Phần 55: Thánh Ma Đạo Sư Bị Bỏ Rơi…
Cực nhanh, Hàn Thạc xuất phát sau nhưng lại vượt lên, đuổi kịp lão yêu Tư Tháp Tác Mỗ và Thủy hệ Pháp thần Đế Á Na.
Trước lúc ba người tới được chỗ có tầng phòng ngự bị xuyên phá, một luồng khí tức vô cùng kinh khủng trong nháy mắt bao phủ cả không gian, ngay lập tức xuất hiện một áp lực trầm trọng làm người khác hít thở không thông.
Ba người Hàn Thạc trao cho nhau ánh mắt hoảng sợ, lão yêu Tư Tháp Tác Mỗ đột nhiên hét lên:
– Không tốt, hắn đến rồi!
Hàn Thạc và Đế Á Na đều hiểu được theo như lời lão yêu đó chính là ai. Đế Á Na vẻ mặt đẹp đẽ vốn ung dung chợt biến đổi, vội vàng đưa tay, thân thủ hướng về phía không gian có lực phòng ngự kỳ dị. Trong lòng bàn tay của bà ta ngưng tụ một băng trùy lóng lánh hàn quang, trong đó thủy nguyên tố nồng đậm cực kỳ đáng sợ, rồi được tiện tay ném về hướng khu vực phòng ngự này.
“Cót két!”
Băng trùy do Thủy hệ Pháp thần ngưng kết mà thành giống như là đâm vào mặt trên một lớp sắt đá cứng rắn nhất trên đời. Băng trùy từ đầu đến cuối rất nhanh vỡ nát!
Ba người trong lòng đều trầm xuống, lão yêu Tư Tháp Tác Mỗ vội vàng hỏi:
– Đế Á Na đại tỷ, thế nào rồi?
– Lực lượng được tăng mạnh rồi, ta không phá nổi lớp phòng ngự chỗ này! – Trong giọng nói của Đế Á Na mang theo sự kinh hoảng, khuôn mặt đẹp trở nên hơi khó coi.
Lão yêu Tư Tháp Tác Mỗ chân mày nhăn tít, trong tay vẫn cầm trường kiếm chưa từng thu lại cho vào không gian giới chỉ. Bỗng dưng đấu khí vô sắc vô hình bắn ra với khí thế không gì không phá được. Một đạo bạch quang lóa mắt chợt lóe rồi biến mất.
“Leng keng”
Tư Tháp Tác Mỗ tụ tập dư lực đánh một kích lên không gian phòng ngự cũng giống như như là đánh lên mặt sắt đá, không thể rung chuyển. Lão yêu run rẩy rụt cánh tay phải về, sắc mặt hoảng sợ, thanh âm kinh hoảng hét lớn:
– Ta cũng không phá nổi!
Hai người một là dùng ma pháp công kích, một là dùng vật lí công kích, đều không có tác dụng!
– Cái tên kia đến rồi, hắn gia tăng lực lượng phòng ngự, chúng ta có lẽ không phá được nó! – Hàn Thạc hiểu được nhất định là tên dị tộc sáu sừng xuất thủ, nhìn hai cường giả bán thần đang hơi kinh hoảng trầm giọng nói.
“Vo vo…”
Âm thanh quái dị vang lên từ xa, không giống với phương thức công kích lúc trước nhằm vào linh hồn của Hàn Thạc và lão yêu, một tràng âm thanh này lại có loại hiệu quả quỷ dị khác, giống như có thể xé rách bầu trời, từng đợt sóng hoa văn mảnh xuất hiện trên trời, giữa hư không nứt ra từng cái lỗ hổng màu sắc đa dạng.
Lão yêu Tư Tháp Tác Mỗ và Đế Á Na liếc nhẹ một cái, cùng hít vào một hơi hàn khí, nhìn lên những lỗ hổng trên không trung đó, sắc mặt khó coi tới cực điểm.
Tư Tháp Tác Mỗ lúc này mới móc ra một quyển trục, nhìn Đế Á Na khóc không ra nước mắt, nói:
– Không gian ba động quá mức kịch liệt, Không gian hệ ma pháp quyển trục căn bản không thể phóng ra được, tên kia đã chặt đứt tất cả hy vọng chạy trốn của chúng ta!
