Phần 26: Không Ai Có Thể Cản…
Phần đông cao thủ bên phía Á Hi Bá Ân vừa thấy Đặng Phổ Tư không ngờ lại dẫn Đại vương tử Tra lý Tư rút lui thì đều kinh ngạc không thể tin được.
– Tất cả đều rút lui đi! – Quang Minh giáo hội Thánh kỵ sĩ Bố Lãng Đặc đột nhiên kêu to lên, lập tức chạy theo hướng Đặng Phổ Tư.
Lực lượng mặt trái hỗn loạn điên cuồng phát ra từ Lục Ma Phong kéo theo tầng mây máu dày đặc. Nó cùng với lực lượng bên trong của mây máu đan vào nhau, tạo thành một khí thế vô cùng đáng sợ chém thẳng xuống.
Đặng Phổ Tư và Bố Lãng Đặc đều hoảng sợ, không rõ sự tình rốt cuộc là thế nào. Nhất là Bố Lãng Đặc, vài ngày trước lão dễ dàng đả thương Hàn Thạc. Tuy biết rằng hắn thực lực bất phàm nhưng không để vào mắt, làm sao cũng không ngờ tới lúc này mới vài ngày không gặp, thực lực hắn tự nhiên đáng sợ tới mức này.
Hai người đúng là cảm giác được một kích này ẩn chứa lực lượng kinh khủng nên lập tức rút lui vì không tự tin có thể ngăn chặn một đòn như vậy.
Đặng Phổ Tư và Bố Lãng Đặc vừa rút lui thì một số binh tôm tướng tép lại càng sợ đến vỡ mật, hoảng hốt chạy cuống cuồng bất kể đường nào. Một số cường giả thân hình chợt động rồi trong chớp mắt đã biến mất khỏi khu vực này.
Đòn công kích đáng sợ mang theo lực lượng như núi đổ, ầm ầm bổ vào mấy trăm người còn lại chưa kịp rời khỏi khu vực này.
“Ầm ầm ầm…”
Chấn động như long trời lở đất. Mặt đất rạn nứt bụi bay mù mịt, lấy khu vực kia làm trung tâm khuếch tán ra. Cơn lốc cuốn các mảnh vụn bắn tóe ra bốn phía. Các loại huyết quang bùng ra như pháo hoa, tiếng động như quỷ khóc sói tru liên tiếp vang lên.
Những binh tướng chưa kịp rời đi đều bị một kích này đánh thành mảnh vụn. Các mảnh máu thịt bay ra xa đầy rẫy tang thương. Lúc bụi đất lắng xuống, khu vực này dường như mới xảy ra sụp đổ hoặc động đất. Một cái hố sâu hình ôvan đường kính mười thước bỗng dưng xuất hiện.
Cái hố sâu rõ ràng là sinh ra do đòn công kích vừa rồi tạo nên. Bên trong miệng hố là những thi thể đen thui đang chảy máu ròng ròng. Một số y phục bốc lên khói đen. Lấy cái hố sâu làm trung tâm, mặt đất dường như bị một cái chùy cực lớn đục ra. Lòng hố thăm thẳm không thấy đáy, bốn phía bị phá hủy nham nhở.
Một kích chấn động toàn trường này, chẳng những bọn Á Hi Bá Ân vừa mới chạy thoát trợn mắt há hốc mồm. Ngay cả bọn người bên Tạp La Lạp và Tát Bác Tạp Tư quan sát biến hóa qua thủy tinh cầu cũng há hốc mồm, nghệt mặt không dám tin.
– Này, đây có phải là Bố Lai Ân làm ra không nhỉ? – Vừa lúc này thì hai người Phạm Ny và Phỉ Bích cũng chạy tới. Phạm Ny cho tới bây giờ không ngờ Hàn Thạc đáng sợ như vậy, giật mình đứng ở đằng kia thì thào.
Kiếm thánh Tạp La Lạp liếm cặp môi khô khốc:
– Thật không thể tin được. Một kích này không hề có một chút ma pháp nguyên tố nào, thuần túy là lợi dụng vũ kỹ mà gây tử vong cho cả trăm người. Ngay cả mặt đất cũng bị phá thành một cái hố sâu. Một kích kinh khủng như vậy, ngay cả ta có ra tay toàn lực cũng không thể nào. Thật không biết tại sao hắn làm được vậy!
– Khó trách Cát Thụy Ti nói hắn có thể tạo dựng một tương lai mới cho đế quốc Lan Tư Lạc Đặc. Xem ra Cát Thụy Ti vẫn còn sáng suốt à, nếu bọn người kia không kịp bỏ chạy chỉ sợ một kích vừa rồi đã gây nên tử vong cho cả mấy trăm người rồi. Quả nhiên là vô cùng đáng sợ! Một kích vừa rồi kỳ quái là không hề có một chút nguyên tố ma pháp nào, chỉ thuần túy sử dụng vũ kỹ thần kỳ kia. Tiểu tử này quả thật là đầy thần bí! – Tát Bác Tạp Tư phát ra tiếng than thở từ nội tâm.
