Phần 92: Ngươi Là Ma Pháp Sư Thật Sao?
Sáng sớm ngày thứ hai, Hàn Thạc còn chưa tỉnh dậy, đã nghe thấy ngoài cửa sổ bàn tán đề tài mất nội y, được kẻ hữu tâm trợ giúp đổ dầu vào lửa, đã nhanh chóng phát tán ra, thoáng chốc đã lan tới khắp ngõ ngách trong Vong Linh hệ.
Buổi sáng, Cát Ân cùng Phạm Ny hai người, bận rộn cuống quýt, chính là vì chuyện phiền não này, rất nhanh các đệ tử đã bị tập trung tại thí luyện trường. Trên mặt các nữ đệ tử mang theo phẫn nộ và sợ hãi, nam đệ tử cũng lộ ra bộ mặt kinh ngạc, còn có mấy người biểu hiện ra bộ dáng có chút hả hê. Hàn Thạc cũng bị tập trung tới thí luyện trường, tai nghe mọi người bàn tán ồn ào, ánh mắt không ngừng dò xét sắc mặt của Phí Kỳ. Thoạt nhìn Phí Kỳ thần sắc bình thường, nhưng hai tròng mắt không ngừng lóe lên, cũng thỉnh thoảng liếc sang bên Hàn Thạc.
– Chuyện này có ảnh hưởng rất lớn, Vong Linh hệ chúng ta chưa từng xảy ra đại sự gì, nhưng hiện tại đột nhiên lại có chuyện này, nhất định phải điều tra rõ ràng – Cát Ân vẻ mặt oán giận, lớn tiếng phát biểu.
– Lỵ Toa, các ngươi sao lại không cảnh giác, làm sao mà lại để đạo tặc đắc thủ như vậy, lại không phát hiện ra động tĩnh gì chứ? – Phạm Ny cau mày, trách cứ Lỵ Toa.
– Ở đây là ma vũ học viện Ba Bỉ Luân, đệ tử cũng không ngờ đạo tặc lại ngông cuồng như thế. Từ trước tới nay, Vong Linh hệ chúng ta vẫn không xảy ra chuyện gì, hơn nữa một ít quần áo cũng không phải cái gì quý giá, ai ngờ được lại có loại sắc ma dị thường như vậy! – Lỵ Toa vẻ mặt đau khổ, ủy khuất nói.
Mấy nữ đệ tử Ngải Mễ, A Tây Na, Bối Lạp vẻ mặt cũng đều oán giận, líu ríu chửi rủa không ngớt, đe dọa nếu tìm được đạo tặc đó, nhất định sẽ nghiêm trị hắn không tha.
– Chuyện này diễn ra tại Vong Linh hệ chúng ta, đã tạo thành ảnh hưởng rất xấu. Ban quản lý cũng đã bắt đầu điều tra, không biết ai lớn mật vô sỉ đến thế, dám làm ra chuyện làm mọi người oán giận như vậy. – Phạm Ny có chút phiền não, nhưng càng phẫn nộ nhiều hơn, vô cùng tức giận nói.
Trong thí luyện trường vẫn đang bàn bạc sôi nổi, nữ đệ tử bị trộm nội y càng vô cùng phẫn nộ không cách nào ngừng lại, Hàn Thạc lạnh lùng chú ý hết thảy mọi việc, yên lặng chờ màn phát triển sau.
– Ngươi nghĩ là ai làm việc này? – Lỵ Toa bất tri bất giác, đi tới bên cạnh Hàn Thạc, mở miệng hỏi.
Hàn Thạc nhún vai, cười nói:
– Ta làm sao biết được chứ, bất quá người làm chuyện này, hẳn phải rất quen thuộc với chúng ta, nếu không không thể nào dễ dàng đắc thủ như vậy. Các ngươi mặc dù thực lực yếu một chút xíu, nhưng mà nếu không phải người quen thuộc làm chuyện này, ta nghĩ các ngươi chung quy cũng phải phát hiện ra mới đúng. Hắc hắc. Hiện tại các ngươi dù một người cũng không phát hiện ra, ta lại thật sự bội phục thủ đoạn của người này.
