Phần 29: Người Lưu Lạc…
Tử Vong Mộ Địa cả một khoảng tan hoang. Vị diện truyền tống trận bị nổ tung, tuyệt đối không có khả năng tiến hành vị diện truyền tống nữa.
Xem ra năm người này sợ bị người ở Chúng Thần đại lục đuổi giết, do đó vừa đến tới Kỳ Áo đại lục, việc đầu tiên là hủy vị diện truyền tống trận đi. Không có vị diện truyền tống trận, muốn từ Chúng Thần đại lục tới Kỳ Áo đại lục, không biết phải trải qua bao nhiêu sóng gió, cho dù là những địch nhân thâm cừu đại hận bọn chúng, chỉ sợ cũng không có tâm tư mà mò đến đây.
Không có gì ước thúc, chỉ cần giết chết Hàn Thạc, cả Kỳ Áo đại lục sẽ do năm người bọn chúng muốn làm gì thì làm, căn bản không ai có thể ngăn trở chúng, năm người này tính toán rất khá.
Nhưng đối với Hàn Thạc thì quả là thảm hại. Mọi sự đã được chuẩn bị, hắn bây giờ có thể lập tức ly khai Kỳ Áo đại lục ngay. Bây giờ mất đi vị diện truyền tống trận, làm sao mới dẫn những bằng hữu thực lực chưa đạt tới Hạ vị thần tiến vào Chúng Thần đại lục đây?
Muốn xuyên qua vị diện, chẳng những phải có thực lực siêu cường, trên đường còn có thể gặp phải đủ loại hung hiểm, một lần không thận trọng là có thể bị lạc phương hướng, đến cả hắn cũng không nắm chắc, dẫn một đám “người già yếu” như vậy càng không hy vọng.
Nhìn cảnh trước mặt, Hàn Thạc dở khóc dở mếu, chỉ biết cười khổ hỏi An Đức Lệ Na bên cạnh:
– Ngươi có biết cách sửa vị diện truyền tống trận không?
Lắc lắc đầu, An Đức Lệ Na hậm hực nghiến răng, lạnh lùng nói:
– Tên gia hỏa gọi là Đa Lạc Lôi Tư đó quá ghê tởm, hắn làm như vậy rõ ràng là muốn đưa ngươi vào chỗ chết. Cho dù không giết được ngươi, cũng làm cho ngươi khó có thể trở lại Chúng Thần đại lục, quả nhiên ác độc!
– Nói việc này thì có tác dụng gì. Bây giờ thì sướng nhé, không có vị diện truyền tống trận, nếu chúng ta muốn trở lại Chúng Thần đại lục, vậy quả thực mò kim đáy bể! – Hàn Thạc cười gượng.
Bọn người lão yêu Tư Tháp Tác Mỗ ai nấy trợn tròn mắt, nghe Hàn Thạc miêu tả về Chúng Thần đại lục, lúc trước vô cùng hưng phấn chỉ muốn được tu luyện ngay. Bây giờ mắt thấy hy vọng đột nhiên tan biến, sự uể oải và thất vọng trong lòng thoáng cái ngập tràn, toàn bộ đều ai oán.
– Không có phương pháp nào à? – A Nhĩ Mai Lý Khắc nhẹ giọng hỏi.
– Hành trình giữa các vị diện quá hung hiểm. Đến cả ta cũng không nắm chắc có thể vượt qua, mang các ngươi thì càng không có khả năng!
Hàn Thạc cười miễn cưỡng tiếp lời:
– Nơi này cũng chỉ có An Đức Lệ Na nắm chắc có thể xuyên qua vị diện, xem ra phiền toái này thật là lớn!
– Hay là như vậy đi, Bố Lai Ân. Hai người chúng ta ly khai trước, tìm một vị diện xung quanh, xem có vị diện truyền tống trận không, sau này khi về Chúng Thần đại lục, chúng ta có thể tới thần vực Thời Không, mời một vị Thần tu luyện Thời Không pháp tắc luyện chế một vị diện truyền tống trận khác cho chúng ta, sau đó sẽ nghĩ biện pháp quay lại Kỳ Áo đại lục dẫn bọn họ đi. Ngươi thấy thế nào? – An Đức Lệ Na do dự một chút, cảm thấy đây là biện pháp duy nhất.
– Quá khó khăn, muốn từ Kỳ Áo đại lục vượt qua vị diện, hơn nữa tìm được địa phương thích hợp đi tới Chúng Thần đại lục, không biết cần trải qua bao nhiêu khó khăn, lãng phí bao nhiêu thời gian. – Hàn Thạc cau tít mày, lắc đầu thở dài.
