Phần 55: Chuyển Biến Thân Phận!
Tên lang kỵ binh bên cạnh nhìn thấy Hàn Thạc tay cầm trường đao xông tới liền cúi cái trán lông lá xuống. Cặp mắt to như cái chuông đột nhiên trợn trừng, dùng cái giọng cà lăm gầm rú:
– Cái… cái thằng nhân loại giảo… giảo hoạt. Ngươi muốn… muốn chết à!
Cự lang dưới háng hắn tru lên một tiếng, tên thú nhân này lấy từ sau lưng ra bộ cung nỏ, bắn một phát về phía Hàn Thạc. Một đạo hàn quang trắng bạc mang theo tiếng rít chói tai phóng ngay tới cổ Hàn Thạc. Hàn Thạc tập trung chú ý, cấp tốc chuyển động Ma Nguyên lực. Tốc độ của mũi tên đang rít gió bắn vào mắt Hàn Thạc đột nhiên chậm lại, quỷ dị cứ như lúc Hàn Thạc xem pha chiếu chậm trong phim điện ảnh.
Ngược lại với tốc độ vừa rồi của mũi tên, khả năng cảm ứng của Hàn Thạc lại nhanh chóng trở nên cường đại. Khi mũi tên bắn đến trước mặt Hàn Thạc còn cách một thước, trường đao trong tay hắn liền chém mạnh một nhát, vô cùng chính xác, đánh ngay vào đầu mũi tên đang bắn tới. Chỉ nghe “cắc” một tiếng vang dội, mũi tên đột nhiên tét ra, rồi giữa lúc đang phóng tới gãy nát tan tành.
Tốc độ cỡi chiến mã của Hàn Thạc không chịu chút ảnh hưởng nào. Không đợi tên thú nhân bắn mũi tên thứ hai, Hàn Thạc đã cầm lấy thanh trường đao phóng tới trước mặt hắn. Một luồng đao cong vòng sáng lòa từ tay phải cầm đao của Hàn Thạc vung lên. Thanh trường đao vốn dĩ nặng nề, nhưng khi được triển khai trong tay Hàn Thạc, lại bay bổng nhẹ nhàng như lông hồng. Tên thú nhân cũng cử đao nghênh đón. Ngay lúc hai thanh đao chém vào nhau, đột nhiên từ trong ống tay áo phải của Hàn Thạc phóng ra một mũi tên màu nâu. Mũi tên vang lên một tiếng “vút” liền xuyên qua thanh trường đao của tên thú nhân, cắm “phập” vào cổ hắn.
– Hèn… hèn hạ! – Miệng tên thú nhân trào máu, cuối cùng khó khăn lắm mới thốt ra được hai từ này rồi cánh tay to lớn đang cử thanh đao không còn chút khí lực. Thanh trường đao nặng nề kéo theo tấm thân tráng kiện của hắn, té nhào xuống từ trên lưng cự lang, nhìn tướng thì biết đã chết rồi.
– Quả nhiên là giống người kém thông minh, hắc hắc! – Vẻ mặt uy nghiêm lạnh lùng trước đó của Hàn Thạc đã biến mất, rồi hắn cười hắc ám tiến đến bên cạnh cự lang, dùng thanh trường đao móc lấy hai cái bao trên người cự lang quăng lên lưng chiến mã, rồi lại chém xuống một đao, con cự lang kia cũng ngã gục trong vũng máu.
– Sát, sát, sát!
Ngay lúc đó, tại góc đường phía bắc đột nhiên xuất hiện ba bóng người. Chỉ thấy mấy chục bóng lang kỵ binh lớn miệng hò hét, liều mạng truy đuổi một đám pháp sư chiến sĩ đang cưỡi ngựa hạng hai bỏ chạy, trong đó không ngờ có cả đám đệ tử Bỉ kỳ Nhĩ của Quang hệ học viện Ba Bỉ Luân.