– Đến lúc này ngươi còn châm chọc. Ta, nội y của ta cũng bị người lấy mất, nhân vật này cũng thật là đại biến thái vô sỉ, nếu như ta biết là ai làm. Ta nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn. – Lỵ Toa nắm chặt tay, tức giận nói.
– Vậy phải đợi ngươi bắt được hắn mới được. – Hàn Thạc cùng Lỵ Toa nói chuyện, nhưng ánh mắt không ngừng dò xét vẻ mặt Phí kỳ.
Ngay lúc thí luyện trường càng lúc càng ầm ĩ hơn, một trung niên kiếm sĩ đi đến. Hắn phụ trách tất cả mọi việc trong học viện, Hàn Thạc trước kia từng gặp qua, ra mắt hắn một lần. Người này luôn có tiếng nghiêm khắc, trong học viện nếu có đệ tử đánh nhau, hoặc là xuất hiện tình huống dị thường gì, đều do hắn ra mặt xử lý.
– Chuyện vừa qua, đại khái ta đã biết rồi, ta vừa quan sát một vòng trong ký túc xá nữ, hừ, đã đoán ra chuyện này là do ai làm rồi. – Duy Đạt vừa tới, hai mắt lập tức lướt qua bọn Hàn Thạc một lượt, nhàn nhạt nói.
– Duy Đạt đại thúc, là ai làm vậy, người nói nhanh một chút đi? – Ngải Mễ đứng ở bên cạnh Duy Đạt, nũng nịu thúc giục.
Duy Đạt vẻ mặt cứng ngắc, nhìn về phía bọn Hàn Thạc nói:
– Người nào làm thì trong lòng hắn nhất dịnh biết rõ, ta hy vọng hắn chủ động thừa nhận sai lầm, chỉ cần hắn chủ động nhận lỗi, ta cam đoan ít nhất sẽ không đưa hắn cho Ti pháp đế quốc điều tra, nếu đến chết không nhận, vậy đừng trách ta không khách khí.
– Duy Đạt tiên sinh, ngươi thế này là có ý gì, ngươi gào thét với bọn đệ tử của chúng ta cái gì, chẳng lẽ ngươi cho rằng chuyện này là do bọn chúng làm sao, việc này thật là quá hoang đường rồi! – Phạm Ny thấy vẻ mặt lạnh lùng của Duy Đạt, từ lúc tới ánh mắt đều dò xét trên mặt mấy nam đệ tử, không khỏi tức giận nói.
– Phạm Ny sư phụ, điểm này cũng không phải hoang đường, khẳng định chính là một người trong đám hảo đệ tử của ngươi làm. Ta vừa ở ký túc xá nữ sinh quan sát qua, đã phát hiện có một hai dấu chân mờ mờ, từ cửa sổ ký túc nữ, đi qua rừng thông hướng về phía ký túc xá nam sinh. Hắc hắc, loại chuyện này ta đã xử lý rất nhiều, đừng mơ tưởng có thể giấu diếm được ta, ta nói rõ như vậy chắc Phạm Ny sư phụ đã minh bạch rồi? – Duy Đạt tự tin cười ha ha, nói ra phán đoán với chuyện này.
Xem bộ dáng Phí kỳ là người vô cùng tỉ mỉ, vậy mà lại để lại dấu chân chỉ đường cho Duy Đạt. Bất quá Duy Đạt thoạt nhìn cũng không có cái gì thông minh, điều này làm cho Hàn Thạc có chút khinh thị, đối với người này cũng xem nhẹ vài phần.
Lời này vừa nói ra, lập tức gây nên một trận sóng lớn, một bên đám nam sinh lập tức cao giọng nói không phải mình làm, Bối Lạp cầm đầu bên nữ sinh, cũng phẫn nộ nhìn về phía bên nam sinh, ánh mắt dữ dằn nhìn đám nam sinh, giống như ai cũng có thể làm ra chuyện này.
– Lỵ Toa, ngươi không nên dùng ánh mắt như vậy nhìn ta, ta cảm giác rất không tự nhiên! – Lỵ Toa cũng có vẻ mặt cổ quái, nhìn chằm chằm Hàn Thạc, Hàn Thạc mặc dù không làm gì, nhưng bị loại ánh mắt này của nàng nhìn chằm chằm, cũng cảm giác được cả người sợ hãi, như chính mình là sắc ma vô sỉ đó vậy.
