Phần 38: Vét Sạch…
Đây là một cảm xúc không thể nói ra được. Hàn Thạc đứng trước cửa, linh hồn Cơ Thần Tử Vong hệ trong Khô Lâu pháp trượng như cảm nhận được một vật phẩm xác thực trong đó, làm hắn thấy một loại khí tức rất rõ ràng, việc này hiển nhiên rất cổ quái, nhưng lại chân thật như xảy ra trước mặt.
Khiết Bích Nhi từ ngữ khí khẩn cấp của Hàn Thạc, cảm giác được nội tâm hưng phấn của hắn, nhìn Hàn Thạc vẻ kinh ngạc, nhưng không nói gì, cầm cốc chủ bài Khắc La Tu Tư giao cho nàng, đi tới trước cửa đá, đút nó vào một cái khe, cánh cửa đá liền từ từ nhấc lên.
Cửa đá vừa mở ra, lộ ra một thông đạo rộng lớn sáng ngời, trên tường có những cây đuốc, có thể thấy được chung quanh có bốn gian thạch thất. Dưới sự ra hiệu của Khiết Bích Nhi, Hàn Thạc và nàng cùng đi vào. Chỉ vào bốn gian thạch thất hai bên thông đạo, Khiết Bích Nhi giải thích:
– Nơi này là kho vũ khí của Chiến Ma cốc, còn vài tài liệu đặc thù rất hiếm, ngài có thể tùy ý chọn lựa.
Vừa vào, Hàn Thạc nhìn chằm chằm vào một gian thạch thất trong đó, trong khi Khiết Bích Nhi đang giải thích, hắn đi thẳng vào đó.
Một tràng những tiếng leng keng vang lên, Hàn Thạc lách qua một đống vũ khí hình thù kỳ lạ, từ trong một góc tường đầy bụi, lấy ra một khối ngọc cốt bài, thẻ bài này không lớn, chẳng biết dùng xương gì chế thành. Trên thẻ bài có hình sọ người, bên kia là một ma pháp trận Vong Linh Thiên Mạc, tản ra nguyên tố Tử Vong nhàn nhạt.
Sau khi Hàn Thạc đã giải khai toàn bộ bí mật bên trong Khô Lâu pháp trượng, hắn biết ngọc cốt bài này chính là một loại chìa khóa mở ra Tử Vong Mộ Địa, lúc trước nguyên chủ nhân của Khô Lâu pháp trượng cũng có một ngọc cốt bài như vậy, vật này được giao cùng với Tử Vong Mộ Địa. Nhưng sau đó, tên gia hỏa này nhớ hết ấn ký bên trong ngọc cốt bài, hơn nữa chuyển nó vào vũ khí của Khô Lâu pháp trượng mình, do đó ngọc cốt bài đã mất tác dụng.
Cầm ngọc cốt bài trong tay, Hàn Thạc cơ hồ có thể khẳng định Thâm Uyên giới nhất định có tồn tại Tử Vong Mộ Địa. Với linh hồn Cơ Thần Tử Vong hệ hướng dẫn, tinh thần lực Hàn Thạc phóng thích ra, chậm rãi dung nhập vào giữa ngọc cốt bài, nhưng phát hiện ra ấn ký trên ngọc cốt bài này cũng đã bị tách khỏi nó.
– Hàn Thạc, ngài đang làm gì thế? – Trong khi Hàn Thạc cầm ngọc cốt bài trầm tư, Khiết Bích Nhi nghi hoặc đi tới cạnh hắn.
– Vật này từ đâu tới? – Hàn Thạc giơ ngọc cốt bài lên, hướng về phía Khiết Bích Nhi quơ quơ, sắc mặt ngưng trọng hỏi.
– Không biết, thoạt nhìn có lẽ lâu lắm rồi. Hẳn là được một người nào đó tiến cống. Đồ vật này phủ đầy bụi, phỏng chừng không có gì đặc biệt, Hàn Thạc, nó có tác dụng gì không? – Khiết Bích Nhi ngạc nhiên, trả lời vẻ lờ mờ.
– Cô giúp ta điều tra về lai lịch của vật này, ta có việc cần nó. – Hàn Thạc biết Khiết Bích Nhi phụ trách việc phân loại và bảo tồn các vật trong kho vũ khí, đây cũng là lý do vì sao Khắc La Tu Tư bảo nàng dẫn đường.
– Ta giúp ngài điều tra, nhưng vật này đã có từ rất lâu rồi, khẳng định không phải được đưa tới trong thời gian ta phụ trách thương khố, có thể phải mất một thời gian đó. – Khiết Bích Nhi cười cười, dường như việc được trợ giúp cho Hàn Thạc làm nàng vô cùng sung sướng.
– Ừm. Vậy cảm ơn cô. – Hàn Thạc trả lời, thấy ngọc cốt bài này, trong lòng hắn đột nhiên như bỏ được một gánh nặng, có ngọc cốt bài này, có thể nói rằng Thâm Uyên giới nhất định từng có thuộc hạ Tử Vong chủ thần phái ra, vậy Thâm Uyên giới khẳng định sẽ có một Tử Vong Mộ Địa khác.
