Phần 78: Huyết Chiến Trong Ngõ Sâu…
– Câm mồm, ngươi không được ngậm máu phun người, ta cùng đại ca tình thâm nghĩa trọng, có tình nào hơn. Cháu gái ngoan, ngươi làm sao tìm được một bạn trai không hiểu biết như vậy, thúc thúc thật buồn thay cho ngươi! – Sắc mặt Cách La Phật tức khắc đại biến, ngang nhiên đứng dậy, vỗ mạnh mặt bàn, rống lên.
Hàn Thạc tỉnh bơ cười nhẹ một tiếng, đùa cợt hỏi lại:
– Trong lòng mọi người đều hiểu rõ, Phỉ Bích là nữ nhi duy nhất của hội trưởng, hẳn là nhân tuyển có tư cách nhất kế nhiệm vị trí hội trưởng. Nếu nàng ấy bị ám sát, ai sẽ là người đắc lợi nhất?
– Chuyện của thương hội Bố Tư Đặc chúng ta, khi nào đến phiên một ngoại nhân lên tiếng. Phỉ Bích, ngươi hãy quản thúc cho tốt cái gã người ngoài không biết gì kia đi. – Cách La Phật hiểm ác trừng mắt nhìn Hàn Thạc, sau đó quay sang Phỉ Bích nói.
Đến giờ thì Phỉ Bích đã trấn định được sự bối rối khi nãy. Nàng ngoài mặt vẫn luôn duy trì hòa khí với Cách La Phật, ai ngờ Hàn Thạc không cố kỵ gì cả, ngay từ đầu đã đối chọi gay gắt như vậy, cơ hồ lập tức làm mất mặt Cách La Phật, làm xáo trộn kế hoạch của nàng, khiến cho nàng nhất thời không biết làm sao cho tốt. Tuy nhiên, trong khi Hàn Thạc cùng Cách La Phật công kích lẫn nhau, Phỉ Bích thay đổi suy nghĩ, cảm thấy cách làm đảo ngược của Hàn Thạc cũng sảng khoái. Vì động thái của Hàn Thạc, dẫn đến thái độ của nàng trước mặt các nguyên lão ở đây có thể được biểu lộ rõ ràng, cũng để cho các nguyên lão biết được Phỉ Bích nàng, tuyệt không phải là người yếu đuối không biết tranh thủ.
Chỉ là bây giờ cũng không phải là lúc cân nhắc được mất, Hàn Thạc nếu đã biểu lộ thái độ khiêu khích như vậy, cho dù Phỉ Bích muốn vãn hồi cũng không có biện pháp. Khi Cách La Phật vừa nói xong, nàng lập tức tự tin nói:
– Không sai, Cách La Phật thúc thúc, ta cho rằng ta có khả năng đảm nhiệm chức vụ hội trưởng thương hội. Mấy năm nay mặc dù ta hay ra ngoài du lịch, nhưng phụ thân chưa từng buông lỏng vấn đề giáo dục với ta, hơn nữa sở học tri thức của ta cũng có quan hệ với kinh doanh thương hội. Đây đều là do phụ thân đã sớm an bài ổn thỏa, ta hy vọng thúc thúc có thể ủng hộ, nếu như ta có thiếu sót chỗ nào, thúc thúc người có thể chỉ dạy. Ta tự tin có thể quản lý tốt thương hội.
– Cháu gái ngoan có dũng khí đáng khen, chỉ có điều chuyện này không phải là trò đùa, một câu nói không cẩn thận có thể đẩy thương hội vào tình huống vạn kiếp bất phục, thúc thúc nhát gan, không thể gánh chịu nổi trách nhiệm lớn lao này. – Từ khi bị lột mặt nạ, Cách La Phật cũng không thèm che đậy nữa, sắc mặt âm trầm nói.
Đến lúc này, An Đức Lỗ bỗng nhiên chống quải trượng, lẩy bẩy đứng dậy, hòa hoãn nói:
– Tranh chấp như thế này không có ý nghĩa gì cả, như vậy đi, không bằng để cho tiểu Phỉ Bích thử trước, nếu như trong vòng ba tháng thương hội trong tay nàng có thể thuận thuận lợi lợi phát triển. Vậy thì sẽ do Phỉ Bích làm hội trưởng, nếu không vẫn là Cách La Phật đảm nhiệm, mọi người thấy thế nào?
