Phần 56: Động Thủ Đi!
Dưới đáy biển núi Độc Nha phía tây bắc, Hàn Hạo đang ngồi tĩnh tọa.
Trong thời gian hai năm, hắn dẫn đầu một đám Liệp thần giả hoạt động khắp Vùng Đất Hỗn Loạn, thôn phệ mấy Thượng vị thần tu luyện Tử Vong lực lượng, cuối cùng đề cao thực lực của mình đến Thượng vị thần trung kỳ. Ngoại trừ tiến bộ trên phương diện Tử Vong lực lượng, ma công hắn tu luyện cũng thu được thành quả kinh người.
Bởi vì hình thái sinh mạng đặc thù nên việc xác định cảnh giới tu luyện ma công của hắn cũng không dễ. Tương tự như Cát Nhĩ Bá Đặc, thần lực trong cơ thể Tiểu Khô Lâu cũng ẩn chứa tính chất ma công, mà hắn còn lợi hại hơn so với Hắc long ở chỗ hắn hiểu rất rõ ma công, cộng thêm trí tuệ kinh người, cuối cùng đã tạo nên con đường tu luyện đặc thù.
Mấy ngày trước, thông qua thủ hạ kia của Tát Lạp Tư, hắn đã đại khái ước chừng được thực lực của mình, tự tin cho dù có giao chiến với Thượng vị thần hậu kỳ cũng có thể lợi dụng ưu thế kiêm tu ma công giành chiến thắng.
Dưới đáy biển, Hàn Hạo không tập trung Tử Vong nguyên tố tu luyện, mà để tâm thần mình lắng đọng, lạc vào cảnh giới không linh kỳ diệu không suy nghĩ gì.
Trong cơ thể hắn, lực lượng Ma nguyên lực dung hợp với Tử Vong thần lực từ từ di chuyển. Khi hắn buông lỏng toàn thân, chợt có thể cảm thấy tốc độ tu luyện của mình nhanh hơn, càng có thể tìm được loại “Cảm giác” kia.
Ở dưới đáy biển chừng năm ngày, Hàn Hạo dần dần quên mất tất cả, kể cả chính hắn…
Tôm cá, còn có một vài sinh vật hiếm lạ cổ quái cứ lũ lượt bơi qua bơi lại xung quanh như không nhìn thấy hắn. Hàn Hạo dường như đã hòa hợp cùng với biển khơi, trở thành một bộ phận của nó, biến thành một dòng chảy, một khối nham thạch mãi mãi không biến đổi.
Một hôm, linh hồn Tiểu Khô Lâu chợt rung động, từ trong trạng thái yên lặng tu luyện tỉnh lại. Hai mắt mở ra, tà quang rạng rỡ. Nhíu mày, hắn triển khai linh hồn cẩn thận cảm thụ biến hóa rất nhỏ chung quanh.
Tất cả sinh mạng dưới đáy biển dần dần rời khỏi khu vực chỗ hắn. Chẳng biết tại sao chúng trở nên hoảng sợ một cách kỳ lạ, liều mạng trốn chạy ra xa.
Từng nhịp chấn động cổ quái từ trên bầu trời xuyên xuống làn nước như hàng ngàn hàng vạn xúc giác vô hình đang tìm kiếm gì đó. Những sinh mạng cấp thấp theo bản năng cảm thấy nguy hiểm, muốn thoát thật nhanh khỏi khu vực đám xúc giác kia đang lan tới. Linh hồn Hàn Hạo do tu luyện ma công trở nên linh mẫn dị thường, nhận ra những nhịp chấn động vô ảnh vô hình kia là Điện nguyên tố rất yếu.
Linh quang lóe lên, Hàn Hạo đã hiểu. Hắn nâng cốt mâu lên, bảy đoạn cốt thứ sau lưng tạo thành cốt dực (cánh xương) bay đi, dần dần biến mất chỗ xa dưới đáy biển.
Tiểu Khô Lâu cảm thụ được từng nhịp chấn động dưới đáy biển kia, lập tức ẩn giấu khí tức, bay đi nhanh chóng.
Trên bầu trời vùng biển, Tát Lạp Tư đứng ngạo nghễ bỗng nhiên cười hắc hắc, lẩm bẩm:
– Quả nhiên ở đây.
Đang chuẩn bị lao xuống động thủ, Tát Lạp Tư chợt phát hiện thần hồn hắn dường như đã mất tung tích đối phương. Những tia linh hồn chiếu xuống biển khơi cũng mất cảm ứng trực quan rất nhanh.
Hừ lạnh một tiếng, hai mắt Tát Lạp Tư điện quang lập lòe như con rắn nhỏ quét đi quét lại, thân thể hùng vĩ đột nhiên lao xuống đáy biển. Căn cứ vào vô vàn tia linh hồn trong nước, hắn đuổi theo mục tiêu đã biến mất rất nhanh kia. Mặc dù đang ở mực nước rất sâu, tốc độ của hắn cũng không bị ảnh hưởng chút nào, như cầu vồng vắt qua bầu trời xuyên thẳng vào đáy biển.
