Phần 82: Sẽ Không Ai Lắm Miệng!
Hai người Hàn Thạc La Ti lặng lẽ nhìn bọn họ, phân biệt chắn trước con đường chạy trốn của hai người. Hàn Thạc còn phân ra mấy ma đầu ẩn nấp từ một nơi bí mật, một khi hai người có ý định lợi dụng phương pháp đặc thù để rời đi, ma đầu sẽ xông ra, không cho bọn họ rảnh rỗi.
Hai tên Thượng vị thần mang mặt nạ mắt đầy vẻ tuyệt vọng. Bọn họ biết khó tránh cái chết, không ngừng sử dụng lực lượng còn lại áp sát các Thần Vệ, dường như dự định trước khi chết cũng phải làm trọng thương đối phương.
Các Thần Vệ biết cả hai đều là Thượng vị thần, không muốn tiếp xúc với bọn họ, một khi thấy bọn họ lại gần là lập tức vây công từ xa, bào mòn từng chút thần lực và tính nhẫn nại của đối thủ. Hàn Thạc và La Ti không ra tay, hai người chỉ đứng ở lân cận, bố trí vài bức chắn.
Dần dần, dưới sự vây công của gần trăm Thần Vệ, thần lực hai Thượng vị thần này dần dần khô kiệt. Một khi phát hiện sự bất thường này, những ma đầu ẩn nấp ở lân cận liền quần công, ngăn cản những dị thường trên cơ thể bọn họ, không cho bọn họ có thể sử dụng phương pháp đặc biệt để thoát đi.
Bác Lan Tư cũng không ra tay, hắn không ngừng chỉ huy các Thần Vệ xung quanh, truyền đạt cho bọn họ phương pháp hữu hiệu vây công một cường giả. Các Thần Vệ hưng phấn cách xa hai tên Thượng vị thần kia, phối hợp theo trận pháp công kích học được từ Bát Hoang Ly Hợp Luyện Ngục trận, tập trung lực công kích không để lộ ra một khe hở nào, bức cho đối phương không giữ được bình tĩnh.
Đối với hai tên Thượng vị thần kia, e rằng cả đời này chưa từng trải qua tình cảnh bị áp bức và lăng nhục như vậy. Khi bọn hắn cứ tập trung lực lượng chuẩn bị không tiếc bị trọng thương hay thụt lùi một cảnh giới để chạy trốn thì đều bị ma đầu cứng rắn dập tắt mọi cơ hội. Sau khi lặp đi lặp lại nhiều lần, hai người cuối cùng cũng biết lần này chỉ có một con đường chết.
Ở bên trong kết giới của Hàn Thạc và La Ti, bọn họ thậm chí không thể xông đến các Thần Vệ xung quanh để cùng ngọc nát đá tan. Mắt thấy mình trở thành đối tượng cho người khác làm nhục, biến bọn họ thành mục tiêu để rèn sự phối hợp trơn tru, hai người không còn chút hy vọng cuối cùng cũng không thể chịu nổi nỗi khuất nhục này nữa.
Hai người đột nhiên vứt bỏ sự chống cự, tùy ý cho các Thần Vệ xung quanh dùng vũ khí cùng thần lực tấn công lên người. Dưới sự công kích rợp trời như vậy, thần lực trong cơ thể bọn hắn đã tiêu hao bảy, tám phần, cuối cùng sinh mệnh lực hao hết, ngã xuống trong vũng máu.
Đỉnh Linh tự nhiên bay ra, nhân cơ hội thôn phệ thần hồn hai tên Thượng vị thần, theo đó số lượng ma đầu trong Vạn Ma Đỉnh càng ngày càng nhiều, chất lượng cũng càng ngày càng cao. Hàn Thạc mỗi một lần hấp thu lực lượng của Đỉnh Linh đều có thể cảm nhận rõ ràng được Vạn Ma Đỉnh đang rất nhanh trở nên cường đại.
