Phần 7: Liều Mạng…
Khải Kỳ dẫn một đội Thần Vệ đi tới Thiên Cơ Dược Tề, chỉ thấy bên trong đang xây dựng rất bận rộn.
An Ni Tháp đang triệu tập nhân thủ sửa sang lại cửa hàng, thấy Khải Kỳ như ăn phải hỏa dược vọt tới, lạnh lùng chắn trước cửa cản hắn lại, hỏi vẻ không vui:
– Khải Kỳ thiếu gia, ngươi muốn làm gì?
– Người đâu, chủ nhân Thiên Cơ Dược Tề Bố Lai Ân đâu? Hắn ở đâu, bảo hắn ra đây cho ta? – Khải Kỳ đứng trước cửa, chõ miệng vào trong lớn tiếng gào lên.
– Xin lỗi, chủ nhân cửa hàng vắng nhà, ngươi có việc gì chờ hắn về nói sau. – An Ni Tháp vẫn bình tĩnh, cất giọng kêu to, đội ba Thần Vệ ở đó không xa chẳng mấy chốc chạy tới bày thành một hàng bên ngoài Thiên Cơ Dược Tề, lạnh lùng nhìn đoàn người Khải Kỳ, xem ra sớm đã có chuẩn bị.
Phụ thân Khải Kỳ, Ngải Phất lý cũng là một trong những Thần Vệ trưởng ở Ám Ảnh thành, nhưng những Thần Vệ ở đây toàn bộ đến từ gia tộc Lai Phất Tư. Hai phương nhân mã đứng đối diện xem ra cũng tương đương, nhưng khí thế của bên An Ni Tháp rõ ràng mạnh hơn.
Một mặt là vì Thần Vệ đội ba thuộc về gia tộc Tái Nhân Đặc, mặt khác vì thực lực của Hắc Thiên mạnh hơn Ngải Phất lý, An Ni Tháp trước giờ vẫn canh chừng xung quanh Thiên Cơ Dược Tề cũng đã được Hắc Thiên chỉ đạo, do đó An Ni Tháp căn bản không sợ xung đột với Khải Kỳ.
Những Thần Vệ đội ba theo An Ni Tháp trong lòng phẫn nộ ngập trời, cung giương kiếm bạt, chậm rãi đến gần. Khải Kỳ dầu sao cũng thông minh hơn muội muội hắn Y Phù một chút, biết nếu lúc này hắn sinh ra xung đột với An Ni Tháp, hắn chỉ có thiệt thân, cuối cùng nếu cứ làm ồn lên thì hắn căn bản chẳng có lợi gì.
Cố đè nén cơn giận trong lòng, Khải Kỳ không thể không bỏ qua, lưu lại vài câu ác độc rồi dẫn Thần Vệ gia tộc Lai Phất Tư phẫn hận rời đi, sắc mặt âm trầm không ngừng nghĩ ngợi xem Hàn Thạc đang ở đâu.
– Thiếu gia, chẳng lẽ bỏ qua như vậy? – Một Thần Vệ giận dữ nói.
– Đương nhiên không đơn giản như vậy. Nhưng tiểu tử đó không biết trốn ở nơi nào, không tìm thấy chính chủ thì chúng ta căn bản không thể hạ thủ.
Khải Kỳ hầm hầm tức giận, quay đầu lại liếc mắt nhìn Thiên Cơ Dược Tề, nói:
– Đi, tìm phụ thân ta.
Khải Kỳ hộc tốc chạy tới đội năm Thần Vệ Ám Ảnh thành.
Trong mật thất đội năm Thần Vệ, Ngải Phất lý sắc mặt rất khó coi nghe Khải Kỳ báo lại sự tình một lần, càng nghe sắc mặt cành xanh rờn. Đợi khi hắn rốt cục nói xong, Ngải Phất lý đứng phắt lên, giáng một cái tát vào mặt Khải Kỳ, đánh cho hắn loạng choạng lui ra sau vài bước.
Bưng gương mặt sưng đỏ, Khải Kỳ không dám nói gì, chỉ ủy khuất nhìn phụ thân hắn đang phẫn nộ.
– Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, tiểu tử đó tốt nhất đừng trêu vào, ngươi nhất định không nghe. Bây giờ sướng nhé, ba cửa hàng tổn thất nhiều tinh tệ như vậy, trách nhiệm này cuối cùng chắc đổ cả trên đầu ta, hai người các ngươi không thể học tập giống được như huynh muội Đường Na, bớt cho ta chút phiền toái được không? – Ngải Phất lý đập vào cái bàn trước mặt ầm ầm, nhìn nhi tử mình cả ngày chỉ biết gây chuyện thị phi, cảm thấy giận không chỗ phát tiết.
