Phần 86: Điềm Tốt…
Huyết Linh cầm thanh khoát kiếm (kiếm bản rộng) do Huyết Tinh luyện chế ra, yêu thích không nỡ buông tay. Cảm thấy nó như trở thành một bộ phận trên người hắn, nắm trong tay cảm giác quan hệ hòa hợp gắn bó khiến hắn vô cùng thư thái.
Hàn Thạc loại bỏ hết tạp chất trong Huyết Tinh, lúc này khối đá mới thu lại thành hình dạng một thanh khoát kiếm. Bởi vì không hiểu rõ lắm tác dụng cụ thể của Huyết Tinh, Hàn Thạc cũng chỉ có thể làm được một bước này, chuyện còn lại vẫn phải do Huyết Linh tự làm.
– Kiếm đã thành hình, còn lại phải dựa vào chính ngươi và nó đạt được sự ăn ý, trích máu nhận chủ ta thấy chưa chắc thích hơp, ngươi tự nghĩ biện pháp giải quyết đi! – Hàn Thạc suy nghĩ một tí, nói với Huyết Linh.
– Không cần trích máu nhận chủ, nó dường như đã thành một bộ phận của cơ thể ta rồi! – Huyết Linh hưng phấn giải thích cho Hàn Thạc. Thanh kiếm đột nhiên bay vào cơ thể Huyết Linh tan biến không thấy, chỉ thấy hắn ha ha cười, một thanh khoát kiếm lại từ ngực hắn bay ra.
Có thể thu ma khí vào trong cơ thể, Huyết Linh và thanh kiếm kia đã có sự liên hệ tâm thần. Hàn Thạc không biết đồ đệ mình làm thế nào, tuy nhiên sự thật xảy ra trước mặt, hắn biết Huyết Linh thật sự đã có được thanh khoát kiếm này, thầm cao hứng cho gã.
– Không tệ, từ nay thanh kiếm này thuộc về ngươi rồi! Ngươi có thể tự đặt tên cho nó, cố gắng tìm hiểu được toàn bộ công dụng của nó!
Gật gật đầu, Hàn Thạc nói tiếp:
– Mỗi một món ma khí quý giá đều có không gian tiến hóa vô tận, khi nó tiến hóa đến mức nhất định sẽ hình thành Ma Linh, ngươi phải chú ý một chút. Ta xem cây kiếm này so với cây kiếm của Bác Lan Tư còn kỳ lạ hơn rất nhiều, xem ra rất có thể hình thành Ma Linh!
– Sư phụ yên tâm đi, ta biết nên làm như thế nào! – Huyết Linh không ngừng khống chế kiếm chui tới chui lui trong cơ thể, mục đích chính là muốn tìm hiểu tác dụng của kiếm, thử lợi dụng Huyết Thần Kinh cùng kiếm đạt được sự hợp tác ăn ý.
Huyết Linh đắm chìm trong sự sung sướng khi có vũ khí mới, hắn siêng năng đem nó ra luyện tập, trong lúc nhất thời ngay cả Hàn Thạc bên cạnh cũng quên tiệt.
Cách đó không xa, La Ti lẳng lặng quan sát Hàn Thạc, vẻ mặt chuyên chú.
Hàn Thạc đã sớm thấy nàng. Sau khi hắn giao thanh khoát kiếm cho Huyết Linh, mới mỉm cười đi tới trước mặt La Ti hỏi:
– Ngươi tới làm gì?
La Ti chưa trả lời, vẫn còn nhìn Hàn Thạc thật sâu, qua một lát mới thở dài một hơi, dường như muốn quăng sự kinh ngạc trong lòng đi, hỏi nhỏ:
– Ngươi còn có thể luyện chế vũ khí?
Cười gật gật đầu, Hàn Thạc giải thích:
– Chỉ là chút tài mọn mà thôi. Chưa dám nói tới luyện khí!
– Ta thấy không phải!
