Phần 38: Ám Hiệu Của Địch Lỵ Á…
Mọi người trò chuyện với nhau rất vui, Đa Khắc Tư cùng Kiệt Khắc giới thiệu kỹ càng hiện trạng thành Bố Lôi Đặc Nhĩ cho Hàn Thạc, một số chuyện không muốn người khác biết hai người tự nhiên sẽ không giấu diếm hắn, đều nói ra hết.
Cát Nhĩ Bá Đặc ba năm nay hẳn là thường xuyên tới thành Bố Lôi Đặc Nhĩ, xem ra vô cùng quen thuộc với người nơi đây. Trong yến hội nói nói cười cười với bọn Địch Khắc, sắc mặt hắn luôn tươi cười sáng sủa, có vẻ rất là thong dong.
Từ Đa Khắc Tư và Kiệt Khắc, Hàn Thạc đã biết thêm một số chỗ vướng mắc thành Bố Lôi Đặc Nhĩ gặp phải, hiểu được nhìn bề ngoài như phong quang vô hạn nhưng bên trong cũng ẩn chứa nguy cơ.
Giờ đây nội bộ đế quốc Lan Tư Lạc Đặc được củng cố, Lao Luân Tư một tay che trời chấp chưởng đại quyền. Trải qua một phen loại trừ, đế quốc Lan Tư Lạc Đặc đã không còn sự phản kháng nữa, bởi vậy đế quốc hiện nay phải đối mặt không phải là vấn đề nội bộ nữa, mà là uy hiếp của mấy quốc gia chung quanh.
Thành Bố Lôi Đặc Nhĩ là thành lớn nhất phía đông, giống như đế quốc Lan Tư Lạc Đặc cũng phải đối mặt với cảnh ngoại địch uy hiếp. Theo sự uy hiếp của thành Bố Lôi Đặc Nhĩ đối với bảy đại công quốc càng lúc càng lớn, trừ công quốc của Hải Luân Đế Na và Bá Đặc Tề Lợi ra, năm quốc gia kia tiếp xúc càng ngày càng thường xuyên, chiến đấu giữa bọn họ cũng lắng xuống.
Ngoại trừ uy hiếp của bảy đại công quốc ra, có một liên minh thương hội Ba Đặc cách thành Bố Lôi Đặc Nhĩ qua bảy đại công quốc, đang nhìn chằm chằm thành Bố Lôi Đặc Nhĩ như hổ đói, một mặt là bởi vì Hàn Thạc đã từng giết chết đoàn trưởng Tái Nhĩ Đặc Tử Kinh kỵ sĩ đoàn của liên minh này, mặt khác cũng là bởi vì sự tồn tại của thành Bố Lôi Đặc Nhĩ đã uy hiếp nghiêm trọng đến lợi ích của liên minh.
Thành Bố Lôi Đặc Nhĩ trước khi chưa phồn vinh, tất cả vật tư bảy đại công quốc cần tuyệt đại bộ phận đều mua từ liên minh thương hội Ba Đặc, một số đặc sản của bảy đại công quốc cũng toàn bộ chảy về hướng liên minh thương hội Ba Đặc, liên minh này từ bảy đại công quốc kiếm được những món kếch xù khiến cho rất nhiều thương nhân giàu sụ.
Song bởi vì tốc độ phát triển cao của thành Bố Lôi Đặc Nhĩ, đám thương nhân tối mắt vì lợi nhuận của bảy đại công quốc bắt đầu tới tấp qua lại thành Bố Lôi Đặc Nhĩ, hơn nữa rất nhiều vật tư phương tiện ở đây rẻ hơn nhiều so với liên minh thương hội Ba Đặc. Càng ngày càng có nhiều thương nhân của bảy đại công quốc đều buông tay hợp tác với liên minh này, bắt đầu thành lập quan hệ hợp tác với thương nhân trong lãnh địa của Hàn Thạc.