– Phụ thân, lần trước cha nói với chúng con, chúng con đâu có chủ động trêu chọc hắn. Lần này tất cả đều là hắn gây chuyện, con chỉ trêu hắn vài câu, ai biết tiểu tử đó ác ôn như vậy, trong một đêm lại hủy ba cửa hàng nhà chúng ta. Hắn rõ ràng là dựa vào sự che chở của gia tộc Tái Nhân Đặc, không coi chúng ta vào mắt! – Khải Kỳ bưng mặt sưng, thanh âm nghẹn ngào, xem ra vô cùng ủy khuất.
– Thiên Cơ Dược Tề của hắn rốt cuộc có phải là do ngươi tìm người hủy đi không? – Ngải Phất lý nhướng mày, hừ lạnh.
– Không phải, không phải thật mà, con không dám trái lệnh phụ thân đâu! – Khải Kỳ liên tục cam đoan.
– Vậy ba cửa hàng của nhà chúng ta, ngươi khẳng định là bị tiểu tử đó hủy đi hả? – Ngải Phất lý hỏi lại.
– Khẳng định là hắn, ở gia tộc chúng ta con chửi hắn vài câu, hắn không nói một lời, âm trầm bỏ đi. Khi màn đêm buông xuống ba cửa hàng năng lượng tinh thạch nhà chúng ta xảy ra những việc thế, không phải hắn thì còn ai vào đây? – Khải Kỳ vẻ mặt căm hận, nói vẻ khẩn cấp.
Khẽ gật đầu, Ngải Phất lý phất phất tay, phân phó:
– Biến về nhà cho ta, coi kỹ muội muội hư hỏng của ngươi, trong thời gian này đừng chủ động rời khỏi gia tộc, chuyện này ta sẽ xử lý, không cho phép ngươi nhúng tay vào!
Dừng một chút, thấy vẻ mặt nghi hoặc của Khải Kỳ, hắn lại phẫn nộ quát:
– Nghe không?
Khải Kỳ bị quát giật bắn cả người, hắn rất ít khi thấy Ngải Phất lý giận như vậy, vội vàng ủy khuất gật đầu, nhỏ giọng nói:
– Biết rồi!
– Cút đi, ngay lập tức! – Nhìn hình dáng Khải Kỳ như vậy, Ngải Phất lý càng ngày càng giận, gầm lên một tiếng. Khải Kỳ vội vàng bưng mặt, lập tức biến khỏi mật thất.
Đợi cho Khải Kỳ rời khỏi gian mật thất, Ngải Phất lý vẫn giận Khải Kỳ, lại mở miệng chửi vài câu rồi mới tỉnh táo lại.
Lát sau, hắn đột nhiên mở miệng:
– Số ba, tra chi tiết về tiểu tử đó cho ta, kiểm tra vụ nổ ba cửa hàng của nhà có phải là có liên quan tới hắn không!
– Rõ. – Trong bóng đêm sau lưng Ngải Phất lý bỗng truyền đến tiếng trả lời rất nhẹ, một ảo ảnh vặn vẹo một chút rồi đột nhiên biến mất.
Tại tầng ba Thiên Cơ Dược Tề, Hàn Thạc nhìn An Ni Tháp đi lên hỏi:
– Tiểu tử đó đi rồi à?
– Đi rồi, yên tâm đi, có chúng ta ở xung quanh đây che chở, không có nguy hiểm gì đâu.
An Ni Tháp đáp vẻ cung kính, dừng một chút, lập tức hỏi:
– Tu luyện tràng tầng ba được sửa lại như vậy được chưa?
– Ừm, không tệ, hai ngày này làm phiền các ngươi nhiều, bất luận kẻ nào đến quấy rầy đều ngăn trở cho ta, ta cần chút thời gian luyện chế thuốc! – Hàn Thạc phân phó.
– Đại nhân yên tâm đi, chúng ta biết nên làm như thế nào!
An Ni Tháp lập tức vỗ ngực cam đoan, rồi cười hắc hắc, một lần nữa mở miệng:
– Hắc Thiên đại nhân chúng ta cũng rất hứng thú với dược tề của ngươi, hắn bảo ta mua mấy thứ thuốc của ngươi, giá thương lượng, xin thành toàn cho được không?