Cảm giác nguy cơ như bóng với hình đã khiến Hàn Hạo hiểu ra thân phận của người tới. Hắn không dám sơ sẩy chút nào, sử dụng toàn bộ thần lực đặc biệt trong cơ thể, toàn lực chạy trốn nhằm thoát khỏi địch nhân cường đại.
Dưới đáy biển, một phương toàn lực chạy trốn, một phương tận lực truy đuổi…
Sau nửa ngày, Hàn Hạo phi khỏi đáy biển, chạy vào một dãy núi có rừng cây rậm rạp, không tiếp tục bay trốn nữa mà cầm cốt mâu đứng phía sau một cây đại thụ, lặng lẽ chờ cái gì đó.
Vài phút sau, một tia chớp kinh thiên chợt hiện ra giữa hư không, thân hình vĩ đại của Tát Lạp Tư dần hình thành. Hờ hững nhìn chăm chú vào Hàn Hạo vẫn không nhúc nhích, hắn quát trầm:
– Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, không ngờ kẻ giết chết An Tây lại là ngươi! Hàn Hạo, hai năm gần đây ngươi càng ngày càng láo xược ở Vùng Đất Hỗn Loạn, ngay cả người của ta cũng dám động vào!
Tiểu Khô Lâu chỉ cúi thấp đầu, không nói một lời, tay nắm chặt cốt mâu.
– Hàn Hạo, ta cho ngươi một lựa chọn! Chỉ cần ngươi bằng lòng thần phục ta, ta có thể tha cho ngươi một mạng! – Tát Lạp Tư quát lạnh. Mấy năm nay Hàn Hạo đích thực đã làm không ít đại sự, mặc dù là Tát Lạp Tư cũng có nghe sơ qua nhưng lần này gã có thể giết chết Thượng vị thần hậu kỳ thực lực như An Tây đủ để chứng minh thiếu niên này thật đáng sợ. Loại người như thế mới chính là đối tượng Tát Lạp Tư cần nhất. Bởi vậy ngay cả kẻ hay bao che khuyết điểm nhất như hắn cũng động tâm ái tài.
Ngẩng đầu thản nhiên nhìn Tát Lạp Tư, Hàn Hạo nói không chút cảm tình:
– Động thủ đi!
Ngoài Hàn Thạc là người luyện chế hắn ra, Tiểu Khô Lâu sẽ không thần phục bất cứ người nào, cho dù là trong liên minh Liệp thần giả, Hàn Hạo hắn cũng luôn độc lai độc vãng, không bị bất luận kẻ nào ràng buộc!
– Đáng tiếc! – Tát Lạp Tư than nhẹ, một quả cầu lôi điện cực lớn từ trên trời giáng xuống, bao bọc Hàn Hạo lại.
Quả cầu phải to bằng ngọn núi nhỏ, từng chùm tia chớp xẹt ngang trong đó, mang theo ánh sáng mạnh đẹp mắt. Lôi điện khi sắp rơi xuống đỉnh đầu Hàn Hạo thì vô vàn tia điện quang tạo thành một tấm lưới điện cực lớn, bao trùm cả không gian xung quanh hắn.
Tát Lạp Tư mặc dù không có thần cách Chủ thần, nhưng dù sao cũng là Chủ thần. Hắn vừa ra tay, Lôi điện nguyên tố cách đó mấy trăm dặm tụ tập hết vào trong quả cầu lôi điện. Lưới điện với ánh sáng mạnh chói mắt kia có năng lượng kinh thiên động địa, tất cả sinh vật trong dãy núi gần đó đều chịu tai họa, bị điện lực đánh thành cháy đen.
Diện tích bao trùm của lưới điện cực rộng, Hàn Hạo cũng không trốn tránh được công kích của nó. Lưới điện vừa thành, lôi điện vĩ đại kia đánh thẳng xuống đầu hắn, muốn giết chết hắn ngay tức khắc.
Tát Lạp Tư vừa ra tay đã thay đổi tất cả, không gian cũng bị điện lực làm cho vặn vẹo, cho dù Hàn Hạo có không gian quyển trục trong tay cũng đừng hòng chạy thoát.
Quả cầu lôi điện khủng bố giáng ầm ầm xuống, chỉ nghe thấy một tiếng nổ kinh thiên động địa, tất cả cây cối, nham thạch, sinh vật khu vực chỗ Hàn Hạo đều biến thành bụi phấn. Cả ngọn núi trọc bị sức mạnh cường đại đè ép thành đá vụn.
Sau một kích này, Tát Lạp Tư không tiếp tục ra tay. Đợi một trường phong ba ngừng lại, hắn chợt biến sắc, điện quang trong mắt rực lên. Nhìn quanh bốn phía một vòng, hắn phát hiện Hàn Hạo đã biến mất không chút tung tích, không còn chút manh mối nào.
Dưới sự công kích của hắn, cho dù là Thượng vị thần tu luyện Không gian lực lượng cũng không có khả năng lợi dụng Không gian pháp tắc chạy trốn. Vốn Tát Lạp Tư cho rằng Hàn Hạo chết chắc rồi, nhưng khi đối phương biến mất tăm mất tích một cách kỳ lạ, hắn thật sự bắt đầu kinh ngạc, lập tức xem Tiểu Khô Lâu là đại họa trong lòng.