– Trừ phương pháp này ra, ngươi còn có biện pháp gì tốt hơn chứ? – An Đức Lệ Na hỏi.
Hàn Thạc lắc lắc đầu, cười khổ nói:
– Xem ra đích thật phương pháp này là phương pháp duy nhất rồi, nhưng ta cần tìm vài người của Tự Nhiên giáo hội. Lúc trước một người bên họ đã có thể vượt qua vị diện mà đến. Nói không chừng biết nơi gần nhất.
– Nếu có thể biết được nơi gần nhất thì đương nhiên là tốt rồi.
An Đức Lệ Na khẽ gật đầu, thở dài nói:
– Đáng tiếc. Ở vị diện này không có cường giả tu luyện Thời Không pháp tắc, bằng không nói không chừng có biện pháp sửa chữa vị diện truyền tống trận này đó.
Đang chuẩn bị đi tới Tự Nhiên giáo hội, Hàn Thạc nghe vậy sửng sốt, rồi sực nghĩ ra, vẻ mặt chấn động, cười ha ha nói:
– Nói không chừng có biện pháp đó!
– Biện pháp gì? – An Đức Lệ Na khó hiểu.
Lúc trước lúc chiến đấu với Quang Minh Giáo Hoàng, Hàn Thạc từng thu được Chén Thánh trong tay chúng. Mạch Kim Lợi trong Chén Thánh là cường giả tu luyện Thời Không pháp tắc. Thời gian vừa qua, vì Hàn Thạc hơi bận rộn, đã sớm quên béng mất Mạch Kim Lợi trong Chén Thánh, bây giờ nghe An Đức Lệ Na vừa nói như vậy, hắn sực nhớ tới trong đó còn có một Thần hồn tu luyện Thời Không pháp tắc.
Lấy Chén Thánh của Quang Minh giáo hội từ trong không gian giới chỉ ra, Hàn Thạc thử dùng thần thức liên hệ với Mạch Kim Lợi bên trong:
– Này, Mạch Kim Lợi, ngươi có khỏe không?
– Xú tiểu tử này, đã lâu rồi không tìm ta!
Mạch Kim Lợi vừa thấy Hàn Thạc rốt cục đã nhớ tới hắn, lúc này chửi um lên, rồi trách cứ Hàn Thạc một hồi, sau đó mới hỏi:
– Lần này sao lại nhớ tới ta?
– Ách… ta nhờ ngươi giúp một chút! – Hàn Thạc ra vẻ đau khổ nghe Mạch Kim Lợi trách móc một trận, sau đó mới nói vẻ bối rối.
Nếu không vì lần này cần một cường giả tu luyện Thời Không pháp tắc, chỉ sợ Hàn Thạc đã quên khấy mất Mạch Kim Lợi này. Lúc trước hắn từng hứa với Mạch Kim Lợi là chỉ cần khi nhàn rỗi sẽ nói chuyện với lão. Xem ra Hàn Thạc đã hứa lèo rồi.
– Ta biết ngay mà. Khi không cần ta thì ngươi khẳng định không nhớ tới ta mà, hừ!
Mạch Kim Lợi xem ra vẫn còn oán hận Hàn Thạc, một lát sau mới hỏi:
– Nói đi, việc gì?
– Vị diện truyền tống trận ở đại lục này bị người ta hủy đi rồi, ngươi tu luyện Thời Không pháp tắc có biện pháp giúp ta sửa chữa nó không? – Hàn Thạc vội vàng nói luôn.
Vừa nghe nói Hàn Thạc muốn hắn chữa vị diện truyền tống trận, Thần hồn Mạch Kim Lợi rõ ràng hưng phấn hẳn, không lập tức trả lời vấn đề của Hàn Thạc mà ngược lại hỏi vội vàng:
– Thế nào? Ngươi muốn rời Kỳ Áo đại lục à? Có phải là tính đi Chúng Thần đại lục không? Ha ha, nếu ngươi đi Chúng Thần đại lục thật, nhất định phải đưa ta tới thần vực Thời Không tìm một người, đến lúc đó nói không chừng ta còn có thể tìm được Thần thể của mình!
– Ách… đúng đúng!
