Phần 56: Thần Khí, Thần Tinh, Thần Hồn…
– Thâm Uyên? Đó là nơi nào? – Hàn Thạc cực kỳ kinh ngạc, đến cả năm Đại Ma Vương cũng phải kinh sợ khi tiến vào chỗ này, rốt cuộc ở đó đáng sợ hung hiểm và tà ác như thế nào?
– Đó là căn bản của chúng ta, bên trong có năng lượng hỗn loạn, hình thành các loại công kích kết giới tự nhiên và những cảnh tượng kỳ lạ, vô cùng phi thường. – Mạn Đề Kha Nhĩ khi nhắc tới “Thâm Uyên”, vẻ mặt ngưng trọng, tựa hồ như rất cố kỵ địa phương này.
“Thâm Uyên” cho dù có đáng sợ hơn nữa thì Hàn Thạc cũng không quan tâm, cũng không thể dập tắt được mong muốn tìm tòi của hắn. Hắn luôn luôn mong muốn được rời khỏi Thâm Uyên giới.
Suy nghĩ một chút, Hàn Thạc lấy từ trong không gian giới chỉ ra ngọc cốt bài lần trước tìm được bên trong nhà kho ở Chiến Ma cốc, cầm tay giơ giơ lên hỏi Mạn Đề Kha Nhĩ:
– Khắc La Tu Tư nói ngọc cốt bài này tìm được từ chỗ của ngài, ngài có thể nói cho ta biết, ngọc cốt bài này ngài tìm được từ nơi nào không?
Ngọc cốt bài mà không mất đi ấn ký chính là mấu chốt mở Tử Vong Mộ Địa. Ở địa phương này đã xuất hiện ngọc cốt bài, vậy hẳn là cũng phải tồn tại Tử Vong Mộ Địa. Chỉ cần có thể được Mạn Đề Kha Nhĩ cho biết lai lịch ngọc cốt bài, tìm được vị trí một Tử Vong Mộ Địa khác, Hàn Thạc có thể lợi dụng vị diện tọa tiêu, trực tiếp giáng xuống trung ương truyền tống trận Tử Vong Mộ Địa ở đại lục kỳ Áo, căn bản không cần thông qua không gian truyền tống trận ở thế giới này.
– À, là vật này hả!
Mạn Đề Kha Nhĩ mỉm cười, nhìn Hàn Thạc thật sâu:
– Thẻ bài nhỏ đó chính do ta lần trước tìm được bên trong Thâm Uyên đó, kể cả ma giới của ta cũng đến từ Thâm Uyên đó. Hà, nói thật chứ cũng chỉ có địa phương đó mới có thể có vài thứ kỳ lạ mà Thâm Uyên giới không có.
Vừa nghe thế, Hàn Thạc ngạc nhiên, hai mắt lóe sáng nhìn chằm chằm Mạn Đề Kha Nhĩ, nghĩ thầm Mạn Đề Kha Nhĩ chắc không cố ý nói dối để lừa gạt mình đó chứ? Trong ngữ khí của Mạn Đề Kha Nhĩ, Hàn Thạc phát hiện hắn dường như muốn mình đi tới Thâm Uyên tìm tòi, nhưng Mạn Đề Kha Nhĩ nhất định cũng thấy được Hàn Thạc rõ ràng không phải đặc biệt hứng thú, không biết hắn có phải vì một nguyên nhân gì đó mới cố ý nói dối không?
Cẩn thận nhìn chằm chằm Mạn Đề Kha Nhĩ trong chốc lát, Hàn Thạc phát hiện hắn vẫn giữ thần sắc tự nhiên, từ trên mặt hắn cũng không nhìn ra mánh khóe gì cả, không khỏi nghi hoặc hỏi lại:
– Chẳng lẽ Thâm Uyên đó có gì có thể liên thông với vị diện khác. Bằng không sao lại có đồ vật kỳ lạ như vậy?
Mạn Đề Kha Nhĩ cười khổ lắc lắc đầu, nói:
– Thâm Uyên rốt cuộc hình thành như thế nào, có liên thông với vị diện khác hay không thì ta không biết. Ta chỉ biết Thâm Uyên là địa phương thần bí nhất của chúng ta. Trong truyền thuyết vị diện truyền tống trận ở trung tâm Thâm Uyên, ta đi qua Thâm Uyên hai lần, đích xác phát hiện một vài thứ vô cùng thần bí bên trong, theo ta đoán, Thâm Uyên thật ra giống như một chiến trường hơn, vì ta phát hiện Thần khí, Thần tinh, không biết chừng còn có cả Thần hồn, vốn không có ý thức chỉ còn lại ký ức thuần túy mà thôi.
– Thần khí! Thần tinh! Thần hồn!
Hàn Thạc lắp bắp kinh hãi, giọng chợt cao lên:
– Sao có thể được?