– Chạy mau! – Hàn Thạc sửng sốt, lập tức phản ứng giật giây cương trong tay. Chiến mã đạp ra tiếng vó ngựa nặng nề, rồi mới đổi hướng phóng về phía bắc. Mấy người Phạm Ny, Lỵ Toa trợn mắt cứng họng nhìn vẻ mặt lạnh lùng âm độc của Hàn Thạc, rồi lại thấy Hàn Thạc đột nhiên phóng đi, hiểu được tình thế hiện tại không ổn, cũng thúc chiến mã chạy theo sau, bắt đầu bỏ chạy về hướng bắc.
Đám chiến mã chạy một mạch cả nửa ngày thì đoàn người Hàn Thạc xuất hiện ở một hẻm núi lớn. Hai bên hẻm núi cao chót vót, ở tận cùng là một con sông rộng lớn. Đám người Hàn Thạc dừng cương chiến mã ở tận cùng hẻm núi, nhìn nước sông trong xanh, mới phát hiện đột nhiên bị lọt vào cảnh khốn cùng.
– Đây hẳn là sông Ni Lạc Lan của Đế Quốc. Xuyên qua sông Ni Lạc Lan là có thể đến được thành Ba Nhĩ Tát Trạch phía tây nam của Đế Quốc. Thành Ba Nhĩ Tát Trạch cùng thành Trác Cơ Ách Tư cách nhau không xa. Nó mặc dù không có phòng ngự dầy đặc như thành Trác Cơ Ách Tư, nhưng cũng có trọng binh trấn thủ. Chỉ cần chúng ta có thể đến được thành Ba Nhĩ Tát Trạch, ta nghĩ chúng ta có thể an toàn rồi. – Nhìn thấy con sông Ni Lạc Lan rộng lớn, Cát Ân nhíu mày suy nghĩ một chút rồi sau đó mới mở miệng nói.
– Muốn đến được thành Ba Nhĩ Tát Trạch, trước tiên cần phải qua được con sông Ni Lạc Lan này. Sông Ni Lạc Lan rộng như vậy, nếu không có thuyền chuyên chở, ta nghĩ chúng ta căn bản không thể nào qua được. – Vẻ mặt Phạm Ny lo lắng, nhìn dòng nước trong xanh, rồi mở miệng thở dài một tiếng nói.
Sau khi đến nơi này, Hàn Thạc chẳng hề mở miệng nói chuyện, tự mình lục lọi hai cái bao lớn trên lưng chiến mã. Mấy cửa tiệm của Đa La trấn vốn là để chuẩn bị cho đám mạo hiểm giả, cho nên chung quanh cửa tiệm đa số đều là những vật phẩm cần thiết cho chiến đấu. Hàn Thạc đếm lại một lần, phát hiện trong mấy cái bao lớn đoạt được từ hai tên lang kỵ binh tổng cộng có bốn bộ cung nỏ loại tốt, mấy mươi mũi tên, ba thanh chủy thủ chất lượng thượng hạng, hai thanh trường kiếm bình thường, hai cây ma pháp trượng, ba bộ giáp da bó sát người. Ngoài mấy thứ này ra còn có một số bình, lọ thuốc liệu thương cùng đủ loại độc dược. Trước tiên, Hàn Thạc chọn lấy một thanh chủy thủ bén nhọn bằng lam bảo thạch, đương nhiên là giấu kỹ trong người. Sau đó cẩn thận cất đi mấy bình độc dược đủ loại. Cuối cùng mới đem đống vũ khí cùng giáp da trong bao đổ lên mặt đất, ngẩng đầu nhìn mọi người nói:
– Thu thập đồ đi, chuẩn bị tiếp tục chiến đấu!
Hàn Thạc vừa nói ra câu này, đám sư phụ đệ tử Vong Linh Hệ đang than vắn thở dài nhíu mày tìm kiếm kế sách đều đột nhiên sửng sốt. Tên Cát Ân kia ngẩn người ra, nghĩ tới biểu hiện vừa rồi của Hàn Thạc, mới kinh hoảng nhìn chằm chằm Hàn Thạc hỏi:
– Bố Lai Ân, ngươi trước đó có phải đã sử dụng ma pháp cốt tiễn hay không?