Đến lúc này thì ngay cả Đế Á Na cũng vô kế khả thi, lắc đầu thở dài một tiếng nói:
– Xem ra, chúng ta chết chắc tại đây rồi. Tư Tháp Tác Mỗ, lần này là ta hại các ngươi. Không ngờ nơi này lại gặp phải một tên càng thêm đáng sợ như vậy!
Với hai người có thực lực bán thần, lại không thể bằng vào thực lực của mình phá hỏng phòng ngự đang bao phủ tại khu vực này, chỉ có thể lợi dụng cách bảo vệ tính mạng tốt nhất là dùng quyển trục không gian ma pháp xé rách không gian mà thoát đi. Thế nhưng, âm thanh sắc bén đó xuất hiện khiến cho không gian sinh ra rạn nứt. Sau khi không gian bị vặn vẹo thì quyển trục không gian ma pháp căn bản không thể có tác dụng. Đối với bọn họ mà nói, đích xác là không còn hy vọng chạy trốn rồi.
– Ta đến đây! – Vẫn không lên tiếng, lại bảo trì được vẻ bình tĩnh, Hàn Thạc đột nhiên mở miệng.
Hàn Thạc sở dĩ từ đầu đến cuối vẫn bảo trì sắc mặt và tâm tình bình tĩnh đó là bởi vì hắn còn có hậu chiêu!
Hai cường giả bán thần ánh mắt trong nháy mắt bắn lên người Hàn Thạc, lão yêu ngẩn ngơ hỏi:
– Ngươi, ngươi có biện pháp?
Không trả lời, Hàn Thạc ngâm xướng chú ngữ, Thổ Giáp thi ngơ ngơ ngẩn ngẩn đột nhiên xuất hiện. Tư Tháp Tác Mỗ và Đế Á Na đột nhiên liếc mắt qua, trong mắt chứa đầy nghi hoặc, tựa hồ không biết một tên cương thi chiến sĩ cấp thấp như vậy lại có thể được tác dụng gì trong hoàn cảnh này sao.
Song một chuyện làm bọn họ kinh ngạc đã xảy ra ngay trước mắt, chỉ thấy tên cương thi chiến sĩ hơi thô lỗ này vừa đáp xuống mặt đất, thân thể liền đột nhiên nhập vào trong đó. Mặt đất cứng rắn đối với hắn như không hề có bất luận trở ngại gì, người rất nhanh liền biến mất.
Tại thế giới này, Địa hệ ma pháp sư mặc dù có thể lợi dụng lực lượng đại địa, nhưng cũng chỉ có thể dùng để công kích hoặc là phòng ngự, cũng không thể giống như Thổ Giáp thi, y như đứa con cưng của mẹ đất vậy, có thể khéo léo lợi dụng lực lượng đại địa mà tùy ý xuyên qua.
Bởi vậy, trong lúc Thổ Giáp thi giống như nước thấm vào sâu trong lòng đất thì hai người bán thần trơ mắt nhìn mà không thể tin được đó là sự thật đang xảy ra trước mặt, đều có một loại cảm giác hoang đường, không thể tiếp nhận, điều này làm cho bọn họ thoáng bị sững sờ.
– Chạy nào! – Hàn Thạc sau khi nhảy vào hố sâu trong lòng đất liền hướng về phía hai bán thần quát nhẹ.
Vẻ mặt hai bán thần vốn ngây ngốc đột nhiên thay thế bằng vẻ mừng như điên, liếc mắt một cái, liền vội vàng vọt vào thông đạo do Thổ Giáp thi đào thông.
– Cứu, cứu ta! – Lúc ba người vừa chui xuống thông đạo sâu trong lòng đất thì từ xa xa truyền đến tiếng hô hoán của Lôi hệ Thánh ma đạo sư Lôi Nặc. Thanh âm của lão tràn ngập sợ hãi, giống như là đang cấp tốc hướng bên này chạy tới.
Một cỗ áp lực trầm trọng khiến kẻ khác hít thở không thông nhanh chóng hướng từ xa đến gần. Ba người Hàn Thạc vừa mới tiến vào, lập tức hiểu được chuyện gì đã xảy ra: Người dị tộc sáu sừng đến rồi, Lôi Nặc chính là đang chạy trốn rất nhanh về phía bên này, hẳn là bị người dị tộc đuổi giết!