– Sư, sư phụ, không có khả năng. Con biết thực lực của Bố Lai Ân mà, làm sao đến mức đáng sợ như vậy chứ. Người nói chàng siêu phàm đến mức vượt qua người sao? – Phỉ Bích tức cười, chỉ cảm thấy những điều vừa thấy từ thủy tinh cầu không phải là sự thật.
Từ trước tới nay, Phỉ Bích đều cho rằng sư phụ Tạp La Lạp của nàng mới là cường giả mạnh nhất của đại lục. Nàng đã từng chứng kiến rất nhiều cường giả khiêu chiến sư phụ. Nhưng chưa hề có một ngoại lệ, tất cả bọn họ đều thảm bại trong tay Tạp La Lạp.
Cứ trôi qua nhiều năm như vậy, trong lòng Phỉ Bích hình thành nên một ấn tượng thâm căn cố đế là Tạp La Lạp không gì là không thể làm được. Một mực cho rằng lão là cường giả đáng sợ nhất ở thế giới này, không một ai có thể siêu việt hơn.
Nhưng từ câu nói vừa rồi của lão, Phỉ Bích nhận ra hàm ý là dường như một kích tạo nên tràng cảnh đáng sợ vừa rồi của Hàn Thạc thì lão cũng vô pháp thực hiện. Điều đó quả thực phá vỡ nhận thức từ trước đến nay của nàng, làm cho nàng một cảm giác vô cùng quái dị.
– Nếu Bố Lai Ân có khả năng duy trì được loại trình độ này mà nói thì quả thực ta phải tạm gác tài năng lại rồi!
Tạp La Lạp liếc thần sắc cổ quái của Phỉ Bích cảm thán:
– Thật không ngờ tiểu tử này lại đáng sợ như vậy. Chẳng lẽ lần đàm luận lần trước, hắn cố ý lưu lại cho ta một chút mặt mũi?
– Tiểu tử đáng sợ, ngay cả hai thánh cấp cao thủ Đặng Phổ Tư và Bố Lãng Đặc cũng phải lập tức tránh lui. Từ đó có thể tưởng tượng một kích vừa rồi của hắn cường đại ra sao. Nếu không, bằng vào sự kiêu ngạo và thân phận của hai người đó, tuyệt không có khả năng lùi bước trước một kẻ vãn bối. – Tát Bác Tạp Tư phân tích.
Ai Mễ Á Tư vẻ mặt kinh dị, thầm nghĩ khi chiến loạn qua đi. Chỉ cần Lao Luân Tư ngồi trên ngôi vị hoàng đế thì địa vị của tiểu tử này tại đế quốc cũng cao quý như công tước Á Hi Bá Ân bây giờ. Như vậy xem ra Ngải Mễ Lệ đi theo hắn cũng sẽ không phải chịu nhục, chỉ hy vọng tiểu tử này thật sự đối đãi tốt với nàng.
Trong lúc Ai Mễ Á Tư lòng sinh cảm khái, vẻ mặt của Phạm Lôi Trạch cũng lộ vẻ kinh ngạc, ngơ ngác nhìn Phạm Ny hỏi:
– Con gái, có thật là tiểu tử này trước kia là đệ tử của con sao?
– Dạ, đúng vậy! Trước kia tại học viện, hắn còn thường xuyên bị người ta khi dễ đấy. – Phạm Ny cười khổ giải thích.
– Thế giới này biến đổi quá nhanh rồi! Ta già rồi, thật sự là đã già rồi, ta phát hiện ta đã lạc hậu thật rồi! – Vẻ mặt Phạm Lôi Trạch lộ vẻ quái dị, biểu thị sự khiếp sợ đối với biểu hiện vừa rồi của người trẻ tuổi.
– Mau nhìn, hắn lại bắt đầu hành động rồi! – Lao Luân Tư lại hét lên, ngữ khí tràn ngập hưng phấn.
Người cao hứng nhất lúc này chính là Lao Luân Tư. Gã nhìn đám Á Hi Bá Ân và Tra lý Tư bỏ chạy tán loạn thì mừng rỡ vui vẻ không tả xiết. Đám người này năm lần bảy lượt âm thầm hạ thủ với hắn, nhiều lần đã suýt giết được gã. Từ đó sớm đã kết thành cừu hận không chết không ngớt.
