Phần 50: Đừng Làm Đẫm Máu Quá!
Huyết Linh, Bác Lan Tư và Cát Nhĩ Bá Đặc trước mắt là ba người có thực lực mạnh nhất Thiên Cơ dược tề. Trong đó, Bác Lan Tư hoạt động liên tục ở đội ba nên có kinh nghiệm phong phú. Còn Huyết Linh lại có thực lực mạnh nhất, cái thiếu là kinh nghiệm thì chỉ cần ma luyện. Cát Nhĩ Bá Đặc có tâm thần tương thông với Hàn Thạc. Ở một số phương diện có thể trợ giúp Hàn Thạc rất lớn.
Đoàn người này không cần quá nhiều, mấy tinh nhuệ là đủ, cho nên Hàn Thạc đã chọn ba người Huyết Linh theo.
Còn những chuyện khác ở Thiên Cơ dược tề hắn cũng không lo nữa mà giao cho các nàng Phỉ Bích quản lý, và tin tưởng rằng khi hắn trở về tất cả sẽ được xử lý thỏa đáng. Mấy nàng cực kỳ hứng thú với khu nhà của gia tộc Lai Phất Tư giành được, sẽ vào ở rất nhanh.
Cứ điểm Bá Cách Lạp Tư nằm ở vùng biên của Ám Ảnh thành, gần U Mạc thành và Ám Linh thành. Từ cứ điểm này đi thẳng về phía bắc, sau đó vượt qua đại dương mênh mông và núi non trùng điệp thì có thể đi tới Hủy Diệt thần vực!
Ở Ám Ảnh thành có rất nhiều pháo đài. Còn cứ điểm Bá Cách Lạp Tư có diện tích rất lớn, sản vật chung quanh cũng vô cùng phong phú. Ngoài việc thành chủ nằm ở hơi xa một chút ra thì mọi phương diện đều khiến cho Hàn Thạc rất hài lòng.
Sau nửa tháng thì nhóm Hàn Thạc cũng đã tới cứ điểm Bá Cách Lạp Tư. Do công văn chưa chính thức truyền đạt xuống nên Bá Cách Lạp Tư trước mắt chưa phải là lãnh địa của Hàn Thạc. Tạm thời thì các sự vụ ở đây do Hắc Thiên bố trí người phụ trách quản lý.
Không vội vã đi tìm Hắc Thiên ngay, Hàn Thạc mang ba người Huyết Linh đi dạo trong cứ điểm. Hắn phát hiện rằng số lượng Thần chỉ đại khái năm nghìn người. Trong đó đại đa số là Cơ Thần, sau đó đến Hạ vị thần và Trung vị thần. Còn Thượng vị thần rất ít khi thấy được.
Chúng Thần đại lục có diện tích rất lớn. Số lượng Thần cũng rất nhiều. Tuy nhiên, Thần dù sao cũng là Thần, số lượng vẫn ít hơn người bình thường. Lan Tư Lạc Đặc đế quốc có dân chúng mặc dù không nhiều, nhưng so với cứ điểm Bá Cách Lạp Tư vẫn còn ít hơn một chút. Nhưng số lượng đạt đến Thần thì chỉ vẻn vẹn hơn năm nghìn người.
Các thành thị lớn ở Chúng Thần đại lục cũng đại khái như vậy. Thần có số lượng kém rất xa số người bình thường ở vị diện có đẳng cấp thấp. Mà ngay cả Ám Ảnh thành số người cũng chỉ có mấy vạn mà thôi. Nghe nói những thành thị náo nhiệt nhất thì Thần cũng chỉ khoảng hai mươi, ba mươi vạn, không đông đúc giống như người bình thường.
Hàn Thạc cùng ba người Huyết Linh đi dạo một vòng xem như cũng hiểu được một số tình huống ở Bá Cách Lạp Tư. Lúc này mới hướng tới nhà khách trung tâm Hắc Thiên tạm cư ngụ.
Ở đó vốn thuộc về gia tộc Lai Phất Tư, chiếm mấy chục mẫu. Từng tòa kiến trúc cao vút chọc thủng tầng mây. So với khu nhà của gia tộc Lai Phất Tư ở Ám Ảnh thành còn rộng rãi hơn. Bởi vì giá đất ở đây rất rẻ, số người so với Ám Ảnh thành ít hơn nhiều, cho nên mỗi vị Thần đều có thể được phân một khu đất lớn.