Cát Ân vừa hỏi câu này, ngoại trừ Phạm Ny, còn tất cả mọi người đều kinh hãi nhìn Hàn Thạc. Lỵ Toa lại càng nhặng xị hét chói cả tai, tay phải chỉ Hàn Thạc, nói như không tin nổi:
– Đúng a, Bố Lai Ân, ngươi làm sao có thể sử dụng ma pháp?
– Ta nghĩ hiện giờ thật không phải là lúc thảo luận chuyện này. Đám lang kỵ binh có một bộ phận luôn đuổi theo chúng ta. Ta nghĩ chẳng bao lâu, đám lang kỵ binh đáng chết đó sẽ rượt đến nơi này. Hiện tại trước mặt là một hẻm núi, phía sau là con sông Ni Lạc Lan rộng lớn. Lúc này chuyện chúng ta nên làm nhất, chính là tự lo liệu để làm sao đối phó đám lang kỵ binh sắp đến. – Sắc mặt Hàn Thạc trấn định, vừa sắp xếp cẩn thận đống vũ khí trong bao, vừa thản nhiên mở miệng giải thích.
– Nếu như không phải là ngươi dẫn chúng ta đến địa phương đáng chết này, chúng ta sao lại bị lọt vào cảnh khốn cùng chứ? – Bối Lạp nghe Hàn Thạc nói vậy, khinh thường liếc mắt nhìn Hàn Thạc, lên tiếng mỉa mai lạnh lùng.
Vẻ mặt Hàn Thạc bình tĩnh, chỉ nhíu mày rồi trở nên lạnh lùng, trong lòng không khỏi sinh ra vẻ chán ghét không kiềm chế được, ngẩng đầu nhìn tên Bối Lạp đang thốt lời mỉa mai:
– Ngươi nói quyết định của ta là sai lầm à?
Bối Lạp vừa định mở miệng trả lời “chính là như vậy” thì chợt phát giác ra ánh mắt âm hàn của Hàn Thạc, nhìn thấy ánh mắt của hắn như một con sói đang đánh giá con mồi. Thân thể không biết vì sao đột nhiên phát lạnh, liền kinh hoảng cười ngượng nói xuôi:
– Ta, ta cũng không phải có ý này.
Hàn Thạc gật gật đầu rồi đổi lại bộ mặt tươi cười, nói như không có chuyện gì xảy ra:
– Nếu như vậy, mọi người đều lựa chọn vũ khí đi. Tinh thần lực của chúng ta có hạn. Hơn nữa cự ly phóng thích ma pháp cũng không có xa được như cung nỏ. Ta nghĩ chúng ta trước tiên nên sử dụng vũ khí. Đợi khi vũ khí không còn chỗ dùng thì mới dùng ma pháp công kích. Lại đây, chúng ta bố trí một chút. Đợi đám lang kỵ binh kia tới tìm cái chết.
Biểu hiện như hiện giờ của Hàn Thạc, nghiễm nhiên đã trở thành tác phong của một kẻ đầu lĩnh. Vốn đây chính là một chuyện vô cùng buồn cười. Dù sao hắn cũng chỉ là một tên tạp dịch của Vong Linh hệ, căn bản không có tư cách giơ tay múa chân. Nhưng mọi người đã trải qua sự khủng bố khi Hàn Thạc trở nên điên cuồng trong Hắc Ám sâm lâm, cùng với biểu hiện lạnh lùng âm độc của hắn khi giết hai tên lang kỵ binh trước đó, đã không còn có thể cười được nữa. Hơn nữa ai cũng nhận thức được như Hàn Thạc. Ngay cả hai người Phạm Ny và Cát Ân, đều nghe lời bước tới bắt đầu chọn lựa cung nỏ có trong tay của Hàn Thạc, căn bản không hề phát ra lời nào phản đối đề nghị của Hàn Thạc. Không biết từ lúc nào, thân phận tạp dịch của Hàn Thạc đã bắt đầu lấy được quyền uy tôn kính từ trong đám người này, khiến bọn họ cam chịu nghe lời chỉ huy của Hàn Thạc.