Phần 34: Ta Có Vốn Để Cuồng Vọng…
– Ngươi… Ngươi dám nói như vậy với ta à? – Cơ Long Lạc cả người run rẩy, mặt dày căng lên, giống như một con Thực Thi quỷ cuồng bạo, chỉ vào Hàn Thạc gầm lên.
Chuyện này là tâm bệnh của Cơ Long Lạc, vì thân phận hắn quá cao, căn bản không có ai dám nhắc tới trước mặt, Hàn Thạc lại đương trường nói bất lưu tình như vậy, cộng với tính điên cuồng của Cơ Long, không gầm lên như sấm mới là lạ!
Hàn Thạc sao phải sợ hắn chứ?
– Hắc hắc, thế nào? Ngượng quá hóa giận hả? Đáng đời!
Hàn Thạc cười lạnh, coi như không để ý tới tiếng gầm của Cơ Long Lạc, tiếp tục nói móc:
– Nếu không phải vì cách làm sai lầm của ngươi năm đó, giáo hội cũng không phải mấy trăm năm nay không dám gặp người, trở thành lũ chuột để mọi người trên đại lục đuổi giết. Với loại người tâm thần như ngươi, ở lại giáo hội chỉ sẽ mang đến cho giáo hội tai ương một lần nữa mà thôi. Ta mà là ngươi thì khẳng định không còn mặt mũi nào gặp người khác, kiểu gì cũng không dám xuất đầu lộ diện.
– Ngươi… Ngươi… – Cơ Long Lạc chỉ vào Hàn Thạc, bị hắn nói móc như vậy, tức giận đến nỗi không nói nên lời nữa.
– Ta không thích người khác chỉ vào người ta, ngươi thử chỉ một lần nữa xem? – Hàn Thạc liếc mắt nhìn Giáo Hoàng của Thiên Tai giáo hội, thấy hắn không hề mở miệng ngăn trở, trong lòng hiểu được hắn cũng muốn nhân cơ hội này lợi dụng Hàn Thạc để làm mất mặt Cơ Long Lạc, nên Hàn Thạc càng thêm không cố kỵ gì nữa.
– Tiểu bối, ngươi quá càn rỡ rồi? – Cơ Long Lạc thở không ra hơi, nhưng lại vì vẫn còn sợ Hàn Thạc, cố nén không dám động thủ.
Mắt nheo lại, Hàn Thạc quát lạnh một tiếng, “Vèo”, đã bắn về phía Cơ Long Lạc. Thần chi lĩnh vực của hóa thân ngoại thân Hủy Diệt hệ trong cơ thể đột nhiên triển khai, cả Nguyên Lão điện thoáng chốc thành một khu vực chỉ có Hủy Diệt pháp tắc cuồng loạn kinh khủng. Vốn không chỗ nào không có nguyên tố đủ các hệ, bỗng dưng bây giờ không còn gì cả.
Những nguyên lão Thiên Tai giáo hội tu luyện các loại lực lượng nguyên tố, đột nhiên phát hiện như mình đang đi tới một vùng chân không, rốt cuộc không cảm giác được lực lượng nguyên tố quen thuộc, toàn bộ đều khủng hoảng, hoảng sợ nhìn Hàn Thạc.
Chỉ thấy lúc này, Hàn Thạc không biết khi nào đã đứng trước mặt Cơ Long Lạc, bàn tay to như cái quạt cấu vào cổ Cơ Long Lạc, cánh tay nhấc lên cao, trực tiếp nâng cả người hắn lên không, nhìn chằm chằm vào Cơ Long Lạc không ngừng giãy giụa.
Một lời không hợp, lập tức động thủ công kích, căn bản không cố kỵ cái gì cả! Loại tác phong đơn giản trực tiếp này làm cho mọi người đều phát lạnh, toàn bộ đều bị chấn nhiếp.
Cơ Long Lạc giống như một tên hề, mặt đỏ lên, hai chân khỏng khoeo như cái ống trúc phí công vô lực đạp đạp, hai tay cũng liều mạng giật cổ tay của Hàn Thạc, muốn giải thoát mình khỏi tư thế khuất nhục này, có vẻ cực kỳ chật vật.
