Phần 68: Thời Thế Thay Đổi…
Hàn Thạc biết rõ Tát Lạp Tư nhất định sẽ trả bất kỳ giá nào để có thể tìm được mình. Ma Ẩn cốc lại là một địa phương đặc thù, khó có thể giấu được tai mắt của Tát Lạp Tư nên hắn sớm muộn gì cũng sẽ tìm thấy Ma Ẩn cốc.
Hàn Thạc vô cùng rõ ràng trước lực lượng của Tát Lạp Tư và Ma Ẩn cốc. Ma Ẩn cốc có thể ngăn trở Tát Lạp Tư một thời gian ngắn, nhưng chắc chắn không có khả năng tiêu diệt được hắn. Bởi vậy, những người ở lại Ma Ẩn cốc như Ngũ Hành Giáp Thi và đám La Ti rất có thể sẽ bị uy hiếp đến tính mạng.
Bởi vậy, hắn nhất định phải nhanh chóng quay về Ma Ẩn cốc, ngăn cản Tát Lạp Tư động thủ với những người ở đó.
Chỉ có điều Hàn Thạc cũng đã đánh giá hơi thấp trí tuệ của năm người con trai và cũng không ngờ rằng trong cốc lại còn có một tên Áo Tác Ai đang toàn tâm toàn ý muốn lấy lòng hắn.
Trong khi hắn tiến về hướng lãnh địa của mình nhanh như điện chớp thì bên phía Ma Ẩn cốc vẫn còn đang diễn ra một tràng cảnh như địa ngục. Từng tên thủ hạ của Tát Lạp Tư bị giết ở trong ma trận, thây nằm ngổn ngang.
Lúc này trên bề mặt của một phiến đá hình chóp cụt tại trung tâm Ma Ẩn cốc có một đồ án Vạn Ma Đỉnh. Từng tia ánh sáng kỳ diệu lấp lánh bề mặt đồ án trông rất sống động, chỉ thấy thần hồn của đám thủ hạ Tát Lạp Tư bị chết trong Ma Ẩn cốc đang hóa thành từng luồng khói nhẹ bay vào trong đồ án này.
Lúc trước, sau khi bố trí xong đại trận của Ma Ẩn cốc, Đỉnh Linh đã khéo léo lợi dụng lực sát thương khủng bố của cốc để tính toán thu thập thần hồn của những kẻ xâm nhập. Hiện tại mặc dù nó không có mặt tại đây, nhưng thông qua cái trận pháp ở mặt đá nơi trung tâm này cũng có thể tụ tập và hút linh hồn, tương tự cũng có tác dụng dẫn dắt thần hồn rồi nhốt vào trong đó. Đợi khi Hàn Thạc trở về Ma Ẩn cốc sẽ có thể thu được thần hồn của các thần đã chết kia.
Tát Lạp Tư lúc này vẫn đang ở bên trong Ma Ẩn cốc, trầm trọng đối phó với sự ăn mòn của thiên địa nguyên tố, không ngừng tiêu hao thần lực trong cơ thể.
Bởi vì phần lớn thiên địa nguyên khí duy trì Ma Ẩn cốc không ngừng tụ tập trên người Tát Lạp Tư nên uy lực của một số tiểu trận chung quanh bắt đầu dần dần yếu đi. Những tên thủ hạ của còn chưa chết của hắn áp lực được buông lỏng nên may mắn tránh được một kiếp.
Dưới lòng đất, Thổ Giáp Thi thâm nhập vào thông đạo cách mặt đất mấy trăm mét. Qua Long và nhóm thủ hạ sớm đã rời đi trước, chỉ còn mấy người Hàn Mộc, Hàn Hỏa, La Ti, La Mông… ở lại.
– Cũng đến lúc rồi. Chúng ta nên rời đi chưa? – La Mông dò hỏi.
Ngũ Hành Giáp Thi cùng La Ti có chút cảm tình lưu luyến với Ma Ẩn cốc. Nhất là mấy người đã tự tay bố trí đại trận như Hàn Mộc, Hàn Hỏa đều đã coi Ma Ẩn cốc là nhà của mình. Nghĩ tới cái nhà này có khả năng sẽ bị hủy trong tay Tát Lạp Tư, trong lòng mấy người mơ hồ thấy đau đớn.
