Phần 67: Chẳng Còn Vết Tích…
Cửu Địa Huyền Âm Tụ Linh trận dưới cái nhìn chăm chú của nhóm Hàn Thạc cuối cùng đã hoàn toàn hủy diệt.
Sau khi đám bụi lắng xuống, rốt cuộc chẳng thấy gì từ nơi đó nữa cả. Hàn Thạc đứng nguyên tại chỗ vẫn không hề nhúc nhích, lẳng lặng xem cảnh phát sinh phía trước.
– Theo ta thấy, nơi đó đã trở nên như thế này rồi thì hẳn là chẳng có gì nguy hiểm nữa đâu! – Sau một lúc trầm mặc, Hàn Thạc đột nhiên nói.
Kinh nghiệm một phen mưa gió, đoàn người Đường Na rất tin tưởng vào Hàn Thạc. Hắn vừa nói nơi đó không còn gì nguy hiểm nữa, bọn người Đường Na suy nghĩ một chút, rồi bay về phía tro tàn của Cửu Địa Huyền Âm Tụ Linh trận.
Hàn Thạc vẫn không nhúc nhích. Lệ Vi đi được vài bước, đột nhiên quay đầu nhìn hắn vẻ nghi hoặc:
– Sao ngươi không đi?
– Ta cảm thấy nơi đó hẳn là chẳng có gì hay ho để mà xem nữa, hơn nữa có các ngươi tới thăm dò rồi, ta cũng không lãng phí thời gian nữa. – Hàn Thạc cười cười, vẻ mặt bất cần.
Lệ Vi cau mày, suy nghĩ một chút, khẽ cười hì hì rồi nói:
– À, có Đường Na đại tỷ tới đó rồi, ta cũng không cần phải tới xem gì nữa.
Nói xong, Lệ Vi lại lộn trở lại, đứng bên cạnh Hàn Thạc, đánh giá hắn vẻ hứng thú, ánh mắt lóe lên những tia tò mò.
Hàn Thạc không thèm quản Lệ Vi, mà đưa mắt nhìn về phía Áo Nhĩ Đức bên cạnh. Dưới cái nhìn chăm chú của hắn, Áo Nhĩ Đức cười rạng rỡ, nói sang sảng:
– Lúc nãy phải đa tạ ngươi, bằng không nói không chừng ta phải thua trong tay bọn họ không biết chừng!
Đến đây, Áo Nhĩ Đức đã khôi phục vài phần thần lực, gương mặt tái nhợt đã hồng lên. Hàn Thạc hiểu hắn đã lấy lại tự tin, nên mới có thể có thái độ dễ dàng như vậy. Người tu luyện Sinh Mạng pháp tắc có năng lực khôi phục mạnh hơn những người tu luyện sức mạnh hệ khác nhiều, điểm này Hàn Thạc hiểu rất rõ.
Mộc Giáp thi lợi dụng sức mạnh trên Cây Sinh Mạng mà có thể đề cao việc khôi phục thân thể bị thương nặng của hắn lên gấp mười lần, làm Hàn Thạc hiểu rõ ràng về điểm này. Áo Nhĩ Đức có thể trong một thời gian ngắn ngủi tụ lại thần lực cũng là việc mà hắn đã đoán trước.
– Ngươi khách khí rồi. Ta nghĩ vừa rồi nếu họ đồng loạt ra tay, nói không chừng tất cả mọi người đều tiêu đời cả! – Hàn Thạc cũng không kể công, mỉm cười nói.
– Tiểu tử này rất khá. – Áo Nhĩ Đức nghe Hàn Thạc nói thế, nhìn chăm chú thật sâu hắn, lúc này khẽ gật đầu, trầm giọng đánh giá. Thoạt nhìn rất hâm mộ Hàn Thạc.
– Quá khen quá khen!
Hàn Thạc cười cười trả lời khách sáo, với sự giúp đỡ từ sức mạnh của Vạn Ma đỉnh, Hàn Thạc không còn sợ Áo Nhĩ Đức nữa. Có chỗ dựa, ngữ khí nói chuyện cũng hùng hồn hơn.
– Có thể giúp ta trông nom Khải Lợi được không? Nghe nói các ngươi có chút giao tình mà? – Không biết xuất phát từ tâm tư gì, Áo Nhĩ Đức ngươi đột nhiên chỉ chỉ Khải Lợi, cười cười chờ ý Hàn Thạc.
