Phần 4: Ngươi Nguyện Ý Đưa Ta Đi Không…
Hàn Thạc kiên quyết lắc lắc đầu, trước ánh mắt ngạc nhiên của Khải Lợi, nói:
– Chưa tới lúc!
– Sao cơ?
Khải Lợi cảm thấy vô cùng khó hiểu, chỉ là nhìn chủ nhân của tay Nữ Thần, làm gì lại khó dễ như vậy, hắn không nghĩ ra tại sao Hàn Thạc lại kiên quyết cự tuyệt.
– Cũng như Đế Á Na phải cần có thời gian dung hợp Thủy hệ bổn nguyên chi tinh, chủ nhân Lục Cơ Mộc cũng đang từ từ dung hợp với nó. Trong thời gian này, hắn phải được an tĩnh tuyệt đối, không thể bị quấy rầy.
Hàn Thạc giải thích.
Hàn Thạc giải thích như vậy, Khải Lợi ngược lại càng cảm thấy kỳ quái, nghi hoặc nhìn hắn rồi hỏi tiếp:
– Nếu ta không nghe lầm, lúc trước ngươi nói chủ nhân tay Nữ Thần là một chiễn sĩ Cương Thi. Một chiễn sĩ Cương Thi, có thể dung hợp với tay Nữ Thần, thần khí của Tự Nhiên Thần Giáo chúng ta sao, có đúng là ngươi nói như vậy không?
– Đúng! – Hàn Thạc khẳng định.
Khải Lợi, một lão bất tử đã sống rất lâu vậy mà sắc mặt lúc này cũng trở nên tái nhợt mất tự nhiên, tay phải lão vô thức xoa xoa ngực, giống như có gì đó không chịu nổi sự giải thích của Hàn Thạc, run rẩy nói:
– Ta nghĩ hắn không phải là sứ giả của Tự Nhiên nữ thần chúng ta!
Nói đùa! Một chiến sĩ cương Thi ở Vong Linh Giới sao lại là sứ giả của Tự Nhiên nữ thần phái xuống được?
– Đương nhiên không phải!
Hàn Thạc mỉm cười, thú vị đánh giá ba người bọn họ, cuối cùng đến gần Khải Lợi thì thào nói:
– Hắn không phải là sứ giả của Tự Nhiên nữ thần các ngươi, đợi khi hắn hoàn toàn khống chế được Lục Cơ Mộc, ta có thể cho ngươi gặp hắn.
– Nói như vậy, tay Nữ Thần tương lai sẽ thành vũ khí của hắn à? – Thở dài một tiếng, Khải Lợi bất đắc dĩ hỏi.
– Mặc dù rất áy náy nhưng ta chỉ có thể nói sự thật đích xác là như thế.
Hàn Thạc nhìn Khải Lợi vẻ xin lỗi. Giơ hai tay lên, sực nghĩ ra cái gì lại nói tiếp:
– Hay là ta bồi thường chút kim tệ cho các ngươi được không.
Từ biểu hiện của Lệ Lan Ty, hắn biết Tự Nhiên Thần Giáo cũng không phải là một tôn giáo giỏi về việc kiếm tiền. Đối với Tự Nhiên Thần Giáo, Hàn Thạc quả có chút hảo cảm, hơn nữa cũng muốn lôi kéo Khải Lợi, một bán thần thực lực kinh người cho nên hắn cố gắng thông qua kim tệ để bồi thường.
– Thôi, là do người giáo hội chúng ta làm không hết chức năng của mình, không thể để ngươi gánh chịu hậu quả cho chúng ta được, Phất phất tay vẻ vô lực, Khải Lợi cự tuyệt đề nghị bồi thường kim tệ của Hàn Thạc. Nhìn nhìn Khải Lợi một chút, lại nhìn hai người Khải Tư Tân và Lệ Lan Ty, Hàn Thạc hiểu lưu lại đây nữa cũng không thích hợp. Hắn cười một tiếng rồi cáo từ:
– Ta còn có chút việc, xin ly khai trước. Nếu Đại hiền giả còn có hứng thú với chủ nhân tay Nữ Thần, có thể tới Bố Lôi Đặc Nhĩ Thành tìm ta, ta sẽ rất hoan nghênh.
