Phần 9: Thâm Nhập…
Sinh vật bất tử khắp núi, tới cũng mau mà đi cũng chóng. Tiểu Khô Lâu vừa ra lệnh xong, chẳng bao lâu cả đám đã theo đường cũ trở về.
Đến khi cả ngọn núi khôi phục lại bình thường, thân thể cao lớn của Tiểu Khô Lâu từ từ thu nhỏ lại, biến thành hình dáng gầy gò lúc trước, nhìn Hàn Thạc hỏi:
– Phụ thân, người đến đây làm gì thế?
– Ta cảm giác linh hồn ngươi và nguyên tố tinh thể bản nguyên Tử Vong đã dung hợp nên ta đến xem tình huống của ngươi. Không ngờ ngươi đã đạt tới mức độ như thế, tốt lắm. – Hàn Thạc thực sự cảm thấy cao hứng cho Tiểu Khô Lâu, tâm tình vô cùng thoải mái.
– Tất cả đều là nhờ vào sự trợ giúp của phụ thân, không có phụ thân, vậy cũng không có con bây giờ. – Tiểu Khô Lâu nói.
Tới bây giờ Hàn Thạc không còn phải lo cho Tiểu Khô Lâu nữa, nó đã có thể thần phục được Cốt Long, Cương Thi Vương, ở Vong Linh giới chỉ cần không gặp phải những tên thần bí trong truyền thuyết, cơ hồ không có gì nguy hiểm nữa.
– Được rồi được rồi, thực lực ngươi có thể tiến hóa đến mức này là ta yên tâm rồi. Ừm, sắp tới ngươi phải lo thích ứng giữa linh hồn mới và thân thể, ngoài ra, đợi tiểu Thủy, tiểu Mộc xuất quan, ngươi lo đốc thúc chúng diễn luyện Thiên Thi Ngũ Hành Đại Trận cho tốt. – Hàn Thạc nói.
– Yên tâm đi phụ thân, con biết nên làm thế nào. – Tiểu Khô Lâu đáp.
Không tiếp tục ở lại nữa, thần thức Hàn Thạc xuyên qua đường hầm không gian, trở lại đại lục kỳ Áo, khôi phục thần trí trong mật thất bí mật ở U Ám sâm lâm.
Thời gian không biết bao lâu, Hàn Thạc bỗng nhúc nhích mấy ngón tay, ra khỏi mật thất trong sơn động này, đi sâu vào trong U Ám sâm lâm.
Từ đế quốc Tạp Tây tới Nhật Diệu cốc, U Ám sâm lâm là nơi buộc phải đi ngang qua. U Ám sâm lâm là một địa phương tràn ngập thần bí và kỳ dị, Hàn Thạc luôn luôn cảm thấy hứng thú. Lần trước đi tới thành Tây Trạch, hắn cũng không bỏ nhiều thời gian ở U Ám sâm lâm lắm. Lần này trở về thành, Hàn Thạc cũng không có gì đặc biệt quan trọng hơn. Vì vậy không cần quá vội vàng.
Đi sâu vào trong U Ám sâm lâm, Hàn Thạc chú ý nhiều vào những sự vật chung quanh, rất nhiều hoa cỏ kỳ lạ đã trở thành đối tượng của hắn. Suốt một ngày, Hàn Thạc thậm chí tìm được vài loại thiên tài địa bảo, trong lòng cảm thán U Ám sâm lâm quả thực kỳ diệu. Hắn càng thêm dụng tâm du lịch tìm tòi trong U Ám sâm lâm.
Liên tiếp vài ngày sau, Hàn Thạc đã tới vùng sâu trong U Ám sâm lâm. Hơn nữa dần dần đã đi tới khu vực sâu nhất. Vài ngày qua, hắn thu hoạch khá nhiều, chẳng những tìm được một vài thiên tài địa bảo, còn phát hiện vài siêu giai ma thú tiềm phục.
Hàn Thạc cũng không ra tay với mấy con siêu giai ma thú này. Chỉ cần thoáng triển lộ một chút thực lực Bán thần, đám siêu giai ma thú sống không biết bao lâu này toàn bộ đều sáng suốt trốn khỏi hắn, sợ Hàn Thạc đột nhiên nổi tâm độc ác, khai đao với chúng.
Tử Vong Mộ Địa ở bên rìa U Ám sâm lâm, Hàn Thạc lui tới U Ám sâm lâm chẳng biết bao nhiêu lần, nhưng chưa bao giờ xâm nhập vào sâu trong đó như lần này.
U Ám sâm lâm rộng lớn vô cùng, ở nơi sâu nhất luôn luôn đồng nghĩa với thần bí. Nhiều năm qua, người lui tới mạo hiểm ở U Ám sâm lâm nhiều như lông trâu. Nhưng không ai dám nói mình đã đi cả U Ám sâm lâm, nhất là đã vào chỗ sâu nhất trong U Ám sâm lâm.
