Phần 24: Không Chịu Được Ta Thì Đi Đi…
Sau khi được Hàn Thạc an ủi, tâm tình Khảm Địch Đạt khá lên nhiều, nói gì đó với viện trưởng cũ Ngải Mã vài câu, rồi trở về xử lý những công việc bận rộn.
Hàn Thạc ra hiệu cho Cách Lại Ai đang đứng đằng xa. Nữ yêu này hiểu ý theo Khảm Địch Đạt ly khai. Mụ và Già Tác Tư là hai cường giả được Hàn Thạc đặt vào Ám Mạc, Ám Mạc có hai người bọn họ ở đây, những nhiệm vụ bất khả thi trước kia bây giờ không còn khó khăn nữa. Ám Mạc cũng có thể phục vụ tốt hơn cho đế quốc Lan Tư Lạc Đặc.
Những quý tộc của đế quốc đều theo Lao Luân Tư cùng rời đi, trước khi đi đều hướng về phía Hàn Thạc bày tỏ thành ý tạ ơn, hơn nữa ra còn tỏ ra một dấu hiệu cho thấy bất luận khi nào cũng sẽ đứng bên hắn.
Trong lòng họ đang tính toán cái gì thì Hàn Thạc đều rõ cả. Tới hôm nay, hắn đã thấy đủ thứ trên đời, cũng giả vờ khách sáo với họ một chút, chào hỏi đưa tiễn từng người.
Trước khi Khảm Địch Đạt và Phạm Lôi Trạch ly khai, Ai Mễ Á Tư chỉ đứng xa xa nhìn thoáng qua. Từ ánh mắt của hắn, Hàn Thạc hiểu được sự kích động và tạ ý của hắn. Mỉm cười gật đầu với Hàn Thạc, hắn mới thực sự bỏ đi.
Hàn Thạc hiểu, trải qua việc ngày hôm nay, cả đế quốc Lan Tư Lạc Đặc chẳng ai còn dám đối địch với một phương thế lực của hắn. Chỉ cần hắn còn ở đế quốc một ngày, chẳng những tất cả quý tộc của đế quốc, đến cả Quốc Vương Lao Luân Tư cũng phải nhìn hắn mà làm việc, hẳn là không có tên nào không biết chết sống dám trái ý hắn.
Tất cả mọi người đều lục tục biến mất, Hàn Thạc đi tới kho tạp hóa của Vong Linh hệ mà mình từng ở đó một thời gian. Bên cạnh hắn, chính là ba nữ thần của đế quốc, nghe Hàn Thạc thần sắc bình thản kể lại những ngày ở đây, thỉnh thoảng nhíu mày, lúc thì hé miệng cười.
– Ha ha, trước kia ta cũng rất có dã tâm, quyền hành, tiền bạc, nữ nhân chính là mục tiêu ta theo đuổi trước kia. Cho tới hôm nay, ta toàn bộ đã có không sót thứ gì. Ngẫm lại tất cả những dã tâm và những việc thú vị năm đó, ta vẫn còn cảm thấy rất vui, giống như vừa phát sinh ngày hôm qua.
Kho tạp hóa cũng không có biến đổi gì quá lớn. Cái giường gỗ nhỏ hẹp vẫn còn nguyên, chung quanh vẫn để đầy những nguyên liệu thí nghiệm của Vong Linh hệ, có vẻ lộn xộn mất trận tự.
Ba nữ thần của đế quốc Lan Tư Lạc Đặc mà mọi nam nhân đều mơ tưởng sóng vai đứng phía sau Hàn Thạc, cùng hắn nhìn cánh cửa gỗ kho tạp hóa bị thủng một lỗ, nghe hắn miêu tả những kỷ niệm về chỗ này, trong lòng bình tĩnh, thần thái an nhàn.
– Chàng lúc trước quả rất không thật thà há, bây giờ nghĩ lại, lúc trước rất nhiều việc gà bay chó nhảy ở Vong Linh hệ, té ra đều là do chàng tạo thành cả, ha ha.