Hàn Thạc sớm biết An Ni Tháp một mực ở xung quanh, khẳng định là được lệnh của Hắc Thiên. Tên Hắc Thiên này đã sớm biểu đạt thiện ý như vậy, Hàn Thạc đương nhiên cũng có phân tấc, lúc này mỉm cười khẽ gật đầu, nói:
– Ta đã có tính toán, phiền ngươi giúp ta cảm ơn Hắc Thiên đại nhân một tiếng.
– Ha ha, đa tạ đa tạ.
An Ni Tháp nghe Hàn Thạc nói thế, biết việc Hắc Thiên phân phó khẳng định không có vấn đề gì, lúc này cười cười lui ra. Vừa ra ngoài đã lớn tiếng gào lên với đám người được bố trí canh gác ở tầng hai ba:
– Cẩn thận một chút cho ta, bằng không đừng mơ có được một tinh tệ nào!
Hàn Thạc đang ở tu luyện tràng tầng ba lắc đầu cười cười, đối với loại hành động mà An Ni Tháp đang làm muốn lấy lòng hắn thì quả là ấu trí, nhưng ngẫm lại mấy hôm nay hắn đã vì mình mà bận rộn nên cũng không nói thêm gì nữa.
“Hai cửa hàng khác là ai làm nhỉ?” – Hàn Thạc nghĩ ngợi mông lung.
Trong ba cửa hàng năng lượng thạch của gia tộc Lai Phất Tư thì Hàn Thạc chỉ động thủ hủy đi một nhà nhỏ nhất, coi như trả thù việc Khải Kỳ phá hỏng Thiên Cơ Dược Tề của hắn. Việc này làm xong Hàn Thạc nghe nói sau khi hắn rời không lâu, hai cửa hàng khác cũng bị người ta dùng thủ pháp đồng dạng hủy đi, trong lòng tràn đầy nghi hoặc, không rõ ai hạ thủ.
“Hẳn là địch nhân của gia tộc Lai Phất Tư”, Hàn Thạc thầm nghĩ ngợi. Mặc dù chuyện này làm cho hắn có chút nghi hoặc, nhưng cũng không chính thức để bụng. Vì thời gian gấp gáp, Hàn Thạc phải tranh thủ thời gian tập trung luyện chế thuốc men nên cũng không quản chuyện này nữa.
Trong cửa hàng Thần Trạch, mật thất ngầm dưới đất được che kín với kết giới.
Một lão giả đầu bạc, khuôn mặt lại mịn màng trắng như ngọc đang nhẹ giọng hỏi một người đang quỳ trước mặt hắn. Người nọ chỉ cao có một thước, mặt đầy nếp nhăn, thoạt nhìn giống như là một người lùn, đôi mắt lóng lánh hào quang gian trá.
– Tư Đế Nhĩ Tư, sự tình ta bảo ngươi làm đến đâu rồi? – Lão giả đầu bạc nhẹ giọng hỏi.
– Chủ nhân yên tâm. Tất cả đều dựa theo kế hoạch mà làm, Ngải Phất lý đã phái người đi thăm dò sự tình xảy ra đêm qua rồi. Ta nghĩ hắn nhất định sẽ phát hiện một vài chứng cứ, chứng minh chuyện này thật sự là do tiểu tử gọi là Bố Lai Ân làm! Ừm, muốn chúng ta tiếp tục ra tay, tạo thành đả kích một lần nữa cho Thiên Cơ Dược Tề không? – Tên lùn gọi là Tư Đế Nhĩ Tư trả lời vẻ cung kính.
– Bất tất, sự tình tới nước này, chúng ta có thể hoàn toàn đứng ngoài rồi! Ta hiểu Ngải Phất lý, hắn sẽ không xem nhẹ mà động thủ, một khi động thủ tuyệt đối sẽ không cho ai còn sống. Người này trước đây đã nhẫn nại như vậy, ta nghĩ lần này nhất định sẽ không tiếp tục nhẫn nhục nữa đâu. Chúng ta cứ chờ xem đi, nói không chừng ngày mai Thiên Cơ Dược Tề và tiểu tử kia sẽ vô thanh vô tức biến mất khỏi Ám Ảnh thành, ha ha…
– Về thuốc men trên người tiểu tử đó… Chúng ta có… – Tư Đế Nhĩ Tư thử hỏi.