Đối với Hàn Thạc mà nói, Vạn Ma Đỉnh cường đại có nghĩa là chính hắn cường đại, cho nên Hàn Thạc luôn dốc hết sức giúp Đỉnh Linh thu nhận thật nhiều thần hồn.
– Chết nhanh thế! – Ba Nạp Đức tức giận nhưng chỉ dám chửi khẽ, xem ra vẫn chưa chơi thoải mái.
Xung quanh, đám Thần Vệ cũng có phần cụt hứng. Không ngờ rằng khi bọn họ đang hưng phấn nhất thì hai kẻ tập kích lại đột nhiên hết chống cự, hại bọn họ chơi đùa không được sảng khoái.
Bác Lan Tư không nói một lời, lúc Vạn Ma Đỉnh hấp thu thần hồn hai tên Thượng vị thần, hắn nhanh chóng đi tới bên cạnh hai cỗ thi thể. Bỏ mặt nạ ra, cẩn thận quan sát, Bác Lan Tư đứng dậy đi tới chỗ Hàn Thạc, hờ hững lắc lắc đầu rồi nói:
– Sư huynh. Gương mặt đều xa lạ!
Bác Lan Tư đã ở Đội ba Thần Vệ của Hắc Thiên vài năm, đối với người trong các đại gia tộc ở Ám Ảnh thành đều vô cùng quen thuộc. Rất nhiều nhân vật ngay cả Hàn Thạc chưa từng gặp nhưng Bác Lan Tư sớm đã có quen biết rồi. Mà Thượng vị thần ở bất cứ một thành thị nào đều là đoàn thể đặc thù có số lượng ít nhất cùng địa vị cao nhất. Nếu như hai người kia là người của Ám Ảnh thành, hắn không có lý do gì lại không biết.
Bởi vậy, thấy Bác Lan Tư lắc đầu nói không biết, Hàn Thạc có thể chắc chắn hai người kia tuyệt đối là đến từ một thành thị khác. Cẩn thận suy nghĩ, hắn phát hiện mình đã đắc tội với U Mạc thành, và cả Ba Đặc Lai Mỗ từ một thần vực khác. Hắn thầm suy xét có thể là một tên trong đó ra tay không.
Nhíu mày trầm tư hồi lâu, Hàn Thạc nhìn xung quanh bốn phía, khẽ nói:
– Chuyện lần này xảy ra, trước khi ta chưa điều tra rõ ràng, không một ai được lộ tin tức ra!
Dừng một chút, hắn bổ sung:
– Kể cả người của Tái Nhân Đặc gia tộc!
Năm tên Thượng vị thần đến tập kích hắn thì ba chết hai chạy trốn. Điều này có nghĩa khả năng hắn đã đắc tội với một thế lực vô cùng mạnh mẽ.
Hắn hiện nay xem như là người của Ám Ảnh thành, một khi để cho Hoa Lai Sĩ và An Đức Liệt biết được, hai người có thể sẽ nghi ngờ, nói không chừng sẽ truy hỏi hắn suốt tình huống cụ thể thế nào. Nếu để cho một gia tộc bên ngoài biết chuyện này, nhất định sẽ rất kinh ngạc về thực lực khủng bố của Hàn Thạc, lần tỷ đấu giữa các Thần Vệ trưởng này cũng không còn quá kịch tính nữa.
Trải qua lần chiến đấu này, tất cả ánh mắt của thành viên Đội năm nhìn về phía Hàn Thạc đều đầy kính sợ. Những Thần Vệ trước kia đối với hắn còn có chút hoài nghi thì lần này không còn bất luận nghi hoặc gì nữa, từng người đều hoàn toàn bái phục hắn.
Bởi vậy, Hàn Thạc một lời nói ra, gần trăm tên Thần Vệ đều nhất trí cung kính gật đầu xác nhận, âm thanh chỉnh tề vang lên, không một ai có ý kiến khác.
Trên Chúng Thần đại lục tu luyện thành phong trào, đại bộ phận mọi người đều coi việc đề cao thực lực mình là việc quan trọng nhất.