– Nói không chừng gã Áo Tác Ai kia thực sự có thể ngăn cản được Tát Lạp Tư. Mọi người không cần quá lo lắng nữa, chắc sẽ không có chuyện gì đâu. – Tá Kỳ tiến lên khuyên giải mấy người, lúc này hắn cũng chỉ có thể nói như vậy.
– Quên đi. Đi thôi!
Thở dài một tiếng, ngay cả Hàn Thổ cũng có chút đa sầu đa cảm.
– Cùng lắm là mất thêm hai năm xây dựng lại, chả có gì đặc biệt to tát cả!
– Đi đi. Hy vọng Áo Tác Ai có thể giúp chúng ta giữ lại được nơi này. – Hàn Kim phất tay, ra hiệu cho mấy người La Ti, Tá Kỳ đi trước.
Việc đã tới nước này, cũng không có gì để nói. Đoàn người không còn chần chờ nữa, lần lượt đi xuống thông đạo.
Khoảng mười phút sau ở phía trên Ma Ẩn cốc, Tát Lạp Tư thở dài một hơi, cuối cùng cũng không còn cảm thấy luồng lực lượng kỳ dị kia tập kích nữa, có cảm giác may mắn như sống sót sau đại nạn.
Tát Lạp Tư cũng không biết thiên địa nguyên lực trong Ma Ẩn cốc chỉ có thể duy trì được một khoảng thời gian, hắn vừa mới rồi đã tiêu hao không ít thần lực dưới tác dụng của thiên địa nguyên lực. Nếu chiếu theo xu thế đó, nhiều nhất năm ngày sau thần lực toàn thân hắn sẽ bị tiêu hao sạch, đến lúc đó hắn chỉ có đường chết mà thôi.
Khoảng thời gian vừa rồi, Tát Lạp Tư thầm thấy thật sự sợ hãi, ngày càng kiêng dè với sự thần bí của Ma Ẩn cốc.
Đứng thẳng lên, Tát Lạp Tư đưa mắt chăm chú nhìn chung quanh, đột nhiên phát hiện được đại bộ phận ma trận trong Ma Ẩn cốc đều đã ngừng lại. Chỉ có điều liếc mắt nhìn những xác chết khắp nơi đều là thủ hạ của hắn.
Lần này tới đây, hắn mang theo gần một ngàn tên thủ hạ, nhưng bây giờ còn sống sót chỉ có hơn ba trăm người. Đã vậy trong số hơn ba trăm người này, còn có rất nhiều người mang thương tích, đại bộ phận đều thở hổn hển, bộ dạng sức cùng lực kiệt.
Tát Lạp Tư hắn ở Vùng Đất Hỗn Loạn đã hoành hành nhiều năm, cho tới bây giờ chưa có lần nào thảm hại như hôm nay. Ngay cả cái bóng của Hàn Thạc cũng không thấy mà thủ hạ đã thương vong quá nửa. Nỗi uất ức trong lòng có thể hình dung ra được.
Mấy tháng trước ở đỉnh Thiên Thần đã chết rất nhiều thủ hạ, hôm nay lại tổn thất nặng nề. Từ nay về sau Tát Lạp Tư hắn sẽ lâm vào thế quẫn bách không còn người để dùng. Đối với một phương bá chủ như hắn, không còn chuyện gì có thể thê lương hơn so với chuyện này.
– Khám xét cho ta. Chỉ cần là người ở bên trong sơn cốc, giết sạch. Không lưu lại bất kỳ kẻ nào! – Tát Lạp Tư mặt âm trầm, đã coi Hàn Thạc là đại địch bình sinh của mình, muốn đuổi tận giết tuyệt hắn.
Những kẻ còn may mắn sống sót kia, từng người kéo lê thân hình mệt mỏi, nét mặt hoảng sợ đi lại trong Ma Ẩn cốc, cố gắng tìm cho được một vài kẻ địch để thủ lĩnh có thể trút lửa giận.
Một cái sơn cốc quỷ dị chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi đã giết bọn chúng quá nửa nhân số. Vậy mà cho tới giờ ngay cả một bóng người cũng không tìm được, loại tình hình này đã làm bọn chúng chấn động sâu sắc, làm cho bọn chúng cảm thấy được sợ khủng hoảng xuất phát từ tận đáy lòng.