Lão giả lắc lắc đầu, cất giọng cười ôn hòa nhẹ giọng nói:
– Bất tất phải lộ mặt ra. Ngải Phất lý không ra tay thì thôi, một khi ra tay tiểu tử đó chẳng những sẽ vĩnh viễn biến mất, mà tất cả bí mật về thuốc men của hắn cũng nhất định sẽ bị hắn biết. Ha ha, gia tộc Lai Phất Tư không am hiểu về chế tác thuốc men, mặc dù Ngải Phất lý tìm được ký ức này, nhưng nếu hắn muốn để gia tộc của hắn có lợi ích lớn nhất, sớm muộn gì cũng sẽ tìm chúng ta. Dù sao quan hệ giữa chúng ta và gia tộc Lai Phất Tư rất tốt, lại là nhà thuốc lớn nhất Ám Ảnh thành, hắn không tìm chúng ta, còn có thể tìm ai đây?
– Chủ nhân anh minh! – Tư Đế Nhĩ Tư không còn nói thêm gì nữa, nhiệt tình nịnh nọt.
Lão đầu tóc bạc phất phất tay, ra hiệu hắn đi ra. Đợi cho Tư Đế Nhĩ Tư rời đi, hắn cầm một cái xương khô trong tay, lẩm bẩm nói:
– Nếu gia tộc Tái Nhân Đặc vì nguyên nhân này mà nổi giận với Ngải Phất lý, cuối cùng gây ra tranh đấu giữa hai gia tộc, vậy thì quá tốt!
Lão ôn nhu vuốt cái xương khô trong tay, mặt đầy vẻ yêu mến, nói:
– Khắc Lệ Ti, con của ta, con sẽ không chết oan đâu…
Hoàng hôn, Ngải Phất lý ngồi ở đỉnh đội năm Thần Vệ, nheo mắt nhìn ánh nắng chiều bảy sắc lấp lánh, một tay cầm chén rượu, một tay cầm bình đang tự châm tự uống, thoạt nhìn như không có bất kỳ phiền muộn nào về việc cửa hàng bị nổ tung.
– Có thể sắp xảy ra chuyện rồi, mỗi một lần đại nhân uống rượu chắc chắc làm ra một vài việc điên cuồng! – Đám Thần Vệ đội năm phía dưới có thể mơ hồ thấy được Ngải Phất lý đang làm gì trên đỉnh tháp cao tít tắp chìm trong mây mù, rụt cổ, thì thào nhỏ giọng nói.
– Không biết tên gia hỏa nào lại xui xẻo như vậy, đại nhân uống rượu thì thường thường sẽ chẳng nể tình bất kỳ kẻ nào, chúng ta gần đây phải cẩn thận một chút, ngàn vạn lần không được chọc cho đại nhân mất hứng, đỡ việc bị vạ lây. – Một Thần Vệ khác cũng nghĩ như vậy, thấp giọng lạnh mình nói.
Ánh nắng chiều tuy rất đẹp, nhưng theo màn đêm phủ xuống, chung quy cũng bị đêm tối hoàn toàn bao phủ. Khi sắc trời hoàn toàn tối đen, Ngải Phất lý bên cạnh có hơn tám bình rỗng, ánh mắt hắn cũng hơi lờ mờ, như đang ngủ, nằm ngả người trên cái ghế nheo mắt nhìn bầu trời.
Không biết bao lâu sau, một thanh âm đột nhiên vang lên phía sau:
– Đại nhân. Từ cửa hàng bị nổ tung tìm được vài bình thuốc của Thiên Cơ Dược Tề bán. Trên đó có dấu hiệu đặc thù, có thể khẳng định đích xác đến từ Thiên Cơ Dược Tề.
Ngải Phất lý mơ mơ màng màng miễn cưỡng ngồi thẳng lên, thoạt nhìn tựa hồ say quá chưa tỉnh, thuận miệng “à” một tiếng, hỏi như chẳng có chuyện gì lạ:
– Người đang ở đâu?
– Vẫn ở trong Thiên Cơ Dược Tề. – Người nọ trả lời trong bóng đêm.
Khẽ gật đầu, Ngải Phất lý lưng quay về người nọ phất phất tay, hạ lệnh:
– Đi tới gia tộc Lai Phất Tư cho ta, trông chừng hai đứa con hư hỏng đó, không có lệnh của ta không cho phép chúng rời gia tộc một bước!