Mặc dù diện tích nơi này lớn hơn so với khu nhà của gia tộc Lai Phất Tư ở Ám Ảnh thành nhưng cơ sở không bì kịp. Trong mỗi khu vực không thấy tháp năng lượng và tháp kết giới phân bố. Mấy trường tu luyện cũng chẳng có thần khí và kết giới phòng hộ mãnh liệt rành mạch phân minh. Vật trang trí của mỗi tòa kiến trúc cũng không quý, đẹp gì, trông còn khá đơn giản.
Nhận được tin Hàn Thạc đã đến khiến cho Hắc Thiên vô cùng mừng rỡ. Sau đó dẫn bốn người Hàn Thạc tới phòng lớn nhất ở bên trong. Hắc Thiên khẽ cười nói:
– Cứ điểm Bá Cách Lạp Tư đã được thành chủ ban cho Hàn gia các ngươi. Dựa theo đạo lý mà nói thì Bố Lai Ân ngươi mới là chủ nhân của nơi này. Ta chỉ tạm thời ở vài ngày.
– Trước khi có công văn chính thức thì cứ điểm này vẫn do ngươi quản lý. Chừng nào có công văn chính thức thì nơi này mới là của Hàn gia ta. – Hàn Thạc cười nói.
– Bác Lan Tư. Bố Lai Ân đã trở lại. Ngươi có phải muốn rời khỏi đội ba? – Hắc Thiên cười nhìn Bác Lan Tư dò hỏi.
Hàn Thạc lúc trước khi rời đi có bố trí Bác Lan Tư ở bên cạnh Hắc Thiên. Bác Lan Tư cùng A Nhĩ Mai Lý Khắc và lão yêu Tư Tháp Tác Mỗ có chút bất đồng. Hắn chỉ có thể giết nhiều người thì thực lực mới có thể tiến bộ nhanh. Những thần sau khi chết dưới tay hắn thì làm cho hắn ngưng tụ sát khí toàn thân thành thực chất để hình thành một loại Ma Nguyên lực tương tự như thần lực làm hắn tiến vùn vụt.
Ở Kỳ Áo đại lục, Bác Lan Tư là một sát thủ có tiếng nên đối với phương diện này cũng có một số cách thức vô cùng quen thuộc. Nên sau khi tới đội ba đã giúp cho Hắc Thiên diệt trừ không ít kẻ địch. Bây giờ hắn sắp trở về bên cạnh Hàn Thạc, Hắc Thiên cũng có một chút luyến tiếc.
Bác Lan Tư lạnh lùng gật gật đầu nói:
– Tài nghệ ta được như hôm nay cũng nhờ sư huynh truyền dạy. Đến đội ba cũng là chủ ý của sư huynh ta. Nay sư huynh đã trở lại nên ta phải theo người!
– Bố Lai Ân. Tiểu tử nhà ngươi vận khí thực sự không tệ ha! – Hắc Thiên tỏ vẻ hâm mộ nói.
– Ngươi cũng biết. Vận Mệnh nữ thần cũng đứng về phía ta mà!
Trong truyền thuyết Vận Mệnh nữ thần là người trông coi vận mệnh của dân chúng. Lấy kinh nghiệm của Thanh Lâm và Hắc Thiên mà xem thì Vận Mệnh nữ thần xác thực đối với Hàn Thạc rất có thiện cảm. Vì vậy hắn nói câu nói đùa này cũng có nửa thật nửa giả.
– Tốt lắm. Lần này ngươi tới mọi việc ta đều biết rồi. Lúc trước An Đức Liệt đại nhân đã cho ta một số tin tức bảo ta chú ý tới một khu mỏ cách Bá Cách Lạp Tư khá xa. Ta đã phái người đi dò xét một phen. Đích thực thu được một ít tin tức.
Hắc Thiên sắc mặc nghiêm túc trầm giọng nói:
– Cái mỏ đó không thuộc về bất cứ thành thị nào mà ở giữa U Mạc Thành và Ám Linh Thành. Trước chúng ta ở Ám Ảnh thành có thần nghe nói nơi đó phát hiện một mỏ năng lượng tinh thạch khổng lồ. Vài thủ hạ của An Đức Liệt đại nhân đi tìm hiểu tin tức đều không ai trở về. Xem ra lành ít dữ nhiều. Sau khi An Đức Liệt đại nhân cho ta biết, vừa lúc ở gần đó nên ta dã phái một tiểu đội Thần Vệ đi do thám. Căn cứ theo tin tức thu được thì nơi đó đích xác có một mỏ năng lượng tinh thạch khổng lồ.