Hàn Thạc không dám nói cho Mạch Kim Lợi biết là mình đã từ Chúng Thần đại lục trở về, bằng không Mạch Kim Lợi thế nào cũng tức chết đi được. Lúc trước khi hắn hỏi lão về tình huống Chúng Thần đại lục, Mạch Kim Lợi đã cầu khẩn khi nào Hàn Thạc đi Chúng Thần đại lục, nhất định phải giúp lão đi thần vực Thời Không. Hàn Thạc cũng đã hứa hẹn đủ điều, đáng tiếc là sau khi hắn tới Chúng Thần đại lục đã quên béng mất sự tồn tại của Mạch Kim Lợi, tự nhiên không có cách nào khác thực hiện lời hứa của mình.
– Ngươi muốn đi Chúng Thần đại lục thật chứ? – Mạch Kim Lợi hưng phấn vô cùng. Có lẽ chỉ tới Chúng Thần đại lục thì lão mới nghĩ ra phương pháp thay đổi hiện trạng, ra khỏi được cái Chén Thánh này. Do đó lão có vẻ đặc biệt khẩn cấp và hưng phấn.
– Đúng, ngươi rốt cuộc có biện pháp sửa vị diện truyền tống trận không đây? – Hàn Thạc hỏi vẻ sốt ruột.
– Vậy phải xem vị diện truyền tống trận bị phá hỏng đến mức nào, nhưng cho dù bị hủy đi, chỉ cần ngươi có thể tìm được đủ tài liệu cho ta, ta cũng có thể giúp ngươi làm mới một cái!
Mạch Kim Lợi nói vẻ tự tin:
– Ta là một Thượng vị thần tu luyện Thời Không pháp tắc, lúc trước ta là một nhân vật rất nổi danh ở thần vực Thời Không trong Chúng Thần đại lục. Một vị diện truyền tống trận nho nhỏ thì quá dễ dàng!
Lời vừa nói ra, Hàn Thạc mừng rỡ nói ngay:
– Vị diện truyền tống trận hư hỏng đang ở phía trước, nên làm cái gì bây giờ?
– Đưa Chén Thánh đặt vào bên trong vị diện truyền tống trận. Thông qua những dấu vết của Thời Không pháp tắc còn lưu lại chung quanh vị diện truyền tống trận này, ta có thể cảm giác được tình huống. – Mạch Kim Lợi ngạo nghễ nói.
Không hề do dự, Hàn Thạc đưa Chén Thánh vô cùng cẩn thận đặt phía trước vị diện truyền tống trận đã bị hủy.
– Bố Lai Ân. Thần hồn trong Chén Thánh là ai?
An Đức Lệ Na có vẻ ngưng trọng, nhẹ giọng nói:
– Thần hồn của người này rất cường đại, hẳn là đã tiến vào Thượng vị thần mạt kỳ. Ngươi biết một tên gia hỏa đáng sợ như vậy từ bây giờ thế?
An Đức Lệ Na có thực lực phi phàm, Hàn Thạc và linh hồn Mạch Kim Lợi liên hệ với nhau sinh ra những dao động chung quanh, bằng thực lực của nàng có thể cảm nhận được sự tồn tại của Mạch Kim Lợi cũng là việc bình thường.
– Hắn là một Thượng vị thần mạt kỳ xui xẻo tu luyện Thời Không pháp tắc, bị người ta chia lìa Thần hồn và Thần thể, Thần thể không biết bị cầm tù ở đâu, Thần hồn bị giam cầm trong cái Chén Thánh này. Hơn nữa bị người ta đày từ Chúng Thần đại lục tới vị diện này. Ta cũng nhờ vào cơ duyên mới tìm được Chén Thánh này, mới biết được tất cả những việc này. – Hàn Thạc cười giải thích.
– Một gia hỏa Thượng vị thần mạt kỳ làm sao bị người ta làm thành như vậy. Hắn đắc tội với ai thế? – An Đức Lệ Na kinh hãi. Cao thủ cảnh giới Thượng vị thần mạt kỳ, nếu ở trên Chúng Thần đại lục chẳng ai không phải là hạng người nổi danh như cồn. Nàng vừa nghe nói thực lực Mạch Kim Lợi, càng thêm giật mình hơn nữa.
– Nghe hắn nói thì dường như hắn đắc tội với một trong số tam đại Quang chi thủ vệ của Quang Minh thần là Cổ Nhĩ. – Hàn Thạc nhớ lại một chút rồi trả lời.
– Cổ Nhĩ!
