Phần 8: Âm Thầm Điều Tra…
Đêm khuya, ngoài Ám Ảnh thành.
Ở giữa một đám cây ăn thịt người đột nhiên vang lên một tiếng “Bang” rồi xuất hiện một bóng đen, bóng đen nện ngay vào một gốc cây thực nhân hoa (hoa ăn thịt người) không ngừng lắc lư, làm gốc cây thực nhân hoa này bị gãy nát.
Trên người bóng đen đột nhiên xộc lên mùi máu tươi gai mũi tản ra khắp nơi, mùi máu tươi đó như là lực hấp dẫn mãnh liệt nhất, làm cho những bụi cây ăn thịt cả vùng này xôn xao hưng phấn.
Một cây Ba Tiêu Diệp đầy gai và cành nhọn cứng tiết ra chất lỏng có tính ăn mòn mãnh liệt, đột nhiên từ trạng thái yên tĩnh nhanh chóng sống dậy, toàn bộ hướng về phía bóng đen lao tới. Chỉ trong nháy mắt, bóng đen đã hoàn toàn biến mất, những cành lá dây leo dày đặc đã trùm lấy thành một hình người lờ mờ.
Trời đêm lạnh lẽo, thời gian trôi qua không một tiếng động…
Những thực vật ăn thịt người bao kín bóng đen này dùng hết sức giằng xé, càng lúc càng chặt, tựa hồ muốn cắt nhỏ sinh vật bên trong, nghiền nát, nuốt chửng…
“Rắc rắc…”
Thanh âm kỳ quái từ trong sinh vật hình người truyền đến, chỉ thấy một cành cây đang siết chặt bỗng dần dần mềm ra, hơn nữa lại thối lui với tốc độ còn nhanh hơn.
“Rắc rắc…”
Dây leo và cành lá của những cây ăn thịt người lui lại, theo loại thanh âm này mà chia năm xẻ bảy, hóa thành những mảnh vụn rải rác khắp nơi.
Chân, chỉ cảm thấy mỗi khớp xương đều rất khó cử động, mí mắt cũng tựa hồ đột nhiên nặng hơn rất nhiều, đến cả việc duy trì động tác mở mắt cũng trở nên khó khăn vạn phần.
Vất vả ngồi xếp bằng, miễn cưỡng khôi phục một chút khí lực, tâm thần Hàn Thạc vừa động, hai hóa thân ngoại thân đồng thời bay ra khỏi cơ thể, một trái một phải chăm chú thận trọng nhìn tất cả chung quanh.
Không lập tức trở lại Ám Ảnh thành ngay, hai hóa thân ngoại thân dẫn bản thể vào vùng núi ngoài thành, tìm tới một huyệt động ngầm dưới đất rất bí mật rồi vô cùng cẩn thận xóa tất cả các dấu vết. Hai hóa thân ngoại thân ở bên ngoài huyệt động bố trí lại một chút. Cuối cùng hóa thân ngoại thân tu luyện sức mạnh Tử Vong lặng lẽ rời đi.
Vào lúc đêm khuya, Ám Ảnh thành không huyên náo như ban ngày, có vẻ vô cùng yên tĩnh.
Nương vào tường thành gần chỗ gia tộc Lai Phất Tư, hóa thân ngoại thân Tử Vong hệ lặng lẽ phóng ra vài ma đầu. Bản thể không dám vào trong thành, không thể thông qua vài cửa thành, nếu muốn từ khu vực khác vào thành phải đối mặt với sự đả kích bất lưu tình của những tháp kết giới bao phủ chung quanh. Hàn Thạc cũng không tự tin bình yên né khỏi chúng được, nên chỉ có thể đứng ở ngoài thành.
Những con ma đầu ở trạng thái hư vô có thể lướt qua những công kích thực thể của tháp kết giới này. Hàn Thạc tiềm phục ở một nơi bí mật, thông qua mấy con ma đầu quan sát tình huống chung quanh.
Mục tiêu xác định là gia tộc Lai Phất Tư. Những con ma đầu lướt qua phòng ngự tháp kết giới, đi thẳng tới gia tộc này.
