Phần 10: Đầm Thanh Hỏa…
Ám Ảnh thành, đội năm Thần Vệ.
Một Thần Vệ vẻ mặt khủng hoảng, khẩn cấp đi tới phòng Ngải Phất lý đang xử lý chính vụ, lúc này khấu bái rồi khẩn cấp nói:
– Đại… đại nhân… đã xảy ra chuyện!
Ngải Phất lý cũng không ngẩng đầu lên, nhè nhẹ “Ừm” một tiếng, tiếp tục phê một quyển văn thư trong tay, lạnh lùng hỏi:
– Chuyện gì?
– Khải Kỳ thiếu gia và Y Phù tiểu thư, hai người… – Tên Thần Vệ này nói nhỏ lại, tựa hồ không dám nói tiếp.
Nhướng mày lên, Ngải Phất lý buông văn thư trong tay, hừ nhẹ một tiếng, nói:
– Hai đứa nó có phải là gây chuyện phiền toái gì phải không, rốt cuộc đắc tội với ai? Chắc không phải là gia tộc Tái Nhân Đặc đó chứ?
Ngải Phất lý tự nghĩ tự hỏi, có vẻ rất căm tức.
– Không… không phải. – Thần Vệ lắc đầu.
Thở phào một hơi, Ngải Phất lý kêu khẽ một tiếng, tự nhủ:
– Vậy thì may, chỉ cần không phải là gia tộc Tái Nhân Đặc sẽ không có chuyện lớn gì. An Đức Liệt lần trước đã nói với ta, nếu hai đứa hỗn đản đó lại đắc tội với gia tộc Tái Nhân Đặc, thật cũng có chút khó khăn.
– Không… không phải, thiếu gia và tiểu thư chưa từng đắc tội với bất kỳ ai, họ… ở Hải Thi Nhĩ, họ bị người… bị người…
Thần Vệ chỉ cảm thấy hai chữ này thật gian nan, thủy chung không có đủ dũng khí nói thẳng trước mặt Ngải Phất lý.
– Bị người ta làm gì? Có phải là gia tộc địa phương đánh chúng không? Hừ, pháo đài Hải Thi Nhĩ thuộc về gia tộc Lai Phất Tư chúng ta, chẳng lẽ thật còn có người lớn mật bằng trời như vậy!? – Ngải Phất lý hừ lạnh nói.
– Không phải… hai người thiếu gia và tiểu thư, ở pháo đài Hải Thi Nhĩ bị người… bị người giết chết rồi! – Thần Vệ cắn răng, rốt cục lớn gan nói ra việc hai người bị giết.
Ngải Phất lý đột nhiên ngây người, hai mắt mờ mịt, nhất thời như không thể tiêu hóa nổi, sau đó chộp cổ tên Thần Vệ, túm hắn nâng lên không, gầm lên:
– Ngươi nói cái gì, ngươi nói lại một lần nữa xem?
– Khục khục… đại nhân tha mạng… đại nhân tha mạng. Căn cứ vào tin truyền đến từ pháo đài Hải Thi Nhĩ, Khải Kỳ thiếu gia và Y Phù tiểu thư trong khi hái hải quả ở Hải Thần Chi Lệ bị người giết chết. Đại nhân tha mạng! – Thần Vệ này chỉ cảm thấy hít thở rất khó khăn, vội vàng lớn tiếng cầu xin.
– Không… – Ngải Phất lý ngửa mặt gầm lên, tiếng gầm truyền khắp cả đội năm Thần Vệ.
Một nhân ảnh đột nhiên từ trong đội năm bay ra, hướng về phía ngoài thành Ám Ảnh chạy hùng hục. Khi qua cửa thành thậm chí không thèm đăng ký, chớp mắt đã biến mất.
Hai ngày sau. Hải vực “Hải thần chi lệ” nơi Khải Kỳ và Y Phù đã từng ở trước kia.