Hàn Thạc ngạc nhiên, không rõ Áo Nhĩ Đức vì sao lại nói như vậy. Bên cạnh hắn còn có một Lệ Vi vẫn chưa rời đi, Áo Nhĩ Đức lại yên tâm giao Khải Lợi cho hắn? Mặc kệ ra sao đi nữa, mình cũng là đồng bọn với Đường Na, cũng không có khả năng kết giao quá sâu với hắn, vậy thì tại sao hắn làm như vậy? Thử mình à?
Những suy nghĩ liên tiếp nhanh chóng xoay chuyển trong đầu Hàn Thạc, dưới cái nhìn chăm chú của Áo Nhĩ Đức liền cười thản nhiên, sảng khoái nói:
– Không thành vấn đề!
Khải Lợi chỉ là một Bán thần, loại thực lực này thì Hàn Thạc không thèm để ý. Bọn người Lệ Vi cũng sẽ không để ý. Đối với họ thì Khải Lợi chỉ là một tiểu nhân vật, chết sống của hắn căn bản không ảnh hưởng tới đại cục. Hàn Thạc cũng không thấy bọn người Lệ Vi có hứng thú giết Khải Lợi để làm gì.
– Vậy cảm ơn ngươi! – Áo Nhĩ Đức cười cười, khẽ gật đầu với Khải Lợi, rồi đột nhiên bay lên, hướng về phía Cửu Địa Huyền Âm Tụ Linh trận.
Đoàn người Đường Na rất tò mò về khu vực đó, Áo Nhĩ Đức tự nhiên cũng tò mò theo. Chưa biết rõ tình huống nơi đó, hắn nhất định không bỏ ý đồ.
Áo Nhĩ Đức nhanh chóng rời đi. Lệ Vi đứng cạnh Hàn Thạc có vẻ hơi nghĩ ngợi, nhìn sang Hàn Thạc rồi lại nhìn sang Khải Lợi, nhưng không hề nói thêm gì nữa, càng không ra tay với Khải Lợi.
– Chào, lâu rồi không gặp! – Hàn Thạc chủ động nhẹ giọng nói chuyện với Khải Lợi, thái độ rất ôn hòa, giống như căn bản không biết bây giờ tình thế hoàn toàn khác hẳn.
Khải Lợi không có tâm cảnh thoải mái như Hàn Thạc, từ khi hắn phát hiện Hàn Thạc đi chung với đám người Thiên Tai giáo hội và Đường Na, mỗi lần nhìn thấy Hàn Thạc đều có chút không được tự nhiên. Bây giờ sự việc lại xảy ra như thế này, hắn có vẻ xấu hổ, không biết phải trả lời ra sao.
Mắt thấy Khải Lợi bối rối, trong lòng Hàn Thạc khẽ thở dài, lắc lắc đầu không tiếp tục nói thêm gì với y nữa. Hắn hiểu Khải Lợi rất khó mà giống như trước được.
Không nói thêm nữa, Hàn Thạc hờ hững nhìn về phía trước, lâm vào trạng thái trầm tư. Bên trong Vạn Ma đỉnh trong cơ thể, hóa thân ngoại thân tu luyện Hủy Diệt pháp tắc lúc này đem tất cả những gì bản thể vừa mới chứng kiến lần lượt hiện lại trong đầu. Cảnh mọi vật mặt đất xé rách, bị hủy diệt tan tành, làm hóa thân ngoại thân tu luyện Hủy Diệt pháp tắc lĩnh ngộ được một vài thâm ý của Hủy Diệt pháp tắc, rơi vào trạng thái vô cùng yên lặng.
Ma tôn Cổ Thiên Tà bố trí tất cả nơi này, thủ đoạn phá hủy tất cả những thứ ở đây với thanh thế kinh người, xem ra cũng phù hợp với quy tắc thiên địa.
Hóa thân ngoại thân vừa loại bỏ những tạp chất trong cơ thể, lại tương thông với thần thức Hàn Thạc, từ cảnh hủy thiên diệt địa đó đột nhiên lĩnh ngộ được một vài chân lý hủy diệt, cảnh kinh khủng vừa rồi lần lượt hiện lên trong đầu hắn, thử lợi dụng thần lực bên trong thân thể để mô phỏng tình huống hủy diệt của những dãy núi vừa rồi.
Thần thức Hàn Thạc diệu dụng bất tận, tuy không thể đem những diệu dụng đó cho hai linh hồn khác sử dụng, nhưng nhờ có linh hồn tương thông, hai linh hồn khác lại có thể nhận được những chỗ tốt của diệu dụng thần thức.
