Phần 35: Nhất Hô Bách Ứng…
Bên trong Nguyên Lão điện, lão mập Giáo Hoàng của Thiên Tai giáo hội rất thành khẩn nhờ Hàn Thạc chỉ bảo một vài vấn đề về Hủy Diệt pháp tắc. Trước kia hắn chỉ biết Hàn Thạc tu luyện Vong Linh ma pháp, còn có một loại vũ thuật kỳ lạ, nhưng hắn không biết Hàn Thạc cũng có tạo nghệ rất khá trong Hủy Diệt pháp tắc.
Lần này Hàn Thạc triển khai Thần chi lĩnh vực Hủy Diệt bên trong Nguyên Lão điện, cả Nguyên Lão điện tràn ngập sức mạnh hủy diệt cuồng loạn, vặn méo sự lưu động của các lực lượng nguyên tố khác trong không gian, làm tất cả trưởng lão bên trong Nguyên Lão điện không ai còn có lực lượng nguyên tố có thể sử dụng được, hoàn toàn như những con dê chờ mổ, làm lão mập vừa kính sợ, đồng thời cũng thấy được hy vọng đột phá thực lực.
Hóa thân ngoại thân của Hàn Thạc chính là Hạ vị thần Hủy Diệt hệ, giải thích đối với Hủy Diệt pháp tắc cũng sâu hơn hắn nhiều. Từ Cơ Thần tới Hạ vị thần, đây là một khoảng cách gần như không thể vượt qua. Lão mập và Hàn Thạc nói với nhau vài câu, lập tức một vài vấn đề trở nên sáng sủa, làm cho thái độ hắn đối đãi với Hàn Thạc càng thêm cung kính.
– Ngươi yên tâm đi, đối với Thiên Tai giáo hội ta không có hứng thú gì! Ta cũng sẽ không giống lão gia hỏa Cơ Long Lạc kia, thọc tay vào quyết định của ngươi. Ta tới nơi này chỉ là để liên lạc với bề trên, không phải để cướp lấy quyền lực trong tay ngươi! – Hàn Thạc chỉ đạo hắn trong chốc lát, ngẫm nghĩ một lát, thừa dịp không có ai, lại cho hắn thấy thái độ.
– Ta biết, ngươi khác hẳn Cơ Long Lạc. Ngươi đã có danh vọng độc nhất vô nhị ở đế quốc Lan Tư Lạc Đặc rồi, nhưng trước giờ chưa từng có tâm tư muốn ngôi vị hoàng đế. Từ điểm này, ngươi và Cơ Long Lạc đã rất khác nhau rồi. Do đó, đối với ngươi, ta rất yên tâm! – Thấy Hàn Thạc bàn về việc này, lão mập cũng nghiêm nghị tỏ rõ thái độ. Xem ra hắn đã sớm phân tích tính cách của Hàn Thạc rồi.
– Khà khà, ta lắm chuyện rồi, lại nói linh tinh nữa rồi. – Hàn Thạc nhún vai, cười khẽ nói.
Sau đó hai người không tiếp tục đàm luận nữa. Lão mập thấy Hàn Thạc tỏ thái độ sẽ không tranh quyền với hắn, cảm thấy buông lỏng rất nhiều. Từ ngữ khí và thái độ của Hàn Thạc, hắn nhận thấy Hàn Thạc không nói ngoa. Không giống Cơ Long Lạc lấy không nói có. Tâm tư thả lỏng, lão mập cười hớn hở tiễn Hàn Thạc ra khỏi Nguyên Lão điện.
Lễ tế điện Tà Thần còn phải vài ngày nữa mới bắt đầu. Mấy ngày này, Hàn Thạc ở lại trong căn phòng mà Thiên Tai giáo hội chuẩn bị cho hắn, không ngừng tiếp đón rất nhiều nguyên lão muốn lấy lòng, thật quá phiền phức.
Cũng vì Hàn Thạc có biểu hiện thật sự quá mức chấn động ở Nguyên Lão điện, đám nguyên lão này ai nấy đều là những nhân vật thành tinh, tự nhiên muốn thừa dịp này lập quan hệ thật tốt với Hàn Thạc, miễn cho việc phải đắc tội với Hàn Thạc, bị hắn rũ tay giết chết.
Liên tiếp vài ngày, những nguyên lão mang theo các loại cao thủ thủ hạ, đem theo những bảo vật vơ vét được nhiều năm qua, từng nhóm từng nhóm đi vào bái kiến Hàn Thạc, thái độ ai nấy khiêm cung, ai cũng đầy hòa khí.
Đến cả Ốc Úc Phu và Bá Đặc Tề Lợi nay đã trở thành thụôc hạ trực hệ của Hàn Thạc cũng được ăn theo. Thân phận và địa vị cũng nước nổi thuyền lên. Hai người bây giờ đi đến đâu, mọi người đều hâm mộ và sùng kính. Đến cả những đại nhân vật trước đây không coi họ vào đâu cũng đột nhiên trở nên nhiệt tình, làm bọn hắn vô cùng bối rối.