An Đức Lệ Na biến sắc, ánh mắt nhìn về phía Chén Thánh tỏ ra rất kinh hãi, cười khổ giải thích cho Hàn Thạc:
– Bố Lai Ân, Cổ Nhĩ là một trong những cao thủ đáng sợ nhất ở thần vực Quang Minh. Tam đại Quang chi thủ vệ ai nấy đều vô cùng cường đại, người này bị Cổ Nhĩ ra tay tự mình phong ấn vào bên trong Chén Thánh, cũng tuyệt không phải là hạng người vô danh, hắn tên gọi là gì?
– Mạch Kim Lợi. – Hàn Thạc không muốn giấu giếm.
– Là hắn!
An Đức Lệ Na cả kinh. Trong ánh mắt kinh dị của Hàn Thạc, nàng giải thích:
– Người này lúc trước cũng là một nhân vật nổi danh trong thần vực Thời Không, thực lực cường đại, tính tình cũng rất cổ quái. Hắn đã mất tích vài vạn năm rồi, không ngờ lại bị Cổ Nhĩ cầm tù, chẳng trách.
– Làm sao ngươi biết được tình huống ở Chúng Thần đại lục nhiều như vậy? – Hàn Thạc ngơ ngác nhìn An Đức Lệ Na.
– Ách, ta sống lâu hơn ngươi nhiều, cũng nghe nói nhiều về những chuyện này. Việc này trên Chúng Thần đại lục có rất nhiều người đã biết, không có phải lo trước lo sau! – An Đức Lệ Na thấy Hàn Thạc lại bắt đầu hoài nghi thân phận của nàng, lập tức cười hì hì, có vẻ vô cùng ngây thơ vô tội.
– Sao ta không không biết?
Hàn Thạc trừng mắt, quát khẽ:
– Ngươi rốt cuộc có bao nhiêu việc gạt ta hả?
– Tiểu bằng hữu, ngươi đến ở Chúng Thần đại lục của chúng ta được bao lâu rồi, ngươi biết được mới là lạ, hì hì! – An Đức Lệ Na chớp chớp mắt.
– Sau này sớm muộn gì ta cũng tính sổ với ngươi! – Hàn Thạc cả giận nói.
– Phạm Ny tỷ tỷ, Bố Lai Ân khi dễ ta! – An Đức Lệ Na nũng nịu kêu khẽ một tiếng.
Bên kia Phạm Ny vừa nghe, lập tức đi tới trừng mắt liếc Hàn Thạc, tức giận nói:
– Bố Lai Ân, sao chàng lại gây gổ với người già và trẻ con? An Đức Lệ Na đáng yêu như vậy, tất cả mọi người đều thích nó, chỉ có chàng là khi dễ nó!
Mấy ngày nay An Đức Lệ Na ở chung rất vui vẻ với mấy cô vợ hắn, nhất là Phạm Ny vốn là người có lòng tốt và lương thiện vô cùng, thiết lập quan hệ rất tốt với An Đức Lệ Na. Trong khoảng thời gian này Phạm Ny dẫn An Đức Lệ Na đi dạo khắp nơi ở Kỳ Áo đại lục. An Đức Lệ Na đi chơi bằng thích, mỗi lần thấy Hàn Thạc quát nàng, mấy cô lại đứng ra trách cứ hắn.
“Tiểu hài tử? Nàng khi đạt tới cả trăm tuổi rồi cộng lại cũng nhỏ hơn nó đó!” – Hàn Thạc cười khổ, rồi âm thầm trừng mắt liếc nhìn An Đức Lệ Na, không dám nói thêm gì nữa. Hắn biết có nói với Phạm Ny cũng không hữu dụng. Nàng đã xem An Đức Lệ Na là tiểu hài tử, Hàn Thạc nói bao nhiêu cũng không có tác dụng, nữ nhân này bướng bỉnh một cách đáng yêu.
– Mau nhìn kìa! – Tư Tháp Tác Mỗ quát khẽ, kéo sự chú ý của mọi người về phía đó.
Chỉ thấy Mạch Kim Lợi trong Chén Thánh đột nhiên sinh ra một luồng dao động mãnh liệt. Cả vùng không gian như những vằn nước tầng tầng rung động. Dưới loại tác dụng của một sức mạnh cổ quái, vị diện truyền tống trận nguyên trước đã bị phá hủy, bắt đầu tổ hợp lại một cách thần kỳ. Chẳng mấy chốc, một vị diện truyền tống trận nho nhỏ đã xuất hiện trước mặt Hàn Thạc.
Đoàn người đứng nhìn ngẩn người, không ngờ Mạch Kim Lợi không làm gì thì thôi, vừa ra tay đã hoàn thành nhanh như vậy.