La Ti thở nhẹ, nói:
– Ta cho tới bây giờ chưa từng gặp ai có thể luyện khí giống như ngươi vậy. Tài nghệ luyện chế vũ khí của ngươi đã xuất thần nhập hóa rồi. Ta thấy bản lĩnh luyện khí của ngươi không kém so với bản lĩnh luyện chế dược tề!
Trong Hắc Ám thần vực, Hàn Thạc được biết đến là thiên tài dược tề sư. Tất cả mọi người đều biết hắn có bản lĩnh luyện chế dược tề cực kỳ cao siêu. Nhưng không một ai biết hắn còn am hiểu luyện chế vũ khí. Nếu như không phải hôm nay La Ti đúng lúc trở lại thấy được Hàn Thạc luyện chế kiếm cho Huyết Linh, e là ngay cả chính nàng cũng không tin hắn lại còn có tài như thế.
Cũng cho tới bây giờ La Ti mới biết những thần khí lạ lùng mà Hàn Thạc sử dụng, toàn bộ đều là do hắn tự tay luyện chế mà thành. Trước ở U Mạc thành nàng nhìn thấy hắn sử dụng đủ loại vũ khí lạ lùng đánh giết tan tác hàng loạt Thần Vệ, nàng khi đó cảm thấy chúng không bình thường. Trong lòng La Ti còn vô cùng hiếu kỳ hắn tìm hiểu được phương pháp luyện kim từ địa phương kỳ quái nào.
Hôm nay vừa thấy, La Ti đã hiểu rõ hoàn toàn.
“Một thiên tài dược tề sư đã làm Hàn Thạc ở Hắc Ám thần vực thanh danh vang dội rồi. Nếu như bọn họ biết hắn ở phương diện luyện khí cũng am hiểu, có lẽ tất cả mọi người sẽ bị chấn kinh nhỉ?” – La Ti thầm nghĩ.
– Ngươi đừng tưởng tượng mọi thứ thần kỳ như vậy, chỉ là một ít thủ đoạn rất bình thường mà thôi! – Chỉ một cái liếc mắt sang La Ti, Hàn Thạc đã biết nàng nghĩ cái gì, tạm thời hắn cũng không muốn làm cho mọi người biết mình có quá nhiều thần bí, cho nên mới nói lấy lệ với La Ti.
– Tốt quá, ta hy vọng ngươi cũng luyện chế cho ta một món vũ khí, chính là cái loại không có gì đặc biệt kia! – La Ti nhìn chằm chằm Hàn Thạc, qua một lát như mỉm cười, yêu cầu với hắn.
Hàn Thạc sửng sốt, liếc mắt cổ quái dò xét La Ti rồi cười lắc đầu nói:
– Lực lượng mà ngươi tu luyện và vũ khí của ta khác một trời một vực, mặc dù ta có thể luyện chế cho ngươi một món vũ khí, nhưng mà ngươi không biết lực lượng có ý nghĩa thâm ảo ta và đám Huyết Linh tu luyện, cũng không thể hoàn toàn phát huy ra sức mạnh của bất cứ vũ khí nào.
– Không sao, ta chỉ cần ngươi luyện chế cho ta một món, dạng gì cũng được. Bởi vì, tài nghệ luyện chế vũ khí của ngươi xuất thần nhập hóa, ta cảm thấy vô cùng thú vị! – La Ti cũng không vì Hàn Thạc tránh né mà buông bỏ, quyết tâm muốn hắn luyện chế cho mình một món vũ khí.
Hắn co phần không biết phải làm sao. La Ti trong khoảng thời gian này vô cùng phối hợp với hắn. Hiện tại nàng lại là nô bộc của hắn, mà Hàn Thạc cũng không phải là một người cự tuyệt yêu cầu của bằng hữu. Nghĩ một chút, hắn cười khổ gật đầu, nói:
– Được rồi, ta sẽ luyện chế cho ngươi một món vũ khí, ừm, ngươi cắt đầu ngón tay, nhỏ một ít máu vào cái bình thuốc này!
