Phần 37: Thay Đổi…
Thời gian ba năm không dài cũng không ngắn, nhưng cũng đủ để cho một tòa thành thị thay đổi rất nhiều, thành Bố Lôi Đặc Nhĩ cằn cỗi lúc trước sớm đã trở thành thành thị phồn vinh ở phía đông đế quốc Lan Tư Lạc Đặc.
Lấy thành Bố Lôi Đặc Nhĩ làm trung tâm, năm xưởng trên mỏ quặng trên núi chung quanh sản xuất ra rất nhiều vũ khí dụng cụ, đủ loại vũ khí dân dụng quân dụng đều được rèn ra tại đây, chẳng những đủ cho binh lính bình dân trong thành sử dụng, mà còn bán tới bảy đại công quốc cùng các đại thành thị của Lan Tư Lạc Đặc.
Cùng Cát Nhĩ Bá Đặc dạo trên con đường trong thành, nhìn dòng người như nước chảy trải rộng trên con đường, cửa hàng hai bên đường rực rỡ sắc màu, Hàn Thạc rất khó tưởng tượng đây chính là thành thị bị tàn phá năm xưa.
Lúc này hai người quay lại thành Bố Lôi Đặc Nhĩ cũng không dùng Truyền tống trận trong Tử Vong Mộ Địa, mà là thông qua ma pháp Truyền tống trận tại thành Trát Cơ Ách Tư tới thẳng đây. Hàn Thạc muốn thử xem Truyền tống trận tại lãnh địa mình có dùng tốt hay không, kết quả hắn rất vừa lòng.
– Chủ nhân, ma pháp Truyền tống trận vừa rồi tại thành Bố Lôi Đặc Nhĩ chính là do Không gian hệ Thánh ma đạo sư Tát Bác Tạp Tư đại nhân tự mình bố trí, có thể đi thông tới bất cứ thành thị nào trên đế quốc. Có điều chúng ta có thể dùng luôn Truyền tống trận trong Tử Vong Mộ Địa vào thành, tại sao người làm điều thừa thế? – Cát Nhĩ Bá Đặc hỏi Hàn Thạc.
– Không có gì, ta chỉ biết một ma pháp Truyền tống trận cỡ lớn có tầm quan trọng rất lớn đối với thành Bố Lôi Đặc Nhĩ, nên muốn tự cảm thụ một phen, ha ha, ta biết tốc độ thành phát triển cao không rời được sự tồn tại của Truyền tống trận này. – Hàn Thạc mỉm cười trả lời.
– Chủ nhân, người nói rất đúng, công lao của Truyền tống trận này thật sự rất lớn. Thành Bố Lôi Đặc Nhĩ trải qua Quốc vương điện hạ ra sức giúp đỡ, được Phỉ Bích tiểu thư cùng thương hội Bố Tư Đặc ủng hộ, đủ loại nhân tài toàn bộ thông qua nó tiến vào thành. Bên trong thành binh lính tráng kiện phòng ngự nghiêm ngặt, từng tốp bảy đại công quốc xâm nhập, mỗi một lần đều bị thành Bố Lôi Đặc Nhĩ đánh tan. Sự an toàn của nơi này đã được đảm bảo. – Hắc long chậm rãi giải thích cho Hàn Thạc.
Sau khi tới Thành Bố Lôi Đặc Nhĩ, Hàn Thạc phóng ra mười hai con Huyền ma, bay vòng quanh cả thành, thu hết toàn cảnh thành vào trong mắt, đối với thành Bố Lôi Đặc Nhĩ sau ba năm đã có nhận thức hoàn toàn mới.
Ma tinh pháo trên bốn cửa thành vĩnh viễn đứng đó, các loại trang bị thủ thành có lực sát thương trên phạm vi lớn có thể thấy khắp nơi, con sông hộ thành cũng đã được khơi sâu thêm, có thể ngăn cản kỵ sĩ đoàn xung phong công kích, một số hàng rào sắc bén được rào trên tường thành, bất luận kẻ nào muốn tấn công tới cũng không phải chuyện dễ dàng.
