Phần 98: Nàng Ta Không Phải Có Ý Với Mình Chứ?
Nói chuyện một hồi thì Hàn Thạc từ miệng La Ti biết được một số tin tình báo về Hỗn Loạn chi địa cho mục tiêu chủ yếu nhất trong tương lai.
Khi bắt đầu rời khỏi khu vực ôn tuyền thì từng ả nữ thần vệ lại kéo tới trước mặt Hàn Thạc phô trương lẳng lơ, ước gì hắn có thể kéo bọn họ đi làm chuyện gì đó. Hàn Thạc vì nghĩ đến tương lai Hàn gia, lo lắng về quan hệ sau này với gia tộc Tái Nhân Đặc nên không hề phái ma đầu ra nhòm trộm đám nữ thần vệ, chỉ nghĩ đến tình huống của Hỗn Loạn chi địa rồi thản nhiên rời khỏi.
Đám nữ thần vệ kia vô cùng thất vọng, sau khi Hàn Thạc bỏ đi đều thở dài than vắn, ai oán đau khổ.
Ba Nạp Đức dựa theo biểu hiện của mỗi thần vệ mà đem Thần tinh nắm trong tay ra ban phát. Dưới ánh mắt quan sát lạnh lùng của Bác Lan Tư không ai dị nghị gì về phần phân phối. Người được chia phần Thần tinh tự nhiên là vui mừng hưng phấn, kẻ không được thần tinh cũng chỉ hơi có chút thất vọng chứ chẳng bất mãn gì lắm.
Bác Lan Tư, Huyết Linh đều là kẻ luyện ma công, không hề cần Thần tinh để nâng cao lực lượng. Cát Nhĩ Bá Đặc thì có chút khác biệt, thần lực Hắc Ám trong cơ thể của hắn vẫn còn cần Thần tinh. Vì là một trong những công thần chủ yếu nhất trong trận chiến kỳ này nên hắn được một khối Hắc Ám thần tinh to nhất.
Tỷ đấu giữa các đội thần vệ đã chấm dứt, đối với đám đội Năm thần vệ mà nói thì tạm thời vô sự, hoàn toàn có thể mặc tâm vui chơi. Nhưng Bác Lan Tư cũng chẳng để đám thần vệ này được rảnh rỗi lâu dài lắm. Đến ngày thứ hai thì đã bắt đầu triệu tập thần vệ lại để bàn luận về những chuyện trải qua trong kỳ thi đấu nhằm thu lượm lại thêm một số kinh nghiệm còn thiếu.
Trong mắt tộc trưởng các đại gia tộc cùng Thần vệ trưởng thì sự phối hợp trong đội Năm đã đến mức xuất thần nhập hóa nhưng một người lãnh đạo như Bác Lan Tư lại cảm thấy biểu hiện của đám thần vệ còn lâu mới đạt đến yêu cầu của hắn. Khi thi đấu thật sự thì về phương diện phối hợp vẫn còn chưa đủ thuần thục. Bác Lan Tư muốn lợi dụng toàn bộ thời gian để phát xuất ra được tiềm lực của đám thần vệ, lại còn phải khiến bọn chúng thay đổi cách suy nghĩ của chính mình, coi mình là một thành viên trong Hàn gia.
Vì thế bắt đầu từ ngày thứ hai, Bác Lan Tư bắt đầu truyền thụ tư tưởng mới cho đám thần vệ, bảo bọn họ biết sở dĩ có thể chiến thắng đội Hai toàn bộ đều là nhờ công lao tôi luyện tại Bát Hoang Ly Hợp luyện ngục trận, hơn nữa nguyên nhân chủ yếu bọn họ thắng lợi là do Hàn Thạc đã bố trí ra trận pháp đó.
Bác Lan Tư đem hình tượng của Hàn Thạc khắc sâu vào lòng đám thần vệ, khiến bọn họ biết rằng tất cả đều là do Hàn Thạc ban cho họ. Dưới cách bồi dưỡng rắp tâm này, trong nội tâm đám thần vệ đã dần dần theo về với thuyết pháp của Bác Lan Tư, dần dần thay đổi nhận thức của chính bản thân mình.