Bởi vì như thế, cho nên người trên Chúng Thần đại lục đều sùng bái, thể hiện sự tôn kính với cường giả. Khi Hàn Thạc chứng minh cho bọn họ thực lực mình có thể dễ dàng giết chết Thượng vị thần thì những Thần Vệ cương quyết không thuần phục cũng đều thành thật hẳn, thật lòng thật dạ đồng ý việc Hàn Thạc trở thành Thần Vệ trưởng mới.
– Đại nhân yên tâm, sẽ không ai lắm miệng! – Ba Nạp Đức bây giờ nhìn Hàn Thạc, ánh mắt cũng hoàn toàn bất đồng, ngữ khí trong khi nói chuyện cũng đều phát ra sự kính sợ từ trong lòng.
Gật gật đầu Hàn Thạc nói:
– Ta là Thần Vệ trưởng của các ngươi, mệnh lệnh của ta các ngươi chỉ cần thực hiện cho tốt, cứ như vậy mà tuân thủ sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Nhìn bốn phía chung quanh, hắn mỉm cười nói:
– Được rồi, ta nghĩ hai tên chạy thoát chắc sẽ không dám trở lại nữa, mọi người tiếp tục tiến thẳng về dãy núi Phi Vân!
– Sư huynh, sẽ không gặp nguy hiểm gì nữa chứ, bọn họ có thể tiếp tục vừa đi vừa bí mật tiến hành tu luyện phương thức truy đuổi hay không? – Bác Lan Tư khom người xin chỉ thị của Hàn Thạc.
– Có thể. – Hàn Thạc cũng không cho rằng hai người kia còn dám quay trở lại, liền sảng khoái đáp ứng.
Khi Bác Lan Tư dẫn những Thần Vệ kia tiếp tục tiến hành đủ mọi loại huấn luyện, Hàn Thạc dặn La Ti:
– Đừng cho người quấy rầy ta!
La Ti sửng sốt, không rõ vì sao hắn đột nhiên có mệnh lệnh này, nhưng nàng cũng không hỏi nhiều, chỉ hờ hững gật gật đầu. Mặc dù hiện tại quan hệ giữa nàng và Hàn Thạc sớm đã hòa hoãn, nhưng La Ti vẫn rất ít khi nói chuyện, thong thường chỉ có Hàn Thạc hỏi thì mới trả lời, căn bản sẽ không chủ động nói chuyện với hắn.
Hàn Thạc dặn dò rồi cũng không nhìn lại La Ti, bắt đầu nhắm mắt khoanh chân ngồi xuống. Thần thức khởi động, một ma đầu được luyện chế từ thần hồn Thượng vị thần từ bên cạnh hắn bay ra, thẳng hướng phía Bắc lao đi rất nhanh.
Với ma đầu này, Hàn Thạc tập trung tinh thần truyền đạt cho nó một mệnh lệnh, hơn nữa còn truyền cho nó một chút Ma nguyên lực. Ma đầu hình dạng hư thể tốc độ cực nhanh vượt quá sức tưởng tượng, so với Hàn Thạc sử dụng sức mạnh của Đỉnh Linh toàn lực thi triển Ma Động Cửu Thiên thuật còn nhanh hơn rất nhiều.
Ma đầu vô hình, không bị trọng lực ảnh hưởng, bản thân đã có ưu thế về phương diện ưu thế tốc độ, còn có sức mạnh của Đỉnh Linh thúc đẩy nó, tốc độ kia tự nhiên phải nhanh hơn.
Lúc đại chiến với hai tên vừa rồi, Hàn Thạc đã lưu lại ở trên áo giáp của tên có thân hình thấp bé một giọt bổn mạng tinh huyết, giọt máu này có liên hệ kỳ diệu với hắn. Hai người kia mặc dù nhờ vào không gian thần khí bất phàm để chạy thoát, nhưng bởi vì trên người tên có thân hình thấp bé còn có giọt máu kia, cho nên khi Hàn Thạc cẩn thận cảm ứng, có thể lờ mờ cảm ứng được vị trí của hai người.