Chỉ cần xác định được Thâm Uyên giới có Tử Vong Mộ địa, Hàn Thạc một khi tìm được vị trí Tử Vong Mộ địa, hắn có thể từ đó trực tiếp quay lại Tử Vong Mộ Địa ở đại lục kỳ Áo, mắt thấy có đường về, trong lòng Hàn Thạc tự nhiên vô cùng mừng rỡ.
– Yên tâm đi, cho ta chút thời gian, ta sẽ giúp ngài hiểu rõ việc này. Bây giờ ngài có thể tới bốn gian thạch thất này, tùy ý chọn lựa những tư liệu mà ngài cần.
Khiết Bích Nhi mỉm cười nhẹ nhàng, nhìn gian thạch thất đầy bụi bên cạnh, giải thích:
– Gian này đã tồn tại rất lâu rồi, bên trong có một vài thứ, phần nhiều đều là những đồ cổ, có lẽ không có nhiều vật phẩm thích hợp với ngài, ngài có thể tới ba thạch thất khác tìm kiếm.
Nghe Khiết Bích Nhi nói như vậy, Hàn Thạc nhớ tới mục đích tới nơi này, nhìn nhìn chung quanh một vòng, hắn đột nhiên phát hiện thạch thất này vượt quá dự tính của hắn rất xa. Cả thạch thất có một cái kệ rất lớn, khắp nơi bày những vật thứ tự vô cùng chỉnh tề, có một vài vũ khí khải giáp hình thù kỳ lạ, cũng có rất nhiều xương hoặc gỗ hóa thạch đủ màu sắc, rất nhiều thứ Hàn Thạc trước giờ chưa từng thấy, bày đầy cả thạch thất.
Đối với Thâm Uyên giới, hắn cũng không biết nhiều lắm. Nơi này quả có rất nhiều loại vật tư khác hẳn đại lục kỳ Áo, nhưng thần thức Hàn Thạc rất cường đại, tin rằng sự thần kỳ ở Thâm Uyên giới nhất định có thể cho hắn kinh ngạc bằng những món đồ bất ngờ.
Hắn cũng không nóng nảy, săm soi từng vật phẩm một, chậm rãi hỏi Khiết Bích Nhi về đặc tính và tác dụng của tài liệu này.
Khiết Bích Nhi quả là một nhà quản lý có tri thức uyên bác, đối với các loại tài liệu rải rác ở đây, nàng có thể nói ra đặc tính và công dụng đại bộ phận những vật này, Hàn Thạc vừa nghe Khiết Bích Nhi miêu tả, vừa dụng nhãn lực và thần thức của mình thăm dò, không bỏ qua bất kỳ tài liệu nào.
Dần dần, đôi mắt Hàn Thạc bắt đầu lóe lên kỳ quang, khóe miệng cũng cong lên thể hiện vẻ kinh hỉ hưng phấn cực độ, những tài liệu này, đều được hắn thu cả vào không gian giới chỉ, loáng một cái, bên trong gian thạch thất đã có gần trăm thứ cổ quái bỗng biến mất không còn thấy nữa.
– Hàn Thạc… ngài… ngài dùng cái gì thế? Túi hả? Sao có thể đựng được nhiều đồ như vậy! Việc này… việc này quả là khó tin! – Khiết Bích Nhi tận mắt nhìn thấy tỏ ra vô cùng khiếp sợ, nhìn Hàn Thạc cực kỳ kinh hãi, mờ mịt nói.
– À, đây là không gian giới chỉ, đích xác giống như cái túi, là để đựng đồ. – Hàn Thạc giải thích, sau đó đột nhiên nhớ tới người tu luyện ở Thâm Uyên giới tu luyện tám đại nguyên tố và bốn đại lực lượng pháp tắc, vì toàn bộ đều dùng thân thể làm cơ sở, đối với linh hồn không biết rõ lắm, cũng không có cách nào cảm ứng được tồn tại của tinh thần lực, tự nhiên không có khả năng luyện ra không gian giới chỉ, một loại đồ vật yêu cầu có kỹ thuật rất cao.
– Không gian giới chỉ?
Khiết Bích Nhi mờ mịt, rồi hứng thú bừng bừng hỏi:
– Nó có thể chứa được bao nhiêu vật?
Nhìn nhìn gian thạch thất đầy vật dụng này, Hàn Thạc nói:
– Không gian bên trong lớn bằng năm gian thạch thất, có thể chứa được rất nhiều đồ vật.
– … Hàn Thạc, ngài thật là một người thần kỳ, tại sao trên người ngài có nhiều thứ thần bí như vậy. – Khiết Bích Nhi há hốc miệng một lúc lâu, cuối cùng kinh hãi hỏi lại.
