lại chỗ đó phát hiện đã được tân trang lại, chung quanh bỗng dưng có thêm nhiều bồn hoa. Cạnh khe hở ở hòn giả sơn còn đặt một bộ bàn ghế, dường như dùng để thưởng thức cảnh đẹp xung quanh.
– Ơ, chỗ này sao lại thay đổi rồi, ta nhớ lần trước nó không như thế này? – Hàn Thạc kinh ngạc nhìn xung quanh, sau đó quay đầu hỏi Phú Tân Ân.
– Ha ha, ngươi quả là tinh ý. Chỗ này mới được sắp xếp lại theo ý của Phỉ Bích tiểu thư. Phỉ Bích tiểu thư không cho người khác vào đây, lúc rảnh rỗi cô ấy một mình đến đây thưởng trà ngắm hoa. Chỉ có điều ta không cho rằng đây là chỗ có phong cảnh đẹp nhất trong thương hội Bố Tư Đặc, nhưng chẳng biết tại sao Phỉ Bích tiểu thư chỉ thích đến đây. – Phú Tân Ân nghi hoặc giải thích.
Liếc nhìn khe nứt mà hai người từng trốn chung, Hàn Thạc nhớ lại tình cảnh cả hai mập mờ hấp dẫn, trong lòng bất giác rung động, thầm nghĩ không phải Phỉ Bích lưu lại kỷ niệm tao ngộ xấu hổ giữa hai ngươi lần đó đấy chứ? Nghĩ đến đây, Hàn Thạc lắc đầu cảm thấy quái dị, thầm nghĩ: “Không thể nào! Phỉ Bích là một người cực kỳ cao ngạo, tướng mạo lại tuyệt mỹ, hơn nữa hiện tại nắm trong tay đại quyền quản lý thương hội Bố Tư Đặc, chẳng có lý gì lại để tâm đến một đệ tử nhỏ bé của ma vũ học viện Ba Bỉ Luân.”
Trong lúc suy nghĩ, Phú Tân Ân đã dẫn Hàn Thạc đến đại sảnh, sau đó gọi thị nữ dâng trà điểm tâm rồi đi mời Phỉ Bích đến tiếp Hàn Thạc.
Một lát sau, Phỉ Bích mặc một bộ đồ luyện công đơn giản màu trắng, trán lấm tấm mồ hôi đi vào trong sảnh. Dường như tương đối khát nước, cô nàng đi đến trước mặt Hàn Thạc lấy một chén không rót đầy trà rồi uống mấy ngụm, lúc này mỹ mục mới dừng lại trên người Hàn Thạc nói:
– Đến vì lương thực à?
Hàn Thạc khẽ gật đầu cười đáp:
– Đương nhiên, nếu không phải vì lương thực thì ta đến đây làm gì?
Dẩu môi, Phỉ Bích lườm hắn đầy oán trách, bực mình nói:
– Chẳng lẽ không thể đến gặp bằng hữu sao?
Không nhịn được bật cười, Hàn Thạc thích thú đáp:
– Mới mấy ngày không gặp. Huống chi cô vừa tiếp nhận thương hội, chắc chắn rất bận rộn. Ta muốn gặp cô sợ cô cũng không có thời gian!
– Hừ, không muốn thì nói là không muốn, đừng có giảo biện.
Chiếc cổ cao và trắng mịn của Phỉ Bích nhướn lên, hình như có phần tức giận, nghĩ ngợi rồi nói:
– Lương thực mà ngươi cần có hai căn phòng lớn như vậy, không gian giới chỉ của ngươi chỉ là loại phẩm chất thấp nhất, hơn nữa trong không gian giới chỉ của ngươi chắc chắn còn có những thứ khác, nên bỏ bớt một số thứ.
– Cái này ta đã vận chuyển mấy lần rồi, ha ha, yên tâm đi. Ta không ngại đâu. – Hàn Thạc đã sớm chuẩn bị xong xuôi việc vận chuyển nhiều lần, mỉm cười nói với Phỉ Bích.
Ngừng giây lát, Hàn Thạc đưa tờ giấy ghi đầy các loại nguyên vật liệu cho Phỉ Bích:
– Ta cần mua một số nguyên liệu khác, cô xem có giúp được không?