Bản thể Hàn Thạc chứng kiến cảnh Cửu địa Huyền Âm Tụ Linh trận hủy diệt, dùng năng lực phân giải cường đại của thần thức biến quá trình hủy diệt thành từng bước thật chậm. Từng cảnh núi non sụp xé rách, đá tảng vỡ vụn, hiện lên từng chút một, sau đó truyền quá trình này lại cho hóa thân ngoại thân tu luyện Hủy Diệt pháp tắc.
Thần hồn hóa thân ngoại thân tiếp thu tất cả những cảnh này, xây dựng lại tất cả những cảnh đó trong Thần hồn, thần lực thân thể dựa theo quỹ tích này mà chậm rãi lưu động, hoàn toàn mở ra, cảm thụ những biến hóa của quá trình hủy diệt, dần dần hắn cảm thấy mình đã lĩnh ngộ được những tác dụng kỳ dị của Hủy Diệt pháp tắc.
Hàn Thạc tam hồn cộng sinh, ba linh hồn hoàn toàn độc lập. Khi hóa thân ngoại thân ở trong Vạn Ma đỉnh yên lặng thể ngộ Hủy Diệt pháp tắc, Bản thể Hàn Thạc vẫn có thể nói chuyện được với Áo Nhĩ Đức.
Khi hóa thân ngoại thân vẫn tiếp tục thể ngộ, Hàn Thạc một mặt nhìn Cửu Địa Huyền Âm Tụ Linh trận phía trước đã thành một bãi hoang phế, mặt khác thỉnh thoáng tán gẫu vài câu với Lệ Vi.
Lệ Vi lúc đầu coi thường Hàn Thạc, tới bây giờ thì đã chuyển sang coi trọng. Thái độ chuyển biến cực nhanh, làm hắn có chút không ứng phó kịp.
Những vấn đề Lệ Vi hỏi Hàn Thạc đại bộ phận đều là những việc mà hắn không muốn trả lời. Hàn Thạc thật sự rất khó ứng phó, nên chỉ nói linh tinh một chút. Lệ Vi lúc này đã coi Hàn Thạc là một cao nhân, coi tất cả những lời nói linh tinh của hắn trở thành ngôn ngữ cao thâm, mỗi lần Hàn Thạc phun ra một câu nhảm nhí lại nghĩ ngợi hồi lâu, làm hắn dở khóc dở cười.
Khải Lợi nhắm mắt không nói một lời, như đang ngủ lơ mơ. Gần như hắn muốn sử dụng phương thức này để giữ khoảng cách với Hàn Thạc.
Dưới loại trạng thái này thời gian trôi qua cực nhanh, nên cũng không thấy quá lâu. Áo Nhĩ Đức rời đi sau cùng, nhưng ngược lại quay về trước một bước.
Hàn Thạc đang nói chuỵên nhát gừng với Lệ Vi, bây giờ chuyển sự tập trung sang Áo Nhĩ Đức. Chỉ nhìn thoáng qua, Hàn Thạc đã biết Áo Nhĩ Đức rất thất vọng, khẳng định hắn chẳng phát hiện được cái gì có giá trị ở đó cả.
Sau khi Áo Nhĩ Đức tới, khẽ gật đầu với Hàn Thạc, rồi nói một tiếng “cảm ơn”, sau đó nói với Khải Lợi:
– Chúng ta đi thôi.
Khải Lợi vẫn cảm thấy xấu hổ khi ở gần Hàn Thạc, nghe Áo Nhĩ Đức vừa nói như vậy liền như được đại xá, lập tức mở mắt đi theo hắn, hai người nhanh chóng bay ra ngoài, không dừng lại chút nào.
– Cứ như vậy… như vậy mà bỏ đi à? – Lệ Vi ngạc nhiên, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
– Không đi thì sao, hắn vừa mới tới đó thăm dò, cuối cùng chẳng phát hiện được cái gì. Ở lại đây để làm gì chứ? – Hàn Thạc lạnh nhạt nói. Hắn hiểu rõ hậu chiêu mà Ma tôn Cổ Thiên Tà lưu lại, nhất định phá hủy tất cả dấu vết. Cho dù có người tới quan sát cũng không thể phát hiện bất kỳ chỗ kỳ lạ nào.
