Phần 26: Danh Tiếng Vang Dội.
Mặc dù Hàn Kim chủ trì cửa hàng Kim Thạch, trong Ngũ Hành Giáp Thi là người giàu có nhất nhưng thực lực của hắn không thật mạnh lắm. Kim Thạch chỉ là kiểu cửa hàng năng lượng tinh thạch, không có đội ngũ vũ lực đặc biệt lợi hại, lần này Hàn Kim từ thần vực khác đến Không Linh thành, mang theo rất nhiều khoáng thạch hiếm thấy.
Lúc đến ranh giới Vùng Đất Hỗn Loạn, không biết tin tức làm sao lại bị tiết lộ ra ngoài. Đoàn người bọn họ bị một tiểu đội người của Vùng Đất Hỗn Loạn vây giết, chẳng những bị cướp sạch số khoáng thạch hiếm thấy, mà ngay cả những nhân viên của cửa hàng cũng bị giết chết.
Nếu không phải gần đó có những ngọn núi mọc lên san sát, sau khi Hàn Kim bị trọng thương, những nhân viên cửa hàng mắt thấy không địch lại đã liều chết hộ vệ để hắn nhân cơ hội chui vào trong một khu mỏ, chỉ sợ hắn cũng khó tránh khỏi một kiếp.
Nhờ vào bản lĩnh trời cho, Hàn Kim lợi dụng khu mỏ dọc đường lẩn trốn mới có thể tới được Không Linh thành. Nhưng những khoáng thạch hiếm thấy hắn không ngại cực khổ mang từ các thần vực khác đến, còn cả những nhân viên cửa hàng đều bị cướp giết sạch, trừ hắn ra, đến giờ không có một nhân viên nào còn sống mà trở về Không Linh thành.
Ăn xong một nắm đan dược vàng lóng lánh, từng luồng nguyên lực kỳ dị dần dần lan tỏa khắp cơ thể Hàn Kim, giúp hắn khôi phục thương tổn của các cơ quan và gân mạch.
Trước khi đến Không Linh thành, Hàn Thạc đã thu thập được rất nhiều linh dược hiếm có từ các ngọn núi con sông có tiếng, đặc biệt luyện chế một số đan dược cho Ngũ Hành Giáp Thi, có thể trực tiếp bổ xung thiên địa nguyên lực bọn họ đã tiêu hao, không nghĩ đã phải phát huy công dụng nhanh như vậy.
Nguyên lực trong cơ thể Hàn Kim tản ra, dần dần khôi phục thân thể hắn. Cộng thêm Hàn Thạc cẩn thận dùng Ma nguyên lực điều dưỡng nên sắc mặt Hàn Kim từ tái nhợt đã trở nên có chút huyết sắc.
Qua nửa giờ, Hàn Kim ho lên dữ dội, từ trong miệng phun ra mấy ngụm máu tươi lớn tanh hôi vẩn đục. Hắn bỗng chốc thoải mái hơn rất nhiều, mặt cười miễn cưỡng, nói với Hàn Thạc:
– Đừng lo lắng phụ thân, con không sao rồi!
Hàn Thạc cũng không trả lời, vẻ mặt chăm chú tiếp tục dùng thần thức thăm dò tình hình thân thể Hàn Kim. Một lúc lâu sau, hắn mới thở phào, có vẻ mệt mỏi nói:
– Thương thế của ngươi không nhẹ, may là trước đó ta sợ các ngươi bị thương, sử dụng một số linh dược mang theo ngũ tuyệt nguyên lực luyện chế ra vài lô đan dược, nếu không thì thương thế kia của ngươi muốn chữa dứt điểm là không thể!
– Ha ha, con biết phụ thân nhất định ở trong thành, cho nên mới bất chấp tất cả để vào thành. – Hàn Kim suy yếu cười cười, ngọ nguậy dựa vào tường ngồi thẳng dậy, cự tuyệt giúp đỡ của Hàn Thạc.