Kết giới bên trong gia tộc Lai Phất Tư càng thêm chặt chẽ, nhưng không thể ngăn cản ma đầu tiến vào. Vài con ma đầu bay vòng vòng, chẳng mấy chốc tìm được phòng của hai người Khải Kỳ và Y Phù. Hai ma đầu tiềm phục rất kỹ ở đó, âm thầm thăm dò nhất cử nhất động của hai người.
– Ca ca, tại sao phụ thân không cho chúng ta ra khỏi nhà? – Ở Chúng Thần đại lục, những vị Thần gần như không có nhu cầu ngủ. Bình thường vào đêm khuya, mọi người thường thường tĩnh tọa tu luyện. Còn lúc này, Y Phù hiển nhiên vẫn không hề làm vậy, đang rên rỉ phàn nàn với Khải Kỳ.
– Phụ thân quyết định tự nhiên có đạo lý của người, chúng ta chỉ cần nghe lời là được.
Khải Kỳ có vẻ rất bình tĩnh, liếc mắt nhìn Y Phù, trịnh trọng nói:
– Phụ thân lần này nổi giận thật rồi. Ta dám khẳng định, trong khoảng thời gian này chúng ta tốt nhất nghe lời cha, ngàn vạn lần không được gây ra bất kỳ sự tình gì, hiểu chưa?
– Nhưng… Nhưng tên hủy ba cửa hàng của chúng ta, chúng ta bị khi dễ tới mức này, chẳng lẽ không trả thù à? – Thanh âm Y Phù nhỏ đi một chút, nàng cũng rất ít khi thấy Khải Kỳ lại an phận như vậy, biết việc này khẳng định không đơn giản.
– Yên tâm đi, phụ thân nói sẽ xử lý!
Khải Kỳ cười lạnh, nói:
– Nghe Thần Vệ nói tối nay phụ thân uống không ít rượu, muội có biết phụ thân uống rượu có nghĩa là gì không?
Y Phù giật mình cả kinh, sau đó tựa hồ nghĩ tới cái gì, quá mừng hỏi:
– Huynh nói… huynh nói là…
Khẽ gật đầu, Khải Kỳ nói khẳng định:
– Có người sắp chết rồi!
– Thật tốt quá, muội biết phụ thân sẽ không để chúng ta chịu thiệt mà, hắc… tiểu tử kia… chúng ta phỏng chừng sẽ không còn được gặp lại hắn nữa rồi… – Y Phù tâm tình thoáng cái đã tốt hơn rất nhiều, cười tươi roi rói.
Hai con ma đầu được bố trí ở bên cạnh Khải Kỳ và Y Phù thuận thế bay trở về, vô thanh vô tức bay tới bên Hàn Thạc đang phục bên ngoài tường thành rồi cùng thối lui.
Không cần tiếp tục điều tra nữa. Hàn Thạc trong lòng đã biết rõ ràng tối nay mình bị ai công kích rồi. Hơi rượu nồng nặc trên người nọ không thể giả được. Lần này nghe Khải Kỳ và Y Phù nói với nhau, hắn lập tức khẳng định thân phận người tập kích mình – Thần Vệ trưởng đội năm Thần Vệ, Ngải Phất lý!
Hắn hiểu Ngải Phất lý tối nay chuẩn bị trực tiếp giết chết mình, một khi mình chết, cho dù gia tộc Tái Nhân Đặc đoán ra là do hắn làm, chỉ sợ cũng sẽ không vì mình mà làm lớn với Ngải Phất lý, dù sao Ngải Phất lý cũng là Thần Vệ trưởng đội năm, đại biểu cho cả gia tộc Lai Phất Tư.
“Mình còn sống có lẽ còn có trọng lượng, nhưng mình mà chết thì căn bản không còn giá trị gì. Một người chết không thể luyện chế thuốc men, dù gì cũng không đáng giá để gia tộc Tái Nhân Đặc làm lớn, phỏng chừng cũng chỉ có Tạp Mai Lệ Tháp mới có thể giúp mình báo thù thôi.” – Hàn Thạc tự giễu.