Sắc mặt lo lắng, Tát Lạp Tư triệu tập Điện nguyên tố khuếch trương tứ phía, định tìm kiếm vị trí linh hồn của Hàn Hạo. Tuy nhiên, không biết vì sao, hắn lại không cảm thấy động tĩnh linh hồn đối phương. Điều này hoặc là khoảng cách giữa hai người vô cùng xa, hoặc là Hàn Hạo đã tìm được phương pháp thoát khỏi sự tìm kiếm của thần hồn hắn.
Trên thực tế, Hàn Hạo chỉ cách Tát Lạp Tư có nghìn dặm. Sở dĩ gã này không thể cảm nhận được vị trí của hắn, là bởi vì Hàn Hạo thật sự đã hiểu được làm sao để thay đổi hình dạng linh hồn, từ đó dựa vào điều này để tránh khỏi sự truy tìm của Tát Lạp Tư.
Từ lúc khí tức Tát Lạp Tư xuất hiện, hơn nữa từ đầu đến cuối có thể theo dõi hắn không buông, Hàn Hạo đã hiểu đối phương nhất định là sử dụng phương pháp gì đó biết được dấu vết linh hồn của hắn. Suy nghĩ một chút, Tiểu Khô Lâu khẳng định Tát Lạp Tư đã lưu lại thứ gì đó trên thần hồn An Tây. Khi hắn giết chết tên kia, Tát Lạp Tư thông qua An Tây đã cảm nhận được dấu vết linh hồn của hắn.
Muốn tránh thoát Tát Lạp Tư đuổi giết, biện pháp duy nhất của hắn chính là thay đổi linh hồn của mình, chỉ có hình thái linh hồn xảy ra thay đổi có tính căn bản, gã kia mới không thể tiếp tục tìm được hắn. Dấu vết linh hồn của thần tại thế giới này khó có thể thay đổi, nhưng Hàn Hạo lại có hình thái sinh mạng đặc biệt, hơn nữa còn tu luyện ma công, cho nên việc thay đổi này với hắn chỉ là chuyện nhỏ. Có một loại Ma Môn bí thuật có thể làm cho dấu vết linh hồn của hắn thay đổi, hắn từ lúc ở dưới lòng đất đã bắt đầu lặng lẽ nghiên cứu loại bí thuật này, lại không ngừng thí nghiệm trước sự truy đuổi của Tát Lạp Tư.
Cuối cùng, khi quả cầu lôi điện giáng xuống, Hàn Hạo thành công tu thành loại bí thuật kia, thay đổi dấu vết linh hồn! Nhưng hắn biết mặc dù đã làm được thì tạm thời mình cũng không phải đối thủ của Tát Lạp Tư, cho nên quyết đoán nhân cơ hội sử dụng Huyết Liệt Ma Độn quyết chạy trốn.
Ngoài nghìn dặm, trong một hang núi, Hàn Hạo toàn thân máu tươi đầm đìa, hờ hững ngồi xếp bằng ở một góc không nhúc nhích.
Sau khi dấu vết linh hồn thay đổi, Hàn Hạo cũng không còn cảm giác bị người luôn dòm ngó kia. Chỉ có điều sử dụng Huyết Liệt Ma Độn quyết sẽ khiến thân thể hắn bị thương tổn càng nặng, ngoài bộ xương như bạch ngọc không bị tổn hao gì, thân thể da thịt, kinh mạch đều vỡ tan, thần lực trong cơ thể cũng tiêu hao bảy tám thành.
Dường như vĩnh viễn không biết đau đớn, Hàn Hạo thần sắc bình tĩnh, chậm rãi triệu tập thần lực trong cơ thể vận chuyển để phục hồi da thịt bị xé rách, dùng phương pháp đặc thù tạo ra một thân thể mới. Có sự khôi phục kỳ diệu như Hàn Thạc, máu tươi Tiểu Khô Lâu sớm đã ngừng chảy, kinh mạch chỗ vết thương dưới tác dụng của thần lực cũng dần được cải tạo lại…
Hàn Hạo không có được sự khôi phục biến thái như Hàn Thạc, quá trình chữa trị phục hồi mất đến nửa tháng. Khi hắn bắt đầu khôi phục năng lực hành động, liền lấy ra đan dược Hàn Thạc đã đặc biệt luyện chế cho mấy người bọn họ nuốt vào. Điều dưỡng một khoảng thời gian, hắn bắt đầu ra khỏi lòng núi, không ngừng săn bắt người ở khu vực gần đó, thôn phệ thần lực của bọn họ để bổ sung tiêu hao khi sử dụng Huyết Liệt Ma Độn quyết.
Trong khi Hàn Hạo săn bắt người khác để khôi phục thực lực bản thân, Hàn Thạc tìm không thấy hắn đành lẻ loi đi tới đỉnh Thiên Thần.
Đứng dưới chân núi, hắn ngẩng đầu dõi lên đỉnh xuyên thẳng mây xanh, ánh mắt thâm độc, sắc mặt kiên định.