Phần 30: Chủ Thần Chi Uy…
Ngoài Không Linh thành, tên thủ hạ của Ba La đi ra khỏi phủ thành chủ của Bảo Mỗ với vẻ vô cùng bất an, sắc mặt hắn trầm xuống, bỗng nhiên kêu nhỏ.
Không lâu sau, khoảng mười bóng đen từ chung quanh khu rừng rậm bay ra, lập tức vây quanh hắn.
Cầm một gói to trịnh trọng đưa cho một người trong đó, hắn trầm giọng nói:
– Không biết vì sao ta vẫn cảm thấy có cái gì đó không thỏa đáng lắm!
– Khoa Địch Á đại nhân, người quá cẩn thận rồi.
Một Liệp thần giả nịnh nọt, cười nói:
– Chúng ta không phải trở về ngay sao?
Gật đầu, Khoa Địch Á nói:
– Ta đã để lại tin tức ở trong thành, Hàn Hạo nhìn thấy sẽ tìm tới. Mọi người cẩn thận một chút, đây là một cỗ thần thể trị giá hai trăm vạn hắc tinh tệ, ta nói hết lời mới lấy được nó từ trong tay Bảo Mỗ, nghìn vạn lần đừng để mất.
– Chả nhẽ có người lại đi cướp một cỗ thần thể không có thần hồn sao chứ? – Người kia cười nói.
– Nói không chừng có đấy! – Khoa Địch Á nhíu mày, nhìn lại sau lưng.
Hàn Hạo căn bản không ẩn giấu thân hình và khí tức, cố ý làm cho Khoa Địch Á cảm nhận được sự có mặt của hắn, chậm rãi đi ra, ném dưới chân Khoa Địch Á từng túi hắc tinh tệ lớn, nói:
– Đây là số hắc tinh tệ còn lại, đưa thần thể cho ta!
Vừa thấy người đến chính là Tiểu Khô Lâu, Khoa Địch Á rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, trước dùng nghi lễ Liệp thần giả cung kính xá Hàn Hạo một lễ, sau đó mới cười nói:
– Hóa ra là ngươi đã đến rồi.
Nhìn thấy đống hắc tinh tệ, Khoa Địch Á có vẻ khó xử:
– Thần thể vốn nên đưa cho ngươi, chỉ có điều đại nhân đã nói chúng ta mang về trước, nếu không thì ngươi đi với chúng ta một chuyến?
Lắc đầu, Hàn Hạo đi thẳng đến Liệp thần giả đang cầm thần thể Mạch Kim Lợi, giành nó lại rồi hờ hững nói với Khoa Địch Á: Nói xong, Tiểu Khô Lâu cũng không thèm liếc mắt nhìn bọn kia, xách lấy cái túi chứa thần thể Mạch Kim Lợi nhanh chóng rời đi.
– Vậy?
Một người cười khổ nịch nọt Khoa địch Á, hỏi:
– Không có vấn đề gì chứ?
– Kiểm hắc tinh tệ có đủ hay không là được rồi.
Khoa Địch Á chờ Hàn Hạo vừa đi, lập tức mở cái túi ra xem. Cúi đầu kiểm tra một chút, hắn mỉm cười nói:
– Quả thật đủ rồi. Tên Hàn Hạo này làm việc quả dứt khoát nhanh nhẹn. Đi thôi. Chúng ta trở về báo cáo lại tình hình cho Ba La đại nhân. Dù sao đã ra khỏi Không Linh thành, ta nghĩ đại nhân hẳn sẽ không trách cứ chúng ta.
… Bạn đang đọc truyện Ma Vương – Quyển 9 tại nguồn: https://tuoinung.com/2022/03/ma-vuong-quyen-9.html
Trong một thạch cốc ngoài Không Linh thành, Tiểu Khô Lâu ném cái túi lớn kia xuống rồi lột lớp da thú bao quanh, hiện ra một cái quan tài băng. Bên trong có một khối thần thể mất đi thần hồn được bảo tồn hoàn hảo.
– Quan tài băng có thể làm cho cơ năng của thần thể Mạch Kim Lợi luôn ở trạng thái hoạt động. Bảo Mỗ cố ý làm thế.
Hàn Thạc đưa tay sờ sờ cảm nhận tỉ mỉ quan tài rồi nói tiếp:
– Lão có lưu trên mặt một ấn ký đặc biệt. Cũng may nơi này không phải là Không Linh thành, nếu không chúng ta vừa động vào thì Bảo Mỗ lập tức sẽ cảm nhận được vị trí.
Cùng lúc nói, một đạo Ma nguyên lực đã tràn vào cái quan tài băng. Nó giống như là một sợi dây đen di chuyển trong thần thể Mạch Kim Lợi, từng chút xóa hết ấn ký mà Bảo Mỗ đã lưu lại trên mặt quan tài.
Sau một lát, Hàn Thạc thu tay lại, lấy Chén Thánh có chứa thần hồn của Mạch Kim Lợi ra.