Giờ đây có thể thấy được bọn chúng bẽ mặt, Lao Luân Tư tự nhiên cảm giác thống khoái vô cùng. Nhất là tại thời khắc mấu chốt này, chỉ cần Á Hi Bá Ân và Tra lý Tư chết đi thì không nghi ngờ gì là cả đế quốc sẽ lọt vào tay gã. Tưởng tượng ra cảnh mọi người thần phục trước mắt gã, Lao Luân Tư hưng phấn, tim đập thình thình.
Sau tiếng thét kinh hãi của Lao Luân Tư, mọi người vội vàng nhìn vào quả thủy tinh cầu trong tay Tát Bác Tạp Tư.
Thủy tinh cầu đang lưu giữ cảnh mặt đất tan hoang thì chuyển sang một cảnh khác trên bầu trời. Trên đó chỉ thấy Hàn Thạc đang điên cuồng gào thét, mây máu nồng nặc mùi máu tanh theo tiếng rít gào đang cuồn cuộn bốc lên.
Một luồng tia chớp màu đỏ đột nhiên từ trong cái động không đáy phương xa bay rất nhanh đến trước mặt Hàn Thạc. Khi bị cặp mắt đỏ rực của Hàn Thạc chế trụ thì nó hiện nguyên hình là thanh hung khí Lục Ma Phong vừa mới xuất ra một kích kinh khủng.
Hàn Thạc đưa tay nắm lấy thanh hung khí. Một uy thế khủng bố từ từ tràn ngập ra xung quanh, hắn đưa cặp mắt đỏ sậm chiếu vào Thánh kỵ sĩ Bố Lãng Đặc rồi lao vụt tới. Một đạo kiếm quang màu đỏ trăm thước vụt ra. Kiếm quang như có lệ hồn gào thét bên trong, lại vừa như có một lực lượng kỳ dị kéo theo một phần của tầng mây máu.
Hàn Thạc tựa như một ác ma từ một vị diện khác giáng xuống. Thần sắc hắn dữ tợn, cầm theo Lục Ma Phong nhằm phía Bố Lãng Đặc bổ tới. Nơi nào Lục Ma Phong đi qua, một lực lượng khủng bố phát ra quét hết sạch mọi chướng ngại trên đường dễ như bỡn.
Rất nhiều binh tướng bên cạnh Á Hi Bá Ân vừa tiến đến gần Hàn Thạc trăm thước đều bị vạ lây. Kiếm quang dài cả trăm thước quét ngang, tàn nhẫn chém hết mọi người trên đường thành mảnh thịt vụn. Mưa máu tuôn trào lênh láng cả mặt đất, đá bay cát chạy mù mịt. Từng vệt rãnh sâu hoắm lưu lại trên mặt đất dưới sự tàn phá của kiếm quang.
– Hai vị thánh giả, chuyện này rốt cuộc là thế nào? – Đại công tước Á Hi Bá Ân nhìn kẻ giống như hung thần ác sát đang xông tới không một ai có thể ngăn cản, run rẩy hỏi Bố Lãng Đặc và Địa hệ Thánh ma đạo sư Đặng Phổ Tư.
Khí thế Hàn Thạc bây giờ quả quá đáng sợ. Một cặp hủy diệt trên trời dưới đất với khí thế điên cuồng “ngoài ta ra còn có ai” lướt tới không ai có thể cản lại. Kẻ nào liều lĩnh chặn đường đều bị hủy diệt trong làn kiếm quang, trong chốc lát đã có hơn năm trăm binh tướng tinh nhuệ của lão tử trận.
Những binh tướng này từ trước đến nay vẫn luôn bảo vệ cho Á Hi Bá Ân, chưa từng tham gia một chiến trường khốc liệt dầu sôi lửa bỏng như lúc này. Bọn họ đều là những kẻ được Á Hi Bá Ân khổ công huấn luyện thành những tử sĩ, hao phí của lão rất nhiều kim tệ và nhân lực. Mỗi người đều cường đại hơn tướng sĩ thông thường rất nhiều.
Nhưng giờ đây số tử sĩ mà Á Hi Bá Ân tin cậy này khi đối mặt với một Hàn Thạc đang điên cuồng thì không khác một tờ giấy, đều bị chém giết như rạ mà không tiếp nổi hắn một chiêu.
– Không biết tại sao, thực lực tên tà ác này lại đột nhiên tăng vọt như vậy. Hắn dường như có thể mượn lực lượng chưa tan của người chết. Mỗi kích đều ngưng tụ lực lượng mặt trái đáng sợ, thật không biết hắn làm được như thế nào! – Thánh kỵ sĩ Bố Lãng Đặc vẻ mặt trầm trọng nói với Á Hi Bá Ân.
– Làm sao bây giờ, có biện pháp gì không, hắn tới rồi kìa? – Đại vương tử Tra lý Tư đã không chịu nổi trước nhất, giọng điệu run sợ hét ầm lên. Hiển nhiên là hắn bị bộ dạng cùng lực lượng kinh khủng của Hàn Thạc chấn nhiếp.