Trước mặt Ngải Phất lý bày hai thi thể. Vẻ mặt hắn cứng như gỗ, đứng sững nhìn thi thể con mình. Cả sọ Khải Kỳ vỡ vụn, chỉ có thể nhìn ra hắn từ dấu vết trên thân thể, còn đầu Y Phù bị cắt ngọt, bây giờ có người dùng chỉ khâu vào cổ…
Ngải Phất lý chỉ có một trai một gái. Thê tử hắn đã qua đời rất sớm, do đó Ngải Phất lý sủng ái hai người con này, cho nên mới bao dung khi chúng phạm bất kỳ lỗi nào. Mặc dù mỗi lần đều giáo huấn nghiêm khắc, nhưng một khi con trai con gái bị người ta khi dễ, hắn sẽ tìm mọi biện pháp để buộc kẻ động thủ trả giá đắt.
Đối với Ngải Phất lý thì hai người con này là quan trọng nhất đối với hắn. Thế mà hôm nay, chúng chỉ là hai thi thể không hề có chút sinh cơ nào đặt trước mặt hắn, sự thống khổ này thiếu chút nữa làm hắn cảm thấy không thở được.
– Chẳng lẽ các ngươi không phát hiện một chút manh mối nào à? – Nhìn hai thi thể trước mặt, Ngải Phất lý hỏi vẻ rất bình tĩnh.
– Đại nhân thứ tội… đại nhân thứ tội… – Một đội Thần Vệ xếp hàng dọc, quỳ gối trước mặt Ngải Phất lý cùng cầu xin tha thứ.
– Vậy thì các ngươi không có giá trị để sống! – Thanh âm Ngải Phất lý vẫn rất bình tĩnh. Khi nói xong những lời này, đám Thần Vệ này ai nấy mặt như tro tàn, có mấy người lập tức bay lên, cố gắng chạy thoát khỏi độc thủ của Ngải Phất lý.
Liên tiếp những ảo ảnh từ trong cơ thể Ngải Phất lý bắn ra. Những ảo ảnh này phân biệt đánh lên từng người một, chỉ nghe những kêu thảm thiết làm người ta rợn da gà, xung quanh Ngải Phất lý bốc lên những trận mưa máu, rồi những thi thể thay nhau ngã xuống.
Một đội Thần Vệ theo Khải Kỳ và Y Phù đến pháo đài Hải Thi Nhĩ không có lấy một người nào có thể chạy khỏi sự phẫn nộ giết chóc của Ngải Phất lý, thậm chí không có lấy một người nào có thể giữ lại toàn thây!
– Ai, là ai? – Ngải Phất lý cũng mặc kệ mùi máu tươi nồng nặc chung quanh, đứng sững giữa đám thi thể đầy đất thì thào tự hỏi.
“Là tiểu tử đó à? Hắn chỉ có thực lực Hạ vị thần, cho dù tập kích cũng không có khả năng là đối thủ của Khải Kỳ và Y Phù. Nhất là Khải Kỳ lại rất cẩn thận, tuyệt không có khả năng bị một Hạ vị thần tập kích đến chết, vậy rốt cuộc là ai? Ta gần đây có đắc tội với người nào không?”
Ngải Phất lý thì thào tự hỏi, một lát sau, hắn cau mày, đột nhiên tỏ vẻ dữ tợn, cắn răng quát khẽ:
– Tạp Mai Lệ Tháp vẫn truy tìm tung tích tiểu tử đó. An Đức Liệt đã biết là ta, vậy nó cũng chắc biết. Con bát quái xấu xí điên cuồng này, ả lại có quan hệ rất sâu sắc với tiểu tử đó, Y Phù còn dám làm nhục ả, là ả phải không… Hẳn là vậy rồi… hẳn là ả rồi…
– Số ba! – Ngải Phất lý kêu khẽ.
Mặt trời vẫn còn chói chang, nhưng dưới cái bóng Ngải Phất lý bỗng truyền đến một tiếng đáp lại:
– Có mặt!
– Tra cho ta xem động tĩnh Tạp Mai Lệ Tháp gần đây, hơn nữa giám sát ả cho ta, một khi ả có hành vi gì dị thường trước tiên hồi báo cho ta! – Ngải Phất lý phân phó.
– Rõ! – Câu trả lời rất đơn giản rõ ràng, rồi một ảo ảnh từ dưới cái bóng Ngải Phất lý ngay dưới ánh nắng chói chang bay ra ngoài, như biến mất trong hư vô mờ mịt, hòa nhập vào cả biển hoa xa xa.