Phỉ Bích kinh ngạc nhìn Hàn Thạc, tựa hồ không nghĩ ra Hàn Thạc vì sao gần đây luôn luôn mua những vật phẩm đặc biệt, đưa tay lấy tờ giấy trong tay hắn, lẩm bẩm:
– Băng thổ nhiệt thổ thấp thổ huyết thổ. Còn có tuyết, cành lá, quả cái gì đây, Thứ ngươi viết đều rất hiếm, nhiều thứ ta cũng không rõ!
Sớm biết Phỉ Bích sẽ thắc mắc, Hàn Thạc mỉm cười giải thích:
– Băng thổ là đất ở vùng cực lạnh, nhiệt thổ là đất ở cùng cực nóng, những chỗ như dung nham sẽ có. Thấp thổ là đất ở cùng quanh năm ẩm ướt không thấy mặt trời, huyết thổ là đất nhiễm máu của binh sĩ tử trận sau khi hai quân giao chiến. Còn có kiên băng tuyết hoa sinh ra ở vùng băng thổ, dung nham trong nhiệt thổ, một số cây cỏ quái dị màu xanh sẫm sinh ra bên trong thấp thổ, trong huyết thổ sinh ra loại quả có máu độc…
Được Hàn Thạc giải thích, vẻ mặt Phỉ Bích càng lúc càng nghi hoặc. Trong những thứ được miêu tả, một số thứ Phỉ Bích có thể biết tên, mặc dù không giống tên mà Sở Thương Lan ghi lại nhưng hình dạng và tính chất đặc thù cũng không sai. Còn một số thứ thì ngay cả Phỉ Bích cũng chưa từng nghe qua. Có điều sau khi được Hàn Thạc miêu tả chi tiết, Phỉ Bích nói cần hỏi qua người khác mới biết được. Đến khi Hàn Thạc nói xong toàn bộ mười ba loại nguyên vật liệu cần có để thúc đẩy sự phát triển của thổ giáp thi, Phỉ Bích bị đống nguyên vật liệu phong phú này khiến cho choáng váng. Nếu người này không phải Hàn Thạc thì sợ rằng cô đã không kiên nhẫn được, cuối cùng tức giận nói:
– Ngươi muốn những thứ lằng nhằng lung tung này rốt cuộc để làm gì? Nếu ngươi không nói ta cũng không giúp ngươi!
Bất đắc dĩ nhìn Phỉ Bích, thấy Phỉ Bích tức giận hất đầu tựa hồ hờn dỗi, Hàn Thạc thầm đọc ma pháp chú ngữ, Tiểu Khô Lâu cầm cốt đao xuất hiện trước mặt hắn. Khi Hàn Thạc vừa ra lệnh, Tiểu Khô Lâu thân thể cực kỳ linh hoạt vọt qua vọt lại trong đại sảnh, cuối cùng cốt đao rời tay bay ra đánh thẳng tới Phỉ Bích. Phỉ Bích cả kinh, trường kiếm phóng ra đấu khí, chạm vào cốt đao của tiểu khô lâu đánh ầm một tiếng. Khi cốt đao lật lại bay về trong tay Tiểu Khô Lâu, Hàn Thạc mới nói:
– Cô cảm thấy Tiểu Khô Lâu này cùng khô lâu mà Vong Linh pháp sư triệu hoán ra có gì khác nhau?
– Không phải khác nhau, đây căn bản là không thể tin được. Khô lâu chiến sĩ mà Vong Linh pháp sư triệu hoán ta đã thấy qua, so với Tiểu Khô Lâu của ngươi quả là một trời một vực. Ta thậm chí cảm giác được khô lâu chiến sĩ của ngươi chỉ có vẻ ngoài của khô lâu thôi, còn bên trong nó cứ như ẩn chứa một ác ma, ngay cả ta cũng cảm thấy sợ hãi. – Phỉ Bích vẻ mặt ngưng trọng nhìn Tiểu Khô Lâu cầm cốt đao mà thấy rùng mình.