– Không có biện pháp gì cả, chỉ có thể rút lui lại thôi. Bây giờ tại đế quốc Lan Tư Lạc Đặc không ai có thể chống đỡ hắn được đâu! – Địa hệ Thánh ma đạo sư Đặng Phổ Tư lập tức trả lời. Mặc dù quyết định này làm cho lão uất nghẹn vô cùng nhưng lão thật sự không có biện pháp gì cả.
– Hai người trước kia nói như thế nào? Nói cái gì cho dù là Thánh cấp cường giả cũng không sợ. Bây giờ ngay cả một tên gia hỏa nhãi con như vậy cũng không ngăn được, các ngươi thật quá vô dụng! Ta còn có thể lui đến chỗ nào đây? Nếu rời khỏi thành Áo Sâm vậy thì bố trí khổ cực bao lâu nay chẳng phải kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao! – Tra lý Tư bởi vì kinh hãi mà rõ ràng đã mắc chứng cuồng loạn, nói năng lung tung không chút kiêng dè.
– Tra lý Tư, câm mồm! Hai vị Thánh giả phán đoán tuyệt không sai, ngươi tỉnh táo cho ta một chút! – Á Hi Bá Ân mắt thấy hai Thánh cấp cao thủ sắc mặt khá khó coi, vội vàng quát mắng Tra lý Tư.
Bị Á Hi Bá Ân quát mắng, Tra lý Tư bỗng dưng bừng tỉnh, lập tức im bặt.
– Hai vị thánh giả, Tra lý Tư tuổi nhỏ nên hơi thất thố. Hai vị không nên để trong lòng, chúng ta đều nghe theo hai vị mà. – Giáo huấn xong, Á Hi Bá Ân lập tức nhận lỗi với Bố Lãng Đặc và Đặng Phổ Tư.
Á Hi Bá Ân cho dù là đại công tước của đế quốc Lan Tư Lạc Đặc thì đối với loại thánh cấp cường giả này cũng phải đối đãi cẩn thận. Huống chi lại đang lúc dựa vào bọn họ, một khi chọc giận hai người thì tình cảnh của phe lão càng thêm bất lợi. Bởi vậy Á Hi Bá Ân không thể không nhún nhường xin lỗi.
Thánh kỵ sĩ Bố Lãng Đặc hừ lạnh một tiếng. Liếc xéo Tra lý Tư không thấy thốt được một lời liền nói:
– Sau này nói năng cẩn thận một chút. Trợ giúp các ngươi là ta nể mặt hảo hữu Chiêm Khoa Tư, nếu không ta sẽ không quản sống chết của các ngươi.
Tra lý Tư trong lòng ngầm hận. Thầm nghĩ sau khi ta nắm quyền nhất định sẽ cho ngươi biết tay. Chỉ có điều sau đó cũng không dám bộc lộ giận dỗi gì, còn phải gật đầu cười nịnh bợ.
– Bố Lãng Đặc đại nhân, vì ánh sáng của Quang Minh thần trải khắp đế quốc Lan Tư Lạc Đặc, ngươi sẽ không so đo chứ. – Quang Minh giáo hội Hồng y Đại giáo chủ Chiêm Khoa Tư mỉm cười nói.
– Quên đi, hết thảy đều là vì Quang Minh thần!
Bố Lãng Đặc quát nhẹ một câu rồi nói với Đặng Phổ Tư:
– Ngươi mang theo bọn họ rời đi. Để ta đánh lạc hướng kẻ kia, ta cảm giác hắn nhằm vào ta. Xem ra hắn hận ta lần trước đã đả thương hắn.
– Cảm ơn Bố Lãng Đặc tiên sinh, ngươi bảo trọng! – Đặng Phổ Tư đầu tiên là sửng sốt, sau đó kính phục thốt.
Á Hi Bá Ân và Tra lý Tư cùng liếc mắt nhìn nhau. Tra lý Tư mắng thầm, ngươi đã biết mục tiêu hắn nhắm vào là ngươi, vì sao còn muốn ở cùng một chỗ với chúng ta? Rõ ràng là muốn hại chúng ta mà. Lão bất tử nhà ngươi quả nhiên không phải là thứ tốt đẹp gì!
– Chiêm Khoa Tư lão hữu, còn phải phiền ngươi ở lại cùng ta. Tiểu tử này là một Vong Linh Đại ma đạo sư, chỉ có thần khí Khải Kỳ Lục trong tay ngươi mới có thể vô hiệu hóa đại quân bất tử sinh vật của hắn. – Bố Lãng Đặc nói với Chiêm Khoa Tư.
– Tất nhiên rồi. – Chiêm Khoa Tư gật đầu đồng ý.