Trên tường thành còn có mấy tòa ma pháp tháp cao cao, đỉnh tháp luôn có ma pháp nguyên tố dày đặc vây quanh, loại ma pháp tháp này có thể trực tiếp dùng ma thú tinh hạch làm động lực, cũng có thể do ma pháp sư dùng tinh thần lực thao túng, hấp nạp ma pháp nguyên tố không chỗ nào không có trên đại lục tiến hành công kích.
So với ma tinh pháo, uy lực và tính linh hoạt của loại ma pháp tháp này còn cao hơn một bậc. Giờ đây bốn cửa thành đều phân biệt có hai tòa ma pháp tháp, Hàn Thạc cơ hồ có thể tưởng tượng bộ dáng kẻ xâm lấn vừa nhìn thấy chúng sắc mặt đều đại biến.
Mỗi binh lính trên mỗi cửa thành đều có khải giáp cùng vũ khí sáng loáng. Hàn Thạc từ ánh sáng tỏa ra trên bề mặt có thể nhìn ra chỗ bất phàm, binh sĩ được võ trang từ đầu đến chân khí thế trầm ổn. Rõ ràng là thiết huyết chiến sĩ đã trải qua đại chiến hun đúc, trên người mơ hồ tản ra khí thế nói rằng người chết trong tay bọn họ nhất định không ít.
Mấy khu nội thành được Huyền ma truyền hết vào mắt Hàn Thạc, trên đường sóng vai với Cát Nhĩ Bá Đặc đi tới phủ thành chủ, hắn đối với hiện trạng của thành Bố Lôi Đặc Nhĩ vô cùng hài lòng. Lắng nghe những miêu tả của Hắc long, trên mặt Hàn Thạc luôn mang theo nét cười mỉm.
Rốt cục đã tới phủ thành chủ, phủ thành chủ hùng vĩ còn toát lên khí thế uy nghiêm hơn so với quá khứ, tường thành phủ đã được mở rộng nâng cao rất nhiều, Hàn Thạc chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra phủ thành chủ hiện giờ đã được tu sửa một lần nữa, xem chừng nhất định còn hao phí không ít kim tệ.
Phủ thành chủ mặc dù thay đổi lớn, nhưng thị vệ canh gác cửa phủ vẫn là hai gương mặt cũ, thần tình cả hai kiêu ngạo khí thế phi phàm, ánh mắt ngẩng cao cảnh giác dò xét bốn phía. Đến khi Hàn Thạc mỉm cười đi tới trước cửa phủ, một thị vệ trong đó đột nhiên thân thể chấn động, mục quang chợt nhìn chằm chằm hắn.
Thị vệ này sửng sốt trong chốc lát, đột nhiên quỳ xuống khấu bái Hàn Thạc, ngữ khí cực kỳ kích động hô to:
– Hầu tước đại nhân, ngài tu luyện đã kết thúc rồi ạ?
– Hầu… Hầu tước đại nhân, trời ạ. Hầu tước đại nhân đã trở về thành! – Gã thị vệ còn lại cũng biết Hàn Thạc. Nghe vậy không khỏi quay đầu lại nhìn thoáng qua, phát hiện quả nhiên là hắn xuất hiện, lúc này mừng rỡ như điên thét lên.
Mỉm cười gật đầu với hai thị vệ, Hàn Thạc nói:
– Phải, Đức Lỗ Khắc, ta đã trở lại.
Tên thị vệ Đức Lỗ Khắc vốn chính là nhóm binh lính đầu tiên của thành Bố Lôi Đặc Nhĩ. Lúc trước hắn cực kỳ tự ti, gầy yếu như cái sào trúc vậy, nhưng giờ đây thân thể hắn kiện tráng khôi ngô, cả người tràn ngập khí thế uy nghiêm trang trọng, so với trước kia vô luận trên phương diện nào nhìn cũng không giống.