– Lúc trước nó chỉ là một khô lâu chiến sĩ bình thường, thậm chí còn kém hơn, chỉ giúp ta ném rác, nhưng ngươi thấy đấy bây giờ nó rất khác. Trải qua bí pháp luyện chế của ta, mặc dù nó vẫn là một khô lâu chiến sĩ như cũ, chỉ có điều từ từ phát triển. Năng lượng hiện tại của nó cô cũng vừa kiểm tra qua, ta chỉ có thể nói cho cô, những thứ ta cần là để luyện chế một cương thi thần kỳ giống như nó. – Ánh mắt Hàn Thạc lấp lánh nhìn Phỉ Bích, chậm rãi nói.
Phương pháp luyện chế của ma công trên thế giới này ngoài hắn ra không ai có thể nắm giữ. Hàn Thạc cũng không sợ Phỉ Bích biết, càng huống chi cô nàng đã thấy được sự thần kỳ của Tiểu Khô Lâu, mặt khác hắn cũng thật sự tín nhiệm Phỉ Bích nên mới nói một ít vấn đề đơn giản.
– Thật khó tin, thật sự khó tin. Phương pháp này của ngươi nhất định là một cuộc cách mạng của Vong Linh pháp sư. Bố Lai Ân, ngươi làm cách nào vậy, ngươi quá thần kỳ rồi! – Ánh mắt Phỉ Bích nhìn Hàn Thạc thậm chí mang theo một tia quang mang sùng bái, kích động hưng phấn thốt lên.
Khẽ nhún vai, Hàn Thạc đáp:
– Làm thế nào ư, đó là bí pháp độc gia của ta. Phỉ Bích, chúng ta là bằng hữu, cho nên ta mới nói cho cô một số điều, tuy nhiên cô cũng nên hiểu nếu người khác biết được việc này sẽ đưa đến cho ta không ít phiền phức. Bởi vậy hy vọng cô có thể giữ bí mật.
– Trừ ta ra ngươi chưa nói cho ai khác sao? – Phỉ Bích trước là sửng sốt, sau là ánh mắt quái dị nhìn chằm chằm Hàn Thạc hỏi.
Hàn Thạc khẽ gật đầu khẳng định:
– Tuyệt đối không!
Hai gò má xinh đẹp đáng yêu bỗng nhiên ửng đỏ, Phỉ Bích mừng rỡ cam đoan:
– Được rồi, cho dù có người lấy tính mạng uy hiếp ta, ta cũng không nói ra bí mật của ngươi, yên tâm đi!
– Cảm ơn cô Phỉ Bích, ta sẽ ghi nhớ ân tình này. Hy vọng cô có thể giúp ta thu mua những thứ đó. Ta biết chỉ có thương hội lớn của các ngươi mới có thể vượt qua các thành thị đến các địa phương khác trong đế quốc để tìm những thứ này. – Hàn Thạc trong lòng cảm động, chân thành nói với Phỉ Bích.
– Không thành vấn đề, ta sẽ hết sức giúp ngươi. Ta nghĩ những thứ này cần không ít kim tệ, ngươi cũng nên chuẩn bị đầy đủ đấy. Ha ha, ta cũng không cho ngươi được lợi đâu! – Phỉ Bích hóm hỉnh nháy mắt với Hàn Thạc, mỉm cười trêu chọc.
Lúc đầu, Hàn Thạc cảm thấy Phỉ Bích là người tính cách kiêu ngạo lãnh đạm, rất khó gần. Có điều theo thời gian, lại thêm sau khi cả hai cùng trải qua một số việc, hắn mới phát hiện lãnh đạm kiêu ngạo chỉ là gương mặt của Phỉ Bích đối với người ngoài. Một khi cùng người mà nàng tin tưởng lại trở nên rất dễ nói chuyện, cũng không còn cái vẻ cao cao tại thượng nữa. Điều này khiến Hàn Thạc trong lòng thật sự hiểu rõ Phỉ Bích, không coi nàng chỉ đơn giản là một đồng bọn cùng làm ăn nữa.
Lại mất một lúc nữa giải thích cặn kẽ phương pháp và xuất xứ hình thành của nguyên vật liệu cho Phỉ Bích, đến khi cô nàng ghi nhớ toàn bộ, Hàn Thạc mới đến nhà kho lương thực của thương hội Bố Tư Đặc. Sau khi chất đầy lương thực vào không gian giới chỉ, Hàn Thạc cáo từ Phỉ Bích trở về Tử Vong Mộ Địa.