– Có biết là ai làm không? – Hàn Thạc nhíu mày, ánh mắt lạnh lẽo.
– Nếu để con gặp lại bọn chúng, nhất định có thể nhận được! Tuy nhiên, con không quen thuộc tình hình của Vùng Đất Hỗn Loạn, không biết được thân phận thật sự của đám ra tay. – Hàn Kim nhắm mắt suy nghĩ một lúc, rồi miêu tả cho Hàn Thạc sơ qua hình dáng những người đó.
Cũng như Hàn Kim, Hàn Thạc chả biết mấy về các nhân vật ở Vùng Đất Hỗn Loạn cũng. Nghe Hàn Kim miêu tả một lượt mà hắn cũng không được rõ ràng lắm.
– Ngươi nghỉ ngơi cho tốt. Ở đây có một trăm viên Kim nguyên đan, ngươi mỗi ngày dùng năm viên, không được gián đoạn giữa chừng. Trước tiên khôi phục thương thế đã, chuyện này chúng ta bàn sau! – Cẩn thận lấy ra một bình lớn đan dược có sắc vàng rạng rỡ, Hàn Thạc dặn dò Kim Giáp Thi.
– Cảm ơn phụ thân. Con biết mình sẽ không có việc gì mà. – Hàn Kim cười trừ thu bình đan dược lại.
Không để Hàn Kim nhiều lời, Hàn Thạc đưa tay ngăn, nâng hắn dậy:
– Đi, theo ta trở về Thiên Cơ dược tề. Nơi đó an toàn hơn. Ngươi cũng nên gặp mặt Tiểu Thổ, Tiểu Hỏa nữa.
– Chờ con dặn dò một chút.
Hàn Kim thở phào, rồi gọi Mại Lặc Tư đang chờ ngoài cửa vào. Hắn truyền một loạt mệnh lệnh cho Mại Lặc Tư, bảo lão không được lộ tin tức hắn bị thương cho các chi nhánh khác, còn dặn Mại Lặc Tư chú ý một chút tình hình của Vùng Đất Hỗn Loạn, tìm hiểu tin tức những người kia.
… Bạn đang đọc truyện Ma Vương – Quyển 9 tại nguồn: https://tuoinung.com/2022/03/ma-vuong-quyen-9.html
Vùng Đất Hỗn Loạn nằm trong trong một sơn cốc hẻo lánh phía tây bắc. Một gã đại hán tướng mạo thô lỗ đang áp một nữ nhân mặt mày kiều mị lên thân cây ra sức chinh phạt. Đám Liệp thần giả bên cạnh vẻ mặt lạnh lùng đều coi như không nhìn thấy, chỉ hết sức chuyên chú tu luyện, hoặc là nghiên cứu quyển trục, hoặc là lau chùi thần khí trên tay…
Một đợt “nước rút” mãnh liệt, gã đại hán sảng khoái rú lên một tiếng dài, đẩy nữ nhân kiều mị đang thoi thóp kia ra, nằm lên một cái ghế đá lớn có bọc một tấm da thú ở trung tâm. Hắn lười biếng híp mắt nhìn lên vầng trăng xa xôi trên đỉnh đầu, dường như đang chờ cái gì đó.
Nửa giờ đồng hồ sau, một thiếu niên với vẻ mặt lạnh lùng xuất hiện ở sơn cốc không một tiếng động, chậm rãi đi về phía gã đại hán.
Đám Liệp thần giả bên trong sơn cốc tên nào tên nấy ánh mắt hung ác, vừa cảm nhận có người ngoài tiến vào, ánh mắt dồn dập hung quang đại thịnh, thần khí trong tay lóe sáng, dường như đang chuẩn bị lập tức phân thây người sắp đến.
Nhưng khi bọn họ phát hiện người đến chỉ là một thiếu niên, hơn nữa hắn có một con mắt màu tím nhạt, sau lưng cắm bảy thanh cốt thứ quái dị thì biểu tình hung thần ác sát trên mặt lập tức tan biến không còn tung tích, thay vào đó là sự tôn kính, chủ động tách ra, mặc cho thiếu niên tiến vào một mạch.