Hàn Thạc nhìn thấy được tất cả, trong lòng ngấm ngầm gật đầu. Có tay trợ thủ tốt như Bác Lan Tư thay hắn quản lý đội Năm, Hàn Thạc tin rằng sẽ không có vấn đề lớn gì.
Trong tương lai hắn sẽ đi tới Hỗn Loạn chi địa, cho dù là Hỗn Loạn chi địa hay là Ám Ảnh thành thì chỉ cần trong tay có đủ lực lượng mới có thể ổn định được đường đi nước bước. Thiên Cơ dược tề của Hàn gia nếu muốn khuếch trương tại Hắc Ám thần vực thì cũng cần đến sự bảo hộ của thần vệ. Chính là vì thế nên hắn mới không tiếc mọi giá để làm tăng thực lực Hàn gia.
Thời gian ba ngày nháy mắt trôi qua. Tộc trưởng các đại gia tộc cùng bảy đại Thần vệ trưởng lại tề tụ về Phi Vân sơn mạch.
Lần này thái độ của tộc trưởng các đại gia tộc cùng với các cao thủ gia tộc với Hàn Thạc đã trở nên càng thêm nhiệt tình. Hắn vừa xuất hiện là đã có một số người tới chào hỏi, khiến Hàn Thạc trong lúc nhất thời có chút không được thích ứng lắm.
Trước kia mỗi lần Kim Sâm, Bố Lặc, Cơ Tát tộc trưởng ba đại gia tộc nhìn thấy Hàn Thạc thì chỉ bất quá là gật đầu, căn bản không coi hắn là nhân vật cùng đẳng cấp. Trong lòng bọn họ thì Hàn gia vừa quật khởi là chỉ nhờ vào Thiên Cơ dược tề mà lên địa vị cao. Một gia tộc không có võ lực trong tay so với các gia tộc lâu đời như bọn họ thì còn lâu mới sánh được.
Mặc dù Hàn Thạc được Hoa Lai Sĩ cho tiếp quản đội Năm thần vệ, nhưng theo bọn họ thấy thì thần vệ đội Năm ngay cả tập trung mười đại đội không đủ như thế là chỉ có danh không thực, cũng chẳng tính là gì.
Mãi đến khi đội Năm thi triển sức chiến đấu kinh người ba ngày trước đây thì tộc trưởng tam đại gia tộc mới thật sự để Hàn gia vào mắt, cho Hàn Thạc là một nhân vật có thể ngồi nói chuyện ngang hàng với họ.
“Mặc kệ là đâu, chỉ có đủ thực lực mới có thể được người khác tôn kính!” Hàn Thạc thầm nhủ lòng khi thấy thái độ của tộc trưởng ba đại gia tộc đã thay đổi.
Vẻ mặt của Lạp Nhĩ Phu đội Hai thâm trầm, không hợp với lời chào hỏi vui vẻ nơi này. Cặp mắt oán hận lạnh lẽo của hắn không hề che đậy cứ nhìn lấy người Hàn Thạc. Lạp Nhĩ Phu chỉ đứng cô độc lặng lẽ tại một góc cứ như là một con độc xà đang le lưỡi ẩn núp tiềm phục một bên. Mục tiêu đương nhiên chính là Hàn Thạc.
Tộc trưởng ba đại gia tộc cùng với mấy viên Thần vệ trưởng khác không hề để lộ chút vẻ mới quen bước tới chào hỏi, dường như là quan hệ kết giao với kẻ cùng đẳng cấp, không hề có chút cẩn trọng, lo lắng khi gặp người mới lên. Hàn Thạc vẫn giữ vẻ mặt tươi cười, vui vẻ chào hỏi tất cả mọi người, đàm luận về rượu ngon, tham khảo về cách quản lý thần vệ…
Cái đám gia tộc trưởng và Thần vệ trưởng mặt trong mặt ngoài này trong lòng đều ngầm khen vẻ thành thục của Hàn Thạc. Cái thứ năng lực xuất chúng trong giao tiếp đối xử này không được bồi dưỡng mười năm trăm năm thì không được như vậy. Hàn Thạc có thể thản nhiên ứng phó hết thảy khiến bọn họ càng nhìn hắn với con mắt khác.