Bất luận như thế nào, Lục Cơ Mộc hẳn là từ nội bộ Tự Nhiên Thần Giáo truyền ra ngoài, mặc dù hắn dựa vào bổn sự đoạt được từ tay Tả Phỉ, nhưng tóm lại cũng là lấy đồ của người ta. Hàn Thạc hiểu rõ ba người đang cảm thấy gì, cho dù lưu lại cũng không có khả năng nói được chuyện gì vui vẻ hơn. Cứ đi trước cho khỏi xấu hổ thì hơn.
– Tốt lắm, có thời gian ta nhất định tới Bố Lôi Đặc Nhĩ Thành một chuyến. Ừm, cho dù nói như thế nào đi nữa thì ta cũng rất cao hứng khi gặp được ngươi.
Khải Lợi không giữ hắn lại, lộ ra một nụ cười khổ sở, cáo biệt Hàn Thạc.
– Ta cũng thế, tái kiến.
Hàn Thạc trả lời, sau đó hướng về phía Đại Đức Lỗ Y Khải Tư Tân khẽ gật đầu, quay đầu rời khỏi sơn cốc này.
Rời sơn cốc, hắn không lập tức phản hồi Tây La thành, mà vẫn nghĩ nên làm gì tiếp theo để đối phó với Băng Tuyết Thần Điện.
Băng Thần Khoa Lý đã chết, thực lực của Băng Tuyết Thần Điện đã giảm đi rất nhiều, chỉ dựa vào một Tuyết Thần Đế Á Na thì cơ bản chẳng uy hiếp gì được hắn.
Hàn Thạc trước giờ luôn khắc trong tâm khảm mình cừu hận bị bán đứng ở Thánh sơn Quang Minh Giáo Hội. Chỉ là Đế Á Na đột nhiên biến mất, hắn cũng không biết nàng rốt cuộc chạy tới nơi nào, nhưng nếu suy nghĩ kỹ càng chắc cũng quanh quẩn đâu đó trong Băng Tuyết Thần Điện ở Băng Phong.
Lúc trước khi tập kích Băng Thần Khoa Lý, Hàn Thạc đã phải ẩn dấu thần thức, bây giờ vừa ra khỏi sơn cốc, hắn lập tức lại triển khai thần thức của mình ra, định tiếp tục khiêu khích Hồn tộc Lục Giác Tộc Vương nhằm dụ hắn tới Băng Tuyết Thần Điện giáo huấn cho đám Đế Á Na một trận.
Song, thần thức Hàn Thạc vừa thả ra, đột nhiên phát hiện ra Hồn tộc Lục Giác Tộc Vương lại dừng lại ở một chỗ nào đó, không hề truy tới vị trí của Hàn Thạc. Việc này làm hắn có chút nghi hoặc, không rõ tại sao Lục Giác Tộc Vương lại dừng lại như vậy.
Chẳng lẽ, lão yêu Tư Tháp Tác Mỗ còn chưa dung hợp được linh hồn và đấu khí chi tinh, Lục Giác Tộc Vương lại vừa lúc đi ngang qua chỗ lão yêu Tư Tháp Tác Mỗ ẩn thân. Sau đó bị hắn cảm ứng được sự tồn tại của mình, thuận tay đối phó với lão yêu Tư Tháp Tác Mỗ?
Hàn Thạc cả kinh, bị ý nghĩ này làm cho giật bắn cả người, ngưng thần cẩn thận cảm thụ bị một lúc. Hàn Thạc đại khái có thể đoán ra Hồn tộc Lục Giác Tộc Vương đang ở trong lãnh thổ An Kiệt Lạp đế quốc.