– Trừ cái đó ra thì còn có tin tức nào đặc biệt nữa không?
Hàn Thạc mỉm cười hỏi.
– Hắc hắc, ý thành chủ đại nhân thế nào hẳn ngươi cũng biết. Ta chỉ có thể chiếm hữu khu mỏ đó thì mới có thể chính thức tiếp quản đội năm. Hiện giờ tam đại gia tộc hẳn cũng đã huy động lực lượng hành động rồi. Bọn họ ở Ám Ảnh thành kinh doanh nhiều năm chiếm được một số tiện nghi so với ta. Nếu như ngươi không đưa cho ta đủ tin tức thì ta cũng không nắm chắc được gì!
– Vị trí của nó ta đã xác định được. Lần này đi tới đó ngoài người Ám Ảnh thành chúng ta, còn có thần vệ của U Mạc thành và Ám Linh thành. Đến lúc đó chắc không thể nào tránh được va chạm. Ngươi nên chuẩn bị tâm lý đi!
Hắc Thiên nghĩ một chốc rồi nói tiếp:
– Tình huống cụ thể ngươi liên hệ với An Ni Tháp của đội ba. Ta biết ngươi và hắn có quan hệ khá tốt cho nên lần này phái hắn đi trước!
– Ta liên hệ với An Nhi Tháp bằng cách nào? – Hàn Thạc sửng sốt hỏi.
– Chuyện này ngươi không cần lo. Bác Lan Tư biết cách liên hệ với An Ni Tháp.
Hắc Thiên mỉm cười nói.
– Mặc dù tên ngươi cũng đã ở đội ba chúng ta nhưng mà Bác Lan Tư mới thực sự tiếp xúc với hạch tâm của đội ba. Tiểu tử ngươi lần trước đơn thuần là đến đội ba để chiếm công lao!
Hàn Thạc liếc Bác Lan Tư thấy hắn gật gật đầu thì mới biết quả nhiên Bác Lan Tư rõ phương pháp liên hệ đội ba.
– Được rồi. Ta đi trước đây. Hy vọng có thể đến sớm để giành mỏ tinh thạch ấy. – Từ chỗ Hắc Thiên thu được những tin tức hữu ích, Hàn Thạc cũng không ở lại mà lên đường sớm một chút để ổn thỏa công việc.
Hắc Thiên cũng biết đi càng sớm thì càng có lợi nên cũng không ngăn cản Hàn Thạc, chỉ cười nói:
– Thuận buồm xuôi gió. Ta sẽ chờ ngươi quay về tiếp quản đội năm Thần Vệ.
– Nếu không có gì bất ngờ thì đội năm trong tay ta rồi. – Hàn Thạc cười to. Hắn và Hắc Thiên quan hệ không cạn nên nói chuyện cũng không có gì cố kỵ. Sau khi mười bảy phi kiếm luyện thành, “A Tị Đồ Thần kiếm trận” đại thành, Hàn Thạc đối với thực lực bản thân có đủ tin tưởng. Chuyến đi này chỉ cần không gặp chuyện bất ngờ thì hắn tin rằng nhất định có thể lấy được mỏ tinh thạch kia.
Cát Nhĩ Bá Đặc sau khi cùng Hàn Thạc rời cứ điểm Bá Cách Lạp Tư thì hỏi:
– Chủ nhân, giờ chúng ta làm gì?
– Bây giờ đi xem tình hình một chút rồi tính. Mục đích chủ yếu là chúng ta phải lấy cho được khu mỏ kia. Năng lượng tinh thạch rất hữu dụng. Cho dù với mỗi Thần, mỗi thành thị đều thiếu. – Hàn Thạc mỉm cười nói.
Đi khảo sát một vòng cứ điểm Bá Cách Lạp Tư, Hàn Thạc phát hiện chung quanh dù vẫn còn sản xuất các loại khoáng thạch nhưng mà lực lượng phòng ngự cần được tăng cường thêm. Nó cũng không có tháp năng lượng và tháp kết giới. Đủ loại tháp năng lượng và tháp kết giới đã trở thành một bộ phận không thể thiếu với thần, đều cần tiêu hao năng lượng tinh thạch rất lớn. Hàn Thạc nếu muốn cải tạo lại cứ điểm này thì cũng cần năng lượng tinh thạch. Nên lần này phát hiện được một mỏ tinh thạch khổng lồ, đương nhiên hắn sẽ không bỏ qua.