– Này, bằng hữu của ta, nghe nói vừa rồi ngươi diệt môn Lý Áo gia tộc, thật đã làm vang danh Liệp thần giả! Lần này tìm tới ta, có gì muốn mua bán sao? – Gã đại hán khoan khoái ăn trái cây, ôn hòa nhìn Hàn Hạo hỏi. Hàn Hạo vừa lạnh lùng nói, vừa lấy ra từng túi hắc tinh tệ vất dưới chân Ba La, đề nghị:
– Đây là ba mươi vạn hắc tinh tệ, giúp ta hỏi tin tức từ miệng Bảo Mỗ về thần thể của một Không gian hệ Thượng vị thần tên là Mạch Kim Lợi. Nếu như ngươi có thể hỏi rõ ràng tin tức thần thể của tên kia cho ta, ta sẽ đưa thêm cho ngươi hai mươi vạn. Còn nếu có thể giao thần thể không có thần hồn kia cho ta, ta trả ngươi thêm năm mươi vạn hắc tinh tệ!
Ba La đang lười biếng híp mắt lại, nhưng vừa nghe Hàn Hạo nói như vậy, con ngươi hắn bỗng nhiên co rút lại, chợt ngồi thẳng người dậy, chăm chú nhìn người trước mặt, đoạn hỏi lại:
– Ngươi có biết Mạch Kim Lợi là ai hay không? Có biết quan hệ giữa hắn và Bảo Mỗ ra sao không?
– Ta biết!
Hàn Hạo gật gật đầu, tử ma nhãn lóe lên, nói:
– Nghe nói từ rất sớm trước kia ngươi đã từng ở Thời Không thần vực, nhất định là có liên quan đến Bảo Mỗ cùng Mạch Kim Lợi. Bảo Mỗ và ngươi vẫn thường buôn bán qua lại, cho nên ta mới cần nhờ ngươi!
– Ngươi tìm thần thể của Mạch Kim Lợi, nhất định là bởi vì đã có thần hồn của hắn. Ta không cần biết ngươi làm sao lại có được thần hồn của Mạch Kim Lợi, nhưng một khi Mạch Kim Lợi có được thần thể, chắc chắn sẽ mang đến rất nhiều chuyện phiền toái cho Bảo Mỗ. Bảo Mỗ và ta đang buôn bán với nhau, nếu chỉ vì một trăm vạn hắc tinh tệ mà mang đến cho hắn một việc phiền toái như vậy, dường như không thỏa đáng lắm!
Ba La cười nhạt, nheo mắt nhìn Hàn Hạo, đề xuất:
– Hai trăm vạn hắc tinh tệ, cho dù mạo hiểm đắc tội với Bảo Mỗ, ta cũng sẽ lấy ra được thần thể của Mạch Kim Lợi cho ngươi! Thế nào?
Hàn Hạo gật gật đầu, nói:
– Được, khi có được thần thể, ta sẽ giao phần còn lại cho ngươi!
– Không thành vấn đề, ta tin ngươi!
Ba La cười ha ha, thân thiết nói:
– Thằng cha Bảo Mỗ kia không tính là Liệp thần giả thuần túy, cả ngày ra vẻ đạo mạo, giả nhân giả nghĩa ở Không Linh thành của hắn, quan hệ tự nhiên sẽ không chặt chẽ như chúng ta!
– Có tin tức thì báo cho ta, ta đang ở Không Linh thành! – Hàn Hạo cũng không nhiều lời, lạnh nhạt chuyển thân đi, không ở lại quá lâu trong sơn cốc.
