Phần 77: Một Tử Vong Mộ Địa Khác…
– Đã chết?
Bối Hi Ma Tư cặp mắt màu xanh từ trong mặt nạ lóe ra, lóng lánh thần sắc khiếp sợ khó có thể tin, nhìn Hàn Thạc chăm chăm hỏi:
– Ngươi giết hả?
Khẽ gật đầu, Hàn Thạc lạnh nhạt nói:
– Đúng, là ta giết!
Theo lời kể của Lợi Duy Thản, Hàn Thạc hiểu Bối Hi Ma Tư này chính là ma vương thành thần sớm nhất Thâm Uyên giới, người này thần bí khó lường, đứng đầu năm Đại Ma Vương, thực lực cũng vượt xa bốn vị ma vương khác. Cái làm người ta khó hiểu là Bối Hi Ma Tư lại ít tranh đấu với bốn Đại Ma Vương. Với thực lực của hắn, hoàn toàn có thể cướp được rất nhiều tín đồ, song hắn lại không làm như vậy.
Bốn Đại Ma Vương cũng từ miệng hắn mà biết được Thâm Uyên này. Hắn tiến vào Thâm Uyên cũng không mang theo Ác Ma thủ hạ, chỉ một mình. Đủ thứ kỳ quái trên người Bối Hi Ma Tư làm Hàn Thạc cảm thấy người này vô cùng thần bí.
Bởi vậy, Bối Hi Ma Tư đứng trước người Hàn Thạc, thần thức hắn lập tức tập trung toàn bộ tinh thần chăm chú cảm thụ khí tức trên người Bối Hi Ma Tư. Từ sức mạnh hủy diệt ẩn chứa khắp người hắn, cũng có thể cảm nhận được sự cường đại của hắn.
Đều là Hạ vị thần, thực lực cũng có phân ra cao thấp, Bối Hi Ma Tư tu luyện Hủy Diệt pháp tắc, chắc đã đạt tới cảnh giới Hạ vị thần khá lâu rồi. Trên người hắn, Hàn Thạc cảm nhận được sức mạnh cường đại hơn nhiều so với bốn Đại Ma Vương kia.
Cũng trong lúc này, Hàn Thạc rốt cục hiểu được tại sao Bối Hi Ma Tư không tranh đấu. Bốn Đại Ma Vương tham lam kia trước giờ không dám gây chuyện thị phi gì bên trong lãnh địa hắn!
Thực lực, quyết định tất cả!
Trong khi Hàn Thạc đánh giá Bối Hi Ma Tư, Đại Ma Vương cường đại nhất, xa xưa nhất Thâm Uyên giới này, cặp mắt màu xanh biếc tràn đầy vẻ kinh hãi vẫn dán lên người Hàn Thạc, cũng âm thầm dò tìm thực lực của hắn.
Lúc này, hai hóa thân ngoại thân của Hàn Thạc còn chưa ẩn giấu vào trong cơ thể hắn, hai lực lượng của Hạ vị thần Tử Vong hệ và Hủy Diệt hệ, lập tức đã được Bối Hi Ma Tư cảm nhận rõ ràng.
Khiếp sợ! Bối Hi Ma Tư Đại Ma Vương lâu nay chưa bao giờ tâm tình dao động, nhìn ba Hàn Thạc tam hồn cộng sinh trước mặt không thể dấu được vẻ kinh ngạc.
Hồi lâu…
Vẻ kinh hãi trong cặp mắt màu xanh của Bối Hi Ma Tư từ từ thối lui. Hít sâu một hơi, hắn vẫn dùng thanh âm rin rít, chầm chậm mở miệng:
– Ta tin ngươi. Xem ra bốn người Mạn Đề Kha Nhĩ hẳn là đã chết trên tay ngươi!
Sở dĩ nói như vậy, một mặt vì Bối Hi Ma Tư không cảm nhận được khí tức bốn Đại Ma Vương khác, mặt khác vì hắn phát hiện ra đối tượng tín ngưỡng của bọn người Bá Đức và Tề Ni Á đã xảy ra biến hóa.
Hàn Thạc cũng chỉ biết rất sơ sài về Bối Hi Ma Tư. Cũng không biết người nọ có phải địch nhân không. Nhưng Hàn Thạc cũng không sợ hắn. Trong lòng tính toán một chút, rồi mỉm cười nói:
– Kỳ thật ta cũng không có ác ý với bốn Đại Ma Vương. Chỉ vì chúng không dung được ta. Ta không thể không ra tay.
– Ngươi không cần giải thích cái gì!
Bối Hi Ma Tư nhìn Hàn Thạc thật sâu, hờ hững nói:
– Thâm Uyên giới bất luận đúng hay sai. Chỉ luận thực lực! Họ đã chết thì thôi. Ngươi có thực lực giết chết họ, mặc kệ từ lý do gì, cũng không có ai hỏi đâu!