– Hì hì, dọa ngươi thôi, ta tin ngươi chắc chắn sẽ không làm loại chuyện này. – Lỵ Toa thấy Hàn Thạc có chút khó chịu, cười duyên nói với Hàn Thạc.
Lúc này, Duy Đạt đã có chút không nhịn được, nghiêm mặt mở giọng nói:
– Người nào đó trong các ngươi, ta nghĩ lúc này hẳn có thể nhận tội rồi. Chỉ cần chủ động nhận lỗi, việc này chúng ta sẽ giải quyết trong nội bộ học viện, bất quá, nếu như vẫn không chịu hối cải, vậy cũng đừng trách ta không khách khí.
Phí kỳ là tặc nhân, đã đem đồ vật đó đặt trong phòng Hàn Thạc, hắn hiện tại tâm lý vô cùng đắc ý, tự nhiên là hận không thể để Duy Đạt điều tra ra. Các đệ tử khác chuyện gì cũng không làm, đương nhiên không e ngại cái gì, vì vậy tới nay mọi người vẫn là cái vẻ mặt chính nhân quân tử không thẹn với lương tâm, nhất là Phí kỳ còn ngang nhiên lớn tiếng nói:
– Nhất định phải nghiêm khắc tra xét. Loại chuyện này tuyệt đối không thể dung túng.
Đám người Ba Khắc cuống quýt ứng tiếng, cho thấy nhất định phải nghiêm trị thái độ của đạo tặc, giống như thái độ bọn họ càng kiên quyết, càng có thể chứng minh chính mình vô tội.
– Bố Lai Ân, ngươi sao lại không nói gì? – Ngải Mễ ở bên kia, thấy Hàn Thạc đứng đó, khóe môi nhếch lên mỉm cười nói.
Bên cạnh các đệ tử đang căm phẫn hình thành sự đối lập rõ ràng, không khỏi có nghi ngờ.
– Không phải hắn chột dạ sao, mà nói đến cũng kỳ quái, mấy ngày nay hắn không có ở Vong Linh hệ, cũng không phát sinh chuyện gì. Hôm qua hình như mới về ký túc xá, lập tức phát sinh chuyện này, đây hình như hết sức trùng hợp nhỉ! – Cùng Hàn Thạc có chút cựu thù là Bối Lạp, giống như phát hiện ra tân đại lục, đột nhiên thở dài lên tiếng.
Nàng cả kinh hô lên như vậy, hơn nữa theo lời nói của nàng, đích xác có điểm đạo lý, ánh mắt mọi người đều rơi trên người Hàn Thạc. Cả đám đều là tràn ngập hoài nghi, thậm chí một số người trên mặt mang theo vẻ chán ghét, tựa như Hàn Thạc, chính là sắc lang dị thường kia.
– Tỏ thái độ cũng không có tác dụng gì. Rốt cuộc là ai làm, ta nghĩ Duy Đạt tiên sinh nhất định có thể điều tra rõ ràng, ta cũng vô cùng chờ mong. – Hàn Thạc nhún vai, thản nhiên nói.
Thấy chưa ai nhận, Duy Đạt hừ lạnh một tiếng nói:
– Được lắm, đã vậy thì đừng trách ta không khách khí, từ lúc chuyện xảy ra tới giờ, cũng chưa bao lâu, ta nghĩ đạo tặc lấy được vật đó, nhất định chỉ biết giấu trên người hoặc trong phòng. Phạm Ny Cát Ân sư phụ, hiện tại chúng ta trước tiên lục soát trên người bọn họ, chờ khi soát hết trên người, rồi đến ký túc xá của họ lục soát, ta nghĩ bọn họ chung quy cũng sẽ không chôn giấu đồ vật đó đâu.