– Ta cảm giác được rồi, ta cảm giác được rồi, vạn năm rồi, cuối cùng ta cảm giác được rồi… – Không đợi Hàn Thạc mở miệng, thần hồn bên trong Chén Thánh truyền đến chấn động kịch liệt, giờ phút này Mạch Kim Lợi hoàn toàn rối loạn, Chén Thánh chứa thần hồn của hắn quang rạng rỡ ánh sáng.
– Thần thể trong cái quan tài bằng băng là của hắn, khoảng cách tiếp xúc gần như vậy nên Mạch Kim Lợi đã cảm nhận được. Hắn hưng phấn nói năng lộn xộn, chờ đợi vạn năm rồi cũng đã có kết quả, không còn phải sống tiếp ở trong cái Chén Thánh tối tăm ngột ngạt đó nữa. Với Mạch Kim Lợi, không gì có thể làm hắn kích động bằng việc kết hợp linh hồn và cơ thể thật sự của mình.
Từ Chén Thánh tràn ra thần hồn của Mạch Kim Lợi. Dần dần, một bóng dáng mơ hồ trôi ra, lực lượng Chén Thánh giam cầm hắn sớm đã bị Hàn Thạc giải trừ, Mạch Kim Lợi có thể thông suốt bay luôn ra ngoài.
Thần hồn mờ mờ của Mạch Kim Lợi sau khi ra khỏi Chén Thánh liền dè dặt tiến tới chỗ quan tài băng, như là giọt nước rơi vào biển khơi, thuận lợi tan vào trong quan tài.
Đột nhiên, không gian chấn động mãnh liệt từ bên trong quan tài vọng ra. Chỉ nghe thấy “răng rắc”, quan tài băng sinh ra chi chít các vết nứt, làn da trắng bợt của thần thể Mạch Kim Lợi dần dần hồng hào lên, khí tức sinh mạng cuối cùng đã xuất hiện trên thần thể của hắn.
Mạch Kim Lợi bên trong quan tài là một lão ông đầu bạc óng ánh, hai chùm lông mi kéo dài tới quai hàm. Tuy nhiên da thịt lại không có vẻ mềm nhũn, vẫn giống như khi trẻ tuổi đầy sức sống. Khi xuất hiện khí tức sinh mạng của hắn trong thần thể, Hàn Thạc phát hiện toàn bộ thần thể của Mạch Kim Lợi đều nhanh chóng biến hóa.
Dần dần, sắc mặt của hắn hồng hào, cơ bắp ngày càng căng ra, mí mắt giật giật, rồi con ngươi thâm thúy sáng ngời mở ra.
“Ầm”, quan tài băng cuối cùng vỡ tung, Mạch Kim Lợi đã hoạt động được tay chân, hưng phấn lắc lắc cái đầu.
Hắn vô thức la to:
– Haha, Bảo Mỗ, ngươi không thể tưởng được chứ? Ta đã trở về! Phí Nhĩ, ta cuối cùng đã trở lại đây, các ngươi hãy chờ đấy!
Hàn Thạc và Tiểu Khô Lâu đứng ở bên, ánh mắt dán lên Mạch Kim Lợi. Thấy hắn la to, hai người đều biết Mạch Kim Lợi đã đợi ở bên trong Chén Thánh không biết bao nhiêu năm, bây giờ thần thể thần hồn hợp nhất, thực lực khôi phục, không còn là hạng dễ bị người chém giết mổ xẻ.
Kìm nén lâu như vậy, lần này lại được thấy ánh mặt trời, cũng khó trách hắn lại kích động như vậy.
Một lát sau, Mạch Kim Lợi mới ngừng lại, cười ha ha ôm lấy Hàn Thạc, nói:
– Cảm ơn ngươi, Bố Lai Ân! Thực sự không ngờ được ngươi có thể tìm về thân thể cho ta, không tưởng tượng nổi, ta cũng không biết nên cảm ơn ngươi như thế nào nữa!
Bị một lão nhân ôm chặt lấy, Hàn Thạc toàn thân đều không tự nhiên, giãy đẩy Mạch Kim Lợi ra, cười nói:
– Ngươi dự định đối phó với Bảo Mỗ như thế nào, nếu như ngươi bằng lòng, ta có thể giúp ngươi trở về tiêu diệt lão luôn!
Vị trí thành chủ Không Linh thành vốn thuộc về Mạch Kim Lợi, chỉ cần Bảo Mỗ chết, Mạch Kim Lợi có rất có khả năng trở thành thành chủ mới. Đối với Hàn Thạc mà nói, giao tình giữa hắn cùng Mạch Kim Lợi, còn thân mật hơn so với Bảo Mỗ trước kia. Một khi Mạch Kim Lợi lên làm thành chủ mới sẽ càng có lợi cho sự phát triển của hắn.
– Ta có thể giúp ngươi luyện chế rất nhiều không gian thần khí, ngươi biết đấy, ta am hiểu nhất chính là cái này, vị diện truyền tống trận, gương ma pháp… Chỉ cần ngươi muốn, ta đều có thể luyện chế ra. – Mạch Kim Lợi biết Hàn Thạc cần cái gì nhất, lập tức cười ha ha hứa hẹn.