“Song, nếu Tạp Mai Lệ Tháp không biết địch nhân của mình là ai, làm sao có thể giúp mình báo thù đây?”
Những suy nghĩ liên tiếp xuất hiện như những luồng điện trong đầu Hàn Thạc. Ngải Phất lý say rượu tung ra một kích lôi đình nhìn như là lỗ mãng, nhưng sau khi Hàn Thạc suy nghĩ cẩn thận mới phát hiện ra người này quyết đoán tàn nhẫn đến như thế nào. Hắn làm nên việc này tuyệt không phải là lỗ mãng, nhất định là trải qua phân tích rất kỹ lưỡng, rồi giả vờ say rượu đến hạ thủ.
Một Thượng vị thần làm sao có thể bị say rượu được chứ?
Nghĩ thông suốt tất cả những việc này, Hàn Thạc đột nhiên cảm thấy trong lòng lạnh đi, cũng không dám coi thường bất kỳ Thượng vị thần nào ở Ám Ảnh thành nữa. Chỉ một Ngải Phất lý đã đáng sợ như vậy, nếu những Thần Vệ trưởng hoặc tộc trưởng các gia tộc còn mạnh và có địa vị cao hơn Ngải Phất lý thì chẳng phải còn kinh khủng hơn nhiều sao?
Thời gian gần đây vì Hàn Thạc buôn bán thuốc rất thành công ở Ám Ảnh thành nên hơi ảo tưởng, bây giờ thoáng cái tỉnh táo lại, lập tức biết ngay vì gần đây thuận buồm xuôi gió nên hắn có chút coi thường những cường giả đầy rẫy khắp Ám Ảnh thành. Cũng vì hắn phỏng đoán sai lầm sự đáng sợ của Ngải Phất lý và gia tộc Lai Phất Tư nên mới tạo thành kết quả thiếu chút nữa tối nay!
– Ủa! – Hàn Thạc kêu khẽ, ma đầu đang rút lui khỏi gia tộc Lai Phất Tư đột nhiên phát hiện ra một bóng ma khác bên ngoài căn nhà Khải Kỳ và Y Phù, bóng ma này hoàn toàn dung hợp vào bóng tối, chỉ hơi nhúc nhích khẽ, tựa hồ đang tìm kiếm cái gì đó…
– Rốt cuộc ở đâu nhỉ, khẳng định phải ở xung quanh, đồ đâu rồi… – Cái bóng được Ngải Phất lý gọi là số ba hết nhìn đông tới nhìn tây trong bóng đêm, cố gắng tìm kẻ tiềm phục bí mật nào đó, nhưng không sao phát hiện được.
Sau tiếng kêu khẽ, Hàn Thạc nhanh chóng lệnh cho ma đầu lui về. Thông qua ma đầu, hắn phát hiện ra bóng ma núp trong bóng tối, lập tức khẳng định đó là một tên Trung vị thần thực lực cao siêu, hơn nữa cực kỳ sở trường về ẩn giấu tung tích.
Hàn Thạc đã đại khái đoán ra chân tướng sự tình, sợ ma đầu lưu ở đó sẽ bị phát hiện, do đó không còn tiết lộ hành tung nữa, lập tức lệnh cho ma đầu lặng lẽ lui về.
Màn đêm buông xuống, hóa thân ngoại thân Tử Vong hệ lại lặng lẽ quay về huyệt địa chỗ của bản thể, tạm thời không tính trở lại Ám Ảnh thành nữa. Đảo mắt hai tháng đã trôi qua.
Thiên Cơ Dược Tề dưới sự cố gắng của An Ni Tháp sớm đã được sửa sang như mới. Hôm nay những đại gia tộc lục tục kéo tới, không ngừng hỏi An Ni Tháp về tung tích Hàn Thạc, xem ra có nhu cầu cấp thiết muốn mua thêm thuốc.
Những viên thuốc lần trước mua được từ Thiên Cơ Dược Tề có rất nhiều người đã thử qua diệu dụng của nó. Ai nấy đều tán thưởng không dứt lời, nơi nơi đều truyền bá cửa hàng Thiên Cơ Dược Tề thần kỳ, càng ngày càng nhiều nhà giàu có ở Ám Ảnh thành bắt đầu chú ý tới cửa hàng mới nổi này.