– Rõ! – Bóng đen đáp dứt khoát rồi lui ra không một tiếng động.
Xoa xoa mắt, Ngải Phất lý uống sạch chén rượu cuối cùng trước mặt, ngửa đầu nằm trên cái ghế rồi chìm vào giấc ngủ say. Đợi đến đêm khuya, người hắn rõ ràng vẫn còn nằm trong cái ghế, một ảo ảnh lại nhẹ nhàng từ trong cơ thể hắn bay ra ngoài, như là một u hồn hướng thẳng về phía Thiên Cơ Dược Tề.
Thiên Cơ Dược Tề tầng ba, Hàn Thạc tạm thời dùng tu luyện tràng làm phòng luyện đan, Cửu Văn đỉnh như là một luồng lửa bốc cao, không ngừng quay cuồng trước mặt hắn, từ miệng đỉnh tràn ra làn khói mùi thơm ngát, tràn ngập cả tu luyện tràng. Lòng bàn tay bốc ra luồng lửa đỏ ké, những tiếng vèo vèo rơi vào trong miệng đỉnh, mùi thuốc trong tu luyện tràng càng ngày càng đậm, Cửu Văn đỉnh cũng càng ngày càng nhanh, dần dần thành một ảo ảnh…
“Leng keng”
Đột nhiên từ trong Cửu Văn đỉnh đang liên tục xoay tròn truyền đến tiếng va chạm lanh canh. Hàn Thạc vui vẻ, biết một lô Hồi Nguyên đan sắp hoàn thành rồi.
Mấy hôm nay hắn chuyên tâm luyện chế thuốc men, đột nhiên phát hiện tâm cảnh càng ngày càng vững vàng. Trong quá trình chuyên tâm luyện chế thuốc men, Hàn Thạc phát hiện ra chẳng những vì Ma Nguyên lực tiêu hao rất lớn, mỗi lần khôi phục lại tăng tiến một chút, mà cảnh giới Thiên Ma tựa hồ cũng nhanh chóng ổn định hơn.
Khi Hàn Thạc phát hiện luyện chế thuốc men chẳng những sẽ không trở ngại tiến bộ ma công của hắn, ngược lại còn là một loại phương thức kỳ dị để đề cao, hắn càng nhiệt tình chăm chú vào việc luyện chế thuốc men. Còn Đỉnh Linh cũng nói cho Hàn Thạc một đáp án, nói rằng chỉ cần hắn trong đầu thanh minh, chuyên tâm làm một việc thì cảnh giới của hắn trước mắt đích xác sẽ có trợ giúp rất lớn.
“Leng keng…”
Mấy chục bình thuốc đột nhiên từ trong không gian giới chỉ Hàn Thạc bay ra, những bình thuốc tinh xảo này va chạm lẫn nhau, nên phát ra những thanh âm rất dễ nghe.
Những bình thuốc này bay về phía trên Cửu Văn đỉnh theo một thứ tự rất chuẩn, chỉ thấy ngón trỏ Hàn Thạc bung ra, một viên thuốc sáng rực từ đỉnh bay ra, chuẩn xác rơi vào trong cái bình thuốc mỹ lệ. Sau khi nhận đủ thuốc vào bình, sau đó cái bình lập tức rơi xuống bên cạnh hắn. Bên trong tu luyện tràng lúc trước tràn ngập mùi thuốc đậm đặc từ từ nhạt dần đi. Hàn Thạc đã vô cùng thuần thục, tất cả bình thuốc bay ra, từng viên từng viên thuốc theo ngón trỏ hắn bắn vào đó, sau đó cái bình rơi xuống bên cạnh hắn, trong chốc lát bên cạnh Hàn Thạc đã có hơn bốn mươi bình thuốc.
Đến khi bên cạnh Hàn Thạc tổng cộng có bốn mươi chín bình thuốc, Cửu Văn đỉnh vững vàng rơi xuống lòng bàn tay hắn, hơn nữa thu nhỏ lại từng chút một, đến khi nó biến bằng bàn tay rồi biến mất.
Tới lúc này, năm ngón tay Hàn Thạc lại bấm bấm, không gian giới chỉ tỏa sáng lên, bốn mươi chín bình thuốc bên cạnh hắn từng bình một biến mất.
Hít sâu một hơi, Hàn Thạc tĩnh tâm lại, bắt đầu khôi phục Ma Nguyên lực trong cơ thể vừa mất đi, đây cũng là phương pháp mà hắn tìm được để đề cao Ma Nguyên lực, do đó hắn làm rất cẩn thận.