– Tài liệu của vị diện truyền tống trận này đã bị hủy đi rất nhiều, ta chỉ có thể dùng những nguyên liệu có sẵn sửa chữa. Do đó vị diện truyền tống trận này nhỏ đi một chút, chỉ có thể truyền tống hai ba người, nhưng chỉ cần đủ năng lượng tinh thạch, các ngươi cũng có thể đi tới Chúng Thần đại lục rất bình yên. – Sau khi Chén Thánh trở về trong tay Hàn Thạc, Mạch Kim Lợi truyền tấn cho Hàn Thạc.
– Cảm ơn! – Hàn Thạc nói vẻ thật lòng. Nếu không có sự trợ giúp của Mạch Kim Lợi, một đám người đông như vậy mà muốn tới Chúng Thần đại lục, không biết phải trải qua bao nhiêu sóng gió.
– Đừng khách khí, chỉ cần khi ngươi tới Chúng Thần đại lục, nhớ đem Thần hồn của ta đến thần vực Thời Không là được. Chỉ cần ngươi giúp ta làm được chuyện này, sau khi ta tìm được Thần thể, khẳng định sẽ không bạc đãi ngươi. – Mạch Kim Lợi không lúc nào quên việc đi tìm Thần thể, dặn đi dặn lại Hàn Thạc.
– Yên tâm đi, lần này ta nhất định nhớ. Chỉ cần ta tới được Chúng Thần đại lục, sắp xếp mọi việc yên ổn, việc đầu tiên là đi tới thần vực Thời Không một chuyến, sắp xếp thỏa đáng việc của ngươi! – Hàn Thạc lập tức cam đoan, bây giờ thì đích thật là phát ra từ chân tâm.
Trong tay Hàn Thạc có đủ năng lượng tinh thạch. Việc sử dụng vị diện truyền tống cũng không phải vấn đề lớn. Nhưng vì hắn có trục trặc với đám người ở vị diện truyền tống trận thần vực Hắc Ám này. Để ngừa vạn nhất, Hàn Thạc trước hết cho An Đức Lệ Na và ba nàng Phạm Ny Ngải Mễ Lệ đi trước. Hắn tự mình phụ trách không ngừng mở ra vị diện truyền tống trận.
Từng đạo bạch quang chói mắt lóe ra, hai ba người liên tục biến mất trước mặt Hàn Thạc.
Đợi cho khi toàn bộ những người ở đây đã dùng vị diện truyền tống trận để tới Chúng Thần đại lục, Hàn Thạc mới cùng A Nhĩ Mai Lý Khắc là người cuối cùng đi vào trong vị diện truyền tống trận, một đạo bạch quang lóng lánh, Hàn Thạc rốt cục trở về lại Chúng Thần đại lục.
– Lực lượng nguyên tố đậm đặc quá, trời ạ, địa phương này rất thích hợp cho việc tu luyện!
– Ừ, trọng lực lớn quá, ta không bay được.
– Thật tốt quá, tu luyện một ngày ở đây bằng tu luyện ở Kỳ Áo đại lục một năm, thật là một địa phương thần kỳ, chẳng trách nơi này Thần ở khắp nơi!
Vừa đến sơn cốc, đã nghe chung quanh truyền đến những tiếng than rúc rích. Những người vừa mới tới Chúng Thần đại lục đã lập tức cảm nhận được nơi này khác với Kỳ Áo đại lục nhiều, ai nấy tán thưởng không ngừng.
An Đức Lệ Na cười hì hì đứng cùng chỗ với Phạm Ny, giải thích cho nàng về sự khác nhau giữa Chúng Thần đại lục và Kỳ Áo đại lục. Lúc ở Kỳ Áo đại lục thì Phạm Ny là chủ nhân, nàng dẫn An Đức Lệ Na đi chơi khắp cả đại lục. Nhưng vừa đến Chúng Thần đại lục xa lạ này, Phạm Ny lập tức có vẻ hơi bỡ ngỡ, còn An Đức Lệ Na lại là người bản địa nên bắt đầu cười rồi làm hướng đạo cho Phạm Ny.
– Chuyện gì, sao lại có một đám gia hỏa không thành thần tới đây. Thật sự là bực mình! – Trên khán đài có vài tên Thần Vệ đột nhiên nhìn thấy một đám người xa lạ, xem ra ai nấy đều có thực lực thấp kém, lập tức đàm luận.
– Qua bên này, bên này!