Sự tình phát sinh như vậy, An Ni Tháp không hề hay biết gì. Đối với việc Hàn Thạc biến mất thần bí hắn tự nhiên không thể cho mọi người một đáp án hài lòng. Thần Vệ trưởng đội ba Hắc Thiên đã đi tìm hắn vài lần, nhưng vì chính chủ vắng nhà, hắn đi đâu để mua thuốc đây?
Lại một tháng trôi qua, danh khí Thiên Cơ Dược Tề càng lúc càng lớn ở Ám Ảnh thành. Những đại gia tộc thấy Hàn Thạc lâu rồi không hiện thân, trong lòng bắt đầu nổi lên sự nghi ngờ, thậm chí có vài gia tộc bắt đầu vận dụng sức mạnh trong tay mình, đi tới những vùng núi chung quanh Ám Ảnh thành tìm tung tích Hàn Thạc.
Tạp Mai Lệ Tháp vừa ra khỏi trạng thái tĩnh tu, sắc mặt trở nên càng ngày càng bình thường, vốn nàng cực xấu, nhưng vì biến hóa của sắc mặt và lớp da, mặc dù còn xa mới đạt tới mức độ “đẹp”, nhưng cũng chỉ hơi xâu xấu một chút thôi.
Tạp Mai Lệ Tháp vội vàng muốn báo đáp Hàn Thạc, đáng tiếc hắn biến mất thần bí làm cho nàng thất vọng. Tạp Mai Lệ Tháp đầu tiên nghĩ là Hàn Thạc cần một thời gian hái thuốc, nhưng khi nghe An Ni Tháp nói là ngày đó khi Hàn Thạc trở lại đã thu thập được rất nhiều dược tài, vì vậy nàng cũng bắt đầu nóng nảy.
Tới tháng thứ tư, chẳng những Tạp Mai Lệ Tháp, tất cả những đệ tử đại gia tộc chuẩn bị mua thuốc của Hàn Thạc cơ hồ đều tin rằng hắn nhất định xảy ra chuyện. Những thông tin đủ kiểu được loan truyền về Thiên Cơ Dược Tề, rất nhiều người tin rằng Hàn Thạc có lẽ đã bị giết chết.
Tạp Mai Lệ Tháp lại không tin!
Sau khi trở về chung với Hàn Thạc từ dãy Chướng Vân, nàng từng nghe hắn nói là có công phu bảo vệ tính mạng thuộc loại nhất lưu. Dưới tình thế ác liệt ở dãy Chướng Vân như vậy, Hàn Thạc chỉ là một Hạ vị thần lại có thể sống sót chạy ra, hơn nữa còn dẫn theo nàng, làm cho nàng càng tin điều này hơn!
Tạp Mai Lệ Tháp thật sự nóng nảy, hạ lệnh cho Thần Vệ gia tộc Tái Nhân Đặc tới các địa phương tìm Hàn Thạc, chẳng những là ở Ám Ảnh thành, đến cả một vài thành trấn pháo đài trực thuộc Ám Ảnh thành cũng thu được lệnh của Tạp Mai Lệ Tháp. Một cuộc truy tìm Hàn Thạc đại quy mô dưới sự chỉ huy của nàng được tiến hành khắp nơi…
Mặt khác, nhân vật trọng yếu của gia tộc Tái Nhân Đặc như An Đức Liệt lại bắt đầu ra tay điều tra.
– Sao? – An Đức Liệt nheo mắt, đồng tử mắt trái hiện ra màu tím, lộ ra sát ý băng giá. Nếu Hàn Thạc lúc này ở đây, nhất định sẽ phát hiện An Đức Liệt bây giờ khác hẳn với sự hòa khí ngày thường, quả thực hoàn toàn là hai người khác nhau!
Một người mang mặt nạ màu trắng quỳ rạp trước mặt An Đức Liệt, người này chỉ có một đôi mắt trống rỗng, thoạt nhìn như là thi thể không có sinh mạng khí tức, làm cho người ta có một loại cảm giác ghê tởm.