Thần khí là do thần tạo ra. Là loại vũ khí có thể trực tiếp quán chú thần lực. Cấp bậc Thần khác nhau sẽ tạo ra những thần khí khác nhau, thần khí cao cấp có thể phát huy toàn bộ thần lực của chủ nhân, thậm chí có thể có tác dụng làm tăng thần lực lên rất kỳ diệu. Còn Thần tinh là một loại đồ vật cực kỳ thần kỳ. Đó là một loại vật chất kỳ dị không biết hình thành như thế nào, mười hai đại lực lượng hệ có các loại Thần tinh khác hẳn nhau, nhưng thần cùng hệ với nhau thì có thể hấp thu lực lượng bên trong Thần tinh đồng hệ để làm thần lực mình tăng lên.
Bởi vậy, Thần tinh cực kỳ trân quý!
Thần tinh trân quý đến nỗi đều là những truyền thuyết ở những không gian vị diện có Thần tồn tại mà thôi. Nó quý hiếm đến nỗi tất cả mọi người không dám có mơ mộng nữa. Hàn Thạc không thể ngờ ở trong “Thâm Uyên” lại có Thần tinh.
Thần hồn không có ý thức chỉ còn lại có ký ức thuần túy. Đó là Thần dùng một phương thức tử vong trái với bình thường, dùng một loại trạng thái kỳ ảo làm linh hồn tạm thời không tiêu tán giữa thiên địa, trở nên không có gì có thể xâm thực được, chỉ còn lại những ký ức về thể ngộ và phương pháp vận dụng lực lượng nguyên tố lực lượng pháp tắc thuần túy. Ký ức này chính là toàn bộ cảm ngộ của chủ nhân khi còn sống đối với một hệ lực lượng nguyên tố và lực lượng pháp tắc nào đó. Nhưng đó đã một loại vật kỳ diệu không có ý thức tự chủ, quan trọng nhất là – Ký ức này có thể cho phép linh hồn tiêu hóa nó.
So với thần khí và Thần tinh, Thần hồn không có ý thức này trân quý hơn nhiều, bởi vì đối với Thần, cái quan trọng nhất quyết định thực lực là phải dựa vào cấp bậc. Ngẫm lại xem, một Hạ vị thần một khi tìm được một ký ức của Trung vị thần cùng hệ, thu được toàn bộ một tầng tu luyện thể ngộ cao hơn, vậy hắn có thể bớt đi được bao nhiêu thời gian?
Thần nào cũng có Thần hồn, nhưng ý thức mà không tự chủ, chỉ còn lại có ký ức và cảm ngộ thuần túy nhất về lực lượng nguyên tố và lực lượng pháp tắc, thì không phải lực của con người có thể hình thành ra được. Trong truyền thuyết, chỉ khi nào Thần ở trong một loại không gian hỗn loạn phi thường, sau đó tử vong vì một loại nguyên nhân trái tự nhiên, linh hồn mới có thể hình thành Thần hồn với ký ức thuần túy, với một xác suất rất thấp.
Thần khí, Thần tinh, Thần hồn, ba loại bảo vật này cái nào cũng trân quý. Hàn Thạc nghe Mạn Đề Kha Nhĩ nói bên trong Thâm Uyên lại có ba dạng vật này, lúc này cũng bị kích động đến nỗi tròn mắt ngẩn người, thất thố kinh hô trước mặt Mạn Đề Kha Nhĩ!
– Ngay từ đầu ta cũng không tin, nhưng hai lần ta tiến vào Thâm Uyên, đã từng thấy được ba dạng thần vật này. Những thứ này rõ ràng không thuộc về Thâm Uyên giới chúng ta. Ừm, tỷ như cái ma giới này, Thâm Uyên giới chúng ta không có tài liệu có thể chế tạo được nó.
Mạn Đề Kha Nhĩ ngưng trọng giải thích.
Nghe Mạn Đề Kha Nhĩ nói như vậy, Hàn Thạc cũng sinh ra tâm lý tham lam. Thần khí, Thần tinh, Thần hồn ba dạng bảo vật này đối với một vị Thần có tác dụng vô cùng quan trọng, giống như Hàn Thạc là loại Thần chỉ có thể xem như nửa đường xuất gia, nếu có thể thu được Thần tinh hoặc là Thần hồn, thực lực của hắn lập tức có thể tiến thêm một bước, hắn sao không tâm động được?
– Vậy, cái “mở ra” mà ngươi vừa nói là ý gì thế? – Sau khi nổi lòng tham lam, Hàn Thạc cũng không còn giấu giếm, lập tức truy vấn vào trọng điểm.
– Ở phía ngoài “Thâm Uyên” có một tầng Tinh Thần Sa Lưu do thiên nhiên hình thành, cái thứ đó có thể trực tiếp xâm thực Thần hồn. Nếu tầng Tinh Thần Sa Lưu còn ở đó, chúng ta căn bản không thể qua được! Nhưng cách một thời gian, Tinh Thần Sa Lưu đó lại chuyển qua hướng khác, chúng ta có thể nhân cơ hội tiến vào “Thâm Uyên”. Dựa theo quy luật, ít nhất cũng phải hơn hai trăm năm nữa thì Tinh Thần Sa Lưu mới có thể chuyển phương vị, nhưng vì mấy hôm trước, ở vài phương vị Thâm Uyên giới đột nhiên xuất hiện không gian loạn lưu vực, tựa hồ kích động tới phương hướng Tinh Thần Sa Lưu, khiến cho Tinh Thần Sa Lưu lại bắt đầu thay đổi hướng thổi. Mấy hôm trước ta nghe tin, mới biết được theo như quỹ tích bây giờ, không bao lâu nữa Thâm Uyên có thể sẽ lại mở ra.