Một tên Thần Vệ đứng phía trước lớn tiếng hò hét, miệng nói liên hồi:
– Bọn người kia, tưởng Chúng Thần đại lục là chỗ du ngoạn hả? Chỉ bằng thực lực của các ngươi thì chỉ có nước chết ở Chúng Thần đại lục, thật sự là không hiểu các ngươi, thực lực yếu như vậy mà dám đến Chúng Thần đại lục, rửng mỡ à!
“Chát!”
Không đợi hắn nói xong, bàn tay nhỏ bé của An Đức Lệ Na vung lên, ngực tên Thần Vệ này như dính một trọng kích, cả người bắn ra ngoài.
– Ít nói nhảm đi, còn dám nói lung tung nữa là ta giết ngươi! – An Đức Lệ Na trừng mắt, một khí tức cường đại từ thân thể bé nhỏ của nàng tản ra.
Vị diện truyền tống trận ở Kỳ Áo đại lục bị hủy, hại nàng thiếu chút nữa không về được, tâm tình An Đức Lệ Na lúc này rất không thoải mái, vừa đi tới đã nghe mấy tên này láo nháo, lập tức trở mặt ngay.
– Lớn mật! – Vài Thần Vệ xung quanh biến sắc, đột nhiên lao tới, thần khí chĩa thẳng vào An Đức Lệ Na.
Hàn Thạc thấy mọi người bị vây quanh, lúc này cười lạnh đi ra, nhìn vài Thần Vệ đó rồi nói:
– Đa Lạc Lôi Tư đâu, tự tiện thả tử tù, đó là tử tội, có phải các ngươi rửng mỡ cả không?
Vài tên Thần Vệ lập tức đã nhận ra Hàn Thạc, cũng hiểu được mâu thuẫn giữa Hàn Thạc và Đa Lạc Lôi Tư. Vừa thấy hắn đột nhiên xuất hiện, ai nấy biến sắc, tựa hồ không ngờ Hàn Thạc còn có thể còn sống mà trở lại Chúng Thần đại lục.
– Đa Lạc Lôi Tư đại nhân vắng nhà, chúng ta cũng không rõ bây giờ ở đâu nữa. – Một tên Thần Vệ hừ khẽ, rõ ràng không thích Hàn Thạc. Nhưng hắn cũng biết Hàn Thạc rất có địa vị ở Ám Ảnh thành, lại có quan hệ không ít với gia tộc Tái Nhân Đặc, do đó cũng không dám ác ngôn.
– Đa Lạc Lôi Tư tiêu đời rồi, các ngươi cầu đa phúc đi. – Hàn Thạc mỉm cười, không so đo với những tên này nữa, hướng về phía An Đức Lệ Na khẽ gật đầu, rồi dẫn đoàn người Phạm Ny tới chỗ làm thần bài.
– Lão Kiệt Phu, không thể tưởng được là ta còn sống trở về chứ, hắc hắc! – Vươn tay túm lấy Kiệt Phu, việc đầu tiên là cho hắn vài bạt tai, đánh cho Kiệt Phu choáng váng đầu óc, mắt nổ đom đóm.
– Ngươi… tại sao ngươi đánh ta? – Kiệt Phu vất vả lắm mới đứng vững, lập tức thét lên. Nhưng Đa Lạc Lôi Tư có vẻ vắng nhà thật, hắn hô to đến đâu đi nữa, Đa Lạc Lôi Tư cũng không hề xuất hiện.
– Ít nói nhảm đi, làm Thần bài cho bọn họ, đợi lát nữa ta sẽ nói chuyện với ngươi.
Đưa ra một hắc tinh tệ ra trước mặt hắn, Hàn Thạc cười lạnh nói.
– Người nào thực lực không đến Cơ Thần thì không làm được thần bài! – Kiệt Phu cố vươn cổ, hét lớn.
Vươn tay chế trụ cổ Kiệt Phu, Hàn Thạc lạnh lùng kéo hắn qua, hai mắt nhìn thẳng vào hắn, khẽ hỏi:
– Thật sự không được à?
Kiệt Phu cả người lạnh run, toàn thân tóc gáy dựng đứng. Hắn hiểu là Hàn Thạc đã động sát tâm rồi, sắc mặt đại biến, khẩn cấp nói:
– Không phải ta cố ý làm khó dễ, không có thực lực Cơ Thần, căn bản không thể xác nhận được thân phận trên thần bài. Ta chỉ là một tiểu nhân vật, xin ngươi buông tha cho ta đi!