Từ bây giờ trở đi, những gì xảy ra ở đây đối với những người này, tương lai sẽ là một bài toán vĩnh viễn không có lời giải. Theo thời gian, những vị Thần này không thể phát hiện ra tình huống đặc thù nào, vậy sẽ dần dần quên đi nơi này, thậm chí vì không tìm được lời giải, sẽ coi những gì phát sinh ở đây trở thành một trò bịp bợm.
– Chúng ta đều biết nơi này đặc thù như thế nào, hắn cam tâm như vậy sao? – Lệ Vi vẫn khó hiểu, vẻ mặt cổ quái.
Hàn Thạc mỉm cười không đáp, hắn tin chẳng ai phát hiện ra cái gì đặc thù ở chỗ này nữa, có điều kiện tiên quyết này, chẳng mấy chốc tất cả mọi người sẽ quên dần việc ở đây.
Chẳng mấy chốc, mấy người Đường Na và Ba Đốn ai nấy vẻ mặt thất vọng quay trở về.
– Quá quỷ dị, nơi đó ngoại trừ những dãy núi sụp đổ và mặt đất bị xé rách, rốt cuộc không tìm thấy có gì kỳ dị cả, rốt cuộc việc này là như thế nào?! – Trên đường đi Ba Đốn lầm bầm tự hỏi, vò đầu bứt tai suy nghĩ mãi, nhưng lại không tìm thấy đầu mối ở đâu cả.
– Bố Lai Ân, ngươi biết tình huống ở đây ra sao không? Tại sao tất cả đều biến hóa như vậy, không tìm thấy bất kỳ dấu vết kỳ lạ nào nữa? – Đường Na lòng tràn đầy nghi hoặc, sau khi trở về, thần tình trầm trọng hỏi Hàn Thạc.
Lắc lắc đầu, Hàn Thạc cũng tỏ vẻ kỳ quái, cũng ra vẻ nghĩ mãi không ra cái gì, thở dài nói:
– Ta cũng không rõ lắm. Theo những gì ta thấy, những điều kỳ dị ở nơi này đều là do tự nhiên hình thành, nên khi những kỳ quan tự nhiên này hoàn toàn bị hủy đi, những kỳ quái phát sinh ở đây cũng sẽ không tồn tại nữa!
– Không có khả năng!
Lệ Vi hét lớn:
– Nơi này rõ ràng có dấu vết con người, căn bản không giống thiên nhiên hình thành, đến cả bọn ta cũng có thể nhìn ra!
Hàn Thạc biết Đường Na cũng sẽ không tin, nhưng tất cả nơi này đã bị hủy rồi, Hàn Thạc một cũng chẳng lấy gì làm lo lắng, chỉ nhún vai, một lần nữa lắc đầu:
– Ta không rõ nữa!
– Thôi được, ta thấy ta không thể tìm được vật gì hay ho ở đây nữa. Đi thôi, rời khỏi nơi này rồi tính tiếp. – Đường Na lắc lắc đầu, trong lòng tính toán phải báo cáo cho cấp trên như thế nào. Vừa nghĩ tới đây, thầm cười khổ không thôi, nhưng chỉ biết thở dài.
Cơ hồ bị nhốt cứng ở thế giới dưới đất, trong quá trình đó đoàn người Đường Na cuối cùng chẳng phát hiện ra gì, lòng tràn đầy nghi hoặc, ai nấy ủ rũ theo Hàn Thạc dẫn đường lên lại mặt đất.
– Đường Na đại tỷ, tiếp theo ta nên làm cái gì bây giờ? – Vừa ra khỏi thế giới dưới đất, Lệ Vi lập tức dò hỏi.
– Phải làm sao bây giờ hả? Đương nhiên là nhanh chóng hồi báo lại tình huống nơi này lên cấp trên rồi! – Đường Na than nhẹ, nói vẻ bất lực.
– Trở về luôn, hay dùng tế đàn? – Ba Đốn suy tư một chút, hỏi Đường Na.
Nhíu mày ngẫm nghĩ một lát, Đường Na nói:
– Trước tiên tới Thiên Tai giáo hội báo những việc ở đây lại. Hai tên Khải Tát và Ai lý Khắc Sâm nãy giờ không ra khỏi đó, hẳn là chết sạch rồi. Như vậy xem ra bên chúng ta coi như cũng có chút công lao, thêm nữa truyền tống trận bên chúng bị hủy, tính đi tính lại trận này hẳn là chúng ta thắng.
– Mặc dù lần này mọi việc xảy ra có chút quái dị, nhưng không có Bố Lai Ân, ta nghĩ mấy người chúng ta chỉ sợ khó có thể còn sống mà rời khỏi khỏi thế giới ngầm! – Ba Đốn đột nhiên cười nói.