Trước kia một mặt do thực lực không đủ, mặt khác vì không có nhiều thời gian, do đó tuy Hàn Thạc đã tới U Ám sâm lâm nhiều lần, nhưng lại không có lấy một lần tìm tòi tỉ mỉ ở vùng sâu nhất. Hắn bây giờ có thực lực Bán thần rồi, cảm thấy cho dù vào sâu trong U Ám sâm lâm cũng sẽ không uy hiếp tới an nguy của hắn, vì vậy quyết định đi một chuyến vào sâu bên trong.
Từ thành Tây Trạch của đế quốc Tạp Tây tới Nhật Diệu cốc, buộc phải đi qua U Ám sâm lâm, chỉ là đi qua rìa ngoài của nó. Chỗ sâu nhất trong U Ám sâm lâm tựa như một thế giới thần bí, dường như chưa bao giờ có người nào có thể tìm tòi hư thật ở đó, biết được tình trạng cụ thể bên trong.
Chẳng mấy chốc, Hàn Thạc đi tới vùng đất cấm kỵ lúc trước. Hàn Thạc nhớ rõ ràng từng gặp gỡ Hoàng Kim Long và Độc Nhãn Cự Nhân, cũng ở chính chỗ này, Hàn Thạc tìm được tập bút ký của cường giả khai quốc ra đế quốc Lan Tư Lạc Đặc, nhìn thấy các loại xương của siêu giai ma thú.
Đi về nơi cũ, Hàn Thạc phát hiện ra nơi này đã không còn giống như lúc trước có tầng tầng lớp lớp chướng ngại nữa. Nó cũng giống như những nơi khác ở U Ám sâm lâm, nơi này mấy năm nay đã mọc cỏ xanh rì, các loại ma thú đủ loại bình an vô sự sinh sống ở đây. Xa xa, hắn có thể cảm ứng được khí tức của iêu giai ma thú, nhưng chúng cũng rất an tĩnh, không hề hung tàn hoành hành như trước.
– Ủa. – Hàn Thạc thở nhẹ ra, hắn cảm giác được bên trái cách hắn vài dặm có hai siêu giai ma thú đang tranh đấu, nhìn tình huống chiến đấu tựa hồ rất kịch liệt.
Vốn Hàn Thạc chỉ mang theo tâm lý đi du ngoạn, cùng bước vào khu vực chiến đấu đã thấy một con Độc Giác thú mỹ lệ đang chiến đấu với một Độc Nhãn Cự Nhân. Chỉ nhìn thoáng qua, Hàn Thạc đã nhận ra Độc Nhãn Cự Nhân này, chính là người mà lần trước hắn gặp ở vùng đất cấm kỵ.
Độc Giác thú được xưng là ma thú thuần khiết nhất, cái sừng của nó có tác dụng tịnh hóa lực lượng tà ác, cũng có tác dụng thần kỳ giải được trăm thứ độc. Độc Giác thú có tốc độ nhanh như chớp, có thể khống chế lôi điện và Phong hệ ma pháp rất thuần thục, vẻ ngoài mỹ lệ nhưng lại sở hữu một thân thể mạnh mẽ không kém gì Long tộc.
Con Độc Giác thú này hẳn đã trưởng thành rồi. Sừng của nó lóng lánh hào quang bảy màu rất đẹp mắt, chốc lát trắng lóa như ngọc, trong chốc lát lại lóe ra hào quang ngũ sắc, phủ đầy trên thân thể trắng ngần của nó, quả thực là một tác phẩm nghệ thuật kiệt xuất.
Con Độc Giác thú mỹ lệ này nhảy loi choi dưới một cây cổ thụ che trời, mấy cái chân nhỏ nhắn chỉ dậm một cái đã nhảy xa hơn mười thước, chiếc sừng lóng lánh hào quang, mỹ lệ sáng loáng, thỉnh thoảng phóng ra một tia chớp cong cong, một lưỡi phong nhận không chút khách khí chém thẳng vào Độc Nhãn Cự Nhân mà Hàn Thạc từng gặp qua.
Độc Nhãn Cự Nhân với thể tích khổng lồ đánh nhau với một con Độc Giác thú nhỏ bé như một tác phẩm nghệ thuật, thế mà chẳng hề chiếm chút thượng phong nào. Từng đạo ma pháp bắn về phía Độc Nhãn Cự Nhân khiến hắn không thể không luống cuống tay chân phòng ngự. Hắn mặc dù có sức mạnh vô cùng, nhưng lại không linh hoạt bằng con Độc Giác thú, không có lấy một công kích nào có thể đánh trúng người con Độc Giác thú, ngược lại lại rơi vào thế hạ phong.
Hàn Thạc nhìn trong chốc lát, thật ra cảm thấy rất thú vị. Không ngờ Độc Giác thú này lại thần kỳ như vậy.