Cứ như vậy, lợi ích của liên minh thương hội Ba Đặc tự nhiên bị hao tổn. Liên minh này vốn chính là một quốc gia liên hợp do các đại thương hội khống chế, tại quốc gia này lợi ích của thương nhân cao hơn hết thảy, bởi vậy liên minh thương hội Ba Đặc liền xem thành Bố Lôi Đặc Nhĩ trở thành địch nhân, bắt đầu ngầm ủng hộ năm công quốc đang nhìn chằm chằm thành Bố Lôi Đặc Nhĩ như hổ đói, chuẩn bị trợ giúp bọn chúng diệt trừ uy hiếp từ thành Bố Lôi Đặc Nhĩ.
So sánh với bảy đại công quốc, liên minh thương hội Ba Đặc này do các đại thương hội liên hợp quản lý, chính là quốc gia cực kỳ giàu có trên Kỳ Áo đại lục, chẳng những có quân đội cường đại mà còn có khí tài chiến đấu phong phú. Thực lực cũng không kém hơn đế quốc Lan Tư Lạc Đặc, các công quốc được một quốc gia liên hợp như vậy ủng hộ, thành Bố Lôi Đặc Nhĩ hiển nhiên sẽ có rất nhiều phiền toái.
– Liên minh thương hội Ba Đặc, liên minh thương hội Ba Đặc, hắc hắc, quốc gia giàu có này, ta còn chưa có chủ ý đánh bọn chúng. Không ngờ bọn chúng lại bắt đầu chuẩn bị đối phó ta rồi, thú vị, rất thú vị! – Nghe Đa Khắc Tư và Kiệt Khắc giới thiệu một lượt, Hàn Thạc cười lạnh nói.
– Bố Lai Ân, liên minh thương hội Ba Đặc này cũng không thể khinh thường a. Nó giống đế quốc Lan Tư Lạc Đặc, là một quốc gia rất cường đại, chỉ bằng vào thành Bố Lôi Đặc Nhĩ chúng ta, tuyệt đối không có thực lực đối phó với nó. – Kiệt Khắc thấy được dã tâm bừng bừng trên mặt Hàn Thạc, không khỏi khuyên hắn.
– Được rồi, đại mập mạp ngươi cứ quản lý tốt là được, dã tâm của đại nhân không phải ngươi có thể tưởng tượng được. – Đa Khắc Tư liếc Kiệt Khắc, hừ nhẹ.
– Liên minh thương hội Ba Đặc có thực lực chính thức mạnh thế nào ta rất rõ ràng, hắc hắc, bất quá chung quanh chúng tương tự cũng đối mặt với cường địch, sẽ không đặt toàn bộ chú ý lên nơi này của chúng ta đâu. Bây giờ chúng ta chỉ cần suy nghĩ làm sao mới có thể thu phục bảy đại công quốc là được, tạm thời không cần quản đến chúng. – Hàn Thạc mỉm cười nói.
– Hầu tước đại nhân, ngài càng ngày càng lợi hại. – Trong khi Hàn Thạc đang nói chuyện với Kiệt Khắc, Đa Khắc Tư, sơn nhân mỹ nữ Địch Lỵ Á đã trở thành một vị quan quân kiêu dũng thiện chiến bưng một chén mỹ tửu đỏ sẫm đi tới chỗ hắn, khuôn mặt xinh đẹp ửng lên nét lộng lẫy lạ thường, cười duyên lấy lòng hắn.
Vóc người Địch Lỵ Á dong dỏng cao, trang phục cắt xén rất khéo, dây lưng bó sát eo, quần dài màu tím nhạt, chiếc quần dài trông như là đuôi mỹ nhân ngư ấy đã tôn vóc dáng ưỡn thẳng cùng đôi chân dài cực kỳ đẹp lên, những đường cong làm rung động lòng người khiến cho mấy sơn nhân thủ lĩnh trong đại sảnh nhìn mà nước miếng chảy ròng ròng, lưu luyến mãi không rời.
Mỉm cười cầm cái chén trong tay ngẩng lên, Hàn Thạc giơ cao chén một chút với Địch Lỵ Á, nho nhã lễ độ nói:
– Cô quá khen rồi.