Khi Mạn Đề Kha Nhĩ nói đến đây, hắn cũng có chút kích động. Xem ra ở “Thâm Uyên”, ba dạng thần vật này cũng làm cho hắn vô cùng khát vọng!
– Ý của ngươi là muốn ta và ngươi cùng tiến vào? – Hàn Thạc nhìn Mạn Đề Kha Nhĩ Đại Ma Vương, hỏi.
Khẽ gật đầu, Mạn Đề Kha Nhĩ mỉm cười thản nhiên thừa nhận:
– Đúng, năm Đại Ma Vương Thâm Uyên giới, ta và Lợi Duy Thản quan hệ thân mật. Khắc Khắc Lạc Phổ Tư, Qua Lan Đức Nhĩ hai người giao tình thâm hậu, Bối Hi Ma Tư độc lai độc vãng. Mỗi một lần Thâm Uyên mở ra, năm người chúng ta bình thường đều cùng tiến vào, khi vào bên trong lại vì ích lợi nên thường xuyên chiến đấu. Lần này nếu có ngươi, ta nghĩ bên chúng ta nắm chắc hơn một chút.
– À? – Năm người các ngươi đều là Hạ vị thần, là cao thủ cường đại có Thần chi lĩnh vực, ta tham gia vào, có cơ hội còn sống không đây?
– Hàn Thạc tiên sinh nói đùa rồi.
Mạn Đề Kha Nhĩ ôn hòa nói:
– Có thể trong khoảnh khắc giết chết ba gã U Ảnh Tướng, việc này đủ để chứng minh thực lực của ngươi vượt xa Ác ma. Từ trên người ngươi ta còn cảm nhận được ngươi có một luồng khí tức hủy diệt mãnh liệt, mặc dù ngươi còn chưa hình thành Thần chi lĩnh vực, nhưng về phương diện Hủy diệt pháp tắc, nhất định ngươi đã đạt tới cảnh giới Hạ vị thần. Hà hà, chỉ dựa vào điểm này, ngươi đã có thực lực tự bảo vệ. Huống chi, ta và Lợi Duy Thản và ngươi đi cùng nhau, có thể chiếu cố lẫn nhau mà, hẳn là sẽ không gặp phải vấn đề gì lớn đâu. Thần khí, Thần tinh, Thần hồn ba dạng đồ vật này đối với chúng ta mà nói thì quan trọng đối với chúng ta như thế nào, ta nghĩ ngươi cũng không phải không rõ? Huống chi, vị diện truyền tống trận cũng ở bên trong, cơ hội chỉ có một thôi, ta nghĩ ngươi phải biết lựa chọn như thế nào.
Mạn Đề Kha Nhĩ vừa nói như vậy, Hàn Thạc căn bản không có lựa chọn nào khác, trước không đề cập tới hắn đúng là cũng tham lam ba thứ bảo vật kia, chỉ bằng vào vị diện truyền tống trận bên trong “Thâm Uyên”, Hàn Thạc cũng không thể không mạo hiểm xâm nhập vào đó.
Hàn Thạc cười khổ khẽ gật đầu, nói:
– Xem ra ta không có lý do cự tuyệt.
– Được rồi, các việc khác chúng ta tạm thời không nói, ta sẽ an bài Hàn Thạc tiên sinh nghỉ ngơi, ngươi cũng có thể nhân cơ hội ngẫm nghĩ sự tình ta vừa nói. Ừm, ta cũng muốn tìm Lợi Duy Thản thương lượng, đợi cho Thâm Uyên sắp mở ra, ta sẽ liên lạc với ngươi.
Mạn Đề Kha Nhĩ vừa thấy Hàn Thạc nói như vậy, biết Hàn Thạc xem như đã hứa, cũng không tiếp tục nói nhiều nữa.
– Được rồi, ta sẽ nghĩ thật kỹ. – Hàn Thạc trả lời, sau đó được sự an bài của Mạn Đề Kha Nhĩ, tạm thời ở lại Hắc Ngọc Ma Vương thành.
Ba dạng thần vật bên trong “Thâm Uyên” thần bí đã kích thích Hàn Thạc cực điểm. Hắn đích xác phải suy nghĩ cho kỹ. Cũng phải bỏ chút thời gian để biết rõ thêm về năm Đại Ma Vương, như vậy khi tới Thâm Uyên, hắn sẽ không phải hoàn toàn mù mờ, làm một con tốt thí cho Mạn Đề Kha Nhĩ.