Hắn có thể cảm giác được hai người cách hắn cực xa, với lại còn đang di chuyển rất nhanh. Lúc này cho dù bản thể Hàn Thạc toàn lực cũng không chắc có thể đuổi kịp hai người, quan trọng nhất là hắn nhất định phải luôn ở gần nhóm Thần Vệ, nếu không một khi thực sự xảy ra nguy cơ, hắn sợ đám Thần Vệ không đối phó nổi.
Cho nên Hàn Thạc không hành động ngay, mà là lợi dụng Linh Ma, loại hình thái mạnh nhất làm cứu cánh. Hắn không cầu ma đầu có thể gây thương hại cho hai người kia, chỉ cầu có thể biết được thân phận của kẻ địch, để cho hắn có sự cân nhắc, tương lai cũng có thể chuẩn bị đề phòng cho tốt, hoặc là khi có cơ hội thì tiêu diệt luôn cái uy hiếp này.
Đẩy tốc độ đến mức tận cùng, ma đầu giống như vị diện di động, hư thể ở trong không khí chỉ để lại một tia dao động yếu ớt, nhanh chóng lẻn tới khu vực mà Hàn Thạc cảm ứng được.
Sau nửa giờ, thần thức Hàn Thạc chợt thu lại, ma đầu đang di động tốc độ cao bỗng chốc chậm lại, bắt đầu cẩn thận đến gần phía trước.
Hai bóng người đang chạy đi nhanh chóng, không có ý định dừng lại. Từ dấu lấm chấm trên bao tay của tên có thân hình thấp bé, Hàn Thạc biết đây chính là hai kẻ tập kích vừa chạy thoát. Hai người một mạch lướt đi, căn bản không biết phía sau ở xa xa còn có một con mắt vô hình dõi theo.
Ma đầu đi theo phía sau hai người khoảng mười phút, đột nhiên thấy tốc độ hai người chậm lại, rồi thình lình rẽ vào một cửa sơn động được đá vụn và nhành liễu che giấu. Tên có thân hình thấp bé ho nhẹ.
Mấy cái bóng đen từ trong sơn động từ từ hiện ra. Theo đó, tướng mạo bọn họ cũng dần dần rõ ràng, cầm đầu chính là người đã mất tích rất lâu, Đa Lạc Lôi Tư. Sau khi đi ra, sắc mặt vui vẻ hắn hỏi:
– Tộc trưởng, thành công rồi sao?
Tháo mặt nạ xuống, tộc trưởng Lai Phất Tư gia tộc Phỉ Nhĩ Đức vẻ mặt âm trầm nói:
– Thất bại rồi, còn có ba người không trở về được!
Quay đầu lại nhìn liếc qua Lạp Khắc Lý Sâm cũng đang tháo mặt nạ xuống, Phỉ Nhĩ Đức nặng nề nói:
– Lạp Khắc Lý Sâm đại nhân, thật có lỗi, khiến cho ngươi tổn thất ba trợ thủ đắc lực!
Lạp Khắc Lý Sâm mặt oán độc, lạnh như băng nói:
– Ba Tử Vong Thượng vị thần, ta cũng không biết nên ăn nói như thế nào với đại ca ta!
Phỉ Nhĩ Đức biết Lạp Khắc Lý Sâm lúc này giống như một ngọn núi lửa sắp bộc phát, cũng không biết nói như thế nào, chỉ đành bất lực than thở, không nói được một lời.
– Về Thôn Vân thành trước đã! – Lạp Khắc Lý Sâm lạnh lùng liếc nhìn Phỉ Nhĩ Đức, khẽ hừ một tiếng rồi dẫn đầu rời đi. Phỉ Nhĩ Đức khẽ thở dài, dẫn đám người Đa Lạc Lôi Tư đuổi theo sau.