Trên Chúng Thần đại lục, loại không gian thần khí vô cùng hiếm thấy, luyện kim thuật sư thông thường không thể rèn ra, cho nên loại thần khí này cực kỳ đắt tiền. Đôi khi mặc dù ngươi có đầy đủ hắc tinh tệ cũng không tìm thấy cường giả tu luyện Không gian lực lượng thích hợp luyện chế thần khí cho ngươi.
Mạch Kim Lợi ở phương diện tu luyện Không gian lực lượng đã đạt tới cảnh giới cực cao, hắn dám nói với Hàn Thạc những câu như vậy nhất định là vô cùng am hiểu những thứ này, mà cái này vừa khéo cũng là thứ Hàn Thạc thiếu sót nhất, bởi vậy nghe lão hứa hẹn, hắn vui mừng nói:
– Vậy thì tốt quá rồi!
– Tuy nhiên tạm thời thì chưa được, ta cần tới thời không thần điện một chuyến, hồi báo lại những việc đã trải qua với Chủ thần. Chỉ cần Chủ thần gật đầu, ta có thể lập tức quay lại bắt đầu đối phó Bảo Mỗ. Ừm, bởi vì Bảo Mỗ hiện nay là Không Linh thành chủ, bất kể hắn đã làm cái gì, trước khi ta giết hắn cần hỏi rõ ý Chủ thần. – Mạch Kim Lợi nói với Hàn Thạc.
Hàn Thạc hiểu sự băn khoăn của Mạch Kim Lợi, gật đầu nói:
– Không thành vấn đề, ta hiện nay ở Thiên Cơ dược tề trong thành, ngươi xin chỉ thị Chủ thần xong thì tới tìm ta là được.
Thần điện của Thời Không Chủ thần chắc chắn nằm ở một nơi nào đó trong Thời Không thần vực. Mạch Kim Lợi có thể được Chủ thần ban cho ấn ký, chắc chắn biết tới đó như thế nào.
– Ừm, hẹn gặp lại sau nhé. – Mạch Kim Lợi cười nói, mặt vẫn còn giữ nét hưng phấn.
– Ngươi đi đi, giải quyết chuyện của ngươi trước mới là quan trọng nhất! – Hàn Thạc biết Mạch Kim Lợi chắc chắn không thể chờ đợi được muốn báo thù rồi, liền thúc giục hắn.
Mạch Kim Lợi luôn miệng cảm ơn Hàn Thạc, hơn nữa cam đoan một khi hồi báo Chủ thần xong sẽ đến tìm hắn ngay, giúp hắn luyện chế mấy thứ không gian thần khí thường dùng nhất, xem chừng Mạch Kim Lợi dường như hơi ngại. Hàn Thạc luân phiên thúc giục mãi, cuối cùng Mạch Kim Lợi mới nói lời từ biệt. Chỉ thấy hắn phất tay đã mở ra một khe hở không gian, chui vào bên trong không thấy đâu nữa.
– Phụ thân, người nói hắn có thể thành công sao?
Tiểu Khô Lâu dường như không chắc chắn lắm, nói:
– Bảo Mỗ đã ngồi trên vị trí Không Linh thành chủ lâu như vậy, càng có cơ hội tiếp cận Chủ thần, người nói Chủ thần có thể tin lời Mạch Kim Lợi nói hay không?
– Ai biết được! Nhưng nhìn bộ dạng hắn đầy tự tin, dường như có cái gì dựa vào, nói không chừng nắm được con át chủ bài bí mật nữa. – Hàn Thạc suy nghĩ một chốc, chợt cảm thấy Hàn Hạo nói cũng khá có lý.
Hai ngày sau, Hàn Thạc và Tiểu Khô Lâu trở về Không Linh thành. Hôm nay Hàn Thạc đang kiểm tra tình trạng vết thương của Kim Giáp Thi, bỗng nhiên tâm niệm chợt động, phát hiện toàn bộ Không Linh thành tựa hồ rung động một chút.
Hàn Thạc cả kinh, ma đầu quan sát chỗ Bảo Mỗ chợt thấy một luồng sóng ba động mãnh liệt bao trùm cả phủ thành chủ, nó mang theo sức mạnh không thể chống lại. Bỗng chốc cả phủ thành phủ tan thành bột mịn, tất cả thần vệ của phủ thành chủ đều tử vong hết.
– Không! Chủ thần tha mạng! – Chính giữa phủ thành chủ, Bảo Mỗ thất thanh kêu la thảm thiết.
Mấy trăm lưỡi đao không gian từ hư không giáng xuống, chém vào người Bảo Mỗ. Lão cũng không còn phát ra một tiếng kêu khóc nào nữa, thân thể dưới những lưỡi đao dày đặc ấy tan thành tro bụi, không còn sót lại bất cứ thứ gì.
Một sự đau đớn mãnh liệt dâng lên trong thần thức Hàn Thạc. Sau một khắc, hắn phát hiện con ma đầu bố trí ở phủ thành chủ cũng chịu chung thảm cảnh, bỗng chốc nổ tung ra. Cảnh tượng cuối cùng nó truyền về cho hắn chính là phủ thành chủ bị san thành đất bằng, một cái phủ thành chủ to như vậy, không còn một người sống sót!!!