Mấy người Ngũ Hành Giáp Thi và La Ti sớm đã rời đi, mặc cho bọn chúng hao phí bao nhiêu tâm tư cũng không khám xét được một chút tung tích, dấu vết nào.
Đám thủ hạ lòng mang tâm tư của Tát Lạp Tư trải qua nửa ngày tìm kiếm cuối cùng cũng không có phát hiện gì. Từng tên cúi đầu ủ rũ, lộ rõ vẻ bất lực.
– Đại nhân, không còn ai cả!
– Tất cả đều không, không còn thứ gì!
– Đại nhân, làm thế nào bây giờ? Không có người nào cả.
– …
Tát Lạp Tư tức muốn nổ phổi, trải qua bao gian khổ mới tới được đây, trả một cái giá quá lớn, chết nhiều người như vậy, nhưng cuối cùng lại không thu hoạch được gì. Chuyện này mà truyền ra, thanh danh của Tát Lạp Tư hắn sẽ bị đả kích chí mạng, sau này ở Vùng Đất Hỗn Loạn đừng hòng ngẩng đầu lên được nữa.
– Phá hủy, phá hủy hết! Tìm người, đập phá cho ta! – Việc đã tới nước này, Tát Lạp Tư cũng không biết rốt cuộc nên đối mặt với chuyện uất ức này như thế nào nữa.
Đến lúc này, Tát Lạp Tư lại bị bao phủ bởi những ánh mắt lóe lên bất định về phía hắn. Những tên thủ hạ bắt đầu cảm thấy vị Quân chủ mà mình luôn luôn tin cậy này thực ra lại không hề cường đại, khủng bố như mình tưởng tượng. Quan trọng nhất là hắn không thể mang đến cho bọn chúng bất luận trợ giúp gì mà còn truyền đạt những mệnh lệnh sai lầm làm cho các chiến hữu của bọn chúng, từng người liên tiếp ra đi.
– Phá hủy tất cả cho ta! – Tát Lạp Tư rống lên một tiếng dữ dội, thần sắc vô cùng hung ác. Hắn dường như đã “nghe” được suy nghĩ của đám thủ hạ.
Dư uy của Tát Lạp Tư dù sao vẫn còn, những kẻ này chợt kinh hãi, vội vội vàng vàng chạy vào Ma Ẩn cốc.
– Tát Lạp Tư, đã lâu không gặp! – Chính vào lúc này, Áo Tác Ai mặt nở nụ cười ôn hòa, chậm rãi đi ra từ một góc khuất.
Tát Lạp Tư biến sắc, hỏi lạnh lùng:
– Áo Tác Ai, ngươi tới đây làm gì?
– Được người ta nhờ vả, tới đây để thương lượng với ngươi một việc.
Áo Tác Ai cười nhạt nói:
– Chủ nhân của kiến trúc nơi này đã phải tốn không ít chi phí để xây dựng. Hy vọng ngươi có thể bảo lưu lại, không phá hỏng địa phương kỳ diệu này!
Tát Lạp Tư sửng sốt, lập tức giận dữ quát:
– Áo Tác Ai, ngươi có hồ đồ hay không? Nơi này là của gã Bố Lai Ân kia, hắn ở Vùng Đất Hỗn Loạn chỉ biết phá hỏng trật tự hiện có. Ngươi lại bảo vệ hắn vào lúc này? Áo Tác Ai! Năm đại Quân chủ quản lý Vùng Đất Hỗn Loạn đã nhiều năm, bây giờ chẳng lẽ ngươi muốn cắt lợi ích trong tay mình nhường lại sao?
Cười lắc đầu, Áo Tác Ai nói:
– Đương nhiên không phải. Tuy nhiên ta thấy Bố Lai Ân có vẻ cũng không có hứng thú với chúng ta. Ha ha, chỉ có ngươi dường như vận khí không được tốt nên chẳng những không thể lập uy, ngược lại còn mang vạ vào thân!
Tát Lạp Tư tâm tình đang khó chịu, vừa nghe Áo Tác Ai nói lời châm chọc, lập tức không kiên nhẫn được quát sẵng:
– Áo Tác Ai, ngươi rốt cuộc có ý gì? Ngươi có phải muốn bảo vệ tên người ngoài kia phải không?