– Ha ha, Địch Lỵ Á ơi Địch Lỵ Á, thành Bố Lôi Đặc Nhĩ sơn nhân anh tuấn có tài theo đuổi cô, cô vẫn thờ ơ, không phải vẫn luôn chờ gia hỏa này chứ? – Ba năm nay Kiệt Khắc xem chừng rất quen thuộc bọn họ, thấy Địch Lỵ Á đến đây, cười ha ha mở miệng trêu đùa.
Địch Lỵ Á dẩu môi khẽ cười, đôi mắt sáng đảo một vòng trên người Hàn Thạc, lúc này mới nói với Kiệt Khắc:
– Kiệt Khắc đại nhân, ánh mắt ngài thật sắc sảo, điều này ngài cũng nhìn ra, hi hi!
– Ồ, là thật à, ha ha, nhưng mà Địch Lỵ Á cô phải đau lòng rồi, cạnh gã này nữ nhân rất nhiều, phỏng chừng cô không có cơ hội đâu, ba nữ nhân lợi hại đó chắc cô đã nghe qua, Bố Lai Ân cũng không dám tiếp tục trêu hoa ghẹo nguyệt nữa. – Kiệt Khắc cười híp mắt nói với Địch Lỵ Á.
– Vậy cũng chưa chắc, nam nhân như đại nhân đây, ta thấy chỉ cần ngài cố ý, hẳn là không có nữ nhân nào có thể ước thúc được, hì hì, đại nhân, ta nói có đúng hay không? – Địch Lỵ Á đầu tiên trả lời Kiệt Khắc, sau đó nóng bỏng nhìn Hàn Thạc nói.
Lần trước lúc xuống núi Lăng La, Địch Lỵ Á đã từng biểu lộ tâm tình với Hàn Thạc, tính cách sơn nhân luôn thẳng thắn, Địch Lỵ Á đặc biệt càng như thế, một khi nhìn trúng mục tiêu là nỗ lực tranh thủ, không hề che che giấu giấu chút nào, cách làm này rất trực tiếp.
Ba năm sau giờ Hàn Thạc mới gặp lại Địch Lỵ Á, còn tưởng rằng nàng hẳn sớm đã có ý trung nhân, nào ngờ đến bây giờ vẫn độc thân. Từ ánh mắt nóng bỏng của Địch Lỵ Á, hắn mơ hồ hiểu được một chút sự gợi cảm dã tính của vị sơn nhân đệ nhất mỹ nữ này, giờ đây với việc hắn đã tiến vào cảnh giới Túng Dục có sức hấp dẫn khó cưỡng lại được.
– Khụ! Ta không phải đối với người nào cũng cố ý. – Hàn Thạc nhìn đôi mắt sáng vẫn đang “đá lông nheo” hắn, mỉm cười nói.
Vốn Kiệt Khắc đang giỡn chơi với Địch Lỵ Á, lúc này bất giác cẩn thận nhìn lại nàng. Kiệt Khắc tại giới chính đàn đã ma luyện ba năm, đến nay con mắt rất “độc”, hắn liếc mắt một cái là nhìn ra sự hừng hực trong đôi mắt Địch Lỵ Á. Đột nhiên, Kiệt Khắc phát hiện lời trêu chọc đùa giỡn của hắn phỏng chừng chính là sự thật.
Trong lòng hâm mộ vận may của Hàn Thạc, Kiệt Khắc cũng không thể không cảm thấy lo lắng cho người bạn mình. Lần trước một số sự tình xảy ra trong thành Áo Sâm, hắn cũng hiểu được bối cảnh cùng năng lực của ba nữ nhân kia, mặt khác Kiệt Khắc cũng biết Hàn Thạc đích xác không phải là người trung thực, hiền lành gì, với điều kiện bản thân cực tốt Địch Lỵ Á nếu không để ý hết thảy dụ dỗ Hàn Thạc, Kiệt Khắc không cần nghĩ cũng biết sẽ xảy ra cái gì.