Khóe miệng Phạm Ny nhếch lên nụ cười phơn phớt, nhớ tới Lỵ Toa bị một Tiểu Khô Lâu nửa đêm tập kích, hơn nữa còn đuổi theo Tiểu Khô Lâu gây náo loạn khắp nơi. Sau đó chợt thấy thần sắc nàng như giật mình, hỏi Hàn Thạc:
– Này, chàng tới học viện có gặp Lỵ Toa không? Nàng rất muốn gặp chàng, những năm gần đây, không ít lần hỏi thăm chàng, chà, cũng kỳ quái, hai ngày rồi Lỵ Toa sao vẫn vắng mặt. Dựa theo đạo lý, sau khi biết chàng sẽ đến học viện, nàng nhất định sẽ không rời khỏi đây mới đúng, sao thiếp không thấy nàng nhỉ, lạ thật…
– Ta gặp nàng rồi.
Hàn Thạc nhìn kho tạp hóa trước mặt, nhớ tới những việc thú vị với Lỵ Toa. Đây là những ký ức khó có thể quên được, chỉ nhớ tới cũng đã làm cho hắn thấy sung sướng.
– Chàng gặp nàng rồi à? – Phạm Ny kêu khẽ, có vẻ hơi kinh ngạc.
Ho nhẹ, Hàn Thạc quay đầu lại có chút xấu hổ, nhìn ba cô, cười cười nói:
– Có một số việc, ta muốn giải thích với các nàng một chút!
Ba cô vừa thấy Hàn Thạc tỏ vẻ như vậy, trong lòng đã dâng lên một loại dự cảm xấu. Sắc mặt Phỉ Bích lập tức sầm xuống, nhìn Hàn Thạc chăm chăm, hỏi:
– Giải thích cái gì?
Phạm Ny sửng sốt, rồi lộ ra vẻ mặt có điều lo nghĩ, không chờ Hàn Thạc cười gượng giải thích, nàng đã mở miệng trước:
– Chà… Nha đầu Lỵ Toa này cũng đáng thương. Những năm gần đây một mạch lặng lẽ chờ chàng. Dù chàng tỏ vẻ cự tuyệt nàng rõ ràng, nàng vẫn trước giờ chưa từng bỏ qua. Huống chi, khi còn ở ở U Ám sâm lâm, thiếp và nha đầu Lỵ Toa bị Thâm Thủy Độc Mãng tập kích trong nước, chàng sờ soạng khắp cả thân thể người ta rồi. Hơn nữa nụ hôn đầu của Lỵ Toa cũng là bị chàng đoạt đi. Còn…
– Đủ rồi đủ rồi. Chuyện gì thế?
Không đợi Phạm Ny nói xong, Phỉ Bích đã ngắt lời, nhíu mày nhìn Hàn Thạc hỏi:
– Chàng nói đi, chuyện gì thế?
– Ách… cái đó… Cũng như các nàng nghĩ, chính là như vậy. – Hàn Thạc cười miễn cưỡng xòe hai tay ra, cũng không còn giấu giếm nữa.
– Chàng… Tật xấu của chàng… sao không sửa đi?!
Phỉ Bích giận không có chỗ phát tiết. Mấy ngày hôm trước Hàn Thạc vừa hứa với họ sẽ không tiếp tục trêu hoa ghẹo nguyệt, còn nói những việc hoang đường trước kia đều là vì tu luyện vũ thuật đặc thù tạo thành. Không ngờ lần này mới được vài ngày, lại xảy ra một việc như vậy, không thể không làm Phỉ Bích tức giận.
Trong lòng Ngải Mễ Lệ cũng thầm thở dài, nhưng không nói thêm gì nữa, nàng là một nữ nhân chính thức thuộc về Hàn Thạc, trong lòng mặc dù cũng có chút không thoải mái, nhưng lại không tỏ vẻ trên mặt.
– Việc đó… Bố Lai Ân… có phải là ta không nên tới đây? – Ngay lúc này, một tiếng hô khẽ nức nở vang lên sau ba cô.