Nhóm bốn người đi năm ngày đường, vào lúc chạng vạng đã tới được khu mỏ mà Hắc Thiên đã chỉ. Lập tức Hàn Thạc phóng ma đầu ra dò xét xung quanh, sau đó hắn phát hiện ra có rất nhiều vị Thần ở đây.
Bác Lan Tư sau khi tới không lâu đã phát hiện ra một vài ký hiệu đặc biệt trên mấy thân cây đại thụ. Hắn suy tư một hồi rồi cung kính nói với Hàn Thạc:
– Sư huynh. Đi theo ta.
Hàn Thạc biết Bác Lan Tư đã phát hiện được những tin tức mà An Ni Tháp lưu lại, liền dẫn Huyết Linh và Cát Nhĩ Bá Đặc đi theo.
Trong một cái động ở khu mỏ, Hàn Thạc cùng Bác Lan Tư đã thấy An Ni Tháp. Một tiểu đội Thần Vệ mười người nhưng giờ cạnh hắn chỉ còn ba người, hơn nữa quần áo An Ni Tháp tả tơi, sắc mặt thảm hại, vạt áo trước ngực còn có một số vết máu như vừa bị chặn đánh với tổn thất khá nặng.
An Ni Tháp thấy Bác Lan Tư xuất hiện thì sắc mặt vui vẻ hẳn lên. Sau đó hắn phát hiện phía sau Bác Lan Tư chính là Hàn Thạc thì càng hớn hở ra mặt, hô:
– Bố Lai Ân đại nhân cũng đến rồi.
Ba tên Thần Vệ bên cạnh An Ni Tháp cũng đều biết Hàn Thạc nên vẻ mặt ai nấy đều chấn động, rõ ràng khá hưng phấn.
– An Ni Tháp. Sao lại thế này? Nhìn ngươi hình như bị thương không nhẹ? – Hàn Thạc nhíu mày không rõ nguyên nhân hỏi.
– Là người của U Mạc thành và Ám Linh thành làm. Sáu huynh đệ khác của chúng ta đã bỏ mạng rồi. – An Ni Tháp lộ vẻ phẫn nộ nói.
– Đáng hận nhất là tên Vưu Kim. Lần trước ba thành chúng ta còn hợp tác đuổi giết Liệp Thần giả. Không ngờ lần tranh đoạt mỏ tinh thạch này, hắn lại hạ độc thủ như vậy. – Một Thần Vệ tên là Đức Khoa căm hận nói.
Lần trước lúc đuổi giết Liệp Thần giả, Hàn Thạc có thấy hắn ở bên cạnh Hắc Thiên.
– Vưu Kim?
Hàn Thạc sửng sốt rồi rất nhanh lại cười lạnh:
– Không ngờ lần này gặp lại người quen.
Vưu Kim trên đường đuổi bắt Liệp Thần giả luôn châm chọc khiêu khích Hàn Thạc. Hắn và chủ nhân Thần Thạch dược tề là Cáp Tư Cách Lâm có quan hệ thân mật. Hắn luôn nhìn Hàn Thạc không vừa mắt nhưng không nghĩ lần này lại có thể xuống tay với Thần Vệ Ám Ảnh thành.
Thôn Vân thành, Hắc Thủy thành, Hắc Thạch thành, Ảo Ảnh thành, Ám Linh thành, Ám Ảnh thành, U Mạc thành là bảy tòa thành lớn trong Hắc Ám thần vực. Thực lực của bảy tòa thành cũng xếp như trên, dẫn đầu là Thôn Vân thành, xếp cuối là U Mạc thành.
Bảy thành đều thờ phụng Hắc Ám Chủ thần. Tuy nhiên giữa bảy thành này luôn tồn tại những cạnh tranh và có những xung đột nhỏ với nhau. Đều là bảy tòa thành lớn của Hắc Ám thần vực cho nên giữa các thành trì chưa bao giờ bạo phát chiến tranh. Nhưng một số xích mích có phạm vi nhỏ tới bây giờ vẫn xảy ra không ngừng.
Bảy tòa thành này đều tiếp giáp với nhau. Ở một số vấn đề về lãnh thổ thường xảy ra một số cuộc chiến tranh ngầm, chết vài Thần Vệ cũng là hiện tượng bình thường. Bảy thành chủ cũng đều ngầm thừa nhận loại cạnh tranh ngầm này. Tuy nhiên, giữa một số gia tộc nhỏ phía dưới không thuộc cùng một thành thì những xung đột này càng lớn, thường thường chém giết lẫn nhau.