Lắc lắc đầu bất lực, Hàn Thạc cảm thấy lo lắng cho Tư Tháp Tác Mỗ, nhưng hắn cũng không lỗ mãng đi tới An Kiệt Lạp đế quốc. Đương nhiên, nếu sự thật là như vậy, không chờ Hàn Thạc tới được An Kiệt Lạp đế quốc, chỉ sợ lão yêu Tư Tháp Tác Mỗ đã bị giết chết rồi.
Hai ngày trôi qua, Hàn Thạc phát hiện Lục Giác Tộc Vương vẫn còn ở An Kiệt Lạp đế quốc, mặc kệ Hàn Thạc khiêu khích lão như thế nào, hắn vẫn không đến Tạp Tây Đế Quốc đuổi giết Hàn Thạc.
Như vậy, cơ hồ có thể khẳng định việc Lục Giác Tộc Vương dừng lại tuyệt không phải vì lão yêu Tư Tháp Tác Mỗ. Dù sao, thực lực lão yêu Tư Tháp Tác Mỗ căn bản không đủ ngăn cản Lục Giác Tộc Vương hai ngày.
Tuy không biết việc gì đang diễn ra ở An Kiệt Lạp đế quốc, nhưng hắn biết rất rõ Lục Giác Tộc Vương đang bị trì hoãn ở An Kiệt Lạp đế quốc, cũng không biết khi nào mới rời khỏi. Hàn Thạc thật ra đang vô cùng tò mò không hiểu Hồn tộc Lục Giác Tộc Vương đang làm gì ở An Kiệt Lạp đế quốc, nhưng cũng đủ sáng suốt để không quyết định tới đó thăm dò.
Không có Hồn tộc Lục Giác Tộc Vương, Hàn Thạc cho dù có tìm được Tuyết Thần Đế Á Na, cũng không nắm chắc có thể giết chết mụ. Bởi vậy, hành động của Hàn Thạc chậm lại một chút, quyết định tạm thời bỏ qua việc đuổi giết Đế Á Na, chuẩn bị đợi cho tiểu Khô Lâu và Tử Vong bổn nguyên chi tinh dung hợp xong, Thủy Giáp thi và Mộc Giáp thi tiến thêm một bước hình thành Thiên Thi Ngũ Hành Đại Trận, khi đó hắn sẽ có đủ lực đối phó với nàng ta.
Mất đi một trụ cột quan trọng, thực lực Băng Tuyết Thần Điện bây giờ giảm đi rất nhiều, Hàn Thạc tin Tự Nhiên Thần Giáo cũng sẽ nhân cơ hội này mở rộng phạm vi hoạt động, nghĩ đến đó trong lòng hắn cũng có chút hả hê.
Giữa trưa mặt trời chói chang soi rọi khắp nơi, bên trong một tòa phủ đệ ở bắc Tây La thành, Hàn Thạc đang lặng lẽ lẻn vào. Trước khi chuẩn bị rời Tạp Tây Đế Quốc, hắn muốn đến xem tình hình Tô Phỉ, thuận tiện nói lời từ biệt với nàng.
Dù sao đi nữa, Tô Phỉ cũng xem như đã đi chơi với Hàn Thạc mấy ngày hôm nay, coi như là đã thể hiện hết sự hiếu khách của mình. Đối với Tô Phỉ, trong lòng Hàn Thạc có vài phần hảo cảm, cũng có chút lo lắng về việc nàng sẽ bị hủy hoại trong tay tên ăn chơi Bố Lạp Khắc, do đó trước khi đi cũng định đến thăm nàng một chuyến.
Khi Hàn Thạc tới tòa phủ đệ này, thần thức triển khai từ từ tìm khí tức của Tô Phỉ, không mất bao nhiêu thời gian, hắn đã tìm được vị trí của nàng.