– Không có việc gì, lúc này ta gọi nàng tới đây, chính là để gặp các nàng. – Hàn Thạc dịu dàng trấn an, thấy Lỵ Toa tỏ vẻ khiếp đảm, hắn bất giác cảm thấy có chút đau lòng.
Mấy ngày nay, Lỵ Toa vì vừa được Hàn Thạc lưu lại ký ức trong linh hồn, do đó cả đầu rối loạn, một mạch giam mình trong phòng lặng lẽ tiêu hóa mớ ký ức hỗn độn khổng lồ này. Đến cả lễ Phạm Ny nhậm chức viện trưởng mới cũng không tới tham gia náo nhiệt.
Trước khi nàng tiến hành chỉnh đốn lại những ký ức vừa tiêu hóa, Hàn Thạc bảo nàng sau khi đã hiểu rõ mọi việc, hãy tới chỗ này tìm hắn. Hàn Thạc đoán chắc, biết Lỵ Toa phỏng chừng sẽ cần một thời gian như vậy để tiêu hóa xong mớ ký ức đó, do đó mới đem theo ba cô Phạm Ny tới đây đợi, cũng là vì muốn giải quyết việc này cho tốt.
Lỵ Toa được Hàn Thạc ôn nhu trấn an, lúc này có vẻ bớt khiếp đảm đi, một mặt nàng biết mình là một người đến sau, mặt khác cũng vì ba cô Phạm Ny, Phỉ Bích, Ngải Mễ Lệ đã ba nữ nhân nổi danh đình đám ở đế quốc, chẳng những ai nấy đều thực lực cường hãn, mà sau lưng còn có bối cảnh phức tạp.
Sau khi gia đình suy sụp, trong lòng Lỵ Toa cũng có chút tự ti, đối mặt với ba nữ nhân chói mắt nhất đế quốc Lan Tư Lạc Đặc này, nàng cũng có chút tự xem mình thấp hơn.
– Là nha đầu này hả?
Phỉ Bích vừa thấy Hàn Thạc đối đãi dịu dàng với Lỵ Toa như vậy, trong lòng giận run, thái độ cũng không thân thiện gì, lạnh lùng liếc nhìn Lỵ Toa, hừ một câu:
– Tiểu nha đầu, bản sự không nhỏ nhỉ, chỉ vài ngày đã mê hoặc được hắn, không đơn giản.
Lỵ Toa hoảng hốt, vội vàng khoát tay giải thích:
– Không phải như ngươi tưởng tượng đâu, ta và Bố Lai Ân biết nhau rất sớm, còn sớm hơn các ngươi nữa!
– Sớm thì sao, đừng khinh ta không biết sự thật, lúc trước ngươi thiếu chút nữa hại chết hắn. Bây giờ thấy Bố Lai Ân phát đạt, lại quấn quýt lấy hắn không tha, có phải là như vậy không? – Phỉ Bích trải qua đủ loại lừa đảo trên thương trường nhiều năm qua, lúc này có cái nhìn rất chủ quan để xem xét sự việc, cứ nghĩ như thế nào là đương nhiên cho rằng như vậy.
– Phỉ Bích, cô nói cái gì thế? Lỵ Toa là đệ tử của ta, nàng là hạng người gì thì ta hiểu rõ hơn bất kỳ ai khác. Nếu thật sự như cô nói, ta đã sớm nói rõ cho Bố Lai Ân rồi. Cô không rõ gì cả, đừng mới gặp đã làm thương tổn người ta được không?
Phạm Ny cảm thấy Phỉ Bích nói có chút khắc bạc, mặc dù cũng tính là cùng một chiến tuyến, cũng thấy không ổn.
Mấy năm nay Phỉ Bích và Phạm Ny đã sớm không có khoảng cách nữa, ba cô vì Hàn Thạc biến mất nên thường xuyên gặp mặt, thông qua những câu chuyện thú vị về Hàn Thạc mà xóa bớt nỗi nhớ hắn mấy năm qua. Quan hệ vô cùng thân mật.
