Phần 71: Đừng Có Đi Chứ!
Tứ đại Thần chi lĩnh vực Thủy, Hỏa, Lôi Điện, Hắc Ám, cùng lúc hoàn toàn phóng thích. Bốn Đại Ma Vương cùng nhau lao tới, Thần chi lĩnh vực giao nhau.
Đợi cho bốn người đến gần hai người Hàn Thạc, Thần chi lĩnh vực Tử Vong hệ do Tiểu Khô Lâu phóng thích ra cũng gia nhập vào tập hợp Thần chi lĩnh vực đó. Chỉ trong chốc lát, năm hệ lực lượng nguyên tố giao nhau bên cạnh Hàn Thạc, hình thành một luồng khí lưu kinh khủng, khuếch tán ra bốn phương tám hướng.
“Ầm ầm ầm…”
Tiếng nổ vang vọng thiên địa, cơn chấn động tung tóe chung quanh Hàn Thạc và Tiểu Khô Lâu.
Ngắn ngủi vài hơi thở, trận pháp cơ sở còn sót lại chung quanh hai người, trong tiếng nổ rung chuyển trời đất đó đã hoàn toàn biến mất! Một cây cột đá chọc trời hóa thành cát bụi bay đầy trời, những ma tinh thạch trong suốt như ngọc không chịu nổi áp lực, hóa thành chất lỏng tan ra. Những gò đất chứa đầy Ám nguyên tố của Tu La huyễn hồn trận, trong tiếng nổ vang rền đã trở thành những ao đầm hầm hố dày đặc…
Tất cả nằm giữa công kích của năm đại Thần chi lĩnh vực, bị quét sạch hoàn toàn!
Tiếng nổ ầm ầm vừa dứt, từ chỗ của Hàn Thạc và Tiểu Khô Lâu, trong phạm vi chung quanh trăm thước không có lấy một tảng đá nào nguyên lành, mặt đất sụp đổ, khắp nơi tàn phá. Ngoại trừ hai người vẫn đứng ngạo nghễ giữa trung tâm, tất cả tàn tích trận pháp đều bị san thành đất bằng, không còn lại một chút dấu vết nào.
Bốn Đại Ma Vương Thâm Uyên giới hợp lực ra tay, trận pháp lúc này vốn đã mất đi tác dụng, rốt cục chẳng còn một dấu vết gì cả. Một khoảng đất hoang tàn sụp đổ, hai người Tiểu Khô Lâu và Hàn Thạc, một người cầm chắc Cốt Thứ, một người nắm chặt Lục Ma Phong, đợi trận đại chiến cuối cùng.
“Vèo Vèo Vèo Vèo!”
Bốn đạo nhân ảnh phóng tới, Thần chi lĩnh vực của bốn Đại Ma Vương đã được triển khai, không giấu giếm gì, cơ hồ đồng thời ra tay, thiên lôi oanh kích, hắc ám bao phủ đầy trời, băng hàn rải rác chung quanh, ngọn lửa bập bùng từ phía.
Lúc này Hàn Thạc như đang ở trong ngày tận thế, bốn Đại Ma Vương liên thủ công kích, giống như người phán xử cuối cùng, quyết định phải thanh trừng tên Hàn Thạc tội ngập trời này.
– Còn không chết sao! – Lợi Duy Thản thân bị trọng thương, lớn tiếng hét lớn, từng đạo thiểm điện lóe lên trong tiếng sấm ầm ầm, uốn lượn vây bọc Hàn Thạc.
Lợi Duy Thản hận Hàn Thạc vô cùng. Nhiều năm qua ngoại trừ lần bại trận trong tay Bối Hi Ma Tư, đây là lần thứ hai hắn bị thương. Hơn nữa lần bị thương này gây thương tổn rất lớn cho thân thể hắn. Sức mạnh hủy diệt của Hàn Thạc và nguyên tố Tử Vong của Tiểu Khô Lâu, lúc này vẫn còn chạy loạn trong cơ thể hắn, nếu không tĩnh dưỡng dài ngày, hắn tuyệt khó có thể khôi phục được thần uy như trước.
Thâm Uyên giới ai nấy vì tư lợi. Bốn Đại Ma Vương tự nhiên càng xảo quyệt hơn. Lợi Duy Thản có thể không chút do dự ra tay giết thủ hạ trung thành của mình, hắn tuyệt không muốn Hàn Thạc lại trở thành một ám ảnh khác trong lòng hắn. Bởi hắn rất rõ ràng, ám ảnh thất bại trong lòng sẽ tạo thành ảnh hưởng như thế nào đối với sự tu luyện của mình.
Chỉ có giết chết Hàn Thạc, những bóng ma ám ảnh trong lòng hắn lúc trước mới có thể được hắn vĩnh viễn quên đi. Nếu không hắn rất có thể không thể tiến bộ trong quá trình tu luyện sức mạnh Lôi Điện. Do đó Lợi Duy Thản tuyệt đối muốn Hàn Thạc phải chết!