Nhưng hắn chỉ có thực lực Cơ Thần, sau khi Hàn Thạc triển khai Thần chi lĩnh vực, căn bản không thể lợi dụng lực lượng nguyên tố để công kích đối phương.
Mất đi lực lượng nguyên tố Tử Vong, chỉ dựa vào sức lực tay chân của hắn, muốn chống lại thân thể đã tới cảnh giới Cửu Biến của Hàn Thạc căn bản là không biết tự lượng sức mình. Hắn dùng hết sức mà vẫn không thể thoát khỏi bàn tay trói buộc của Hàn Thạc, cả người treo giữa không trung, hít thở càng ngày càng cố hết sức, mặt đỏ bầm lên như sắp rỉ máu ra. Đại trưởng lão Cơ Long Lạc lâu năm nhất Thiên Tai giáo hội, giữa con mắt mọi người lại bị Hàn Thạc bấu cổ nhấc lên không, giãy giụa như một tên hề, không có sức phản kháng. Cảnh này làm vài nguyên lão vốn giao hảo với hắn vốn định giải cứu hắn khỏi khốn cảnh bị dọa ngẩn người, ai nấy ánh mắt lóe ra vẻ bất lực, không ai muốn giống như Cơ Long Lạc bị Hàn Thạc tùy thời giết chết. Mọi người đều cúi đầu khiếp đảm.
Trong nháy mắt, tất cả lực lượng nguyên tố đều không thể dùng. Loại cảm giác quỷ dị này làm mọi người đều khủng hoảng. Ai nấy đều ngẩn ngơ nhìn Hàn Thạc ở giữa phòng lãnh khốc nắm lấy Cơ Long Lạc, chỉ cảm thấy môi khô họng rát, cả người lạnh run, có cảm giác cái mạng nhỏ tùy thời không được đảm bảo.
– Ta có vốn để cuồng vọng! – Hàn Thạc nhìn chằm chằm một cách kiêu ngạo nói với Cơ Long Lạc. Cũng là nhắc nhở tất cả mọi người trong điện, để họ tốt nhất nên thật thà một chút.
Những lãnh đạo Thiên Tai giáo hội, ai nấy thần sắc hoảng sợ, chẳng biết phải làm sao, sợ Hàn Thạc trút giận lên người mình, đầu cấp tốc nghĩ cách rũ sạch mọi liên quan tới Cơ Long Lạc, trong lòng thì run sợ.
Chỉ có lão mập Giáo Hoàng coi như trấn định, nhưng cũng sợ hãi. Hắn và Cơ Long Lạc khác hẳn nhau. Hắn không tự đại như Cơ Long Lạc. Từ việc Hàn Thạc giết chết Quang Minh Giáo Hoàng và vài lời đồn khác, còn có sự thật về việc hắn hủy diệt mười mấy vạn chiến sĩ của Thú Nhân đế quốc, hắn đại khái có thể đoán ra thực lực của Hàn Thạc.
Song, mặc dù trong lòng cũng đã tính toán, nhưng khi chính thức nhìn thấy Hàn Thạc trong nháy mắt chế trụ Cơ Long Lạc, làm Cơ Long Lạc không có đến cả lực hoàn thủ, vẫn sợ mất hồn. Hàn Thạc có thể dễ dàng chế trụ tên trưởng lão kia, cũng có nghĩa là có thể dễ dàng giết chết hắn. Sự thật này làm cho lão mập rất bất an, nhưng không biểu hiện ra ngoài.
– E hèm, Bố Lai Ân, đều là người mình cả, Cơ Long Lạc cũng chỉ là nói hơi nhiều một chút, tội không đến chết, ngươi thả hắn ra đi. – Mắt thấy trên mặt Cơ Long Lạc càng lúc càng căng lên, càng lúc càng đỏ bầm lại, bất cứ lúc nào cũng có thể đoạn khí, lão mập thấy mục đích của mình đã đạt được rồi, nên vội lên tiếng cản lại.