Sau đó theo yêu cầu của Duy Đạt, tất cả nam nhân đệ tử đều cởi hết chỉ còn lại quần cụt, Duy Đạt và Cát Ân hai người phụ trách lục soát quần áo bọn họ. Lúc Hàn Thạc cũng cởi hết quần áo trên người, Duy Đạt lộ vẻ kinh ngạc, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm thân thể lõa lồ của Hàn Thạc. Nhìn một lúc, đột nhiên mở miệng nói:
– Ngươi thật sự là Ma pháp sư sao?
Duy Đạt vừa nói những lời này ra, mọi người không khỏi chú ý tới Hàn Thạc. Chỉ thấy trên thân thể lõa lồ của Hàn Thạc một cơ thể cân xứng rắn chắc, tràn ngập nam tính, trương nở và mạnh mẽ, thoạt nhìn khí lực còn hoàn mỹ hơn, mạnh hơn chiến sĩ bình thường. Ở giữa đám đệ tử thân thể hoặc là gầy yếu, hoặc là to béo, rõ ràng có sự khác biệt, khó trách Duy Đạt có thể kinh ngạc như vậy.
– Vóc người của ngươi trở nên đẹp như vậy từ bao giờ, ta nhớ kỹ ngươi trước kia vừa gầy vừa nhỏ mà? – Lỵ Toa hai mắt sáng lên, nhìn chằm chằm thân hình lõa lồ của Hàn Thạc, mặt đỏ bừng bừng.
Một số nữ đệ tử khác, nhìn thấy cơ thể nam tính đầy sức hấp dẫn của Hàn Thạc, so sánh một chút với những thân thể to béo hay gầy gò xung quanh, lập tức cảm giác được thân hình Hàn Thạc quả thật xuất chúng, hoàn mỹ, đúng là kinh dị phi thường. Ngải Mễ cũng thẹn thùng sắc mặt đỏ bừng, thấp giọng nói với A Tây Na điều gì đó, làm cho A Tây Na vẻ mặt thẹn thùng, ánh mắt nhìn thân hình Hàn Thạc có chút quái lạ. Hai má Phạm Ny hơi ửng hồng, tựa hồ không dám nhìn thẳng vào thân hình Hàn Thạc, lúc đầu còn không quay sang nhìn, sau đó thừa dịp lúc người khác không để ý, mới len lén nhìn trộm thân hình Hàn Thạc vài cái.
– Trước kia là ta thiếu dinh dưỡng nên không phát triển, bây giờ được ăn ngon, đương nhiên là cũng phát triển giống ngươi rồi. – Ánh mắt Hàn Thạc mập mờ nhìn thoáng qua bộ ngực của Lỵ Toa, thuận miệng nói.
– Ngươi thật chán ghét chết đi! – Mắt thấy Hàn Thạc nhìn chằm chằm trước ngực mình, Lỵ Toa hoảng hốt, thẹn thùng oán trách Hàn Thạc.
Sau đó, khi quần áo của mọi người nhất nhất bị Duy Đạt kiểm tra qua, không phát hiện được cái gì, Duy Đạt nói:
– Xem ra hẳn là đã giấu trong ký túc xá, chúng ta bắt đầu qua ký túc xá kiểm tra!
– Bố Lai Ân hình như còn có không gian giới chỉ. – Mọi người định rời đi, Bối Lạp đột nhiên cất tiếng.
Lời Bối Lạp vừa phát ra, vốn Duy Đạt đang định rời đi cũng ngừng lại, sau đó kinh ngạc nhìn trên tay Hàn Thạc đeo không gian giới chỉ, ngạc nhiên nói:
– Thì ra ngươi còn có không gian giới chỉ, ta thiếu chút đã bỏ qua, bất quá không gian giới chỉ không dễ lục soát, có chút khó khăn rồi! Như vậy đi, trước tiên ngươi đưa không gian giới chỉ cho ta, ta sẽ tìm viện trưởng, Viện trưởng là Không Gian hệ Đại Ma đạo sư, hẳn có biện pháp mở không gian giới chỉ của ngươi ra, hy vọng ngươi phối hợp với ta.
Lạnh lùng nhìn Bối Lạp đằng xa, Hàn Thạc nói thẳng với Bối Lạp:
– Ngươi thật là một nữ nhân khó chịu, thật sự làm người ta chán ghét vô cùng!