Nói xong, hắn đưa dụng cụ thủy tinh cho La Ti.
La Ti kinh ngạc, nàng không rõ luyện chế một món vũ khí và máu tươi có quan hệ gì, nhưng cũng không hỏi nhiều, vừa nghe Hàn Thạc đáp ứng liền cực kỳ cao hứng.
Bỗng nhiên một sợi tóc bạc dài thẳng tắp hướng ngón trỏ tay trái đâm vào, một giọt máu tươi theo sợi tóc chảy vào trong bình thuốc kia. Hai phút sau, bên trong bình thuốc đã chứa non nửa máu tươi đỏ thẫm, La Ti đưa cho Hàn Thạc.
Cầm bình thuốc lên, Hàn Thạc trước mặt La Ti thu thập các loại quái thạch luyện thành Bạo Diệt Châu, từng viên tinh thạch Bạo Diệt Châu màu nâu đỏ dưới ngọn lửa đang luyện thành hình, mỗi viên đều nhẵn bóng trong sáng, còn lóe lên ánh sáng nhạt.
Từng giọt máu tươi của La Ti rơi vào giữa Bạo Diệt Châu, Bạo Diệt Châu liền tỏa ra đồ ảnh đỏ rực rỡ, dường như bên trong hạt châu có từng ngọn lửa đang cháy, nhìn rất đẹp mắt. Hạt châu sáng bóng loáng, bên trong còn có bóng ngọn lửa nhạt.
La Ti vừa mới liếc mắt qua Huyết Linh, hắn cũng có vẻ vô cùng mừng rỡ. Khi Hàn Thạc dùng máu tươi của La Ti luyện chế Bạo Diệt Châu rồi đưa tới tay mình, nàng còn có thể cảm thấy mơ hồ có sự liên hệ yếu ớt với nó, càng khiến cho nàng mừng rỡ vô cùng.
– Ngươi không tu luyện lực lượng có ý nghĩa thâm ảo của ta, máu tươi của ngươi cũng không ngưng tụ đặc biệt, cho nên chỉ có một chút liên hệ yếu ớt như vậy. Mặc dù là chỉ có một chút, nhưng ngươi cũng có thể điều khiển nó nổ tung ra… – Hàn Thạc giải thích cho La Ti phương pháp sử dụng Bạo Diệt Châu.
Một chút liên hệ yếu ớt là đủ để La Ti dễ dàng kích nổ Bạo Diệt Châu trong phạm vi trăm mét, nếu sử dụng tốt, ở thời điểm mấu chốt thậm chí có thể cứu nàng một mạng.
Nhưng xem ra La Ti cũng không định sử dụng Bạo Diệt Châu làm vũ khí, dường như nàng xem Bạo Diệt Châu như một thứ hàng mỹ nghệ xa hoa. Theo yêu cầu của nàng, Hàn Thạc bất đắc dĩ phải lấy ma lực tạo trong Bạo Diệt Châu một cái lỗ, rồi lấy gân ma thú xâu thành một cái lắc tay đưa cho nàng.
La Ti cảm thấy mỹ mãn, không ngừng ngắm nghía cái lắc tay do Bạo Diệt Châu tạo thành, có vẻ cực kỳ cao hứng.
Nhìn La Ti cho rằng Bạo Diệt Châu là trang sức, Hàn Thạc dở khóc dở cười, cũng không biết nàng rốt cuộc có nghe được hắn cẩn thận giải thích phương pháp sử dụng và lực công kích của Bạo Diệt Châu hay không, thầm nghĩ quả nhiên suy nghĩ của đàn bà không như người bình thường, một món bảo vật như vậy mà nàng xem như là châu báu do nó đẹp!
Thời gian trôi đi vội vã. Sau nửa tháng, mấy đơn vị Thần vệ Ám Ảnh thành khác đã tới chỗ so đấu, trước sau cuối cùng đều đã tiến đến dãy núi Phi Vân.