– Hầu tước đại nhân, ngài vậy mà vẫn nhớ tên ta, ôi, trời ạ, ta kích động quá, đại nhân, ngài thật sự là một vị đại nhân anh minh thần vũ! – Đức Lỗ Khắc vừa nghe Hàn Thạc gọi chuẩn xác tên hắn, kích động đến mức nói năng hơi lộn xộn.
– Tốt lắm tốt lắm, ta vào phủ trước! – Hàn Thạc thấy Đức Lỗ Khắc tâm tình kích động thanh âm càng lúc càng lớn, khoát khoát tay đi vào trong phủ.
– Hầu tước đại nhân đã trở lại, hầu tước đại nhân hồi phủ rồi! – Gã thị vệ còn lại vừa thấy Hàn Thạc cất bước tiến vào, lập tức cao giọng hô to.
Giọng hô của y vừa vang dứt, cả phủ thành chủ đều đột nhiên hỗn loạn, từ trong phủ vọng đến đủ loại thanh âm ồn ào, ngoài phủ đột nhiên có mấy thớt khoái mã phi ra, nhanh chóng phân theo các phương hướng rời đi. Bên trong phủ, lão quản gia Tạp Lạp Tư vội vội vàng vàng đến nghênh đón, vẻ mặt thoạt nhìn cũng rất kích động.
Lần chính biến trước tại thành Áo Sâm, Hàn Thạc đã thông tri trước cho Tạp Lạp Tư, nên lão quản gia dẫn theo một đám người hầu tránh được một kiếp. Đến khi thành Áo Sâm khôi phục lại yên ổn, Tạp Lạp Tư cũng không tiếp tục ở lại đó nữa, dứt khoát đi tới thành Bố Lôi Đặc Nhĩ, bắt đầu vì Hàn Thạc chăm lo cho nơi đây.
Trong chốc lát, lão quản gia Tạp Lạp Tư ra tới trước cửa đã nhìn thấy Hàn Thạc, bước tới khấu bái hắn, hành lễ thưa:
– Hoan nghênh hầu tước đại nhân hồi phủ.
– Ha ha. Được rồi, được rồi, vào bên trong rồi hẵng nói. – Hàn Thạc mỉm cười nói.
Trong khi đi vào bên trong, lão quản gia Tạp Lạp Tư không ngừng an bài cho đám người hầu, để cho bọn họ chuẩn bị tất cả những thứ cần thiết cho một yến hội, còn thuận tiện giải thích cho Hàn Thạc:
– Đại nhân, ba năm ngài tu luyện, Kiệt Khắc đại nhân đã trở thành một tử tước. Đa Khắc Tư đại nhân thành một bá tước, mấy vị khác tương tự cũng đạt được tước vị. Vốn họ đều tạm thời ở lại trong phủ, nhưng bởi vì đã có tước vị của mình, nên đều được bệ hạ phong thưởng cho phủ đệ ở bên ngoài. Nhưng mà phủ đệ của họ không cách xa phủ thành chủ lắm, ta đã cho người tới mời bọn họ đến đây, phỏng chừng trong chốc lát có thể tới hết.
Thời gian ba năm có thể thay đổi rất nhiều. Lao Luân Tư hiển nhiên cũng hiểu được nên lấy lòng Hàn Thạc như thế nào, bởi vậy mấy người có quan hệ không cạn với hắn như Kiệt Khắc, Đa Khắc Tư… mỗi người đều đạt được tước vị. Như vậy bọn họ có tước vị tự nhiên không cần tiếp tục ở lại phủ thành chủ nữa. Huống chi những người này cũng có cha mẹ gia đình mình.
Gật gật đầu, Hàn Thạc cười nói:
– Bệ hạ quả nhiên đãi chúng ta không tệ.
– Đúng vậy, thành Bố Lôi Đặc Nhĩ có thể phát triển nhanh như vậy, đều là bởi vì bệ hạ dốc sức ủng hộ. Nhưng mà cũng liên quan đến việc Kiệt Khắc và Đa Khắc Tư đại nhân cai quản. Hai vị đại nhân này đều là nhân vật lợi hại, có bọn họ xử lý quân đội chính trị, thành Bố Lôi Đặc Nhĩ mới có thể không lo về sau thẳng đường tiến tới. – Tạp Lạp Tư không quên nói tốt cho hai người kia.