Đối với bốn Đại Ma Vương khác, cũng tương tự như vậy! Một nhân vật cường đại xuất hiện, có nghĩ là ích lợi ở Thâm Uyên giới coi như xóa bỏ phân chia lại. Nhân vật này có thực lực vượt qua những người khác, loại xóa bỏ phân chia lại này có thể có nghĩa là mình không còn chỗ đứng nữa.
Tín ngưỡng lực là cái gì? Đó là thứ có thể làm thần lực tăng tiến, là một thứ làm cho Thần chi lĩnh vực cường đại hơn. Thâm Uyên giới đại chiến nhiều năm, không phải vì tín ngưỡng lực này sao. Mà Hàn Thạc lại có thực lực uy hiếp nghiêm trọng tới ích lợi của tất cả mọi người ở đây. Sự liên minh vốn trước giờ không có khả năng hình thành, bây giờ coi như là sự thuận lý thành chương!
Bốn Đại Ma Vương đồng thời ra tay, thần uy quả nhiên không ai có thể ngăn cản được. Công kích với sức mạnh hung mãnh sinh ra một áp lực rất lớn lên Hàn Thạc và Tiểu Khô Lâu.
Chỉ có điều, hai người Hàn Thạc và Tiểu Khô Lâu cũng không muốn dùng hai đấu với bốn. Nếu làm như vậy, lúc này hai người bất cứ lúc nào có thể bị giết. Khóe miệng Hàn Thạc chợt nhếch lên như có một âm mưu nào đó.
Đột nhiên, Hàn Thạc và Tiểu Khô Lâu vốn ngạo nghễ đứng ở giữa trận, thân thể đột nhiên không hề có dự triệu gì chìm tụt xuống mặt đất. Không có lấy một chút ngưng trệ nào, như giọt nước chìm vào biển rộng.
Bốn Đại Ma Vương vừa kinh ngạc, rồi lại lộ vẻ khinh thường, thầm nghĩ Hàn Thạc dùng loại cách làm này thật sự là quá sức ngu xuẩn. Thử hỏi dưới thần lực bất đồng của bốn Đại Ma Vương, loại chôn mình xuống đất như thế nào thì có tác dụng gì chứ?
Vì vậy bốn Đại Ma Vương mang theo nu cười lạnh lùng, đồng thời ra tay, thần lực tập trung hướng về phương vị mà Hàn Thạc và Tiểu Khô Lâu vừa mới đứng, sức mạnh kinh khủng quả thực muốn xé rách cả mặt đất.
“Leng keng!”
Ngoài dự liệu của bốn Đại Ma Vương, bốn người toàn lực ra tay đánh xuống mặt đất, tựa như đánh vào một tấm sắt cứng rắn nhất. Bốn lực lượng có thể đánh nát cả đá hoa cương, thế mà khi đánh vào mặt đất lại chỉ tóe lửa. Vốn mặt đất rất mềm, lúc này tựa hồ thành một thứ thép cứng nhất trên đời, thần lực bốn Đại Ma Vương đánh một kích vẫn không hề có ảnh hưởng gì.
– Sao thế được! – Bốn âm thanh hoảng sợ cùng vang lên. Bốn Đại Ma Vương vẻ mặt mờ mịt khó tin, hai mắt lộ ra vẻ nghi hoặc cực độ, nhìn mặt đất dưới chân, không biết đang xảy ra việc gì.
Bốn Đại Ma Vương hiểu rõ sơn cốc Thâm Uyên hơn xa Hàn Thạc. Họ biết mặt đất ở sơn cốc này cũng khá cứng, nhưng Hạ vị thần chỉ cần dậm chân một cái, vẫn có thể dẫm lún đất. Hạ vị thần đã là một vị Thần chính thức, thần uy há có thể coi thường được?
Huống chi, lúc trước Hàn Thạc rõ ràng chìm vào đất như một giọt nước vào đại dương, bốn Đại Ma Vương trơ mắt nhìn cảnh này, đương nhiên cho rằng hắn cũng dùng thần lực, ép cả người mình vào giữa nền đất.
Hàn Thạc có thể ép người mình cắm vào trong đất dễ dàng như vậy, thế mà họ toàn lực đánh ra một kích, lại không thể xé rách mặt đất?
Họ cực kỳ khó hiểu, song sự thật lại xảy ra trước mặt, mặt đất không hề rung chuyển, chỉ có vài tia lửa bắn tung tóe lên mà thôi!
Quỷ dị! Quỷ dị vô cùng!
Bốn Đại Ma Vương trong lúc nhất thời mê muội. Mặt đất được Thổ Giáp thi và Kim Giáp thi dung hợp, hai loại sức mạnh đã được hình thành, khiến cho bốn người không thể hiểu được.
– Sao cứng như vậy chứ! – Mạn Đề Kha Nhĩ hô lên, chẳng biết nghĩ gì bỗng rút ra một thanh kiếm bản to với Hắc ám nguyên tố lập lòe chung quanh, trước mặt ba Đại Ma Vương khác, Mạn Đề Kha Nhĩ đại triển thần lực, không chút do dự chém một kiếm xuống, chỉ nghe “leng keng”, mặt đất vỡ ra một miếng nhỏ, tia lửa văng tung tóe.