– Bá Đặc, bây giờ thấy quyết định của ta năm đó anh minh bao nhiêu chưa? – Nhìn những lễ vật ngồn ngộn như núi để trên bàn, Ốc Úc Phu vẻ mặt đắc ý, có vẻ vô cùng tự hào về quyết định của mình năm đó.
Vì quá phiền phức, những món đồ này vừa to vừa nặng, Hàn Thạc giao nhiệm vụ sắp xếp lại cho hai người Ốc Úc Phu và Bá Đặc Tề Lợi, hơn nữa nói rõ nếu hai người thích cái gì, cũng có thể không cần bẩm báo hắn, tự mình lưu lại.
– Ngươi quả có ánh mắt rất chuẩn! Ha hà, chủ ý đi theo đại nhân lần này là quyết định chính xác nhất trong đời này của ngươi! – Bá Đặc Tề Lợi cười nói, mắt híp lại. Nhớ tới vừa mới tìm được trong đống lễ vật này một cái triệu hoán ma lực hoàn loại cực phẩm, trong lòng càng sung sướng lâng lâng.
Ốc Úc Phu cười hắc hắc, thấp giọng nói:
– Ta nghe nói bên trong Nguyên Lão điện, Bố Lai Ân đại nhân thiếu chút nữa giết chết Đại trưởng lão Cơ Long Lạc, hắc, lão quỷ đó một mạch cao cao tại thượng với các giáo đồ, không ngờ cũng có một ngày như vậy!
– Thật hả?
Bá Đặc Tề Lợi kinh hô, vội hỏi:
– Ảnh hưởng của Đại trưởng lão trong giáo hội rất mạnh, bản thân lại có thực lực kinh khủng, hắn không phản kích à?
– Hắn dám sao? Sự tàn nhẫn của đại nhân thì ngươi không phải không biết!
Dừng một chút, Ốc Úc Phu cười khẩy nói:
– Nghe nói, Đại trưởng lão khi bị đại nhân nhân nắm trong tay đến cả lực phản kháng cũng không có, thoáng cái đã bị chế trụ rồi, không thể động đậy! Nếu không phải nhờ Giáo Hoàng đại nhân tự mình cầu tình, nói không chừng Bố Lai Ân đại nhân đã giết lão quỷ đó rồi, dù vậy, một ngón tay của hắn cũng bị bẻ gãy, đại nhân nói cho hắn một giáo huấn, hắc!
– Đại nhân tuổi còn trẻ đã có thực lực như thế, tác phong làm việc quyết đoán như thế, thật sự là tiền đồ vô lượng! – Bá Đặc Tề Lợi tán thưởng.
– Đương nhiên!
Ốc Úc Phu cười ha ha, rồi đắc ý nói:
– Chúng ta đi theo đại nhân, tự nhiên cũng sẽ đạt được địa vị và sức mạnh!
Hai người liếc mắt nhìn nhau, đồng thời hắc hắc cười, xem ra rất tán thưởng ánh mắt mình.
Tế đàn Thiên Tai giáo hội tế bái Tà Thần, trên một thần điện trung ương nhô cao rất nghiêm trang, tất cả nhân vật giáo hội chủ yếu đã đến đông đủ, tham gia hoạt động bái tế Tà Thần lần này.
Hàn Thạc được Giáo Hoàng của Thiên Tai giáo hội tự mình dẫn tới thần điện. Trên đường đi tới, tất cả giáo đồ nghe về hung danh của hắn, toàn bộ đều không hề dấu trong mắt sùng bái, nhìn Hàn Thạc chăm chăm không rời mắt.
Còn có một vài giáo đồ trẻ tuổi xinh đẹp, đong đưa con ngươi mỹ lệ nhìn Hàn Thạc như bốc lửa, lớn mật ném ra những cú liếc mắt đưa tình, hận không được chủ động sa vào vòng tay hắn, vùi đầu vào ngực Hàn Thạc, cảm thụ khí tức nam nhân của tuyệt thế cường giả.
Thiên Tai giáo hội và Quang Minh giáo hội khác nhau, việc nam nữ cũng khá là tùy tiện. Thiên Tai giáo hội lại là một tổ chức tôn giáo làm việc không có gì cố kỵ, những gì Hàn Thạc gây nên, được bọn người Giáo Hoàng cố ý tuyên dương, quả thực thành chuẩn tắc của đám giáo đồ này.
Đám giáo đồ trẻ tuổi đã sùng bái Hàn Thạc tới mức vượt qua sự tưởng tượng của tất cả mọi người.
Khi lão mập Giáo Hoàng mang theo Hàn Thạc đi tới thần điện rộng lớn vô cùng, mọi người tham bái lão Giáo Hoàng, rồi ai nấy điên cuồng hô tên “Bố Lai Ân đại nhân”, những người này đại đa số đều là thanh niên, nhiệt tình vô cùng.
Nhất hô bách ứng (được nhiều người ủng hộ), những giáo đồ biết được công tích của Hàn Thạc, ai nấy hưởng ứng những lời hô hào này, gào thét không ngừng.