Chủ thần của tam đại thần vực Hắc Ám, Tử Vong, Hủy Diệt cho rằng những cuộc xung đột này có trợ giúp cho sức chiến đấu của các thần thuộc hạ thêm dồi dào. Chỉ cần những xung đột kia không ảnh hưởng nguy hại đến căn bản thần vực thì nhất định họ sẽ áp dụng thái độ phớt lờ. Chỉ khi xảy ra một cuộc đại chiến có thể làm tổn hao thực lực của thần vực thì Chủ thần mới ra mặt can thiệp.
Vì một số vùng không ai quản như thế này mà lợi ích đột nhiên dẫn đến tranh đấu ở Hắc Ám thần vực là hiện tượng vô cùng bình thường. Hoa Lai Sĩ phái Hàn Thạc tuyệt nhiên cũng không quản hắn hành động hnư thế nào. Trong quá trình đó có chết người của thần vực khác với hắn cũng không sao cả, chỉ cần cuối cùng chiếm được mỏ tinh thạch đó. Vậy là không còn vấn đề nữa.
– Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hàn Thạc nhíu mày trầm giọng hỏi.
– Vưu Kim cùng với những tên Thần Vệ của hắn cũng đã đến đây. Khu mỏ này có rất nhiều mỏ. Chúng ta đã đại diện cho Hắc Thiên đại nhân chiếm trước một mỏ chủ yếu. Nhưng chưa có cơ hội khai thác thì đã bị tên Vưu Kim phát hiện. Hắn lại còn nói mỏ này là do bên hắn phát hiện trước, bắt chúng ta rời khỏi. Chúng ta không bằng lòng thì xảy ra xung đột, mà Hắc Thiên đại nhân không có ở đây. Kết quả có lẽ đại nhân cũng có thể đoán được. Bọn chúng đã giết chết sáu chiến hữu của chúng ta. – An Ni Tháp tức giận nói.
– Vưu Kim nhất định là vì thù hận lần trước Hắc Thiên đại nhân ác ngôn với hắn cho nên mới thừa cơ hội này mà trả thù. – Đức Khoa cũng giận dữ nói. Lần hành động đuổi giết Liệp Thần giả trước, hắn đã nhìn thấy Hắc Thiên và Vưu Kim xảy ra xung đột. Lúc đó là vì Hắc Thiên đi cùng Thanh Lâm nên Vưu Kim chỉ đành ngậm miệng, không dám làm gì với Hắc Thiên.
Lần tranh mỏ tinh thạch này thì không giống, Hoa Lai Sĩ coi như là một cuộc khảo nghiệm đối với Thần Vệ trưởng mới của đội năm, cho nên Hắc Thiên không tới. Nếu đại đối thủ không có ở đây, dĩ nhiên Vưu Kim không để bọn thủ hạ Thần Vệ của Hắc Thiên vào trong mắt. Hắn ra tay cũng là điều bình thường.
– Tên Vưu Kim đó hiện giờ ở mỏ nào? Dẫn chúng ta đến đó. – Sau khi Hàn Thạc hiểu rõ sự tình, ung dung nói.
– Bố Lai Ân đại nhân, lần này Vưu Kim mang theo năm mươi mấy tên Thần Vệ đến. Chúng ta chỉ có vài người liệu có hơi ít không?
An Ni Tháp kinh hãi hỏi, rồi tiếp:
– Chuyện này ta vừa mới báo cho Hắc Thiên đại nhân. Ngài kêu ta không được hành động thiếu suy nghĩ, nói đợi những đối thủ cạnh tranh với Ám Ảnh thành tới rồi cùng khai đao tên Vưu Kim.
– Không cần. Mấy người chúng ta là đủ rồi. – Hàn Thạc lắc lắc đầu nói. Chờ những phe kia tới đây thì mỏ tinh thạch kia cũng đã bị lấy. Cho dù có nảy sinh tranh chấp trên phương diện phân phối thì Hàn Thạc cũng không muốn đám người kia được phân một chén canh.
– Ngươi cằn nhằn cái gì. Chủ nhân ta kêu làm gì thì làm cái đó. Ít nói nhảm đi. – Cát Nhĩ Bá Đặc ngang tàng nói. Với lại gần đây thực lực tăng mạnh nên không chút khách khí nói.
– An Ni Tháp. Dẫn đường đi! – Bác Lan Tư cũng khẽ quát, toàn thân đằng đằng sát khí.