Mặc dù Lạp Nhĩ Phu thực lực kinh người, trong tay có đám hung thần ác sát bên đội Hai giết người không chớp mắt kia, hơn nữa lại có chỗ dựa phía sau nên các tộc trưởng ba đại gia tộc đều ghét thứ người này. Nhưng nguyên nhân hắn thật sự trở thành đối thủ của bọn họ chính là vì hắn không biết cách làm người.
Một tên mãng phu cho dù thực lực mạnh đến cỡ nào cũng chỉ là một tên mãng phu! Một tên mãng phu không hiểu được nhân tình thế thái, không biết ẩn nhẫn che giấu ở nơi đỉnh cao, cấp bậc này căn bản chẳng làm được trò gì, cũng chẳng leo được bao xa.
Hàn Thạc thì khác. Theo các tộc trưởng ba đại gia tộc thì Hàn gia trong thời gian cực ngắn đã phát triển được Thiên Cơ dược tề, hơn nữa lại còn nắm lấy đội Năm, lại còn huấn luyện ra được thần vệ như vậy thì Hàn Thạc này thật là đáng sợ! Đặc biệt là Hàn Thạc không bị trở ngại chút nào khi hòa chung với bọn họ, thong thả tới lui bàn tán đủ chuyện lấy lòng khiến bọn họ ngấm ngầm phải thêm vài phần đề phòng với hắn.
“Sói tới rồi!” Đây chính là tiếng lòng của các tộc trưởng ba đại gia tộc.
Mặc dù các thế lực của Ám Ảnh thành rối beng, nhưng đáng sợ nhất vẫn là mấy đại gia tộc bọn họ. Lãnh thổ của Ám Ảnh thành lớn như vậy, trong đó đa số tài nguyên đều nằm trong sự quản lý của mấy đại gia tộc. Nếu sự quật khởi của Hàn gia nảy ra xung đột với bọn họ, thì Hàn gia nếu muốn có được thêm lãnh thổ, rất có khả năng là đoạt trong tay bọn họ.
Dưới tình huống này, tộc trưởng các đại gia tộc mặc dù đang cười nói vui vẻ với Hàn Thạc nhưng đã ngấm ngầm coi hắn là đối thủ.
Khi đã thật sự xem Hàn Thạc thành đối thủ cùng đẳng cấp thì các tộc trưởng đại gia tộc rốt cuộc cũng đã đề cao hắn, trong mắt không còn chút khinh thường nào.
– Quy tắc thi đấu đơn giản lắm, bốc thăm quyết định thôi! Đương nhiên cũng giống như lần trước, trước khi rút thăm có thể khiêu chiến. Chỉ cần người bị khiêu chiến tình nguyện nghênh chiến thì hai người có thể bỏ qua cuộc rút thăm thứ nhất mà thi đấu luôn! – Hoa Lai Sĩ dùng mắt quan sát mọi người rồi quát nhỏ.
Lý do có quy tắc khiêu chiến là vì kẻ thất bại đợt trước có thể trực tiếp báo thù. Ám Ảnh thành không cho phép thi đấu riêng tư, nhưng lại không cấm khiêu chiến dưới tình cảnh này! Chỉ cần là tình huống hai bên đồng ý, lại có thêm người làm chứng thì hoàn toàn có thể tiến hành khiêu chiến.
Lời này của Hoa Lai Sĩ vừa nói ra thì Lạp Nhĩ Phu đang lạnh lẽo đứng như một tảng nham thạch liền đột nhiên từ một góc tiến tới, trước tiên lạnh lùng liếc nhìn Hàn Thạc rồi lập tức quay sang Hoa Lai Sĩ nói:
– Ta muốn khiêu chiến với Thần vệ trưởng Bố Lai Ân của đội Năm!
Nói xong Lạp Nhĩ Phu cười khiêu khích nhìn Hàn Thạc nói:
– Bố Lai Ân đại nhân, có dám ứng chiến hay không?
Hàn Thạc đã sớm đoán được Lạp Nhĩ Phu sẽ làm thế này. Người này có thù tất báo, trong cuộc thi đấu đoàn đội bị thua thiệt như vậy nhất định sẽ không tình nguyện bỏ qua cơ hội thế này, bằng không thanh thế của hắn ở Ám Ảnh thành sẽ không còn được như trước.
– Có gì mà không dám!