An Đức Lỗ vừa nói như vậy, ngoại trừ ba nguyên lão ngã theo Cách La Phật, các nguyên lão khác đều tỏ vẻ đồng ý. An Đức Lỗ đợi toàn bộ mấy người này biểu quyết xong, rồi mới mỉm cười nhìn Cách La Phật, cười híp mắt nói:
– Nếu đại đa số đều đã đồng ý, ta nghĩ tạm thời cứ như vậy đi, ngươi thấy được không?
Cho dù trong lòng không nguyện ý nhưng hôm nay đại bộ phận nguyên lão của thương hội đã đồng ý rồi, Cách La Phật cũng cảm thấy không cách nào thay đổi, cuối cùng chỉ có thể kiên trì đến cùng bất lực nói:
– Đã như vậy, thế thì cứ làm theo ý lão nhân gia ngài đi.
An Đức Lỗ gật gù cười nói:
– Tốt lắm, ta còn chút việc phải đi trước. À này, tiểu Phỉ Bích, gia gia đã lâu không gặp ngươi rồi, nếu không có chuyện gì khác, ngươi đi cùng với ta về nhà của ta tâm sự đi.
– Được ạ, con cũng đang muốn thỉnh giáo gia gia một số kinh nghiệm quản lý thương hội đây! – Phỉ Bích mỉm cười đứng lên, đặt ly rượu xuống, nháy mắt ra hiệu với Hàn Thạc, không thèm nhìn Cách La Phật, đi thẳng ra ngoài cửa.
Hàn Thạc hiểu ngay đặt ly rượu xuống, hướng về vẻ mặt âm hàn của Cách La Phật đang chăm chăm nhìn mình, lộ ra một nụ cười lạnh khinh thường, đi theo sau Phỉ Bích, cứ như thế mà đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi thương hội, Phỉ Bích nhìn quanh thấy không có ai, xoay người nói nhỏ với Hàn Thạc:
– Ngươi về nhà ta trước, ta cùng An Đức Lỗ gia gia nói chuyện một lát rồi sẽ mau trở về, đợi tí nữa chúng ta lại nói chuyện!
– Ha ha, tiểu Phỉ Bích, bạn trai này của ngươi lá gan lớn thật đấy. Ngang nhiên đối chất với Cách La Phật trong đại sảnh, ta cảm thấy mắt ngươi thật tinh tường đấy! – An Đức Lỗ đứng bên cạnh xe ngựa của lão, vẻ mặt hiền từ nhìn Phỉ Bích cùng Hàn Thạc, cười nói.
Đỏ mặt cười ngượng ngùng, Phỉ Bích liếc nhìn Hàn Thạc, thấp giọng nói:
– Trên đường cẩn thận một chút.
Sau đó mới đi về hướng An Đức Lỗ, nũng nịu nói:
– Đâu có, hắn ngờ nghệch ngốc nghếch không biết bao nhiêu lần làm người ta bực mình thôi!
Hai người nói chuyện riêng, Hàn Thạc không tiếp tục nghe, cũng không ngồi trên xe ngựa đã cùng đến đây với Phỉ Bích, tự mình đi về hướng thành bắc. Lúc này đêm đã khuya, trên đường dường như không có bao nhiêu người đi, khi Hàn Thạc vừa mới rời khỏi thương hội Bố Tư Đặc, cũng không cảm giác gì nguy hiểm. Tuy nhiên, sau khi hắn băng qua một con đường cái, vừa mới vào một ngỏ hẻm, cảm giác này lại đột nhiên trỗi lên.