Đột nhiên, Hàn Thạc đang tĩnh tâm khôi phục Ma Nguyên lực trong cơ thể có một cảm giác rợn da gà, loại cảm giác này tới đột ngột, làm cho hắn cả người dựng tóc gáy lên.
Thần thức Hàn Thạc lập tức thử cảm ứng, nhưng không thể phát hiện ra dị thường gì, hai con ma đầu nhanh chóng từ bên trong Vạn Ma đỉnh bay ra ngoài Thiên Cơ Dược Tề âm thầm thăm dò tất cả mọi thứ.
Nhóm Thần Vệ của An Ni Tháp ở một tòa nhà cách Thiên Cơ Dược Tề không xa, Hàn Thạc có thể thấy bên kia còn có những ngọn đèn ma pháp, biết rằng bọn người An Ni Tháp hẳn là còn hoạt động, trong lòng hắn hơi yên tâm một chút.
Ma đầu vẫn tiếp tục kéo ra xa hơn, nhưng không phát hiện gì dị thường, nhưng nguy cơ thân thể hắn cảm nhận vẫn không hề bớt đi.
Lại một lát sau, Đỉnh Linh đột nhiên lo lắng truyền tấn:
– Có địch nhân, mặc dù thực lực cũng chẳng phải cao lắm, nhưng nếu so với ngươi bây giờ thì mạnh hơn nhiều lắm, hắn đến rồi!
Một u ảnh vô thanh vô tức xuất hiện, đồng thời khi Hàn Thạc cảm giác được u ảnh đến gần người mình thì đã không còn kịp rồi. Hắc ám chung quanh giống như biến thành thực chất, thoáng cái phủ kín thân thể Hàn Thạc. Hắn đột nhiên cảm thấy mình gần như không nhúc nhích được.
– Mau thi triển Thiên Ma Bất Diệt Thể! – Đỉnh Linh đột nhiên hét lớn trong thần thức Hàn Thạc.
Hàn Thạc kinh hãi thất sắc không kịp nghĩ ngợi, Thiên Ma Bất Diệt Thể gần đây mới luyện rất thuần thục thi triển ra. Sau một khắc, một luồng sức mạnh khó có thể kháng cự tràn vào thân thể Hàn Thạc, trong người hắn truyền đến những tiếng ầm ầm, những cơn đau nhức trong nháy mắt tràn ngập hệ thần kinh hắn.
Người thường dưới loại đau nhức này hẳn phải chết ngất rồi, nhưng Hàn Thạc lại càng thêm tỉnh táo.
Chỉ một kích, u ảnh tự tin cho rằng Hàn Thạc đã chết, không còn nóng nảy. Nương theo hắc ám, u ảnh đó dần dần đi tới trước mặt Hàn Thạc, thì thầm:
– Đáng tiếc, vốn có thể làm việc cho gia tộc ta…
Hàn Thạc cảm ứng được khí tức người vừa mới tới, sau đó chỉ thấy u ảnh đó giơ một tay lên, chầm chậm ấn vào đầu hắn…
Ký ức hiệt thủ (túm lấy ký ức)!
Hàn Thạc lập tức hiểu được hắn muốn làm gì, thực lực u ảnh quá mạnh, vượt quá sức tưởng tượng của Hàn Thạc. Hắn căn bản không nắm chắc chút nào, cho dù dưới sự phòng ngự của Thiên Ma Bất Diệt Thể, Hàn Thạc cũng biết ma thể của mình đã bị thương rất nặng, người trước mắt căn bản không cùng một cấp bậc.
Mắt thấy một tay sắp ấn vào đầu mình, Hàn Thạc hạ quyết tâm, quyết định thật nhanh, lập tức thúc đẩy Ma Anh dùng hết bổn mạng tinh huyết, kinh mạch thân thể gãy đoạn, màn mây máu thoáng cái tràn ra từ trong cơ thể hắn, phủ kín cả người hắn.
– Ủa! – U ảnh kêu khẽ, khi hắn vừa hạ tay xuống lại đột nhiên không phát hiện ra tung tích Hàn Thạc. Hắn bắt đầu nóng nảy, bay vòng quanh các khu vực ở Thiên Cơ Dược Tề, nhưng không thể phát hiện một chút dấu vết nào, lập tức tìm kiếm tất cả khu vực quanh cửa hàng.