Nhưng sau khi tới vị trí của Tô Phỉ, hắn bỗng cau mày lại. Bên trong một căn phòng khá rộng, kết giới ma pháp được bố trí dày đặc, người thiết lập kết giới ma pháp này quả cũng có tay nghề. Bố trí kết giới không hề ảnh hưởng gì tới không gian và vật phẩm trong phòng, chỉ vậy chặt Tô Phỉ ở trong đó thôi.
Xuyên qua ba ma pháp kết giới, Hàn Thạc có thể thấy rõ ràng Tô Phỉ, khuôn mặt nàng đầy vẻ ưu sầu, so với hai ngày trước đây thì rõ ràng là tiều tụy đi rất nhiều, sắc mặt cũng không tốt.
Nhíu mày nhìn Tô Phỉ bị ba ma pháp bao vây, thần thức Hàn Thạc từ từ thả ra, chậm rãi tìm chỗ phụ thân nàng, Thánh Kỵ Sĩ Tố La. Thời gian này, Thánh Kỵ Sĩ Tố La đang khổ tu trong phòng mình, xem ra ông ta có thể trở thành một Thánh Kỵ Sĩ quả nhiên không phải là do may mắn.
Do dự một lát, Hàn Thạc đưa tay đặt lên ba ma pháp kết giới, lòng bàn tay lóe lên ma quang, “xì xì xì” ba tiếng, ba ma pháp kết giới bị vỡ nát như thủy tinh.
– Ai? – Tô Phỉ đột nhiên cả kinh, thận trọng kêu nhỏ.
– Là ta!
Hàn Thạc đáp khẽ, rồi bước về phía Tô Phỉ, nhìn nhìn nàng với vẻ kinh hỉ, hỏi:
– Chuyện gì thế?
– Không có gì, phụ thân ta không cho phép ta chạy loạn, chuẩn bị vài ngày nữa là gả ta cho Bố Lạp Khắc.
Tô Phỉ cười cười khổ sở, nói vẻ rất bất lực.
Chẳng biết vì sao, vừa nghe Tố La đem Tô Phỉ gả cho Bố Lạp Khắc, trong lòng Hàn Thạc lại có chút cảm giác không thoải mái, đôi mắt hiện lên vẻ phẫn nộ, hắn nói:
– Phụ thân nàng già quá trở nên lẩm cẩm rồi, sao lại làm một việc không suy nghĩ như vậy.
– Ài…
Tô Phỉ lắc đầu thở dài, vẻ mỏi mệt vô lực trả lời:
– Cha ta không hồ đồ đâu, chính là vì ông ấy quá thông minh mới có thể làm như vậy, bằng không chẳng những ta và ông ấy, đến cả gia tộc chúng ta cũng chẳng còn chỗ đứng ở Tạp Tây Đế Quốc nữa.
Hàn Thạc sửng sốt rồi bùi ngùi thở dài một tiếng, trong lòng cũng hiểu được những gì Tô Phỉ nói đều là sự thật.
Lực lượng quốc gia không phải một người có thể chống lại được, trừ phi người này giống như Hàn Thạc, có thực lực kinh khủng áp đảo thế tục, bằng không tuyệt đối không thể đối kháng với một quốc gia.
Ở Tạp Tây Đế Quốc, Thánh Kỵ Sĩ Tố La mặc dù thanh thế không nhỏ, nhưng tuyệt đối khó có thể đối kháng với Bì Long gia tộc. Huống chi, Tạp Tây Đế Quốc còn có sự tồn tại của Băng Tuyết Thần Điện, chỉ một Tố La, đến cả tự bảo vệ cho mình cũng rất khó, càng không đề cập tới việc bảo toàn cho cả gia tộc.
– Bố Lai Ân, ngươi nguyện ý đưa ta đi không?
Trong khi Hàn Thạc còn đang suy nghĩ lung tung, Tô Phỉ đột nhiên nhìn thật sâu vào mắt hắn, vẻ mặt phức tạp hỏi nhỏ.