Trong lòng vừa động, ba nguyên ma từ sau cổ Hàn Thạc, vô thanh vô tức phóng ra ngoài, nguyên ma vừa ra khỏi cổ Hàn Thạc, lập tức biến thành trạng thái hư vô, giữa không trung tối đen không lưu lại một vết tích, theo ba hướng khác nhau ẩn núp bên cạnh. Bỗng nhiên như là có thêm mấy cặp mắt, không tính phía trước mặt, thì tình hình hai bên và ngay cả đằng sau, Hàn Thạc đều có thể thấy rõ như ban ngày. Nguyên ma là do dùng ma công luyện thành, trên người không có một tia đấu khí hoặc ba động ma pháp, trong tình huống trạng thái hư vô, mắt thường căn bản rất khó nhận thấy được tung tích, bởi vậy nguyên ma tản ra tiềm phục, căn bản không kinh động một ai cả.
Đằng sau lưng Hàn Thạc, hắn đã thấy được Phong hệ cao cấp ma pháp sư Ai Lợi Tư lần trước, thân thể phiêu diêu như một làn khói u hồn, vô thanh vô tức lơ lửng sau lưng. Trên nóc nhà hai bên ngõ hẹp, bốn sát thủ toàn thân hắc y che cả đầu, cước bộ vô thanh, rón rén theo sau, đang từ từ tiếp cận hắn. Trong lòng cả kinh, Hàn Thạc không ngờ Cách La Phật lại to gan như thế, mình vừa mới bước chân ra khỏi thương hội, gã đã lại bất ngờ ra tay, xem ra quả nhiên hận mình thấu xương rồi.
Đến thời khắc quan hệ tới sự sinh tử tồn vong của mình, Hàn Thạc bỗng nhiên bình tĩnh lại, người đến tổng cộng là năm. Ngoại trừ Phong hệ cao cấp ma pháp sư Ai Lợi Tư, bốn người kia thực lực cũng đều không kém, căn cứ vào quan sát của nguyên ma, hắn phát hiện hai người là chiến sĩ một người ma pháp sư một người cung tiễn thủ, giả như lúc này không phải là nguyên ma tùy thời theo dõi hành tung bọn chúng, Hàn Thạc tất nhiên khó thoát chết. Bất quá bây giờ có nguyên ma, Hàn Thạc bề ngoài tuy không chiếm chút tiện nghi nào, nhưng cũng không phải là không có hy vọng trốn thoát. Khi Hàn Thạc giảng thuật với Phỉ Bích, hắn đã để ý đến một phủ đệ, không xa ở trước ngõ nhỏ, nơi mà quan binh của một đế quốc đang đóng quân. Sở dĩ Hàn Thạc chọn đi vào ngõ nhỏ u ám này, nguyên nhân cũng là bởi vì phủ đệ phía trước đấy.
Đầu óc cấp tốc suy xét một chút, Hàn Thạc hiểu ngay những người này chỉ có thể động thủ trong ngõ hẻm này. Nếu không, một khi hắn đã ra khỏi ngõ hẻm, thì bọn chúng sẽ không còn cơ hội nữa rồi. Không gian giới chỉ hơi hơi lóe lên, chủy thủ đã được Hàn Thạc lấy ra cầm trên tay phải, cước bộ Hàn Thạc không nhanh không chậm tiến về phía trước, dựa theo sự quan sát của nguyên ma, lúc nào cũng chú ý động tĩnh của địch nhân.
Rốt cuộc, khi Hàn Thạc đi đến giữa ngõ, năm sát thủ bao gồm cả Ai Lợi Tư, dường như cho là đã thích hợp, tốc độ tiếp cận chợt tăng nhanh. Một tiếng mũi tên xé không khí rất nhẹ, bỗng nhiên vọng đến tai Hàn Thạc, mũi tên này bén nhọn vô cùng, trong phút chốc đã xuất hiện mãnh liệt bắn thẳng vào hậu tâm Hàn Thạc, thế tấn công cực kỳ hung hãn. Mũi tên này đến từ gã cung tiễn thủ chuyên nghiệp. Chọn lựa góc độ tàn nhẫn phi thường, nếu Hàn Thạc không thông qua nguyên ma để quan sát rõ ràng trước khi hành động thì e rằng mũi tên này đã đoạt mạng hắn đương trường.