Hàn Thạc liếc nhìn lão yêu Tư Tháp Tác Mỗ và Đế Á Na, phát hiện hai người đồng thời nhíu nhíu chân mày, nhưng lại cực kỳ ăn ý bảo trì trầm mặc!
Lôi Nặc bị hai người cho rơi rồi! Lập tức Hàn Thạc trong lòng đã được.
Hàn Thạc tự nhiên biết nên làm thế nào, hạ một mệnh lệnh cho Thổ Giáp thi. Chỉ thấy chỗ địa đạo mà ba người vừa mới chui vào bị bùn đất dày đặc từ từ lấp kín.
Lão yêu Tư Tháp Tác Mỗ và Đế Á Na khi đã thấy một tia ánh sáng cuối cùng biến mất trên đỉnh đầu thì đồng thời thở phào, trong lòng như cất đi được gánh nặng lớn, sắc mặt cũng thả lỏng một chút.
Trong bóng đêm, Hàn Thạc vẫn thấy rõ mồn một vẻ mặt hai người bọn họ, đối với nhân tính liền hiểu sâu thêm một tầng!
Người không vì mình, trời tru địa diệt!
– Cảm ơn ngươi, Bố Lai Ân, tiểu tử ngươi thần kỳ thật! – Lão yêu Tư Tháp Tác Mỗ, đang theo sau Hàn Thạc, đột nhiên mở miệng nói.
– Đừng khách sáo, chúng ta là đồng bọn, nên thế! – Trong bóng tối Hàn Thạc lập tức trả lời, nhưng trong lòng cũng không nghĩ vậy.
Sở dĩ mang theo hai người cùng tiến vào đó là bởi vì hắn không biết chính xác rằng sau này có còn gặp phải những nguy hiểm đáng sợ hay không. Trong mơ hồ, bản năng Hàn Thạc hiểu được lúc này đây nếu hắn muốn chạy thoát thân thì không hề dễ dàng như vậy. Bên cạnh có hai người lão luyện này thì hy vọng chạy trốn của ba người có thể lớn hơn một chút. Lúc này hắn mới tỏ vẻ như vô tư dẫn cả bọn cùng nhau rời đi.
Lúc này ba người Hàn Thạc đều đã tìm được cái mình cần. Thực lực bọn họ cũng hơn kém nhau không nhiều. Nếu tụ tập cùng một chỗ thì còn có hy vọng chạy trốn. Còn như Lôi Nặc, so sánh với thực lực ba người đều kém xa, sau này dĩ nhiên không có bất luận tác dụng gì, bị vứt bỏ cũng là đương nhiên.
– Đế Á Na đại tỷ, đây là tinh thể bản nguyên thủy nguyên tố của tỷ! – Một viên hồng bảo thạch được Tư Tháp Tác Mỗ lấy ra. Hồng bảo thạch vừa xuất hiện, trong bóng tối liền có thêm tia hồng quang nhàn nhạt nhu hòa. Lão yêu nương theo ánh nhạt đó liền trao quả cầu cho Đế Á Na.
Quay đầu nhìn phía sau một cái, Hàn Thạc thấy được vẻ kích động không thể kiềm chế trên mặt Đế Á Na. Bà ta tiếp lấy viên cầu, hai tay đều run rẩy nhẹ, trong mắt lóng lánh ánh sáng, lẩm bẩm:
– Tinh thể bản nguyên, ta có tinh thể bản nguyên rồi!
Hấp thu tinh thể bản nguyên này phải mất một khoảng thời gian. Mà trong quá trình chạy trối chết này, ba người mặc dù tìm được cái cần tìm nhưng đều không dung hợp linh hồn với tinh thể bản nguyên.
Đế Á Na đã sống không biết bao nhiêu năm, cho đến khi tinh thể bản nguyên rơi vào bên trong không gian giới chỉ của mình, bà ta rất nhanh đã ổn định được tâm tình còn đang kích động lại. Hít sâu một hơi, Đế Á Na nhìn về Hàn Thạc đang dẫn đường phía trước, dò hỏi:
– Còn phải mất bao lâu thì chúng ta mới có thể đi ra ngoài?
– Rất nhanh thôi! Chỉ có điều ta nghĩ các ngươi cũng đã cảm giác được điều đó, cho dù tại đây, sâu trong lòng đất này, vẫn có thể cảm giác được cỗ áp lực trầm trọng nọ. Ta nghĩ chúng ta vẫn chưa được hoàn toàn an toàn!! – Hàn Thạc trả lời.