Bản thân là chủ nhân Ám Ảnh thành chủ nhân và là người chủ trì, người của gia tộc Tái Nhân Đặc tự nhiên sẽ không vắng mặt trong việc trọng đại này. Hoa Lai Sĩ, An Đức Liệt, Tạp Mai Lệ Tháp v. V. Đều ào àt tới dãy núi Phi Vân.
Bởi vì ba đơn vị Thần Vệ phân biệt đến từ ba đại gia tộc khác, mà việc tỷ đấu của bảy đội Thần Vệ lại liên quan đến lợi ích của gia tộc chính bọn họ, nên người của ba đại gia tộc cũng ồ ạt kéo đến. Đội Bốn, đội Sáu, đội Bảy đi cùng đến.
Dãy núi Phi Vân bỗng chốc náo nhiệt hẳn lên.
Trước cuộc thi đấu, dãy núi Phi Vân tạm thời được phân thành bảy khu vực. Bảy khu vực này sớm đã được Hoa Lai Sĩ và An Đức Liệt phân chia ổn thỏa. Trung tâm dãy Phi Vân là chỗ của Hoa Lai Sĩ và người trong ba gia tộc, bọn họ phụ trách xử lý khả năng bất ngờ xảy ra trước và trong cuộc thi.
Khi sáu đội Thần Vệ và người trong Tái Nhân Đặc gia tộc lục tục đến dãy núi Phi Vân, thì đã nhìn thấy Hàn Thạc và đội Năm sớm đến trước. Đoàn người đều vô cùng kinh ngạc, từng người đánh giá thần sắc đám thần vệ đội Năm, trên mặt đều đột nhiên ít nhiều tỏ vẻ cảnh giác.
Kinh nghiệm rèn luyện qua Bát Hoang Ly Hợp Luyện Ngục trận và sự giày vò mấy ngày này lặp đi lặp lại, cái khí thế lạnh lùng nghiêm nghị trầm ổn của đám Thần Vệ đội Năm rõ ràng vô cùng. Nhìn thế nào cũng không thấy giống một đội ngũ ngư long hỗn tạp do lính mới tạo thành. Ban đầu mọi người vốn cho đội Năm không thể thay đổi cái thế lót đường, giờ đã thầm tính toán nhiều hơn.
An Đức Liệt và Hoa Lai Sĩ thầm gật đầu, càng ngày càng cảm thấy Hàn Thạc sâu không lường được, trong khoảng thời gian ngắn như vậy hắn có thể rèn giũa đội Năm đến mức này, loại năng lực này cũng thật là làm cho người ta giật mình. Dù là Hoa Lai Sĩ cũng không tự tin làm được như vậy.
– Lần này, không nhất định đội Năm xếp chót ha! – Hoa Lai Sĩ liếc sang An Đức Liệt, nói nhỏ.
Mỉm cười gật gật đầu, An Đức Liệt quỷ quái nói:
– Đại ca, Tạp Mai Lệ Tháp đến nay chưa gả, huynh nói lần bảy đội so đấu này, hay chúng ta tạo thêm điềm tốt?
Hoa Lai Sĩ sửng sốt, hỏi:
– Đệ có ý gì?
– Hàn gia thế lực rất mạnh, Bố Lai Ân có thể đánh bị thương Hoắc Phu Tư của U Mạc thành, cứ theo tình hình này mà phát triển, tương lai nhất định sẽ xung đột lợi ích với gia tộc chúng ta. Những người đó sẽ không cho phép Hàn gia uy hiếp địa vị của nhà chúng ta, cuối cùng Hàn gia rất có thể rời khỏi Ám Ảnh thành. Nhưng nếu mà gả Tạp Mai Lệ Tháp cho tiểu tử kia, vấn đề kia đã giải quyết dễ dàng rồi! Đại ca, huynh nhìn đi đâu đấy? – An Đức Liệt thấp giọng hỏi.
Hoa Lai Sĩ nghe An Đức Liệt nói như vậy, bỗng chốc nghĩ tới khả năng mà hắn nói, tự nhiên trầm mặc hẳn.