– Hắc, cho cô một cái này, không gian giới chỉ này chỉ lớn bằng một thạch thất, nhưng cũng đủ cho cô để được rất nhiều thứ rồi.
Hàn Thạc tiện tay lấy ra một cái không gian giới chỉ trống, đưa cho Khiết Bích Nhi nói:
– Nhưng, chỉ khi cô cảm nhận được tinh thần lực, mới có thể sử dụng được nó.
– Bảo bối thật đẹp. – Khiết Bích Nhi cực kỳ ngạc nhiên vui mừng, đeo không gian giới chỉ màu tím nhạt vào ngón tay thon dài, yêu thích không muốn rời.
– Nó đẹp tới đâu, cũng không so được với đôi bàn tay xinh đẹp của cô! – Trong lòng Hàn Thạc khẽ rung động, đưa tay sờ sờ vào ngón tay Khiết Bích Nhi, nhìn thẳng vào nàng ca ngợi. Nghĩ thầm “ta phải từ từ chinh phục nha đầu này, quá nóng nảy ngược lại không được việc.”
Khiết Bích Nhi cười ngượng ngùng, mặt đỏ như ráng chiều, đôi mắt sáng long lanh nhìn lướt qua người Hàn Thạc một vòng, cắn răng nhỏ giọng dấm dẳng:
– Người xấu, chỉ nói mấy lời hoa mỹ làm để người khác vui lòng!
– Thật mà, ở Chiến Ma cốc, ai cũng biết cô xinh đẹp nhất.
Hàn Thạc cười hì hì, trong lòng cực kỳ mừng rỡ. Hắn mừng rỡ vì ở Thâm Uyên giới này đích xác có rất nhiều đồ vật làm hắn phải tròn mắt. Theo những gì Khiết Bích Nhi giảng giải và hắn tự mình nhìn thấy, hắn phát hiện ra toàn bộ thạch thất này có rất nhiều thứ mà đại lục kỳ Áo không có, những thứ này đều là bảo vật để luyện chế ma khí.
Ngoài những thứ này, còn có một vài những kỳ vật mà ở đại lục kỳ Áo có bỏ ra hàng vạn tiền cũng khó cầu, nhưng được chứa đầy trong cái kho này, tỷ như những hắc thiết quáng thạch và ô kim quáng với thuần độ cao nhất để chế tạo vũ khí, còn có vài viên lam kim sa (cát màu lam) còn quý hơn cả kim cương, toàn bộ là những thứ khả ngộ bất khả cầu cả.
Gần trăm loại tài liệu rất đáng ngạc nhiên, chỉ cần hữu dụng là Hàn Thạc không chút khách khí thu vào không gian giới chỉ, có nhiều đồ xịn như vậy, hơn nữa lần trước cướp đoạt được Phệ Não Yêu, hắn bây giờ có thể lập tức động thủ luyện chế thân thể mới cho Hắc Long Cát Nhĩ Bá Đặc.
Chẳng những thế, nếu Hàn Thạc bỏ ra thêm một thời gian nữa, còn có thể dùng những tài liệu này làm căn bản, luyện chế ra một ma khí có tác dụng đặc thù giống với Thị Huyết Phiên. Trong lòng hắn không sướng mới là lạ.
– Hải Mạn Na và Tây Nhĩ Phù có phải là bị ngài lừa như thế không? Hừ, ngài thật sự là một gia hỏa háo sắc!
Khiết Bích Nhi sẵng giọng, nhưng rồi lại cười khanh khách, thấp giọng nói:
– Nhưng ở Thâm Uyên giới, không ai bình dân và chịu nói chuyện với nữ nhân như ngài cả, ngài thật là thú vị!
Hàn Thạc có ngu đến mấy cũng có thể nhìn ra Khiết Bích Nhi cũng có ý với hắn, lần này vì còn chính sự trong người, hắn cũng không vội vàng động thủ ngay lập tức, chỉ cười hắc hắc rồi nói:
– Được rồi được rồi, chúng ta đi xem ba thạch thất khác nhé, hắc hắc…
Khi nói chuyện, Hàn Thạc cố ý đến gần Khiết Bích Nhi, mũi ngửi ngửi mùi thơm thanh nhã trên người nàng, vẻ mặt hưởng thụ đầy khinh bạc. Khiết Bích Nhi vốn cũng có ý với Hàn Thạc, giận dỗi lườm hắn, có vẻ rất vui và thú vị khi thấy Hàn Thạc làm như vậy, mang theo nụ cười tủm tỉm, giới thiệu cho hắn về tài liệu ở ba thạch thất khác.
Ba thạch thất khác có rất nhiều tài liệu cực kỳ hữu dụng với Hàn Thạc, tài liệu này đều không thể tìm được ở đại lục kỳ Áo. Hắn cực kỳ hưng phấn, không ngừng hét lên:
– Cái này hữu dụng, cái kia hữu dụng, ờ, cái đó cũng hữu dụng nốt…
Khiết Bích Nhi:
– …