Nhìn bốn phía, ánh mắt lãnh lệ của Hàn Thạc nhìn qua chỗ nào, nhiều nguyên lão Thiên Tai giáo hội đều cúi đầu khiếp đảm, không ai dám nhìn lại hắn.
Khẽ gật đầu hài lòng, Hàn Thạc lạnh lùng nói:
– Hôm nay ta nể mặt ngươi, tha cho cái mạng chó của hắn, nhưng ngón hắn chỉ vào người ta thì ta phải bẻ đi!
Nói xong, “rắc”, ngón tay Cơ Long Lạc vừa mới chỉ vào Hàn Thạc bỗng phát ra một tiếng gãy giòn tan.
Tiện tay ném đi, Cơ Long Lạc bay vọt lên, va mạnh vào vách tường cứng rắn, vang lên một tiếng ầm, rốt cục Cơ Long Lạc có thể thở được, kêu lên một tiếng đau đớn, đột nhiên phát hiện ngón giữa bị đứt lìa, kêu la thảm thiết.
Làm xong tất cả những việc này, thân thể Hàn Thạc lại nhoáng lên, cả người bay trở về chỗ ngồi, như căn bản không hề động chân tay gì. Cùng lúc đó, Thần chi lĩnh vực bao phủ cả điện cũng đột nhiên biến mất, giống như áp lực lúc trước làm cho người ta khủng hoảng, chỉ là ảo giác của mọi người mà thôi.
– Ngươi, ngươi… – Cơ Long Lạc kêu thảm, trừng mắt oán độc nhìn Hàn Thạc, rồi lại không dám lao lên báo thù.
Biểu hiện của Hàn Thạc vừa rồi thật sự quá kinh khủng, điều này làm cho Cơ Long Lạc biết phỏng chừng tất cả mọi người trong điện cộng lại, cũng không đủ cho Hàn Thạc giết trong một phút. Đến lúc này, hắn mới thực sự tin lời Tộc Vương sáu sừng. Cũng hiểu tại sao Tộc Vương sáu sừng hung tàn vô tình, khi đối mặt với Hàn Thạc lại hiền lành như vậy.
– Bằng vào ngươi, đến cả tư cách báo thù ta cũng không có. Ngươi bỏ qua ý định này đi, bằng không ngươi chỉ tự tìm lấy diệt vong mà thôi! – Hàn Thạc ngạo mạn nhìn Cơ Long Lạc, khinh thường nói.
Cơ Long Lạc oán hận nhìn Hàn Thạc chăm chăm, không nói một lời, hắn cũng chỉ có thể dùng loại phương pháp này để chứng minh mình vẫn không khuất phục, nhưng trong lòng thì vô cùng khổ sở, biết đối mặt là một địch nhân cường đại như vậy, chỉ sợ đến cả tư cách báo thù hắn cũng không có nốt! Nghĩ như vậy, Cơ Long Lạc thấy lòng quặn lại, trong lòng chán nản thở dài bất lực.
– Được rồi được rồi, sự tình này cứ như vậy thôi, tất cả mọi người là người mình cả, đừng để mất đoàn kết!
Lão mập vội vàng lên tiếng, trong lòng hắn cũng hiểu, Hàn Thạc gây chuyện như vậy, cả Thiên Tai giáo hội sợ là rốt cuộc không tìm thấy trở ngại nào nữa, Hàn Thạc sẽ nghiễm nhiên trở thành thành viên giáo hội, không ai dám phản đối, ai có ý phản đối, dù có chết cũng không dám nói ra.
– Đúng là không biết xấu hổ! Làm gì phải khổ thế?! – Khóe miệng Hàn Thạc nhếch lên nụ cười lạnh, lẩm bẩm, nhưng tất cả mọi người đều nghe được tiếng “lẩm bẩm” của hắn, ai nấy cười khổ, thầm nghĩ Cơ Long Lạc cũng thật sự là xui xẻo, không hiểu sao lại đụng phải một sát tinh như vậy?