Phía bắc pháo đài Hải Thi Nhĩ, bên trong “đầm Thanh Hỏa” rộng ngàn dặm, Hàn Thạc giấu mình ở một gốc cây đại thụ cành lá tươi tốt.
Đầm Thanh Hỏa là một đầm lầy thật lớn bao trùm diện tích ngàn dặm. Giữa đầm lầy này ngọn lửa màu xanh nhàn nhạt thiêu đốt, hơn nữa quanh năm không tiêu tan, cho nên mới có tên thanh hỏa. (Thanh hỏa: Lửa xanh)
Với sự quan sát của Hàn Thạc, vì ở đầm lầy này có khí thiên nhiên, nên thanh hỏa chính là khí được hình thành tự nhiên, nhưng khí thiên nhiên nơi này rõ ràng khác với thứ mà hắn biết, chúng tồn tại rất lâu bền nên thanh hỏa mới có thể cháy không ngừng ở trong đầm lầy này.
Đầm Thanh Hỏa ngàn dặm có rất nhiều ma thú trí lực thấp nhưng thực lực kinh người, còn có một vài dị tộc có trí tuệ cao, tỷ như con người chim ưng cánh rất dài, còn có tộc nhân Tam Nhãn mà Hàn Thạc từng gặp ở Thâm Uyên giới thường xuyên xuất hiện ở đầm Thanh Hỏa.
Ngoại trừ những thanh hỏa tùy ý bốc cháy bừng bừng có thể thấy được trong đầm lầy, nơi này cũng có một vài dãy núi. Dãy núi này dưới sự thiêu đốt quanh năm của thanh hỏa đỏ ửng lên, tạo thành vài thứ năng lượng tinh thạch rất đẹp mắt. Loại tinh thạch này có công dụng đặc thù, hấp dẫn rất nhiều vị Thần tới đây khai thác.
Chẳng những có năng lượng quáng thạch, trong đầm lầy ngàn dặm cũng có rất nhiều dược tài mà dược tề sư cần dùng, thậm chí có những độc thảo độc dược nữa.
Do đó, bên trong đầm lầy ngàn dặm này cũng không hề yên tĩnh. Tinh thạch và dược tài bên trong có lực hấp dẫn rất nhiều vị Thần ở những pháo đài và thành trấn nhỏ xung quanh tới khai thác. Tất nhiên, một vài người có dụng tâm khác cũng tiềm phục trong đầm lầy ngàn dặm này, chúng không phải vì khai thác quáng thạch, cũng không phải đến để thu hoạch dược tài, mà là để thôn phệ người khác – Chúng là Liệp Thần giả!
Hàn Thạc đến đầm Thanh Hỏa chỉ do ngẫu nhiên. Sau khi giết Khải Kỳ và Y Phù, hắn phát hiện ra những Thần Vệ trên đảo toàn bộ phát điên, còn Thần Vệ ở pháo đài Hải Thi Nhĩ sau khi biết được tin tức cũng tới tấp xuất động, từ pháo đài bắt đầu truy tìm tất cả những nhân sĩ khả nghi.
Một khi bị Thần Vệ phát hiện ra dấu vết mình, Hàn Thạc tin rằng Ngải Phất lý lập tức sẽ hiểu được nguyên nhân và hung thủ của cái chết hai người con của hắn. Do đó Hàn Thạc không thể không lùi lại, còn đầm lầy ngàn dặm này chỉ cách pháo đài Hải Thi Nhĩ một đoạn ngắn, nơi này cây cối rậm rạp người rất thưa thớt, rất thích hợp cho hắn trốn tránh.
Khi hắn đi tới đầm Thanh Hỏa, thông qua ma đầu đã phát hiện ra một luyện dược sư đi hái dược tài bị Liệp Thần giả thôn phệ, ngay từ đầu hắn thật sự vô cùng kinh hãi, nhưng sau khi âm thầm quan sát một chút, hắn lại phát hiện ra tên Liệp Thần giả này chỉ đi một mình hoặc là một nhóm rất nhỏ, hơn nữa thực lực không đặc biệt cường đại, Hàn Thạc từ đó cũng yên lòng hơn.