Bối Lạp vẻ mặt phẫn nộ, sau đó nhìn thấy ánh mắt âm lãnh của Hàn Thạc, nhớ tới biểu hiện điên cuồng trong U Ám sâm lâm, không khỏi sợ hãi lùi từng bước, trợn mắt há mồm thủy chung không dám nói một câu. Tâm trạng Hàn Thạc lúc này trầm xuống, đột nhiên cảm giác rất khó khăn, không gian giới chỉ của hắn có một số đồ vật không muốn tiết lộ, nếu để Viện trưởng phát hiện, Hàn Thạc sẽ có phiền toái rất lớn.
– Làm sao vậy, chẳng lẽ nói bên trong không gian giới chỉ của ngươi, có cái gì không thể cho người khác xem? – Duy Đạt thấy Hàn Thạc do dự không quyết, nhìn Hàn Thạc nói.
– Ta tin tưởng hắn sẽ không làm loại chuyện này, ta nghĩ chúng ta có thể đi kiểm tra ký túc xá trước, sau đó thảo luận lại vấn đề không gian giới chỉ của hắn cũng không muộn. – Phạm Ny thấy Hàn Thạc vẻ mặt khó khăn, suy nghĩ một lúc rồi liên tiếng bảo.
Duy Đạt kinh ngạc nhìn Phạm Ny, sau đó chán nản gật đầu nói:
– Như vậy trong khoảng thời gian này ngươi canh chừng hắn, đừng để hắn thoát khỏi tầm mắt của ngươi giấu đi vật gì, nếu có vấn đề gì trách nhiệm do ngươi gánh chịu.
– Đi thôi, đến ký túc xá xem một chút. – Cát Ân giảng hòa nói, sau đó đoàn người toàn bộ rời đi, đến ký túc xá nam sinh.
Tất cả đệ tử ở phía dưới do Phạm Ny quản lý, Cát Ân cùng Duy Đạt hai người vào ký túc xá, bên trong truyền đến âm thanh tìm kiếm đồ vật. Phí Kỳ vẻ mặt đắc ý tàn nhẫn nhìn Hàn Thạc cùng Phạm Ny đứng chung một chỗ, khoái trá nghĩ tới một lúc nữa Hàn Thạc gặp phải trừng phạt, trong lòng cảm giác thư sướng trước nay chưa từng có.
– Cảm ơn người, Phạm Ny sư phụ! – Nhìn Phạm Ny ở bên cạnh, Hàn Thạc chân thành lên tiếng cảm ơn.
Mặt Phạm Ny trắng không còn chút máu liếc nhìn Hàn Thạc, thấp giọng oán trách:
– Trong không gian giới chỉ của ngươi, có cái gì không thể cho người khác xem, cả Viện trưởng cũng không thể bắt ngươi mở ra, ngươi sợ cái gì?
– Lần trước ở trấn Đa La ngoài vũ khí còn một ít dược vật, ta nhặt rồi giữ lại một ít. Nếu như Viện trưởng xem xét không gian giới chỉ của ta, khẳng định phát hiện ra tang vật này. Đồ vật đó cả hệ chúng ta nói là phân chia ra, kim tệ cũng phân chia hết, viện trưởng nếu thấy được, cả hệ chúng ta toàn bộ đều xui xẻo, ngươi nói Bối Lạp có phải đầu óc có vấn đề hay không? – Hàn Thạc nói.
Những lời này vừa nói ra, Phạm Ny đột nhiên choáng váng, sau đó vẻ mặt ưu phiền, nhăn mặt suy nghĩ.
Đột nhiên, Cát Ân cùng Duy Đạt từ bên trong đi ra, sau đó đi về phía Phí Kỳ đang nhơn nhơn đắc ý, Duy Đạt mặt lạnh như băng nói:
– Ngươi cho rằng đem vật này móc phía dưới giường, ta sẽ không phát hiện được sao?
Tất cả ánh mắt khinh bỉ, chán ghét, trong nháy mắt rơi trên vẻ mặt đắc ý của Phí Kỳ. Trong lúc Phí Kỳ còn đang kinh ngạc, các nữ đệ tử đã phẫn nộ, điên cuồng mắng chửi, trực tiếp bao phủ lấy hắn.