“Con Độc Giác thú mỹ lệ cường đại như vậy, nếu có thể bắt được tặng cho Phạm Ny, Phỉ Bích, các nàng nhất định sẽ mừng lắm đây.” – Hàn Thạc đột nhiên sinh ra ý nghĩ như vậy. Rồi hắn đột nhiên phát hiện ra trong ba cô Phỉ Bích, Ngải Mễ Lệ, Phạm Ny, chỉ có Phạm Ny là chưa được hắn tặng cho bảo vật đặc biệt gì cả.
Hắn tặng cho Phỉ Bích thần khí Tinh Không, Ngải Mễ Lệ chẳng những nhận được từ hắn lưu bút và ma pháp trượng của bán thần A Nhĩ Mai Lý Khắc Kha Đốn, còn tìm được một viên tinh thể bản nguyên Hắc Ám hệ. Ngược lại Phạm Ny đáng yêu lại chưa được gì cả.
Nghĩ vậy, Hàn Thạc đột nhiên cảm thấy áy náy, thầm nghĩ lần này trở về làm sao cũng phải tặng cho Phạm Ny một bảo vật có giá trị, bằng không rõ ràng là mình thiên vị.
Độc Giác thú chẳng những có ngoại hình mỹ lệ, còn có sức mạnh thần kỳ, phỏng chừng không có bất kỳ một cô gái nào có thể kháng cự một ma sủng như vậy. Bởi vậy, Hàn Thạc định vô luận như thế nào cũng phải bắt nó, buộc nó và Phạm Ny ký khế ước, xem như bồi thường cho những thiệt thòi của nàng.
Độc Giác thú là một loại siêu giai ma thú rất có linh tính. Khi Hàn Thạc tiềm phục đang âm thầm quan sát cách đó gần ba trăm thước, nó đã phát hiện ra, sau đó phóng ra vài tia chớp cong cong, bắn về phía Hàn Thạc.
Hàn Thạc ngẩn ngơ, thầm nghĩ Độc Giác thú này quả là một tiểu tử không thích an lành. Hai tay lộ ra múa lên, tia thiểm điện đó tựa như bị xé rách ra thành từng sợi, tới tấp rơi rụng xuống rồi biến mất.
Mắt thấy hành tung bị phát hiện, Hàn Thạc dứt khoát không còn giấu giếm nữa, từ sau một gốc cổ thụ khổng lồ đi ra, cười hà hà nhìn con Độc Giác thú, nặn ra một nụ cười tỏ vẻ hòa ái, chào hỏi:
– Chào…
Hàn Thạc còn chưa kịp giải thích, vài đạo thiểm điện, còn có một mảng phong đao rít lên vù vù chém tới. Hắn cười khổ, không ngừng đưa tay múa lên, phá tan những công kích do con Độc Giác thú phóng thích ra.
– Ủa, là ngài, Bán thần vĩ đại! – Đột nhiên, Độc Nhãn Cự Nhân hô lên kinh ngạc.
Độc Nhãn Cự Nhân không phải lần đầu tiên nhìn thấy Hàn Thạc. Lần trước ở vùng đất cấm kỵ, Hàn Thạc hấp thu lực lượng khổng lồ rồi bị nhập ma gây cho hắn ấn tượng cả đời khó quên. Lúc đó, Độc Nhãn Cự Nhân hiểu lầm về sức mạnh của Hàn Thạc, đương nhiên thấy thực lực mạnh mẽ của hắn lúc đó, cho hắn trở thành một loại Bán thần.
Cách mấy năm, lần này gặp mặt, Hàn Thạc đích xác có thực lực Bán thần rồi, cũng không cần mượn ngoại lực như lúc trước mới có thể trở thành một vị thần giả mạo mạnh mẽ nữa.
Bởi vậy, lần này Độc Nhãn Cự Nhân xưng hô với Hàn Thạc như vậy, hắn lại thản nhiên thừa nhận, cười hà hà nói với Độc Nhãn Cự Nhân:
– Đã lâu không gặp, sao? Gặp phải phiền toái gì thế?
– Ừm, con Độc Giác thú này thật sự là khó chơi. Ta chỉ lấy có mấy tảng đá ở địa bàn của nó, đã bị nó một mạch không chịu, đuổi theo đánh mãi không tha, thật sự là một gia hỏa làm người ta nhức đầu. – Độc Nhãn Cự Nhân méo xệch, hậm hực nói.
Trong lúc Độc Nhãn Cự Nhân giải thích cho Hàn Thạc, con mắt trong veo lóng lánh như ngọc của con Độc Giác thú nhìn Hàn Thạc và Độc Nhãn Cự Nhân chăm chăm, như cho rằng Hàn Thạc là bằng hữu của Độc Nhãn Cự Nhân, nên lập tức bỏ chạy như chim sợ tên.
Hai lần công kích không trúng, Độc Giác thú hiển nhiên biết Hàn Thạc còn đáng sợ hơn Độc Nhãn Cự Nhân, cho nên không dám tiếp tục lưu lại ở đây nữa, thật là một tiểu tử thông minh.