Chẳng những yên lòng, Hàn Thạc còn cảm thấy mừng rỡ. Bắt đầu chuyển vai trò của mình, biến mình thành một thợ săn, còn con mồi chính là những Liệp Thần giả này.
Kinh nghiệm sau lần bị Ngải Phất lý ám sát, Hàn Thạc hoàn toàn thanh tỉnh. Hắn hiểu được ở Ám Ảnh thành bằng vào tài phú mà lập nên một gia tộc thì chỉ là giấc mơ của mình mà thôi. Nếu muốn đứng chân vững chắc ở Ám Ảnh thành, chỉ có tiền tài, chỉ có Tạp Mai Lệ Tháp và gia tộc Tái Nhân Đặc chiếu cố, thì vẫn còn thiếu rất nhiều!
Chỉ khi mình chính thức cường đại lên, có sức mạnh không cho bất kỳ gia tộc nào dám coi thường mới có thể bảo trụ được tiền tài của mình, đứng vững chắc ở Ám Ảnh thành. Nếu không, nhất định đều là hư ảo!
Sau khi Hàn Thạc hiểu được đạo lý này, hắn xem việc đề cao thực lực của mình trở thành việc quan trọng nhất. Còn việc ma công tăng lên cảnh giới mới thường cần phải có một cơ hội thích hợp, hoặc là kỳ ngộ nào đó, chỉ dựa vào việc khổ tu và cố gắng nhất thời thì rất khó đạt được đề cao.
Hai hóa thân ngoại thân lại khác hẳn, nhất là hóa thân ngoại thân Tử Vong hệ. Vì từng hấp thu một Thần hồn Trung vị thần, hóa thân ngoại thân này chỉ cần có thể có đủ thần lực, việc đột phá chỉ là thuận nước theo dòng. Khi tất cả Thần tinh Tử Vong hệ dùng cạn, nếu muốn tiếp tục gia tăng thần lực thì phương pháp nhanh nhất chỉ có là hạ thủ người tu luyện đồng hệ!
Hàn Thạc đã vượt qua ảnh hưởng của việc bị thôn phệ ám ảnh, do đó cũng không lo mình chìm sâu vào đó mà không thể tự kiềm chế được. Đối với việc hạ sát thủ với người không oán không cừu, Hàn Thạc hơi khó có thể vượt qua ma chướng nội tâm. Nhưng đối với những Liệp Thần giả này thì khác hẳn. Bởi vậy, khi hắn phát hiện ra trong đầm Thanh Hỏa có khá nhiều Liệp Thần giả tồn tại, chẳng những không lập tức rời đi, ngược lại âm thầm sung sướng.
Dựa vào thị giác của những ma đầu, Hàn Thạc biến thành một thợ săn đáng sợ nhất đầm Thanh Hỏa. Hai Liệp Thần giả Trung vị thần tu luyện sức mạnh Tử Vong trở thành mục tiêu hạ thủ đầu tiên của hắn.
Tiềm phục ba ngày, Hàn Thạc rốt cục tìm được thời cơ tốt nhất, hắn chuẩn bị ra tay!
Đây là một đôi nam nữ, nam thoạt nhìn ba mươi tuổi, nữ lớn hơn một chút, đại khái bốn mươi tuổi, đương nhiên Hàn Thạc chỉ dùng tiêu chuẩn địa cầu và Kỳ Áo đại lục mà tính, tuổi thực tế hai người khẳng định vượt xa con số này.
Cái buồn cười là một nam một nữ này cũng tiềm phục ở một nơi bí mật, lặng lẽ quan sát một động đá bị thanh hỏa thiêu đốt đỏ ửng lên, tựa hồ đang đợi con mồi đi ra nhưng lại không biết rằng Hàn Thạc đã biến bọn chúng trở thành con mồi!
Hàn Thạc đã quan sát ba ngày đôi nam nữ này. Hai người này đều tu luyện sức mạnh Tử Vong, nữ là Trung vị thần trung kỳ, nam là Trung vị thần sơ kỳ. Ba ngày qua hai người tổng cộng ra tay hai lần, thành công thôn phệ một vị Thần thực lực chỉ có Hạ vị thần sơ kỳ và một Hạ vị thần trung kỳ cùng tu luyện sức mạnh Tử Vong tới khai thác năng lượng quáng thạch.