Phần còn lại, Hàn Thạc quả nhiên rốt cuộc không gặp phải lực cản gì. Trước đây mỗi khi Giáo Hoàng bàn về sự tình Hàn Thạc, luôn luôn có rất nhiều trưởng lão cãi nhau không ngớt. Hôm nay toàn bộ ý kiến đều nhất trí, hơn nữa đều tranh nhau cho thấy thái độ ủng hộ của mình với Hàn Thạc, sợ mình nói ra chậm hơn người khác, chọc tức tới sát tinh kia.
Lão mập thấy tất cả liền cảm khái không thôi. Nhiều năm qua, mỗi khi hắn đưa ra một việc gì, các trưởng lão này luôn cho thấy thái độ của mình, ai nấy tranh chấp đến mặt đỏ tới mang tai, chỉ thiếu điều đương trường đánh nhau, muốn loạn bao nhiêu cũng có. Lần này khi Hàn Thạc tới đây, các trưởng lão này giống như đột nhiên thành một người khác, thái độ chẳng những nhất trí, mà còn rất nhanh chóng đưa ra thái độ của mình.
“Quả nhiên, có đôi khi vũ lực dã man mới là lợi khí giải quyết tất cả những lộn xộn!” – Giáo Hoàng của Thiên Tai giáo hội thầm nhận định.
Hàn Thạc tuổi còn trẻ, nhưng không bị cản trở, một đường trở thành một trưởng lão danh dự của Thiên Tai giáo hội, cũng chiếm được một địa phương trong Thiên Tai giáo hội. Tất cả hành động của Thiên Tai giáo hội ở đế quốc Lan Tư Lạc Đặc và thành Bố Lôi Đặc Nhĩ, toàn bộ đều do hắn tự mình xử lý. Tất cả thành viên của Thiên Tai giáo hội, còn có cả các thế lực phân bố ở đó cũng được Giáo Hoàng giao hết tài liệu vào tay Hàn Thạc.
Ốc Úc Phu và Bá Đặc Tề Lợi, hai tên vốn phụ trách thành viên Thiên Tai giáo hội ở đế quốc Lan Tư Lạc Đặc, cũng thành thủ hạ trực tiếp của Hàn Thạc, chỉ nghe lệnh từ hắn.
Trừ những việc này ra, tất cả hiệp nghị bí mật giữa Thiên Tai giáo hội và các quốc gia ở đại lục kỳ Áo, các điểm và phương pháp liên lạc tại các quốc gia, cũng được lão mập nói cho Hàn Thạc, để hắn có quyền lợi sử dụng lực lượng này. Sau khi dặn dò vài việc linh tinh khác, lão mập mới chuyển sang trọng điểm của hội nghị lần này – năm ngày nữa là mở ra tế đàn tế bái Tà Thần, đến lúc đó Hàn Thạc cần phải ra mặt!
Muốn mở tế đàn cần phải có vài tế phẩm, còn phải có thời gian thích hợp, việc này đã có nghiên cứu trước. Thời gian năm ngày này để Thiên Tai giáo hội chuẩn bị. Hàn Thạc cũng có thể nghỉ ngơi.
Hội nghị chấm dứt, các đại nguyên lão khép na khép nép vội vàng đi ra, đến khi rời xa Hàn Thạc, ai nấy rõ ràng thở phào một hơi. Cơ Long Lạc cũng là một trong số đó. Tộc Vương sáu sừng Hồn tộc hóa ra vẫn hờ hững, trước khi đi còn nhìn nhìn Hàn Thạc, xem ra vẫn còn oán niệm về năng lượng thạch.
Khi trong điện chỉ còn lại có lão mập Giáo Hoàng và Hàn Thạc, hắn đột nhiên cười ha ha vài tiếng, nụ cười làm mớ mỡ nung núc trên mặt rung lên, nói rất sảng khoái:
– Bố Lai Ân, may mà có ngươi. Nhiều năm qua, ta chưa từng thấy vẻ mặt của Cơ Long Lạc trở nên như vậy, thật sự rất thú vị!
Nhìn mọi người đi ra khỏi điện, tâm tình hắn rất thoải mái!