Là sơn nhân đệ nhất mỹ nữ, Địch Lỵ Á tại thành Bố Lôi Đặc Nhĩ trong lòng sơn nhân là nhân vật có ảnh hưởng rất lớn, một khi nàng cùng Hàn Thạc, còn có ba nữ nhân bên cạnh hắn nữa sinh ra bất hòa gì đó, nhất định sẽ tạo thành ảnh hưởng đối với sơn nhân ở thành Bố Lôi Đặc Nhĩ này. Sự ảnh hưởng này lớn thế nào Kiệt Khắc đã thầm phỏng đoán được.
– Vậy đại nhân thấy ta thế nào? Hì hì, nếu đại nhân cố ý với ta, e rằng ta không chống đỡ được sức quyến rũ của đại nhân đâu. – Địch Lỵ Á tiếp tục cười khẽ nói với Hàn Thạc, bất quá ngữ khí đã mang theo lời nói bóng gió mãnh liệt.
– Khụ… Khụ… – Đa Khắc Tư ho nhẹ hai tiếng, nhíu mày không hài lòng nói với Địch Lỵ Á:
– Chúng ta đang nói chuyện, không có việc gì cô đi loanh quanh chỗ khác đi!
Ngay cả Đa Khắc Tư trên phương diện này chậm chạp, cũng đã “ngửi” thấy “vị đặc biệt” trong lời Địch Lỵ Á nói. Đa Khắc Tư bị Kiệt Khắc ngầm đánh mắt, tức thì phản ứng trách cứ cô nàng.
Đa Khắc Tư là cấp trên của Địch Lỵ Á, trong quân đội tại thành Bố Lôi Đặc Nhĩ có lực uy hiếp chí cao vô thượng. Mặc dù Địch Lỵ Á luôn luôn lớn mật ngang ngạnh, đối với Đa Khắc Tư cũng hơi sợ hãi, thấy cấp trên mình thần sắc không hài lòng trách cứ, cô nàng còn thật sự tưởng rằng bọn họ đang bàn luận chuyện quan trọng gì đó, lúc này mới xin lỗi ba người Hàn Thạc rời đi, nhưng mà trước khi đi còn ngoảnh đầu lại “đá lông nheo” Hàn Thạc một cái, trong đôi mắt ấy toàn là sự khiêu khích quyến rũ cùng dụ dỗ.
– Bố Lai Ân, ngươi có một phiền toái xinh đẹp hấp dẫn như vậy, ta không biết nên cao hứng hay lo lắng cho ngươi đây! – Đợi khi Địch Lỵ Á rời đi chỉ còn lại có ba người, Kiệt Khắc đùa cợt Hàn Thạc.
– Quản việc của ngươi cho tốt đi, ngươi bất tất quan tâm làm gì, ta tự nhiên có tính toán!
Hàn Thạc cười nâng chén với Kiệt Khắc, dứt lời dốc hết chỗ rượu còn lại, sau đó nói với hai người:
– Ta phải rời thành Bố Lôi Đặc Nhĩ một chuyến, đi xử lý một số chuyện, nhưng sẽ không đi lâu lắm.
– Đại nhân cứ yên tâm đi, thành Bố Lôi Đặc Nhĩ đã có chúng ta lo liệu ổn thỏa rồi. – Đa Khắc Tư lập tức cung kính tỏ rõ thái độ.
– Ngươi đi ba năm, thành Bố Lôi Đặc Nhĩ cũng không có sự tình gì, bây giờ ngươi lại đi tiếp, nên làm gì thì cứ làm đi. – Kiệt Khắc cười nói.
Gật gật đầu, Hàn Thạc không nói thêm gì nữa, hắn có hai người Kiệt Khắc và Đa Khắc Tư ở đây, thành Bố Lôi Đặc Nhĩ đích xác sẽ không bị lộn xộn. Lần trước Thánh kỵ sĩ Bố Lãng Đặc kia đánh thương nặng hắn và Thổ Giáp thi tránh được một kiếp, giờ đây Hàn Thạc ở cảnh giới Túng Dục tuyệt đối nắm chắc giết chết được hắn, lúc này mới quyết định đi giết hắn báo cừu rửa hận cho Thổ Giáp thi.