– Đêm đó, Ngải Phất lý đại nhân của gia tộc Lai Phất Tư từng uống rất nhiều rượu! – Thanh âm đều đều hờ hững từ người mặt nạ màu trắng nói ra nghe không có cảm tình gì.
– Nói tiếp! – Con mắt trái màu tím của An Đức Liệt đột nhiên nhắm lại, chỉ dùng mắt phải nhìn người nọ.
– Trước đó con trai của Ngải Phất lý là Khải Kỳ từng đi tới đội năm, hai người ở trong mật thất nói chuyện trong chốc lát, sau đó Khải Kỳ quay lại gia tộc Lai Phất Tư, mãi cho tới hôm nay vẫn không hề rời nhà một bước!
Thanh âm không có cảm tình nói đều đều, ngưng một chút rồi nói tiếp:
– Nhưng có người chứng kiến Ngải Phất lý đêm đó cũng chưa từng rời tòa nhà đội năm một bước, sau khi hắn uống rượu say ngủ thiếp đi, mãi đến hừng đông mới tỉnh!
– Nếu hắn không có ở đó thì tốt, hắn vẫn ở trên đỉnh tháp đội năm, hơn nữa có người thấy được, vậy nhất định là hắn rồi! Xem ra ta phải đi nói chuyện với hắn rồi! – An Đức Liệt đứng lên, đồng tử mắt trái mở ra lại biến thành màu xám như bình thường, khí chất cả người lão cũng biến hóa theo, lại trở thành An Đức Liệt cười hà hà vẻ mặt ôn hòa.
Trên Thiên Trảo tháp, An Đức Liệt đột nhiên xuất hiện giữa không khí, tự nhiên ngồi trên vị trí chỉ thuộc về Ngải Phất lý, bình tĩnh nhìn bầu trời xanh ngắt, rồi nhè nhẹ ngồi xuống cái ghế.
Ngải Phất lý đang ở phía dưới xử lý chính vụ, đột nhiên nhướng mày nói với người đối diện:
– Tạm thời cứ vậy đi, các ngươi lui ra!
– Đại nhân, còn có chút chuyện, phải cần ngài…
– Lui ra! – Không đợi hắn nói xong, Ngải Phất lý lạnh lùng quát khẽ.
Mấy người đều cả kinh, cũng không dám nhiều lời nữa, dạ dạ thưa thưa lui ra. Đợi cho mọi người ra khỏi gian phòng, Ngải Phất lý mới thở phào một hơi.
Thân thể Ngải Phất lý nhoáng lên, sau một khắc đã xuất hiện trước mặt An Đức Liệt.
– An Đức Liệt đại nhân, không ngờ gặp ngài ở đây, có việc gì thế? – Trong tay Ngải Phất lý lấy ra một bình rượu, vừa nói vừa rót tự nhiên. Khi vừa dứt lời, một cốc rượu sóng sánh màu hổ phách được hắn đưa cho An Đức Liệt, – Rượu quả đến từ rừng rậm tây bắc của thần vực Sinh Mạng, nếm thử xem thế nào.
Cũng không khách khí, An Đức Liệt mỉm cười cầm chén rượu, nhè nhẹ mân mê rồi uống một ngụm, khà một tiếng:
– Ừm… không tệ không tệ… ngươi quả nhiên biết cách hưởng thụ!
Ngải Phất lý mỉm cười, khiêm nhường không nói gì.
– Vậy… Bố Lai Ân sống hay chết? – Chén rượu vừa đổ hết vào miệng, An Đức Liệt nhè nhẹ xoay xoay chén rượu, không ngẩng lên mà vẫn nhìn cái chén rỗng, hỏi rất tự nhiên.
Nụ cười trên mặt Ngải Phất lý cứng đờ, đang chuẩn bị rót cho mình một ly rượu đột nhiên ngừng lại, lát sau hắn lại tiếp tục động tác rót rượu, cười gượng có vẻ hơi khổ sở, lắc lắc đầu nói:
– Ta không biết…