– Cũng không phải, nếu như ngươi có thể giết Bố Lai Ân trước, nơi này ngươi muốn hủy thì cứ hủy. Nhưng trước khi Bố Lai Ân chết, ta đã đáp ứng giúp hắn trông coi nơi này một chút. Ha ha, vậy nên mới nhờ ngươi nể mặt ta một lần! – Áo Tác Ai không hề tức giận, tuy nhiên lời nói ra lại ẩn giấu sự sắc sảo.
– Tầm nhìn hạn hẹp!
Tát Lạp Tư hét lớn một tiếng, tức giận nói:
– Được, hôm nay ta muốn xem ngươi có thể ngăn được ta hay không!
Lời vừa dứt, Tát Lạp Tư đã chuẩn bị động thủ.
Nụ cười trên mặt Áo Tác Ai vẫn giữ nguyên, cười ha ha nói:
– Tát Lạp Tư à Tát Lạp Tư, bây giờ ngươi muốn quyết đấu với ta là rất không sáng suốt đó. Ở trong Ma Ẩn cốc ngươi đã tiêu hao quá nhiều thần lực rồi, nếu chiến đấu thật, những thủ hạ kia của ngươi lại không thể nhúng tay vào, ngươi có muốn cân nhắc thêm một chút nữa hay không?
– Đừng nói lời thừa nữa! Hôm nay ta muốn phá huỷ nơi này, bất kể ai cũng đừng mong cản được ta! – Tát Lạp Tư trừng mắt nhìn Áo Tác Ai, cuối cùng giận dữ ra tay.
Tát Lạp Tư vừa động, những thủ hạ ban đầu còn dự định phá hỏng Ma Ẩn cốc hắn ào ào tản đi khắp nơi trốn tránh. Đại chiến giữa hai Chủ thần có uy thế quá lớn, một khi chiến đấu thật sự nổ ra, nếu còn dám lảng vảng ở lại ắt sẽ mang họa vào thân.
Những thủ hạ kia của hắn đã bị Ma Ẩn cốc hành hạ làm cho vô cùng mỏi mệt, rất nhiều người còn mang thương tích, lúc này chính là khoảnh khắc suy yếu nhất. Một khi hai đại Chủ thần tức giận lên, chắc chắn sẽ không để ý gì đến những kẻ khác, khi đó người xui xẻo nhất định là bọn chúng rồi.
Một lời không hợp, hai đại Chủ thần đã sắp giao chiến ở Ma Ẩn cốc. Áo Tác Ai vì phòng ngừa dư âm trận chiến làm tổn hại đến Ma Ẩn cốc, lập tức lùi ra xa.
Tát Lạp Tư lúc này lửa giận ngút trời, chẳng còn chú ý đến điều gì, cứ theo sát Áo Tác Ai mà tấn công.
Trong nháy mắt, trên không trung Lôi điện bắn tới. Áo Tác Ai chân đạp đất, lợi dụng bụi đất ngưng tụ lại thành hai con quái thú vĩ đại, ngăn cản lôi điện đánh xuống.
Hai đại Chủ thần vừa chiến đấu tại khu vực lân cận Ma Ẩn cốc, cả một vùng thiên địa bị đảo lộn trong những tiếng nổ liên miên bất tuyệt. Từng đạo Lôi điện, từng gòa đất đột ngột từ mặt đất mọc lên. Lôi điện lực lượng cùng Đại địa lực lượng phá hủy cả dải đất giữa hai ngọn núi gần Ma Ẩn cốc, san phẳng tất cả thành bình địa.
Thời gian chiến đấu giữa các Chủ thần thường hay kéo dài dằng dặc, thêm vào hai người thực lực lại xấp xỉ nhau, trận chiến này thật sự là kinh thiên động địa, không có một hai ngày e là không chấm dứt được.
Lúc này, Hàn Thạc đang bay về phía Ma Ẩn cốc nhanh như điện chớp.
Cùng lúc đó, ba đại Quân chủ khác trong Vùng Đất Hỗn Loạn đều cảm nhận được động tĩnh khủng bố truyền đến từ phía Ma Ẩn cốc. Thái Nhĩ, La Cách, Ngõa Tây Tư gần như không chần chờ một phút nào, đều vội vàng bay tới đó.