– Bác Lan Tư hoạt động ở đội ba cũng đã được bảy năm, cũng có vài phần cảm tình. Bây giờ nghe tin Vưu Kim ức hiếp huynh đệ hắn, hắn lập tức giận tím mặt. Mấy năm nay Bác Lan Tư giết không ít Thần Vệ của các thành khác, toàn thân sát khí cực kỳ nồng nặc. Sau khi tu luyện ma công thì càng ngày càng thích giết chóc hơn. Ngoài Hàn Thạc ra, người bình thường căn bản khó có thể ngăn cản hắn.
An Ni Tháp đối với Bác Lan Tư cũng là chỗ quen biết. Hắn biết lão gia hỏa này giết người không hề chớp mắt, là tên điên giết chóc thành tính. Vừa nghe Bác Lan Tư mở miệng, An Ni Tháp cũng có chút sợ hãi, dè dặt nói:
– Vậy được rồi, nhưng mà Bác Lan Tư đại nhân cũng nên cẩn thận một chút. Lần này đối thủ là Vưu Kim, một Thượng vị thần.
– Có sư phụ ta ở đây. Vưu Kim là cái thá gì chứ? – Huyết Linh hai mắt ngưng tụ, lạnh lùng nói.
Huyết Linh mặc dù so thực lực thì còn có lẽ đáng sợ hơn Bác Lan Tư và Cát Nhĩ Bá Đặc. Nhưng mà đối với Hàn Thạc thì cũng giống như mấy nàng Phạm Ny, có lòng tin mù quáng. Trong tâm hắn thì không có gì mà Hàn Thạc không thể làm được. Mặc dù trước kia hắn chưa từng nghe qua tên Vưu Kim này nhưng Huyết Linh vẫn cho rằng nếu đối mặt với Hàn Thạc cũng chỉ có một con đường chết.
Huyết Linh nói như vậy, Bác Lan Tư và Cát Nhĩ Bá Đặc cùng gật đầu. Xem ra đều đồng ý với những gì mà Huyết Linh vừa nói.
– Vậy được, ta dẫn mọi người đi! – Không biết vì sao, khi Huyết Linh trừng mắt nhìn hắn, An Ni Tháp còn cảm thấy áp lực hơn so với Bác Lan Tư, cho nên lập tức đồng ý. Bên cạnh hắn bây giờ người nào cũng đằng đằng sát khí. Chưa từng gặp qua Hàn Thạc lúc hung tàn, lại thấy hắn xử sự còn treo nụ cười nên An Ni Tháp không rõ Hàn Thạc rốt cuộc là một nhân vật như thế nào mà có thể trấn áp được ba tên sát tinh kia?
Rất nhanh, An Ni Tháp dẫn theo bốn người Hàn Thạc đi tới bên trong mỏ tinh thạch khổng lồ.
– Ồ?
Một tên Thần Vệ phía Vưu Kim hắc hắc cười quái dị nói:
– Còn dám tới à? Lần trước có phải không giết sạch bọn ngươi thì các ngươi cho rằng đại nhân Vưu Kim tương đối nhân từ chăng?
– Ha ha. Lại tới tìm chết. – Một tên Thần Vệ khác cũng cười sằng sặc. Rõ ràng không để An Ni Tháp cùng bốn người Hàn Thạc vào mắt.
An Ni Tháp sắc mặt khó coi:
– Ngài xem.
– Ôi. Còn mang theo người giúp đỡ nữa kìa. Ha ha! – Tên Thần Vệ kia nghe An Ni Tháp nói vậy dường như lúc này mới thấy Hàn Thạc, liền lộ vẻ kinh ngạc hô lên một cách châm biếm.
– Sư huynh. Ngươi thấy sao? – Nếu như lúc trước thì Bác Lan Tư đã sớm giết chết hai tên Thần Vệ đó. Tuy nhiên, bên cạnh hắn lúc này còn có Hàn Thạc nên hắn mới tỏ ý hỏi sư huynh mình. Hắn dám không nể mặt Hắc Thiên cùng thành chủ Hoa Lai Sĩ của Ám Ảnh thành nhưng lại không dám làm trái ý Hàn Thạc. Bởi vì hắn biết tất cả những gì hắn có đều do Hàn Thạc ban cho.
Hàn Thạc trên mặt vẫn nở một nụ cười thoải mái, dửng dưng gật gật đầu nói với Bác Lan Tư:
– Làm đi. Đừng đẫm máu quá!