Hàn Hạo vừa đi, một Liệp thần giả thực lực Thượng vị thần sơ kỳ nhíu mày đến bên cạnh Ba La, khó hiểu dò hỏi:
– Đại nhân, vẻn vẹn có hai trăm vạn hắc tinh tệ mà đắc tội với Bảo Mỗ, có đáng không? Chuyện giữa Mạch Kim Lợi cùng Bảo Mỗ ta cũng có nghe qua. Một khi thần hồn Mạch Kim Lợi dung hợp với thần thể, nhất định sẽ không bỏ qua cho Bảo Mỗ. Bảo Mỗ mà chết, buôn bán giữa chúng ta cùng Không Linh thành cũng đứt gánh, cái được không bù nổi cái mất!
– Ngươi thấy Hàn Hạo mới bao tuổi? Hắn chỉ dùng năm mươi năm là đã trở thành một phe trong liên minh, hơn nữa đội ngũ do hắn dẫn dắt đã diệt môn rất nhiều gia tộc Liệp thần giả. Thời gian gần đây trong liên minh, danh tiếng hắn vang dội, ta thấy tiểu tử này tiền đồ không thể lường trước được! Mấy năm nay Hàn Hạo làm bất kể việc gì đều không thất bại. Hắn đã muốn đối phó Bảo Mỗ, ta xem lão già kia tám phần là chạy không thoát, lấy bảo vật trên người hắn càng có lợi cho chúng ta! – Ba La cười bí hiểm.
– Nhưng mà, chẳng lẽ hắn thật có thể đánh bại Bảo Mỗ sao? – Gã thủ hạ hoài nghi hỏi tiếp.
– Ha ha, gần đây ta mới nhận được một tin tức, nghe nói Bảo Mỗ thiếu chút nữa bị một thanh niên tên là Bố Lai Ân đánh bại! Mà tên thanh niên đó lại có hai đứa con trai là Hàn Hỏa, Hàn Thổ! Hàn Hỏa, Hàn Thổ, Hàn Hạo, ta cứ cảm thấy chuyện này khá kỳ lạ? – Ba La ngồi thẳng người, sắc mặt ngưng trọng.
– Ý đại nhân là… Hàn Hạo có quan hệ với Bố Lai Ân kia?
– Không rõ lắm, nhưng khả năng này rất lớn! Nếu thật sự là như vậy, ta thấy Bảo Mỗ lần này chết chắc rồi! Hắc hắc, thừa dịp lúc hắn chưa chết, bán cho tên Hàn Hạo kia một món nhân tình, còn có thể lấy được hai trăm vạn hắc tinh tệ, vụ mua bán này rất có lời!
Ba La cười ha ha, dặn người này:
– Chuyển ba mươi vạn hắc tinh tệ này cho Bảo Mỗ, nói ta muốn mượn thần thể Mạch Kim Lợi dùng vài ngày. Với quan hệ giữa ta và hắn, lại thêm số tiền này, Bảo Mỗ nhất định sẽ bằng lòng đưa cái thần thể vô dụng kia ra. Hắc hắc, Mạch Kim Lợi biến mất lâu quá rồi, ai có thể nghĩ rằng có người có được thần hồn của hắn?
– Tuân mệnh đại nhân!
Tên thủ hạ cung kính chấp hành ngay, nghĩ một lát lại nói:
– Đại nhân, Hàn Hạo ở trong Không Linh thành, sau khi ta lấy được thần thể của Mạch Kim Lợi có cần bắn tin rồi đem giao luôn cho Hàn Hạo không?
– Không được, ở Không Linh thành Bảo Mỗ đã bố trí các loại tháp năng lượng, hắn khẳng định còn lưu lại ấn ký trên thần thể Mạch Kim Lợi, đừng có mạo hiểm như vậy. Ngươi chỉ cần lưu lại tin tức ở Không Linh thành để Hàn Hạo tới đây là được rồi. Nhớ kỹ, mang cỗ thần thể kia nguyên vẹn về đây cho ta, nó trị giá những hai trăm vạn hắc tinh tệ đấy! – Ba La dặn đi dặn lại.
– Đại nhân yên tâm, sẽ không có bất cứ sai sót gì! – Người này thề thốt bảo đảm.