Sau khi Hàn Thạc nói ra câu này, chỉ qua hai phút, Thổ Giáp thi liền phá vỡ mặt đất. Ánh sáng chói mắt từ phía động khẩu trước mắt xuất hiện.
Ba người liền toàn lực bay vọt ra khỏi địa đạo. Hàn Thạc nhìn chung quanh một chút, còn chưa kịp thấy rõ vị trí đang ở nơi nào, thần thức đột nhiên có cảm giác bị khóa chặt, loại cảm giác này cực kỳ không ổn, hắn liền hô lên:
– Hắn biết chúng ta đang ở đâu!
Lão yêu Tư Tháp Tác Mỗ và Đế Á Na mặc dù không có cảm ứng lực linh mẫn như thần thức Hàn Thạc, thế nhưng cỗ áp lực khiến kẻ khác hít thở không thông thủy chung bao phủ trên người bọn họ vẫn chưa biến mất. Điều này làm cho bọn họ lập tức hiểu được điều Hàn Thạc nói là không sai.
– Theo ta đi, vừa đi vừa nói chuyện! – Đế Á Na vội vàng thốt, hơi nước quanh thân lại bắt đầu mơ hồ tụ tập, nhanh chóng hướng về phương xa bay đi. Hàn Thạc và Tư Tháp Tác Mỗ liền theo sát sau đó.
– Tên tộc vương sáu sừng của Hồn tộc kia đã khóa chặt linh hồn của chúng ta. Chỉ cần chúng ta vẫn còn tại đại lục kỳ Áo thì hắn đều có thể tìm được. Bọn chủng tộc này trời sanh đã có lực lượng không thể giải thích đối với linh hồn. Nói như vậy có nghĩa là trước khi các ngươi thể ngộ ra, chúng ta căn bản không có biện pháp thoát khỏi khóa chặt linh hồn của hắn! – Trên đường bay nhanh, Đế Á Na hướng về phía Hàn Thạc và lão yêu Tư Tháp Tác Mỗ nói.
– Hồn tộc? Đây là chủng tộc gì vậy? Làm sao cho tới bây giờ ta không được nghe nói tới? – Hàn Thạc nhướng mày, tốc độ đối với hai người kia vẫn không đổi, vội vàng hỏi.
– Đây không phải là một chủng tộc trên đại lục kỳ Áo. Chỉ có điều trước đây mấy ngàn năm bọn chúng đã từng xuất hiện nơi đây. Sau lại biến mất một cách thần kỳ, không xuất hiện lại. Lần này tại sao lại gặp bọn chúng tại hẻm núi Tháp Lạp Gia thì ta cũng không biết chuyện là như thế nào.
– Về một số sự tình của chủng tộc này, ta cũng chỉ trong lúc vô ý từ một quyển trục cổ xưa mà biết được. Chuyện huyền bí của mấy ngàn năm trước, cụ thể như thế nào thì ta không thể nào biết được, ta chỉ từ ngoại mạo của bọn chúng mới đoán ra đó là người Hồn tộc. – Đế Á Na giải thích cho Hàn Thạc.
Trong khi Đế Á Na nói những lời này cặp mắt sáng chợt lóe lên một chút. Hàn Thạc cảm giác được bà ta đối với Hồn tộc hẳn là không chỉ biết có nhiêu thế, nhưng mà Đế Á Na không nói rõ, nên hắn cũng không tiện hỏi tới.
– Đế Á Na đại tỷ, chẳng lẽ tộc vương Hồn tộc đã biết được linh hồn chúng ta thì ngay cả một chút biện pháp chúng ta cũng không có, chỉ chờ hắn tìm giết chúng ta sao? – Tư Tháp Tác Mỗ điều lão quan tâm nhất có lẽ là an nguy của bản thân, lập tức hỏi vào trọng điểm.
– Cũng không hẳn, trong tay chúng ta bây giờ có tinh thể bản nguyên của nguyên tố, chỉ cần dung nhập nó vào linh hồn chúng ta, hình thành nguyên tố chi hồn. Như vậy thì cho dù là tộc vương sáu sừng của Hồn tộc cũng không thể cảm ứng được phương vị tồn tại của linh hồn chúng ta. Nguyên tố chi hồn một khi đã hình thành, thì chúng ta đã dung hợp một thể với nguyên tố không chỗ nào không có trong trời đất, hắn tự nhiên không thể tìm được chúng ta. – Đế Á Na giải thích.