Lão mập Giáo Hoàng vốn chuẩn bị trước tiên là nói vài câu với mọi người, song còn chưa kịp mở miệng, lại phát hiện ra trong điện Thần nơi nơi đều toàn những tiếng hô “Bố Lai Ân đại nhân”, thần tình xấu hổ, nhất thời không biết phải nói cái gì.
Hắn hiểu đám giáo đồ này sở dĩ nhiệt tình như vậy, nguyên nhân là vì Hàn Thạc dùng thủ đoạn sấm rung chớp giật, trước diệt Băng Tuyết thần điện, sau giết Quang Minh Giáo Hoàng và hai đại Bán thần. Loại sự tích này lại được giáo hội tuyên dương, trong lòng họ lưu lại ký ức rất sâu đậm. Hàn Thạc tiêu diệt một mẻ gọn gàng tam đại thủ lĩnh của Quang Minh giáo hội, ý nghĩa này đối với họ quả không cần nói cũng biết!
Trong tiếng hoan hô ầm ĩ, Giáo Hoàng Thiên Tai giáo hội thần tình xấu hổ, cười khổ nói với Hàn Thạc:
– Không ngờ ngươi lại được hoan nghênh như vậy, ngươi nói mấy câu đi, để hạ bớt nhiệt tình của họ xuống vậy!
Hàn Thạc cũng rất xấu hổ, hắn cũng không có ngờ tới mình chưa làm gì cả, cũng không ngờ vừa vào đã lấn quyền chủ, lấy mất toàn bộ danh tiếng lão mập.
Suy nghĩ một chút, Hàn Thạc khẽ giơ hai tay lên, ra hiệu im lặng.
Hàn Thạc thân cao một thước chín, thân hình hùng vĩ đứng giữa các giáo đồ có vẻ như hạc giữa bầy gà, thêm nữa tất cả mọi người vẫn đều nhìn hắn chăm chú, do đó hắn vừa ra hiệu im lặng là tất cả mọi người đều an tĩnh lại ngay. Xem ra Hàn Thạc tuy người không ở Thiên Tai giáo hội, nhưng vì những việc đã làm quá hãi nhân, danh vọng đã tới mức rất cao trong giáo hội.
Chỉ giơ tay vài giây, tiếng ồn ào như cái chợ thực phẩm trong Thần điện đầy người đã im lặng hẳn. Tất cả mọi người nhìn Hàn Thạc vẻ hưng phấn, nhìn tên hung ma trong truyền thuyết một người giết chết mười mấy vạn Thú Nhân, tiêu diệt Băng Tuyết thần điện, giết chết tuyệt thế Quang Minh Giáo Hoàng, đợi hắn nói chuỵên.
– Ừm, ta là Bố Lai Ân, lần này ta tới đây, là để tham gia tế điện lần này. Sau khi đến đây, ta mới biết được giáo hội khác với những gì ta tưởng tượng, nơi này giống như một tiểu thành thị, cái gì cũng có, rất thoải mái.
Mọi người đều cười, tiếp tục nghe Hàn Thạc nói.
– Chỉ là, nơi này có thoải mái tới đâu, cũng chỉ là một hầm ngầm quanh năm không thấy mặt trời, giống thân phận người của giáo hội chúng ta trên đại lục – vĩnh viễn không thể ra mặt!
Ngữ khí biến đổi, Hàn Thạc trầm giọng xuống. Mọi người ai nấy thần sắc phức tạp, sụt sịt không thôi.
– Ta cho rằng, chúng ta nên ra khỏi hầm ngầm, quang minh chính đại đi đến trước mặt mọi người!
Nhìn bốn phía, Hàn Thạc trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên quát lớn:
– Chúng ta nên sống bên ngoài, không phải là những con rùa chui rúc ngầm dưới đất nữa, ai dám ngăn trở chúng ta, chúng ta giết hắn!
– Không bao lâu nữa, chúng ta có thể quang minh chính đại nói với mọi người, chúng ta là giáo đồ Thiên Tai giáo hội, được người ta tôn kính, các ngươi nhất định sẽ thấy! – Hàn Thạc nói lớn vẻ quả quyết.
Vừa nói xong, mọi người đầu tiên là yên lặng vài giây, rồi nổi lên những tiếng hoan hô như núi lửa bộc phát, những tiếng hô “Bố Lai Ân” cứ nổi lên điên cuồng, vô cùng cuồng nhiệt.
– Bố Lai Ân, ngươi thích hợp làm thủ lĩnh hơn cả ta. Thật sự nhìn không ra, thủ đoạn cổ động lòng người của ngươi lại lợi hại như vậy! – Lão mập đứng bên cạnh Hàn Thạc, nghiêm trang nói.
Những lời này của hắn đích thật là phát ra từ phế phủ. Nhìn Hàn Thạc chỉ nói mấy câu ngắn ngủi, đã khiến cho đám giáo đồ cuồng nhiệt càng thêm điên cuồng, lão mập thật sự tự thẹn không bằng. Hắn cho rằng cho dù hắn có thực lực được như Hàn Thạc, cũng không nhất định có thể có ảnh hưởng lớn như vậy.