Hắn vừa nói như vậy, Hàn Thạc có vẻ ngạc nhiên, ngẩn người, rồi nghi hoặc nói:
– Vậy ngươi tới đây là vì cái gì?
– Bởi vì các ngươi gây động tĩnh bên này quá lớn, làm ảnh hưởng đến cả kết giới bên ta, ta tới đây chỉ muốn khuyên bọn họ đừng chiến đấu nữa. Vì nếu làm cho quá nhiều kết giới hỗn loạn, sẽ kéo theo sự phá vỡ hàng loạt, đừng ai nghĩ đến việc còn sống rời khỏi Thâm Uyên.
Bối Hi Ma Tư giải thích, dừng lại một chút, hắn nói tiếp:
– Xem ra, ta không cần quan tâm nữa. Như vậy cũng tốt, bốn tên này tranh đấu với nhau, làm cho Thâm Uyên gà chó cũng không yên, chết hết cả lũ cũng không phải là chuyện không tốt.
Nhìn thái độ Bối Hi Ma Tư tựa như không thèm để ý đến chết sống của bốn Đại Ma Vương, trong lòng Hàn Thạc hơi khó hiểu, nhưng vẫn không hỏi nhiều.
– Được rồi, bên này đã không còn động tĩnh lớn nữa, vậy ta cũng an tâm. Ừm, chúc ngươi may mắn, gặp lại sau! – Bối Hi Ma Tư thấy Hàn Thạc không nói lời nào, cũng không nói thêm gì nữa, hờ hững khẽ gật đầu, rồi định ly khai.
– Chờ một chút! – Vừa thấy Bối Hi Ma Tư muốn bỏ đi, Hàn Thạc vội vàng lên tiếng cản trở.
Bối Hi Ma Tư rùng mình, lại đưa ánh mắt nhìn nhìn Hàn Thạc, hỏi:
– Còn có việc gì?
– Ta có một việc muốn nhờ! – Hàn Thạc cũng không giấu giếm, nhìn chằm chằm vào Bối Hi Ma Tư, nói luôn.
– Sự tình gì? Trước tiên nói để ta xem đã. – Không hứa, cũng không nói không đáp ứng, Bối Hi Ma Tư quả là vô cùng lãnh đạm.
– Ta muốn hỏi đại nhân, truyền tống trận của Thâm Uyên ở chỗ nào? Nghe Mạn Đề Kha Nhĩ nói, chỉ có đại nhân mới biết được vị trí của truyền tống trận. – Hàn Thạc chính sắc hỏi.
– À?
Bối Hi Ma Tư nhìn Hàn Thạc chăm chăm kinh ngạc, nói:
– Ta nghe qua vài tin tức về ngươi, Ừm, ngươi muốn nhờ vào truyền tống trận pháp để rời Thâm Uyên giới à?
– Đúng, xin đại nhân trợ giúp. – Trong khi cần cầu người, thái độ Hàn Thạc luôn luôn rất thân thiện, nhe răng cười, thành khẩn nói.
Bối Hi Ma Tư trầm mặc trong chốc lát, cặp mắt màu xanh nhìn Hàn Thạc chăm chăm hồi lâu, giống như muốn nhìn thấu cả người hắn, một lát sau, Bối Hi Ma Tư khẽ gật đầu, nói:
– Theo ta đến đây đi.
Vừa nói xong, Bối Hi Ma Tư dựa theo lộ tuyến lúc nãy vừa tới, đột nhiên bay lên.
– Ừm, các ngươi cũng theo ta. – Hàn Thạc quay đầu lại phân phó cho đám Ác Ma phía sau, hai hóa thân ngoại thân chui vào cơ thể, thần thức vững vàng tập trung vào Bối Hi Ma Tư, bay lên.
Bối Hi Ma Tư quen thuộc nơi này vượt xa bốn Đại Ma Vương kia. Chỉ thấy trong sơn cốc sương mù dày đặc, hắn vô cùng cẩn thận tránh được rất nhiều kết giới, theo thông đạo do hắn tự mình khai quật, quanh co từ từ tiến lên.
Thông đạo do Bối Hi Ma Tư một người khai quật, so với bốn Đại Ma Vương cộng lại còn dài hơn nhiều. Thần thức Hàn Thạc chăm chú tập trung trên người Bối Hi Ma Tư, sau khi bay được chốc lát, lập tức phán đoán ra. Trong lòng cả kinh, lúc này mới sực nhớ tới bí mật Thâm Uyên đều là do Bối Hi Ma Tư tiết lộ cho bốn Đại Ma Vương khác. Bốn người kia nếu tính cả lần này thì đã tới Thâm Uyên ba lần, như vậy Bối Hi Ma Tư trước nay nhất định đã tới đây nhiều hơn. Vừa nghĩ như vậy, Hàn Thạc lại càng cảm thấy tò mò hơn về người này.