– Nhưng mà, nếu muốn dung hợp tinh thể bản nguyên nguyên tố với linh hồn thì thời gian cần thiết tuyệt không thể một sớm một chiều. Trong khoảng thời gian này, hắn hoàn toàn có thể căn cứ vị trí linh hồn của chúng ta để tìm được rồi giết chết từng người một, như vậy phải làm như thế nào mới được đây? – Tư Tháp Tác Mỗ vẻ mặt cười khổ, kiểu như là vẻ nuối tiếc khi tìm được chí bảo nhưng không cách nào hưởng dụng.
Hàn Thạc tâm niệm chợt động, nhớ tới có thể lợi dụng Khô lâu pháp trượng đưa thần thức giáng xuống Vong Linh giới, vị diện với khoảng cách vô cùng xa này thì tộc vương Hồn tộc cho dù là có thần thông quảng đại đến đâu cũng chỉ sợ là không thể phát giác được vị trí thần thức của hắn. Bởi vậy, hắn hoàn toàn có thể tại Vong Linh giới trước tiên dung hợp tinh thể bản nguyên, tránh được thứ tồn tại đáng sợ kia đuổi giết.
Đây là một loại phương pháp ổn thỏa nhất, mặt khác thần thức của Hàn Thạc khác với linh hồn của Đế Á Na và Tư Tháp Tác Mỗ. Một khi ma công đạt tới cảnh giới nhất định, linh hồn tiến hóa thành thần thức kỳ diệu vô cùng, hắn tin tưởng chỉ cần cho mình một chút thời gian, thần thức tuyệt đối có thể tìm được cách thoát khỏi cảm ứng của tên sáu sừng người Hồn tộc kia.
Suy nghĩ như vậy, lòng Hàn Thạc chợt nhẹ nhõm, thế nhưng chuyện về đám Hồn tộc này hắn vô cùng tò mò, cũng không vội vã rời đi, mà tiếp tục ở lại nghe Đế Á Na cùng với lão yêu Tư Tháp Tác Mỗ trao đổi.
– Chúng ta còn có một biện pháp. – Đế Á Na sắc mặt cổ quái, trên đường phi hành nhìn Tư Tháp Tác Mỗ nói.
– Biện pháp gì? – Vẻ mặt lão yêu chấn động, vội vàng hỏi.
– Lợi dụng sự tiện lợi của Truyền tống trận pháp tại các nước thì tốc độ của chúng ta có thể nhanh hơn bọn hắn một chút. Nếu chúng ta đưa bọn chúng đến chỗ có thực lực chống lại được, khiến cho bọn chúng đấu với một số tồn tại kinh khủng của đại lục kỳ Áo một hồi thì có lẽ chúng ta có cơ hội sống sót! – Đế Á Na do dự một chút, mới nói với Tư Tháp Tác Mỗ.
Con mắt lão yêu sáng ngời, lập tức hiểu được ý tứ của Đế Á Na, liền nói:
– Loại tồn tại trên đại lục kỳ Áo có thể đấu với tên Hồn tộc sáu sừng cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, mà đại bộ phận đều là không xác định được vị trí cư trú, chính thức có vị trí cố định cũng chỉ có tổng bộ Quang Minh giáo hội và Thiên Tai giáo hội!
Vốn Hàn Thạc đã định rời đi, trong lòng đầu tiên là cả kinh, liền nhanh nhẹn đề nghị:
– Vậy thì chọn Quang Minh giáo hội đi!
Sắc mặt Đế Á Na cùng với Tư Tháp Tác Mỗ đều có vẻ là lạ. Hai người liếc một cái, trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng im lặng gật gật đầu, xem như đồng ý với đề nghị của Hàn Thạc.
Quang Minh giáo hội đối với những tồn tại dị đoan luôn luôn đuổi tận giết tuyệt, mà tại tổng bộ lại vừa xuất hiện loại chủng tộc rõ ràng không phải người lương thiện này, Hàn Thạc tin tưởng nhất định sẽ phát sinh một số chuyện thú vị!