Cước bộ vốn không nhanh không chậm, bỗng nhiên tăng tốc, chỉ có điều cũng không phải là vọt tới trước, ngược lại tránh lui về phía trái. “Vù” một tiếng, mũi tên này xẹt qua chéo áo Hàn Thạc, đột nhiên có tiếng gào thét phía trước. Ở trước mặt Hàn Thạc, mũi tên này đột nhiên từ từ gãy vụn. Vài phong nhận sắc bén sớm đã được Ai Lợi Tư phóng ra, tựa hồ đợi Hàn Thạc theo phản ứng bản năng vọt lên tự chui vào tròng. Đáng tiếc hắn đã phát giác sớm một bước, kiên cường tránh né. Trong khi đó, trên đầu bỗng sáng rực, một mảng tường lửa bất thình lình bùng lên, từ trên cao nhằm vào Hàn Thạc ập xuống. Hai thân hình lanh lẹ, trong chớp mắt đưa trường kiếm lên, từ trên nóc nhà bay vút xuống, đấu khí xanh nhạt xanh đậm, dưới ánh tường lửa chiếu rọi, Hàn Thạc thấy thật là rõ ràng.
Đột nhiên gia tốc, tốc độ của Hàn Thạc trong nháy mắt tăng lên dữ dội, thình lình vòng sang bên trái, sau đó tránh khỏi trở ngại phong nhận của Ai Lợi Tư, hướng về lối ra của con ngõ phóng đi. Chỗ mà hắn mới vừa ly khai, tường lửa ầm ầm ập xuống nơi hắn đứng hồi nãy, gây ra tia lửa đầy trời.
Mặc cho bọn chúng có trí tưởng tượng phong phú đến thế nào, cũng không tưởng được hành tung ẩn nấp của bọn chúng, thông qua nguyên ma, Hàn Thạc nắm được rõ rõ ràng ràng. Chúng vốn cho rằng công kích tuyệt đối bất ngờ, kỳ thật đã sớm bị hắn khám phá, cho nên lúc này với thực lực phi phàm của năm người, không thể ngờ đợt sóng công kích đầu tiên toàn bộ vô hiệu.
– Không thể để cho hắn còn sống rời khỏi con ngõ này! – Thanh âm nhu hòa của Ai Lợi Tư, bỗng chốc biến hẳn thành the thé, lúc này chợt vang lên.
Cung tiễn thủ cùng một ma pháp sư Hỏa hệ khác, mỗi người đứng trên nóc nhà hai bên ngõ hẻm, khi Ai Lợi Tư vừa dứt lời, cơ hồ đồng thời hạ thủ. Ba mũi tên được cung tiễn thủ rút ra, đặt lên trường cung kéo căng, “Vù” một tiếng phát ra khi bắn, rất nhanh và mạnh nhằm vào trán, sau lưng, bắp đùi Thạc bắn tới.
Hàn Thạc phóng nhanh về phía trước, lại có một tường lửa đột nhiên thành hình, phá hỏng lối thoát của hắn, bức bách hắn buộc phải vòng sang đường khác, nếu không tất nhiên khó tránh khỏi bị tường lửa thiêu chết. Hai kiếm sĩ vừa mới hạ xuống, lợi dụng thời gian này, nâng kiếm nhanh chóng tiếp cận. Cách Hàn Thạc chỉ có khoảng mười mét, Ai Lợi Tư chân không chạm đất, cũng tương tự từ phía sau nhanh chóng cản lại, rõ ràng là định lưu cái mạng hắn tại đây.
Khẽ nghiêng người, Hàn Thạc lại thay đổi phương hướng, vòng về bên phải, những tính vòng qua tường lửa mà xông ra khỏi hẻm dài. Vài đạo phong nhận gào thét lao đến, hết thảy đều trong dự đoán của hắn, chủy thủ trong tay nhanh chóng huy động, năm ngọn phong nhận bị chủy thủ trong tay hắn chém tan, bất quá vẫn còn có ba ngọn phong nhận trúng tay và đùi của Hàn Thạc. Tuy nhiên Hàn Thạc đã biết trước Ai Lợi Tư sẽ bố trí sẵn ba ngọn phong nhận ở chỗ này, cũng có chuẩn bị nhận ba ngọn phong nhận đó. Nếu mười ngọn phong nhận mà đánh trúng nơi yếu hại, chỉ sợ hắn cũng không còn khả năng đi tiếp nữa.