– Pháp Lệ Á, ngươi dám khẳng định chứ? – Nam hỏi khẽ.
– Đừng hoài nghi ánh mắt của ta, năng lượng dao động trên người tiểu cô nương này quá mãnh liệt, trên người nó nhất định có Thượng vị thần khí, nếu chúng ta có thể tìm được một kiện thần khí, lần này coi như chúng ta phát tài rồi! – Nữ nhân tên là Pháp Lệ Á liếm liếm khóe miệng, trong mắt tràn ngập ánh sáng tham lam và hung tàn.
– Thần khí Thượng vị thần hả, ha ha… đây là vật chính thức có thể phát đại tài ấy chứ!
Nam cười nhẹ vài tiếng, rồi đột nhiên hỏi:
– Được rồi Pháp Lệ Á, tiểu cô nương đó bao nhiêu tuổi, cao lớn cỡ nào, ngươi có biết là ta… hắc hắc…
– Khốn khiếp, Cách Lỗ Tây, ta mặc kệ ngươi làm như thế nào, tóm lại trước hết phải lấy được thần khí Thượng vị thần rồi tính tiếp, nếu ngươi chậm trễ chuyện của ta, ta sẽ không lưu tình với ngươi đâu! – Pháp Lệ Á mắng nhỏ.
Hai người đợi hồi lâu, đột nhiên từ trong động đá đi ra một tiểu cô nương xinh đẹp. Tiểu cô nương này chỉ khoảng mười tuổi, tóc tím bay bay, đôi mắt cũng màu tím tràn đầy hàn ý lạnh lẽo, da mềm mại trắng nõn giống như là một con búp bê tây dương, nhưng trên người lãnh ý rất nặng, che kín vẻ đáng yêu, ngược lại làm cho người ta có một cảm giác không thể thân cận.
Người tên là Cách Lỗ Tây vừa thấy tiểu cô nương đi ra khỏi động đá, tiếng hít thở đột nhiên dồn dập, mặt đỏ tới mang tai hô khẽ:
– Thật xinh đẹp, tốt lắm, tốt lắm, ta thích!
– Động thủ, hộ vệ của nó còn chưa ra mặt, lúc này là thời điểm bắt nó tốt nhất! – Pháp Lệ Á cũng cũng hít thở dồn dập, nhưng mụ hiển nhiên xúc động vì thần khí trong tay tiểu cô nương.
Hai người biến thành hai đạo ánh sáng đột nhiên từ chỗ tối bắn ra, Thần chi lĩnh vực Tử Vong đột nhiên bao trùm tiểu cô nương này, cao hứng hướng về phía đó lao tới.
– Không hay, động thủ quá nhanh!
Hàn Thạc quan sát hai người ba ngày. Trước đây chúng giết hai người, Hàn Thạc không hề xen vào việc của người khác, ngược lại thông qua hai lần quan sát tìm hiểu thực lực chính thức của đôi nam nữ. Lần này vừa thấy một tiểu cô nương xinh đẹp sắp gặp độc thủ, hắn rốt cục không nhịn được muốn ra tay tương trợ, nhưng Hàn Thạc không ngờ hai người này lại ra tay nhanh như vậy, vừa thấy mặt là lập tức hạ sát thủ ngay.
Song, sự tình ngoài dự liệu của Hàn Thạc vẫn còn ở phía sau…
Một đạo ánh sáng mờ ảo âm u đột nhiên từ tiểu cô nương vẻ mặt lạnh buốt tràn ra. Trong chốc lát, một loại lực trường rất kỳ quái đột nhiên bộc phát ra, vòng ánh sáng như vòng xoáy có thể nghiền nát tất cả thực thể, lao thẳng vào hai người Pháp Lệ Á, đến cả Hàn Thạc cũng không nhìn rõ việc này như thế nào, hai người đã biến thành một đám thịt vụn văng tung tóe khắp nơi.
– Thật là một cảnh mỹ lệ!
Một tiểu cô nương đứng giữa cảnh máu me, trên người cũng đầy máu, gương mặt nàng vẫn lạnh lùng đột nhiên nở một nụ cười ôn nhu, lẩm bẩm tự nói:
– Dường như còn có một người nữa.