Hàn Thạc mỉm cười, cúi người hành lễ với Hoa Lai Sĩ rồi nói:
– Ta tiếp nhận khiêu chiến của ngươi!
– Tốt, hai người các ngươi tạm chờ đã, năm người kia tiến tới rút thăm! Rút được thăm trống thì qua được vòng một! – Hoa Lai Sĩ gật gật đầu có chút tiếc nuối liếc nhìn Lạp Nhĩ Phu. Người có thể đả thương thành chủ Hoắc Tư Phu của U Mạc thành thì sao Lạp Nhĩ Phu lại có thể đối phó nổi được chứ?
Lạp Nhĩ Phu tự nhiên không biết Hoa Lai Sĩ nghĩ gì, chỉ thấy Hàn Thạc đáp ứng là hắn đã cười lạnh nói:
– Tốt, ta cũng muốn xem xem cái tên Thần vệ trưởng đội Năm nhà ngươi rốt cuộc có đủ thực lực để ngồi lên cái địa vị đó hay không!
Hàn Thạc chỉ nhún vai, so với Lạp Nhĩ Phu thì ung dung hơn nhiều, cũng chẳng lý gì tới hắn, chỉ ngoảnh sang Hắc Thiên cùng Thanh Lâm bên cạnh trêu chọc:
– Hai người các ngươi đừng có rút chung một thăm nhé!
– Nếu như đối thủ của ta là nàng thì ta sẽ chủ động nhận thua! – Hắc Thiên cười ha hả, không hề thấy việc nhận thua trước mặt Thanh Lâm là có gì không thỏa đáng, vẫn giữ bộ dạng chuyện đó là đương nhiên như vậy.
– Hắc Thiên, cái tướng này của ngươi khiến ta không được thoải mái! Ai khiến ngươi nhường ta chứ? Ta muốn ngươi làm gì ngươi đều làm đó thì ngươi còn có chút khí chất nam nhi hay không? – Thanh Lâm căn bản không lãnh món ân tình này, chỉ quay sang trách Hắc Thiên một trận.
Hắc Thiên vẫn giữ vẻ hà tiện như vậy, chỉ cười liên hồi nói:
– Ta thích vậy mà.
Hàn Thạc cũng hết lời, thầm nghĩ chẳng lẽ Thanh Lâm thủy chung không hề thích Hắc Thiên. Nữ nhân cường giả như nàng cần có nam nhân mạnh mẽ hơn chinh phục. Đối với Thanh Lâm mà nói thì cái thứ nam nhân cái gì cũng phục tùng nàng thì buồn tẻ vô vị lắm. Cho nên Thanh Lâm mặc dù biết rõ Hắc Thiên một lòng nghe lời nàng thì lại càng không hề thèm.
– Nếu ngươi được như Bố Lai Ân, nói không chừng ta sẽ thuận theo ngươi! – Thanh Lâm giận dữ trừng mắt nhìn Hắc Thiên rồi nói.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Hắc Thiên trở nên ngạc nhiên, ngẩng mạnh đầu nhìn Hàn Thạc. Hàn Thạc cũng có chút luống cuống, liên hồi quơ tay tỏ rõ thái độ:
– Ngươi đừng nghĩ bậy, ta cùng Thanh Lâm đại tỷ là thanh bạch mà!
– Ha ha!
Thanh Lâm cười rồi mắng Hắc Thiên:
– Ngươi nghĩ gì đây? Ta chỉ nói là ngươi cần có chút cốt khí của nam nhân, không để ta kêu ngươi làm gì thì ngươi làm. Ta không thích cái thứ nam nhân cái gì cũng đều nghe lời ta cả!
Hắc Thiên nghe Thanh Lâm nói vậy mới thở phào rồi cười khổ tự lẩm bẩm:
– Đối tốt với nàng thì có gì sai chứ. Nữ nhân thật là…
Hàn Thạc nhìn về phía Thanh Lâm, đột nhiên phát giác ánh mắt của nàng nhìn hắn có chút kỳ lạ. Hắn giật mình thầm nghĩ nàng ta không phải có ý với mình chứ? Vừa nghĩ như thế, Hàn Thạc giật nảy mình, ánh mắt nhìn Thanh Lâm cũng có chút khác thường.