Hết thảy những điều này Hàn Thạc từ miệng Cát Nhĩ Bá Đặc biết được, đối với chiến tích của Kiệt Khắc và Đa Khắc Tư đã tính được trước. Hai người một văn một võ chấp chưởng đại quyền thành Bố Lôi Đặc Nhĩ. Kiệt Khắc xử lý công tác quản lý và tài chính làm cho kinh tế cùng các lĩnh vực nơi đây càng ngày càng phồn vinh. Đa Khắc Tư chấp chưởng đại quyền quân đội, chẳng những bố trí cho thành Bố Lôi Đặc Nhĩ vững như thành đồng, mà còn có sức mạnh tiến công bảy đại công quốc, thu được rất nhiều món kếch xù.
Đương nhiên trước khi chính thức tu luyện Hàn Thạc đối với một số sự tình của bảy đại công quốc đã thông qua Kiệt Khắc nói cho Đa Khắc Tư. Đối với Hải Luân Đế Na – Hi Luân công quốc còn có Bá Đặc Tề Lợi của Thiên Tai giáo hội ngầm nắm vững Bảo Lai Tháp công quốc, Đa Khắc Tư đã có dự kiến.
Cũng bởi vì Hải Luân Đế Na cùng Bá Đặc Tề Lợi âm thầm trợ giúp, Đa Khắc Tư mới có thể tại bảy đại công quốc thành thạo tiến công tứ xứ, chẳng những lấy được những món kếch xù mà còn có thể thong dong rời đi. Có hai người không có ý tốt như thế khiến cho bảy đại công quốc mới luôn không thể chính thức hình thành đồng minh, chỉ có thể trơ mắt nhìn thành Bố Lôi Đặc Nhĩ càng ngày càng mạnh. Từ chiến mã thu mua được của hai quốc gia kia, thành Bố Lôi Đặc Nhĩ đã có được kỵ sĩ đoàn chính thức của mình. Phối hợp với vũ khí khải giáp cùng công cụ phòng vệ được chế tạo công phu, Đa Khắc Tư suất lĩnh kỵ sĩ đoàn thành một đội ngũ mà bảy đại công quốc nghe thấy đã sợ mất mật.
Kiệt Khắc cùng Đa Khắc Tư một văn một võ, khống chế vững vàng đại quyền thành Bố Lôi Đặc Nhĩ. Mặt khác dưới sự ủng hộ tư kim của Địch Khắc, thế lực Ám Mạc giống như lưới nhện trải rộng khắp bảy đại công quốc, cung cấp tin tức tình báo cuồn cuộn chuẩn xác cho hai người. Ba người cùng kết hợp, thành Bố Lôi Đặc Nhĩ chẳng những phòng thủ kiên cố mà còn không ngừng mở rộng lãnh thổ, chính thức trở thành một thành lớn vững chắc lợi hại.
– Thông qua thành Bố Lôi Đặc Nhĩ chúng ta, rất nhiều vật phẩm của bảy đại công quốc đều lưu thông tới đế quốc Lan Tư Lạc Đặc, một số vật tư của đế quốc chúng ta cũng xuất vào bảy đại công quốc. Rất nhiều quý tộc của bảy đại công quốc cũng đều tán thành văn hóa của đế quốc chúng ta.
– Ha ha, mặc dù quan hệ giữa chúng ta và bảy đại công quốc vẫn thuộc loại đối địch, nhưng đám thương nhân chả thấy gì ngoài lợi ích. Thành Bố Lôi Đặc Nhĩ đối đãi với thương nhân luôn luôn tốt, cho nên có rất nhiều thương nhân của bảy đại công quốc căn bản phớt lờ ước thúc Đại công tước của bọn họ, vẫn bảo trì lưu thông thương phẩm vật tư hợp tác… – Tạp Lạp Tư đối với tình thế của thành Bố Lôi Đặc Nhĩ hiểu rõ so với những điểm thiên lệch Cát Nhĩ Bá Đặc nói không giống nhau. Lão từ phương diện kinh tế cùng chính quyền giải thích tường tận cho Hàn Thạc một phen.