Trong lòng Hàn Thạc đang băn khoăn về sự thần bí của Bối Hi Ma Tư, đột nhiên cảm nhận được Bối Hi Ma Tư ngừng lại, thân ảnh nhoáng lên vài lần trong màn sương đục, Hàn Thạc tiến tới sóng vai với Bối Hi Ma Tư.
– Cẩn thận! Đừng mạo hiểm đi tiếp!
Thanh âm Bối Hi Ma Tư bỗng dưng vang lên. Khi hắn phát hiện ra Hàn Thạc không có hành động gì khác thường, mới đưa tay chỉ chỉ vào khu vực phía trước, nói:
– Đó là vị diện truyền tống trận của Thâm Uyên giới, rất cũ nát, vì vị diện thủ hộ giả đã chết, không ai biết cách sử dụng nó ra sao cả.
Thấy Hàn Thạc không đáp lời, hắn không nén nổi kinh ngạc liếc nhìn Hàn thạc. Hắn lập tức phát hiện Hàn Thạc thần tình khiếp sợ, vẻ mặt kinh dị, một lần nữa đặt câu hỏi:
– Đây cũng là vị diện truyền tống trận mà ngươi muốn tìm kiếm phải không?
Do dự một chút, Bối Hi Ma Tư nhìn ra vẻ dị dạng trong mắt Hàn Thạc, đột nhiên kích động, thanh âm trở nên ôn hòa dịu dàng, run run:
– Ngươi… Ngươi biết vị diện truyền tống trận này?
Khắp nơi bạch cốt trắng hếu, bức tranh vẽ những sinh vật vong linh cao cấp cổ quái, bức tường cổ xưa nứt nẻ, cảnh vật hoang vu, chết chóc, âm u, tràn ngập trước mặt, rõ ràng hơn phân nửa vật kiến trúc đã bị hủy đi rồi.
Đây là một Tử Vong Mộ Địa khác!
Hàn Thạc há có thể không biết? Chỉ có điều, Tử Vong Mộ địa này chỉ có một bức tường bị tàn phá, một cự hình ma pháp Truyền Tống Trận coi như đầy đủ, nhưng không có mấy tầng hầm phía dưới chôn dấu những thứ thần bí.
Trong lòng tràn đầy kinh hãi, Hàn Thạc không nhận thấy thanh âm bất thường của Bối Hi Ma Tư, khẽ gật đầu, nói khẳng định:
– Ta đương nhiên biết, hắc, không ngờ, hóa ra là Tử Vong Mộ Địa!
Lời này vừa nói ra, con ngươi xanh biếc của Bối Hi Ma Tư xuất hiện dao động mãnh liệt, vội vàng hỏi lại:
– Vậy… Ngươi có biết làm sao mở vị diện truyền tống trận này ra không?
Hàn Thạc hơi kinh ngạc, lần này từ thanh âm của Bối Hi Ma Tư hắn đã nghe ra sự khác biệt. Vì tâm tình kích động, thanh âm Bối Hi Ma Tư trở nên không còn rin rít, mà có vẻ thanh nhã, dường như là… thanh âm nữ nhân?
– Ngươi, ngươi là nữ à? – Sửng sốt một chút, Hàn Thạc hỏi vẻ không dám tin.
– Không phải!
Bối Hi Ma Tư quả quyết chối, thanh âm lại khôi phục rin rít như trước, nhìn Hàn Thạc chằm chằm lạnh lùng, hỏi:
– Ngươi… ngươi có thể mở vị diện truyền tống trận này ra chứ?
– Phải thử qua mới có thể biết. – Hàn Thạc suy nghĩ một chút, sau đó trả lời.
– Vậy ngươi thử đi, ta đợi! – Bối Hi Ma Tư có chút sốt ruột không đợi được.
Hàn Thạc ngạc nhiên, hắn phát hiện ra từ khi mình biểu hiện rất quen thuộc về Tử Vong Mộ Địa cũ nát này, Bối Hi Ma Tư lập tức trở nên kỳ quái, chẳng những thanh âm rin rít vì quá kích động mà trở nên thanh nhã, đến cả vẻ lạnh lùng không quan tâm tất cả cũng xảy ra biến hóa thật lớn.
Trong lòng Hàn Thạc hiểu được, Bối Hi Ma Tư rất để ý tới vị diện truyền tống trận này!
Do dự một chút, Hàn Thạc hỏi thăm:
– Ngươi muốn dùng truyền tống trận này à?
Trầm mặc rất lâu, cặp mắt màu xanh Bối Hi Ma Tư trở nên phức tạp vô cùng, hờ hững khẽ gật đầu, thanh âm rin rít:
– Đúng vậy, ta muốn về nhà!