Đùi và cánh tay bị thương, Hàn Thạc liều mạng xông ra khỏi sự tập kích của phong nhận, cũng đồng thời tránh được tường lửa và phi tiễn bắn tới, nhanh như chớp xông đến lối ra ngõ hẻm, đã thoát khỏi đợt tấn công thứ nhì, sắp xông ra khỏi hẻm dài.
Nhưng vào lúc này, một tiếng kêu thê lương thảm thiết, đột nhiên xé tan hiện trường tĩnh mịch. Hàn Thạc đang chạy trốn, dựa vào nguyên ma bỗng nhiên phát hiện cung tiễn thủ này, trường cung trong tay bị cắt thành hai đoạn, máu tươi trong mồm ộc ra, từ trên nóc nhà vô lực té xuống. Ngay tại chỗ hắn đang rình, Phỉ Bích tay cầm trường kiếm, uy phong lẫm liệt kiên cường đứng thẳng.
– Phỉ… Phỉ Bích, không ngờ ngươi là một kiếm sư! – Ai Lợi Tư đầu che kín, bởi vì tâm tình kích động quên cả thay đổi thanh âm, kinh ngạc dùng giọng nguyên thủy của mình hô lên một tiếng, sau đó không lưu tâm đến ai cả, Ai Lợi Tư vốn đang phóng tới, cơ thể chợt ngừng lại, đột nhiên quay đầu, lại gia tăng tốc độ nhanh chóng bỏ chạy về phía sau.
Phỉ Bích hừ lạnh một tiếng, cũng không truy cản Ai Lợi Tư chạy trốn, dẫu sao một Phong hệ ma pháp nếu dùng toàn lực bỏ trốn, đích xác là cực kỳ khó truy cản. Trường kiếm trong tay giương lên, Phỉ Bích uy phong lẫm liệt đứng trên nóc nhà, nhẹ nhàng nhảy xuống phía sau hai chiến sĩ, dường như là đã tính trước sẽ xử lý luôn mấy người còn lại.
Vào lúc này, Hàn Thạc đã gần xông ra khỏi hẻm dài, vừa thấy Phỉ Bích đột nhiên xuất hiện, trong lòng vui vẻ bỗng quay người lại, há miệng triệu hồi Tiểu Khô Lâu, tự mình bước nhanh về phía hai chiến sĩ. Khi nãy Hàn Thạc chạy trối chết, cho nên có mang ra Tiểu Khô Lâu cũng khó phát huy được bao nhiêu tác dụng, giờ đây có sự tồn tại của Phỉ Bích kiếm sư, Hàn Thạc từ con mồi biến thành thợ săn, Tiểu Khô Lâu tự nhiên hẳn là xuất hiện giết địch rồi.
Sau khi Tiểu Khô Lâu cầm cốt đao xuất hiện, theo mệnh lệnh Hàn Thạc, xương bắp chân bắt đầu chạy rất nhanh. Bảy thanh cốt thứ sau lưng quạt mạnh, “vù”, bất thình lình vọt về nóc nhà, toan tiêu diệt một Hỏa hệ ma pháp sư. Hỏa hệ ma pháp sư này lại càng hoảng sợ, làm sao cũng không nghĩ được Tiểu Khô Lâu không ngờ lại có thể dựa vào xung lượng hỗ trợ, nhảy thẳng lên nóc nhà. Trong khi hoảng loạn lập tức niệm động chú ngữ, một tường lửa hừng hực cháy lại xuất hiện, hoàn toàn ngăn chặn đường Tiểu Khô Lâu phải qua. Nhưng, Tiểu Khô Lâu đối với trở ngại tường lửa này căn bản là chẳng quan tâm, trực tiếp đâm đầu vọt vào đó. Đến khi thân thể nó đỏ bừng, từ trong tường lửa đi ra, trong lúc hỏa hệ ma pháp sư đang chết lặng người, nó đã tới trước mặt, cốt đao trong tay hoa lên một hồi, trực tiếp biến Hỏa hệ ma pháp sư này thành tổ ong vò vẽ.