Bốn Đại Ma Vương sắc mặt đột nhiên đại biến. Không ai hiểu rõ hơn họ về độ sắc bén của thanh kiếm bản to có Hắc Ám nguyên tố chạy vòng quanh của Mạn Đề Kha Nhĩ. Một thanh lợi kiếm như vậy, cộng với lực công kích kinh người của Mạn Đề Kha Nhĩ thi triển ra, toàn lực một kích chém xuống, thế mà chỉ chém ra một mẩu nhỏ trên mặt đất.
Mặt đất cứng rắn không cần nói cũng biết!
– Quá tà môn! – Thanh âm băng giá của Qua Lan Đức Nhĩ tràn đầy kinh hãi và khó hiểu. Hắn nhìn những biến hóa lạ lùng dưới chân, trong đầu bấn loạn.
– Không gian, không gian cũng biến hóa! – Đột nhiên, Khắc Khắc Lạc Phổ Tư chợt nhắm mắt lại, hét lớn.
Vừa nói ra, ba Đại Ma Vương khác vẫn còn lạnh mình, đồng thời ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.
Sương khói đậm đặc vẫn luôn vòng quanh khắp Thâm Uyên sơn cốc, bây giờ lại cuốn lên bao phủ cả bầu trời. Vốn bầu trời hư vô, đột nhiên làm cho người ta có một loại cảm giác cực kỳ quái dị như đang co rút lại. Lúc này, bầu trời như trở thành một lồng giam, đang dùng một lực lượng mà bốn Đại Ma Vương không hiểu, từng chút một gia tăng áp lực trói buộc, co lại từng chút một…
Bốn Đại Ma Vương rất mẫn cảm với lực lượng nguyên tố, Thần chi lĩnh vực do họ hình thành có thể không ngừng hấp thu lực lượng nguyên tố giữa thiên địa chung quanh để mình sử dụng. Khi thần lực bị thâm hụt, Thần chi lĩnh vực có thể bù đắp những tiêu hao, đó là một công dụng khác của Thần chi lĩnh vực.
Nhưng vào lúc này, những nguyên tố không ngừng tụ tập từ bốn phương tám hướng hướng về phía họ, đột nhiên toàn bộ đình chỉ lại!
Đây là tình huống trước giờ chưa từng phát sinh, dường như chỉ trong chốc lát, tất cả nguyên tố trong thiên địa toàn bộ đều biến mất bặt tăm!
– Không có khả năng! – Bốn người đồng thời phát hiện loại dị biến này, cũng đồng thời thét lên, đưa mắt nhìn nhau, ai cũng tỏ vẻ ngạc nhiên!
– Việc này, rốt cuộc là việc gì thế này?! – Lợi Duy Thản thân thể bị thương nặng, rốt cục không nhịn được chửi ầm lên. Xem ra hắn đã bị cảnh tượng quỷ dị chung quanh làm nhiễu loạn tâm trí, trở nên không tỉnh táo nữa rồi.
– Lực lượng nguyên tố không còn tụ tập vào Thần chi lĩnh vực nữa, nhất định là sức mạnh nào đó ảnh hưởng đến sự lưu động của nguyên tố! Hoặc là, lực lượng nguyên tố đã không thể liên lạc tới khu vực này!
Khắc Khắc Lạc Phổ Tư quát nhẹ.
– Địa phương này quá quỷ dị, hay là chúng ta rời trước đi.
Trong lòng Qua Lan Đức Nhĩ đột nhiên có loại cảm giác sợ hãi vốn đã biến mất nhiều năm, loại cảm giác hồi hộp quái dị này làm hắn cực kỳ khó chịu, trong khi nói, ngữ khí có vẻ hơi biến dạng.
– Khẳng định là do Hàn Thạc gây chuyện, Qua Lan Đức Nhĩ nói đúng đó. Chúng ta rời nơi này trước, sau đó tính tiếp!
Mạn Đề Kha Nhĩ và Qua Lan Đức Nhĩ vốn là tử địch, song lúc này lại đứng ra ủng hộ đề nghị của Qua Lan Đức Nhĩ.
Bốn người liếc mắt nhìn quanh, đều thấy những người còn lại có cùng một loại tâm tình – khiếp đảm!
Họ là ai? Bốn Đại Ma Vương Thâm Uyên giới! Chí tôn tuyệt đối ở Thâm Uyên giới, chưa có ai dám khiêu chiến những người này ở Thâm Uyên. Song lúc này, họ lại khiếp đảm!
– Đã tới thì đừng có đi!
Đột nhiên, âm thanh lạnh lùng của Hàn Thạc lãng đãng mờ tỏ, chẳng biết từ nơi nào truyền tới.
Lúc như từ bầu trời, lúc như là từ dưới đất, giống như ngay ở bên tai, lại như cách rất xa…