Lời này vừa nói ra, mọi người nhất tề gật đầu. Đường Na mỉm cười nhìn Hàn Thạc không nói gì, nghiêm túc nói:
– Yên tâm đi, ta sẽ bẩm báo lên trên về công lao của ngươi, nếu không có gì ngoài dự liệu, vị diện này hẳn sẽ giao cho ngươi chưởng quản!
– Nếu Quang Minh giáo hội và Băng Tuyết thần điện một lần nữa phủ xuống thì sao? – Hàn Thạc chỉ lo về điểm này thôi.
– Nếu cấp trên nói giao cho ngươi, nhất định sẽ giao thiệp thỏa thuận với mấy phương thế lực kia. Nếu không có tình huống đặc thù, những việc thế này sẽ không xảy ra đâu. Kỳ thật ngươi cũng không cần quá lo, vị diện này vì lúc trước có điều quỷ dị, nhưng bây giờ địa phương kỳ lạ đó đã bị hủy đi rồi, một vị diện cấp thấp như thế này thì chẳng có phương thế lực nào thật sự để ý đâu! – Đường Na mỉm cười trấn an Hàn Thạc.
Nghe nàng nói như vậy, Hàn Thạc giật mình tỉnh ngộ. Dân cư đại lục kỳ Áo không nhiều lắm, tín ngưỡng lực cũng có hạn, loại vị diện cấp thấp này giữa vũ trụ mênh mông có vô số vị diện cao hơn không đếm hết này, những thế lực lớn này căn bản không chẳng rảnh rỗi đâu mà lãng phí thời gian ở vị diện bé tí này.
– Như vậy thì tốt quá!
Hàn Thạc rốt cục yên lòng, dừng một chút, cười nói:
– Ta không theo các ngươi tới Thiên Tai giáo hội nữa. Ở vị diện này ta còn có rất nhiều việc phải xử lý!
– Bố Lai Ân, có việc này ta không biết có nên nói hay không! – Đột nhiên, Đường Na nhìn Hàn Thạc thật sâu, nghiêm chỉnh nói.
Hàn Thạc sửng sốt, rồi cười hà hà hỏi:
– Việc gì?
– Đại lục kỳ Áo chỉ là một vị diện cấp thấp, đối với ngươi thì hơi nhỏ một chút. Với tài năng như ngươi phải nên tung hoành ở vị diện cấp cao. Cũng chỉ có những vị diện này ngươi mới có thể nhanh chóng nổi lên, tụ tập nhiều sức mạnh hơn. Nếu ngươi ở đây quá lâu, ta cho rằng không quá phù hợp với ngươi lắm đâu! – Đường Na nghiêm trang nói.
Hàn Thạc mỉm cười, chân thành cảm tạ:
– Đa tạ ngươi nhắc nhở, ta biết ý của ngươi rồi. Được đi chung với các ngươi, cũng giúp ta mở rộng tầm mắt hơn một chút. Chờ ta xử lý xong mọi việc ở đây, nói không chừng ta sẽ đi tới Chúng Thần đại lục các ngươi. Đến lúc đó, mong rằng ngươi có thể giúp ta một tay!
– Hắc hắc, không thành vấn đề, ngươi rất khá. Ở Chúng Thần đại lục cũng ít có loại người tâm chí kiên định, làm việc quyết đoán tỉnh táo như ngươi. Ta tin rằng ngươi mà tới Chúng Thần đại lục nhất định có thể chiếm cứ một thế lực, đến lúc đó ngươi sẽ cảm thấy cường giả trên đại lục kỳ Áo thật sự chẳng thấm vào đâu! – Đường Na vui vẻ đáp ứng.
– Bố Lai Ân, khi tới Chúng Thần đại lục hãy tới gia tộc chúng ta tìm ta, huynh đệ chúng ta rất hoan nghênh ngươi! – Ba Đốn lập tức mời.
– Còn có ta nữa, ta cũng mời ngươi, ngươi mà đến Chúng Thần đại lục thì nhất định phải nhớ đó nha! – Lệ Vi cũng cười nói.
– Yên tâm đi, sẽ tới mà! – Hàn Thạc mỉm cười hứa.
Khi đoàn người Đường Na đi về phía Thiên Tai giáo hội, Hàn Thạc suy nghĩ một chút, rồi bay về phía Nhật Diệu cốc.