– Ha ha, Bố Lai Ân, tên hỗn đản ngươi rốt cục đã trở lại! – Một tiếng hô vang dội từ bên ngoài vọng vào. Kiệt Khắc cười ha hả dẫn theo một thiếu nữ ngượng ngùng khí thế thuần chất tiến vào.
Ba năm trôi qua, tiểu Kiệt Khắc mập giờ đã biến thành đại Kiệt Khắc mập, tỷ lệ thuận với thể trọng gia tăng, khí thế trên người hắn bởi vì tay nắm đại quyền cộng thêm nguyên cớ được Quốc vương bệ hạ coi trọng, cái tên Kiệt Khắc nhát gan sợ phiền phức ngày nào sớm đã biến mất không thấy, bây giờ trên người hắn đã có một loại khí thế uy nghiêm mà chỉ có người thuộc giai tầng trên mới có.
Hàn Thạc cùng Kiệt Khắc đã nhiều năm giao tình, vừa nghe thấy tiếng cười đùa quen thuộc của gã trong lòng lại thấy ấm áp, cất bước tới đón gã, nhìn gã một thân trang phục quý tộc được cắt may khéo, cười sang sảng mắng:
– Hắc hắc, tiểu mập mạp đã biến thành đại mập mạp rồi, không tệ không tệ, xem chừng ba năm qua ngươi ăn uống nhất định không tệ!
– Xéo! Gia hỏa ngươi, thành trì của mình lại buông tay mặc kệ, sự tình gì cũng giao cho chúng ta làm, thiếu chút nữa mệt chết ta rồi, ngươi bây giờ đã trở lại, chẳng những không thông cảm an ủi ta, lại còn chửi khéo ta béo, thật không có nhân tính a! – Kiệt Khắc thở hổn hển trừng mắt với Hàn Thạc, cười mắng.
– Vị này là? – Hàn Thạc liếc liếc mắt sang thiếu nữ ngượng ngùng mà Kiệt Khắc kéo tới, mỉm cười dò hỏi.
– Đây là Kiệt Tây Tạp, ta đã nhắc đến với ngươi! – Kiệt Khắc nháy mắt với Hàn Thạc, rất tự hào giới thiệu.
– Ờ! Ta nhớ ra rồi, rất vui lòng được biết cô! – Hàn Thạc nhớ lại Kiệt Khắc sở dĩ muốn ở lại thành Bố Lôi Đặc Nhĩ chính là vì cô gái tên là Kiệt Tây Tạp này, giờ đây hắn thấy Kiệt Khắc ôm được mỹ nhân về, cảm thấy thật lòng cao hứng cho gã.
Kiệt Tây Tạp đối diện với Hàn Thạc rõ ràng là hơi thận trọng, xấu hổ, e thẹn cung kính hành một lễ với hắn, có chút sợ hãi nói:
– Ra mắt hầu tước đại nhân!
– Đại nhân, ngài rốt cục đã trở lại! – Đa Khắc Tư từ bên ngoài đi vào, so sánh với trước kia gã không thay đổi nhiều lắm, chỉ là trên mặt đã có thêm rất nhiều nét phong sương, có vẻ càng thêm trầm ổn lão luyện.
Địch Khắc, Phạt Khắc Lan kể cả mấy sơn nhân thủ lĩnh trước kia cũng lần lượt kéo đến, mọi người tụ tập cùng một chỗ, dưới sự tiếp đón của Tạp Lạp Tư quản gia liền tới yến hội trong đại sảnh mặc sức uống rượu. Mấy nhân vật chưởng quản hết thảy thành Bố Lôi Đặc Nhĩ lại một lần nữa giới thiệu tình thế hiện nay cho Hàn Thạc.