Thấy Phạm Ny nói như vậy, Phỉ Bích không phản bác Phạm Ny, chỉ nhíu mày đánh giá Lỵ Toa. Có lẽ vì thấy nhu tình của Hàn Thạc với Lỵ Toa, Phỉ Bích nhìn Lỵ Toa như thế nào không thấy vừa mắt, tiếp tục dùng thanh âm lạnh lùng nói:
– Ngươi cũng thấy đó, Bố Lai Ân đã có ba người chúng ta, mặc kệ ngươi có chủ ý gì, nhưng hẳn cũng nên biết khó mà lui, bất luận nhìn tới nhìn lui như thế nào, nha đầu cô này đều không xứng với Bố Lai Ân.
– Ta, ta yêu chàng! – Lỵ Toa bị Phỉ Bích nói như vậy, lập tức mắt ngập lệ, nhìn Hàn Thạc vẻ quật cường, hô khẽ.
– Ái, ngươi biết cái gì là yêu không?
Phỉ Bích cười lạnh một tiếng, nhớ tới tính tình lăng nhăng của Hàn Thạc, giận dữ hầm hừ nói:
– Bất kỳ thứ gì dựa trên lợi ích, đều không gọi là yêu!
Xem ra, nàng vẫn không đồng ý với những lời của Phạm Ny, hay là cho rằng Lỵ Toa đang câu dẫn Hàn Thạc, ái mộ hư vinh, vì địa vị và quyền thế của Hàn Thạc.
– Ta yêu chàng, không tham ích lợi gì. Hơn nữa yêu chàng không kém gì các ngươi cả! – Lỵ Toa thét lên, nước mắt như mưa, vừa nói xong, lại nhìn Hàn Thạc bất lực, giống như chỉ có hắn mới là tất cả.
– Ta không tin! – Phỉ Bích hừ lạnh.
– Ta tin! – Không ngoài dự liệu, Phạm Ny và Ngả Mễ Lệ một mực yên lặng không lên tiếng, đột nhiên đồng thanh nói.
– Các người… – Phỉ Bích ngẩn ngơ, rồi phẫn nộ nhìn Phạm Ny và Ngả Mễ Lệ, không rõ tại sao hai người lại trợ giúp một ngoại nhân.
– Đủ rồi!
Hàn Thạc hừ lạnh, nhìn Phỉ Bích vẻ không vui, nói:
– Chuyện này bất tất nhiều lời, Lỵ Toa sau này là muội muội của các nàng, các nàng là tỷ tỷ phải chiếu cố nàng nhiều hơn, đừng có gây huyên náo nữa.
– Thiếp không nhận muội muội này! – Hàn Thạc càng che chở Lỵ Toa, trong lòng Phỉ Bích càng giận, lạnh lùng nói.
So với Ngải Mễ Lệ và Phạm Ny, lòng chiếm hữu của Phỉ Bích mạnh hơn nhiều. Oán khí đối với sự lăng nhăng của Hàn Thạc đã nhẫn nhịn quá lâu rồi, bây giờ lại đối mặt với Lỵ Toa, rốt cục bộc phát ra.
Hàn Thạc nhẫn nại cũng có hạn, nhìn Lỵ Toa khóc lóc thảm thiết, Phỉ Bích lại cứ ép người tới cùng, bản chất bá đạo bên trong cũng bộc phát ra, tức giận trùng trùng nói:
– Ta thèm vào nàng nhận hay không nhận, nếu nàng không chịu được ta, nàng cứ rời khỏi ta đi, đừng xen vào quyết định của ta!
– Chàng… Chàng nói cái gì? – Phỉ Bích vẫn luôn lãnh ngạo, đột nhiên dùng ngón tay chỉ vào Hàn Thạc, nói với vẻ khó có thể tin, thanh âm run rẩy.
– Chịu không được ta thì đi đi! – Trong lòng Hàn Thạc cũng giận dữ, lạnh lùng nói một câu như vậy, kéo Lỵ Toa đang khóc như mưa bỏ đi, không nhìn Phỉ Bích lấy một cái.
– A… hắn… Hắn lại vô tình như vậy… Nói ra những lời này sao! – Hàn Thạc vừa đi, Phỉ Bích đột nhiên khóc òa lên thành tiếng, lẩm bẩm.